"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 65: Chương 65

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Căng thẳng leo thang, tưởng chừng như hai người sắp đánh nhau, thì quản lý phòng bi-a vội vàng chạy ra can ngăn và kéo họ ra xa.Sở Nguyệt Nịnh vào cửa, tìm chỗ ngồi, lấy từ trong túi ra một chén nước đường mới, vừa nhâm nhi vừa xem "vở kịch" đang diễn ra.Hiện tại, những người bày trận cơ bản đã được xác định, nhưng chỗ bày trận vẫn chưa tìm thấy.Cửa phòng bi-da mở ra, một người phụ nữ tóc xoăn thời thượng bước vào. Bà mặc sườn xám đen, tháo kính râm, ánh mắt *****ên nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh đang nhàn nhã uống nước đường bên cạnh. Nhớ ra điều gì đó, bà ta hỏi:"Bán nước đường à?"Sở Nguyệt Nịnh còn đang ngậm nước đường, hai má nhịp nhàng gật đầu.Người phụ nữ chọn lựa từ bao nilon trên bàn.Trong đó có mấy chén là Sở Nguyệt Nịnh mang lên cao ốc Hoa Tân, có thể đã bị hư do để lâu.Sở Nguyệt Nịnh định ngăn cản, nhưng người phụ nữ đã lấy ra một chén, bóc ra nếm thử, rồi đánh giá cao."Tay nghề không tồi, con gái tôi rất thích uống nước đường, cô có muốn về nhà tôi dạy người giúp việc Philippines cách làm không? Tiền bạc có thể thương lượng."Sở Nguyệt Nịnh thực sự bị hành động của người phụ nữ làm cho choáng váng. Dựa vào cái gì mà bà tin rằng cô sẽ sẵn sàng bán đi bí quyết của mình?"Xin lỗi, tôi không có thời gian." Sở Nguyệt Nịnh không chút do dự từ chối.Người phụ nữ ngây người, không ngờ có người dám cự tuyệt mình, liền hỏi: "Cô có biết tôi là ai không?"Dù trời có sập xuống, hôm nay cũng không thể ngăn cản Sở Nguyệt Nịnh phá trận.Là ai thì quan trọng sao?Sở Nguyệt Nịnh chưa kịp trả lời, một người đàn ông đã cung kính cúi đầu bước đến: "Hoa thái, sao hôm nay lại có nhàn hạ đến đây vậy?"Vợ của Hoa Hoằng Nghiệp đều được gọi là Hoa thái.  "Không có việc gì, đang đi dạo phố thì nhớ đến A Bân có thể ở đây, nên đến bảo nó nhớ về nhà ăn cơm." Người phụ nữ vừa nói.Người phục vụ nói: "Bân thiếu gia đang ở bên trong."Hứa Mai Vân lắc đầu: "Cậu giúp tôi chuyền lời cho nó là được rồi."Nói xong, Hứa Mai Vân quay đầu nhìn Sở Nguyệt Nịnh: "Bao nhiêu tiền cũng được, Hương Giang khó mà tìm được người tốt như tôi lắm, tính tình của cô cũng thật kiêu.""Sao lại thế được!" Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười đứng dậy, nhặt chén nước đường mà người phụ nữ đã uống một ngụm ném vào thùng rác.Hứa Mai Vân sắc mặt biến đổi.Cái hành động này chẳng phải thể hiện sự khinh miệt của Sở Nguyệt Nịnh đối với nước đường mà bà đã chạm qua hay sao?“Có tiền ngu gì mà không lấy? Sở Nguyệt Nịnh thu dọn gọn gàng, thiện ý nói: “Nếu thái thái muốn mua bí kíp độc môn pha chế nước đường của tôi, chi bằng chúng ta đi ngay thôi.”“Cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu.” Hứa Mai Vân thấy đối phương thức thời, biểu lộ tương đối hài lòng.Biệt thự cao cấp nhà họ Hoa cũng nằm lưng chừng núi, chiếm diện tích vài ngàn mét vuông, được phủ xanh vô cùng đẹp mắt. Vừa bước vào khuôn viên, đã nhìn thấy rất nhiều người hầu.Sở Nguyệt Nịnh vừa đến đã nhìn thấy một căn phòng trên lầu hai tỏa ra hắc khí, khẽ thở dài.Xem ra đây chính là nơi cần tìm.Hứa Mai Vân vào biệt thự cao cấp, vội vàng ra hiệu cho người giúp việc Philippines trong bếp: “Daisy, tôi mời một thợ pha chế nước đường đến đây, cô hãy học hỏi kỹ từ cô ấy.”Người giúp việc Philippines mang tạp dề ra, chắp tay: “Vâng, thưa thái thái.”Nói xong, người giúp việc Philippines liền mời Sở Nguyệt Nịnh vào bếp. Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ thầm, “Nói trước đã, một loại một ngàn tệ, tôi chỉ dạy tối đa năm loại thôi.”Người phụ nữ cũng không quan tâm: “Cứ theo ý cô là được.”Sở Nguyệt Nịnh đi theo vào bếp, xắn tay áo lên. Cô không bao giờ nghĩ rằng nhiệm vụ lần này còn phải dạy người ta pha chế nước đường trước, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.Nhìn vào bàn bếp sạch sẽ ngăn nắp, cô hít một hơi thật sâu.“Được thôi! Chúng ta giải quyết nhanh chóng nào!”

Căng thẳng leo thang, tưởng chừng như hai người sắp đánh nhau, thì quản lý phòng bi-a vội vàng chạy ra can ngăn và kéo họ ra xa.

Sở Nguyệt Nịnh vào cửa, tìm chỗ ngồi, lấy từ trong túi ra một chén nước đường mới, vừa nhâm nhi vừa xem "vở kịch" đang diễn ra.

Hiện tại, những người bày trận cơ bản đã được xác định, nhưng chỗ bày trận vẫn chưa tìm thấy.

Cửa phòng bi-da mở ra, một người phụ nữ tóc xoăn thời thượng bước vào. Bà mặc sườn xám đen, tháo kính râm, ánh mắt *****ên nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh đang nhàn nhã uống nước đường bên cạnh. Nhớ ra điều gì đó, bà ta hỏi:

"Bán nước đường à?"

Sở Nguyệt Nịnh còn đang ngậm nước đường, hai má nhịp nhàng gật đầu.

Người phụ nữ chọn lựa từ bao nilon trên bàn.

Trong đó có mấy chén là Sở Nguyệt Nịnh mang lên cao ốc Hoa Tân, có thể đã bị hư do để lâu.

Sở Nguyệt Nịnh định ngăn cản, nhưng người phụ nữ đã lấy ra một chén, bóc ra nếm thử, rồi đánh giá cao.

"Tay nghề không tồi, con gái tôi rất thích uống nước đường, cô có muốn về nhà tôi dạy người giúp việc Philippines cách làm không? Tiền bạc có thể thương lượng."

Sở Nguyệt Nịnh thực sự bị hành động của người phụ nữ làm cho choáng váng. Dựa vào cái gì mà bà tin rằng cô sẽ sẵn sàng bán đi bí quyết của mình?

"Xin lỗi, tôi không có thời gian." Sở Nguyệt Nịnh không chút do dự từ chối.

Người phụ nữ ngây người, không ngờ có người dám cự tuyệt mình, liền hỏi: "Cô có biết tôi là ai không?"

Dù trời có sập xuống, hôm nay cũng không thể ngăn cản Sở Nguyệt Nịnh phá trận.

Là ai thì quan trọng sao?

Sở Nguyệt Nịnh chưa kịp trả lời, một người đàn ông đã cung kính cúi đầu bước đến: "Hoa thái, sao hôm nay lại có nhàn hạ đến đây vậy?"

Vợ của Hoa Hoằng Nghiệp đều được gọi là Hoa thái.

 

 

"Không có việc gì, đang đi dạo phố thì nhớ đến A Bân có thể ở đây, nên đến bảo nó nhớ về nhà ăn cơm." Người phụ nữ vừa nói.

Người phục vụ nói: "Bân thiếu gia đang ở bên trong."

Hứa Mai Vân lắc đầu: "Cậu giúp tôi chuyền lời cho nó là được rồi."

Nói xong, Hứa Mai Vân quay đầu nhìn Sở Nguyệt Nịnh: "Bao nhiêu tiền cũng được, Hương Giang khó mà tìm được người tốt như tôi lắm, tính tình của cô cũng thật kiêu."

"Sao lại thế được!" Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười đứng dậy, nhặt chén nước đường mà người phụ nữ đã uống một ngụm ném vào thùng rác.

Hứa Mai Vân sắc mặt biến đổi.

Cái hành động này chẳng phải thể hiện sự khinh miệt của Sở Nguyệt Nịnh đối với nước đường mà bà đã chạm qua hay sao?

“Có tiền ngu gì mà không lấy? Sở Nguyệt Nịnh thu dọn gọn gàng, thiện ý nói: “Nếu thái thái muốn mua bí kíp độc môn pha chế nước đường của tôi, chi bằng chúng ta đi ngay thôi.”

“Cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu.” Hứa Mai Vân thấy đối phương thức thời, biểu lộ tương đối hài lòng.

Biệt thự cao cấp nhà họ Hoa cũng nằm lưng chừng núi, chiếm diện tích vài ngàn mét vuông, được phủ xanh vô cùng đẹp mắt. Vừa bước vào khuôn viên, đã nhìn thấy rất nhiều người hầu.

Sở Nguyệt Nịnh vừa đến đã nhìn thấy một căn phòng trên lầu hai tỏa ra hắc khí, khẽ thở dài.

Xem ra đây chính là nơi cần tìm.

Hứa Mai Vân vào biệt thự cao cấp, vội vàng ra hiệu cho người giúp việc Philippines trong bếp: “Daisy, tôi mời một thợ pha chế nước đường đến đây, cô hãy học hỏi kỹ từ cô ấy.”

Người giúp việc Philippines mang tạp dề ra, chắp tay: “Vâng, thưa thái thái.”

Nói xong, người giúp việc Philippines liền mời Sở Nguyệt Nịnh vào bếp. Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ thầm, “Nói trước đã, một loại một ngàn tệ, tôi chỉ dạy tối đa năm loại thôi.”

Người phụ nữ cũng không quan tâm: “Cứ theo ý cô là được.”

Sở Nguyệt Nịnh đi theo vào bếp, xắn tay áo lên. Cô không bao giờ nghĩ rằng nhiệm vụ lần này còn phải dạy người ta pha chế nước đường trước, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.

Nhìn vào bàn bếp sạch sẽ ngăn nắp, cô hít một hơi thật sâu.

“Được thôi! Chúng ta giải quyết nhanh chóng nào!”

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Căng thẳng leo thang, tưởng chừng như hai người sắp đánh nhau, thì quản lý phòng bi-a vội vàng chạy ra can ngăn và kéo họ ra xa.Sở Nguyệt Nịnh vào cửa, tìm chỗ ngồi, lấy từ trong túi ra một chén nước đường mới, vừa nhâm nhi vừa xem "vở kịch" đang diễn ra.Hiện tại, những người bày trận cơ bản đã được xác định, nhưng chỗ bày trận vẫn chưa tìm thấy.Cửa phòng bi-da mở ra, một người phụ nữ tóc xoăn thời thượng bước vào. Bà mặc sườn xám đen, tháo kính râm, ánh mắt *****ên nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh đang nhàn nhã uống nước đường bên cạnh. Nhớ ra điều gì đó, bà ta hỏi:"Bán nước đường à?"Sở Nguyệt Nịnh còn đang ngậm nước đường, hai má nhịp nhàng gật đầu.Người phụ nữ chọn lựa từ bao nilon trên bàn.Trong đó có mấy chén là Sở Nguyệt Nịnh mang lên cao ốc Hoa Tân, có thể đã bị hư do để lâu.Sở Nguyệt Nịnh định ngăn cản, nhưng người phụ nữ đã lấy ra một chén, bóc ra nếm thử, rồi đánh giá cao."Tay nghề không tồi, con gái tôi rất thích uống nước đường, cô có muốn về nhà tôi dạy người giúp việc Philippines cách làm không? Tiền bạc có thể thương lượng."Sở Nguyệt Nịnh thực sự bị hành động của người phụ nữ làm cho choáng váng. Dựa vào cái gì mà bà tin rằng cô sẽ sẵn sàng bán đi bí quyết của mình?"Xin lỗi, tôi không có thời gian." Sở Nguyệt Nịnh không chút do dự từ chối.Người phụ nữ ngây người, không ngờ có người dám cự tuyệt mình, liền hỏi: "Cô có biết tôi là ai không?"Dù trời có sập xuống, hôm nay cũng không thể ngăn cản Sở Nguyệt Nịnh phá trận.Là ai thì quan trọng sao?Sở Nguyệt Nịnh chưa kịp trả lời, một người đàn ông đã cung kính cúi đầu bước đến: "Hoa thái, sao hôm nay lại có nhàn hạ đến đây vậy?"Vợ của Hoa Hoằng Nghiệp đều được gọi là Hoa thái.  "Không có việc gì, đang đi dạo phố thì nhớ đến A Bân có thể ở đây, nên đến bảo nó nhớ về nhà ăn cơm." Người phụ nữ vừa nói.Người phục vụ nói: "Bân thiếu gia đang ở bên trong."Hứa Mai Vân lắc đầu: "Cậu giúp tôi chuyền lời cho nó là được rồi."Nói xong, Hứa Mai Vân quay đầu nhìn Sở Nguyệt Nịnh: "Bao nhiêu tiền cũng được, Hương Giang khó mà tìm được người tốt như tôi lắm, tính tình của cô cũng thật kiêu.""Sao lại thế được!" Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười đứng dậy, nhặt chén nước đường mà người phụ nữ đã uống một ngụm ném vào thùng rác.Hứa Mai Vân sắc mặt biến đổi.Cái hành động này chẳng phải thể hiện sự khinh miệt của Sở Nguyệt Nịnh đối với nước đường mà bà đã chạm qua hay sao?“Có tiền ngu gì mà không lấy? Sở Nguyệt Nịnh thu dọn gọn gàng, thiện ý nói: “Nếu thái thái muốn mua bí kíp độc môn pha chế nước đường của tôi, chi bằng chúng ta đi ngay thôi.”“Cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu.” Hứa Mai Vân thấy đối phương thức thời, biểu lộ tương đối hài lòng.Biệt thự cao cấp nhà họ Hoa cũng nằm lưng chừng núi, chiếm diện tích vài ngàn mét vuông, được phủ xanh vô cùng đẹp mắt. Vừa bước vào khuôn viên, đã nhìn thấy rất nhiều người hầu.Sở Nguyệt Nịnh vừa đến đã nhìn thấy một căn phòng trên lầu hai tỏa ra hắc khí, khẽ thở dài.Xem ra đây chính là nơi cần tìm.Hứa Mai Vân vào biệt thự cao cấp, vội vàng ra hiệu cho người giúp việc Philippines trong bếp: “Daisy, tôi mời một thợ pha chế nước đường đến đây, cô hãy học hỏi kỹ từ cô ấy.”Người giúp việc Philippines mang tạp dề ra, chắp tay: “Vâng, thưa thái thái.”Nói xong, người giúp việc Philippines liền mời Sở Nguyệt Nịnh vào bếp. Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ thầm, “Nói trước đã, một loại một ngàn tệ, tôi chỉ dạy tối đa năm loại thôi.”Người phụ nữ cũng không quan tâm: “Cứ theo ý cô là được.”Sở Nguyệt Nịnh đi theo vào bếp, xắn tay áo lên. Cô không bao giờ nghĩ rằng nhiệm vụ lần này còn phải dạy người ta pha chế nước đường trước, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.Nhìn vào bàn bếp sạch sẽ ngăn nắp, cô hít một hơi thật sâu.“Được thôi! Chúng ta giải quyết nhanh chóng nào!”

Chương 65: Chương 65