"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 69: Chương 69
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Phá!"La bàn bay nhanh trong không trung xoay tròn, theo hắc khí càng hút càng nhiều, những chữ vàng kim mặt ngoài la bàn bị tro bụi bao phủ, dần dần sáng lên.Kiến trúc sư bị trần nhà hút chặt, lá bùa vàng bay đến giữa không trung, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt đánh vào chóp mũi ông ta.Ông ta trợn mắt há hốc mồm."Bùa... có bùa biết bay sao!"Cứ tưởng rằng bị hút lên trời một cách vô cớ đã đủ kỳ quặc, cứ tưởng rằng nhìn thấy con cóc quái vật đã đủ ly kỳ.Không ngờ đời này còn có thể thấy một màn chấn động như vậy!Kiến trúc sư nhớ lại bản thân từng nói những vị đại sư phong thủy đều khoác lác, ông ta lập tức muốn tự tát mình mấy bạt tai.con cóc quái vật bị lá bùa dán lên trong chốc lát, rồi phát ra ánh sáng vàng nổ mạnh.Con cóc quái vật đau đớn rơi từ trần nhà xuống, thân hình khổng lồ trong nháy mắt lấp đầy nửa bãi đỗ xe, đồng thời đè gãy trụ xi măng.Phanh phanh phanh!Những người bị hút lên trần nhà lần lượt rơi xuống.Con cóc quái vật đau đớn, lưỡi dài màu đỏ tươi vung vẩy loạn xạ.Ông chủ Tây Dương nhìn thấy, tay chân đang quỳ rạp trên mặt đất sợ hãi cùng nhau lùi lại, dùng tiếng Quảng Đông sứt sẹo nhìn Sở Nguyệt Nịnh gần trong gang tấc một lần nữa cầu cứu."Sở đại sư, tôi thật sự tin tưởng cô là đại sư, cứu tôi với, thật sự bao nhiêu tiền cũng được!"Sở Nguyệt Nịnh nhanh chóng móc bùa vàng từ trong lòng n.g.ự.c ra, liếc nhìn thoáng qua, "Bao nhiêu cũng trả sao?"Ông chủ Tây Dương sợ hãi đến mức không còn chút m.á.u nào, liên tục gật đầu. "Tốt." Sở Nguyệt Nịnh nhìn chằm chằm vào con cóc quái vật xấu xí toàn thân đều là nọc độc, chỉ khép lại bùa, vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi muốn một nửa tài sản của ông."Nói xong.Đọc thần chú.Lá bùa vàng thứ hai rời khỏi đầu ngón tay, nhanh chóng lao ra.Bùa vàng tỏa ra ánh sáng nhạt lọt vào miệng tanh hôi của con cóc quái vật, ngay lập tức phát ra tiếng nổ lớn.Tựa như một vòng bảo hộ trong suốt bị nổ tung, trận pháp mà Hoa Bân tạo ra tiếng kêu sắc nhọn.Mủ dịch tanh hôi b.ắ.n tung tóe trên mặt đất, thả kiến trúc sư bị cắn nuốt ra, da nhăn nheo trắng như bùn nhầy nằm trên mặt đất, phát ra hơi thở yếu ớt.Những công nhân vốn nằm trên mặt đất vốn không còn hơi thở, cũng đột nhiên hít một hơi, bò dậy cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra.Hoa Bân kinh hãi tột độ, vẻ ngoài trẻ trung nhanh chóng trở nên già nua, da nhăn nheo, mái tóc đen nhánh khô héo chuyển sang màu trắng, từng chiếc răng rụng ra, lưng thẳng đứng còng xuống đất, da thịt không còn đàn hồi. Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, hắn ta đã già đến mức không thể già hơn được nữa, nhìn bề ngoài, Hoa Bân đã trở thành một ông lão trăm tuổi.Hắn ta bị trận pháp vây khốn và không thể cử động.Trong đầu hắn ta nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra khi vẽ bùa.Là hắn ta, theo lời dặn của đại sư, đã dùng m.á.u tươi và chu sa pha trộn vẽ ra trận pháp mượn mệnh thiên sát bằng từng nét bút.DTVLà hắn ta, coi thường mạng người, không tiếc dùng mạng người để đổi lấy tiền tài và lợi ích.Cùng lúc đó.Tại biệt thự cao cấp nhà họ Hoa, Hoa Hoằng Nghiệp nằm trên giường đã ngừng thở mãi mãi.Bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên từ căn phòng nào đó, Hứa Mai Vân ngủ ở phòng bên cạnh tưởng rằng Hoa Bân gặp chuyện, bà ta mở cửa phòng nhìn vào thì thấy bụng trắng tuyết của con cóc trên bàn nổ tung, m.á.u tươi tràn đầy đất.Bà ta hoảng hốt, quay về phòng đi ngang qua bàn trang điểm, nhìn vào gương thấy người phụ nữ trong gương tóc đã bạc trắng, dù chưa đến 50 tuổi, vỗ mặt và nhìn kỹ, thấy làn da được chăm sóc kỹ lưỡng vốn che đi nếp nhăn, vậy mà bỗng nhiên già đi mười tuổi.Hứa Mai Vân trực tiếp ngất xỉu.Trên lầu phòng người vợ thứ ba, tam thiếu gia nhìn vào gương cũng phát ra tiếng kêu ai oán.
"Phá!"
La bàn bay nhanh trong không trung xoay tròn, theo hắc khí càng hút càng nhiều, những chữ vàng kim mặt ngoài la bàn bị tro bụi bao phủ, dần dần sáng lên.
Kiến trúc sư bị trần nhà hút chặt, lá bùa vàng bay đến giữa không trung, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt đánh vào chóp mũi ông ta.
Ông ta trợn mắt há hốc mồm.
"Bùa... có bùa biết bay sao!"
Cứ tưởng rằng bị hút lên trời một cách vô cớ đã đủ kỳ quặc, cứ tưởng rằng nhìn thấy con cóc quái vật đã đủ ly kỳ.
Không ngờ đời này còn có thể thấy một màn chấn động như vậy!
Kiến trúc sư nhớ lại bản thân từng nói những vị đại sư phong thủy đều khoác lác, ông ta lập tức muốn tự tát mình mấy bạt tai.
con cóc quái vật bị lá bùa dán lên trong chốc lát, rồi phát ra ánh sáng vàng nổ mạnh.
Con cóc quái vật đau đớn rơi từ trần nhà xuống, thân hình khổng lồ trong nháy mắt lấp đầy nửa bãi đỗ xe, đồng thời đè gãy trụ xi măng.
Phanh phanh phanh!
Những người bị hút lên trần nhà lần lượt rơi xuống.
Con cóc quái vật đau đớn, lưỡi dài màu đỏ tươi vung vẩy loạn xạ.
Ông chủ Tây Dương nhìn thấy, tay chân đang quỳ rạp trên mặt đất sợ hãi cùng nhau lùi lại, dùng tiếng Quảng Đông sứt sẹo nhìn Sở Nguyệt Nịnh gần trong gang tấc một lần nữa cầu cứu.
"Sở đại sư, tôi thật sự tin tưởng cô là đại sư, cứu tôi với, thật sự bao nhiêu tiền cũng được!"
Sở Nguyệt Nịnh nhanh chóng móc bùa vàng từ trong lòng n.g.ự.c ra, liếc nhìn thoáng qua, "Bao nhiêu cũng trả sao?"
Ông chủ Tây Dương sợ hãi đến mức không còn chút m.á.u nào, liên tục gật đầu.
"Tốt." Sở Nguyệt Nịnh nhìn chằm chằm vào con cóc quái vật xấu xí toàn thân đều là nọc độc, chỉ khép lại bùa, vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi muốn một nửa tài sản của ông."
Nói xong.
Đọc thần chú.
Lá bùa vàng thứ hai rời khỏi đầu ngón tay, nhanh chóng lao ra.
Bùa vàng tỏa ra ánh sáng nhạt lọt vào miệng tanh hôi của con cóc quái vật, ngay lập tức phát ra tiếng nổ lớn.
Tựa như một vòng bảo hộ trong suốt bị nổ tung, trận pháp mà Hoa Bân tạo ra tiếng kêu sắc nhọn.
Mủ dịch tanh hôi b.ắ.n tung tóe trên mặt đất, thả kiến trúc sư bị cắn nuốt ra, da nhăn nheo trắng như bùn nhầy nằm trên mặt đất, phát ra hơi thở yếu ớt.
Những công nhân vốn nằm trên mặt đất vốn không còn hơi thở, cũng đột nhiên hít một hơi, bò dậy cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Hoa Bân kinh hãi tột độ, vẻ ngoài trẻ trung nhanh chóng trở nên già nua, da nhăn nheo, mái tóc đen nhánh khô héo chuyển sang màu trắng, từng chiếc răng rụng ra, lưng thẳng đứng còng xuống đất, da thịt không còn đàn hồi. Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, hắn ta đã già đến mức không thể già hơn được nữa, nhìn bề ngoài, Hoa Bân đã trở thành một ông lão trăm tuổi.
Hắn ta bị trận pháp vây khốn và không thể cử động.
Trong đầu hắn ta nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra khi vẽ bùa.
Là hắn ta, theo lời dặn của đại sư, đã dùng m.á.u tươi và chu sa pha trộn vẽ ra trận pháp mượn mệnh thiên sát bằng từng nét bút.
DTV
Là hắn ta, coi thường mạng người, không tiếc dùng mạng người để đổi lấy tiền tài và lợi ích.
Cùng lúc đó.
Tại biệt thự cao cấp nhà họ Hoa, Hoa Hoằng Nghiệp nằm trên giường đã ngừng thở mãi mãi.
Bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên từ căn phòng nào đó, Hứa Mai Vân ngủ ở phòng bên cạnh tưởng rằng Hoa Bân gặp chuyện, bà ta mở cửa phòng nhìn vào thì thấy bụng trắng tuyết của con cóc trên bàn nổ tung, m.á.u tươi tràn đầy đất.
Bà ta hoảng hốt, quay về phòng đi ngang qua bàn trang điểm, nhìn vào gương thấy người phụ nữ trong gương tóc đã bạc trắng, dù chưa đến 50 tuổi, vỗ mặt và nhìn kỹ, thấy làn da được chăm sóc kỹ lưỡng vốn che đi nếp nhăn, vậy mà bỗng nhiên già đi mười tuổi.
Hứa Mai Vân trực tiếp ngất xỉu.
Trên lầu phòng người vợ thứ ba, tam thiếu gia nhìn vào gương cũng phát ra tiếng kêu ai oán.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Phá!"La bàn bay nhanh trong không trung xoay tròn, theo hắc khí càng hút càng nhiều, những chữ vàng kim mặt ngoài la bàn bị tro bụi bao phủ, dần dần sáng lên.Kiến trúc sư bị trần nhà hút chặt, lá bùa vàng bay đến giữa không trung, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt đánh vào chóp mũi ông ta.Ông ta trợn mắt há hốc mồm."Bùa... có bùa biết bay sao!"Cứ tưởng rằng bị hút lên trời một cách vô cớ đã đủ kỳ quặc, cứ tưởng rằng nhìn thấy con cóc quái vật đã đủ ly kỳ.Không ngờ đời này còn có thể thấy một màn chấn động như vậy!Kiến trúc sư nhớ lại bản thân từng nói những vị đại sư phong thủy đều khoác lác, ông ta lập tức muốn tự tát mình mấy bạt tai.con cóc quái vật bị lá bùa dán lên trong chốc lát, rồi phát ra ánh sáng vàng nổ mạnh.Con cóc quái vật đau đớn rơi từ trần nhà xuống, thân hình khổng lồ trong nháy mắt lấp đầy nửa bãi đỗ xe, đồng thời đè gãy trụ xi măng.Phanh phanh phanh!Những người bị hút lên trần nhà lần lượt rơi xuống.Con cóc quái vật đau đớn, lưỡi dài màu đỏ tươi vung vẩy loạn xạ.Ông chủ Tây Dương nhìn thấy, tay chân đang quỳ rạp trên mặt đất sợ hãi cùng nhau lùi lại, dùng tiếng Quảng Đông sứt sẹo nhìn Sở Nguyệt Nịnh gần trong gang tấc một lần nữa cầu cứu."Sở đại sư, tôi thật sự tin tưởng cô là đại sư, cứu tôi với, thật sự bao nhiêu tiền cũng được!"Sở Nguyệt Nịnh nhanh chóng móc bùa vàng từ trong lòng n.g.ự.c ra, liếc nhìn thoáng qua, "Bao nhiêu cũng trả sao?"Ông chủ Tây Dương sợ hãi đến mức không còn chút m.á.u nào, liên tục gật đầu. "Tốt." Sở Nguyệt Nịnh nhìn chằm chằm vào con cóc quái vật xấu xí toàn thân đều là nọc độc, chỉ khép lại bùa, vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi muốn một nửa tài sản của ông."Nói xong.Đọc thần chú.Lá bùa vàng thứ hai rời khỏi đầu ngón tay, nhanh chóng lao ra.Bùa vàng tỏa ra ánh sáng nhạt lọt vào miệng tanh hôi của con cóc quái vật, ngay lập tức phát ra tiếng nổ lớn.Tựa như một vòng bảo hộ trong suốt bị nổ tung, trận pháp mà Hoa Bân tạo ra tiếng kêu sắc nhọn.Mủ dịch tanh hôi b.ắ.n tung tóe trên mặt đất, thả kiến trúc sư bị cắn nuốt ra, da nhăn nheo trắng như bùn nhầy nằm trên mặt đất, phát ra hơi thở yếu ớt.Những công nhân vốn nằm trên mặt đất vốn không còn hơi thở, cũng đột nhiên hít một hơi, bò dậy cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra.Hoa Bân kinh hãi tột độ, vẻ ngoài trẻ trung nhanh chóng trở nên già nua, da nhăn nheo, mái tóc đen nhánh khô héo chuyển sang màu trắng, từng chiếc răng rụng ra, lưng thẳng đứng còng xuống đất, da thịt không còn đàn hồi. Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, hắn ta đã già đến mức không thể già hơn được nữa, nhìn bề ngoài, Hoa Bân đã trở thành một ông lão trăm tuổi.Hắn ta bị trận pháp vây khốn và không thể cử động.Trong đầu hắn ta nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra khi vẽ bùa.Là hắn ta, theo lời dặn của đại sư, đã dùng m.á.u tươi và chu sa pha trộn vẽ ra trận pháp mượn mệnh thiên sát bằng từng nét bút.DTVLà hắn ta, coi thường mạng người, không tiếc dùng mạng người để đổi lấy tiền tài và lợi ích.Cùng lúc đó.Tại biệt thự cao cấp nhà họ Hoa, Hoa Hoằng Nghiệp nằm trên giường đã ngừng thở mãi mãi.Bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên từ căn phòng nào đó, Hứa Mai Vân ngủ ở phòng bên cạnh tưởng rằng Hoa Bân gặp chuyện, bà ta mở cửa phòng nhìn vào thì thấy bụng trắng tuyết của con cóc trên bàn nổ tung, m.á.u tươi tràn đầy đất.Bà ta hoảng hốt, quay về phòng đi ngang qua bàn trang điểm, nhìn vào gương thấy người phụ nữ trong gương tóc đã bạc trắng, dù chưa đến 50 tuổi, vỗ mặt và nhìn kỹ, thấy làn da được chăm sóc kỹ lưỡng vốn che đi nếp nhăn, vậy mà bỗng nhiên già đi mười tuổi.Hứa Mai Vân trực tiếp ngất xỉu.Trên lầu phòng người vợ thứ ba, tam thiếu gia nhìn vào gương cũng phát ra tiếng kêu ai oán.