"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 71: Chương 71

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Sở Nguyệt Nịnh quyết định lên kế hoạch tìm phòng mới.Đầu thu, thời tiết dần mát mẻ. Để phù hợp với sự thay đổi theo mùa, Sở Nguyệt Nịnh điều chỉnh công thức nước đường mới và dán bảng thực đơn lên kệ thủy tinh bên phải. Sau đó, cô cưỡi xe đến Phố Miếu.Vừa bước vào Phố Miếu, cô đã choáng ngợp bởi lượng người đông đúc."Nịnh Nịnh! Cuối cùng cháu cũng đến!" Bà A Sơn nhìn thấy người liền vội vã vẫy tay gọi cô.Sở Nguyệt Nịnh chen vào đám đông, dựng xe và nhìn quầy trái cây đã bán hết sạch, hớn hở nói: "Hôm nay vận may không tệ nhỉ, mới khai trương mà bà A Sơn đã bán hết rồi hả."Bà A Sơn mệt mỏi lau mồ hôi, vất vả duy trì trật tự cho hàng người dài ngoằng: "Bà đây cả đời chưa bao giờ thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, nhờ phúc của cháu đấy. Trái cây vừa bày ra đã bán hết veo."Sở Nguyệt Nịnh bối rối, không hiểu vì sao.Hôm qua Sở Nguyệt Nịnh không đến bán hàng, bà A Sơn thấy quầy không có ai nên tự bày trái cây ra. Dù sao Sở Nguyệt Nịnh đã nói không đến bán thì bà có thể dùng quầy.Hôm nay, bà cũng nghĩ rằng Sở Nguyệt Nịnh sẽ không đến nên lại bày trái cây ra bán.Ai ngờ, vừa bày trái cây ra, khách đã ùn ùn kéo đến, xếp thành hàng dài trước quầy của Sở Nguyệt Nịnh."Mọi người đồn thổi ầm ĩ rằng cháu đoán mệnh rất chuẩn, ai cũng hỏi bà khi nào cháu đến bán hàng. Bà đây suýt ngạt thở vì trả lời mất thôi." Bà A Sơn vừa nói vừa vỗ tay."Sinh ý tốt đến mức này cũng thật đáng sợ."Sở Nguyệt Nịnh mới hiểu ra rằng những người xếp hàng đều đến tìm cô. Bà A Sơn dọn dẹp quầy trái cây và giá gỗ, Sở Nguyệt Nịnh mới đẩy xe vào vị trí quen thuộc.Vừa lấy bảng ra, những người xếp hàng đã xô đẩy nhau và hỏi han."Thầy ơi, nghe nói thầy đoán mệnh rất chuẩn, tôi muốn xem quẻ!""Tôi trước! Tôi xem trước!" "Đừng chen lấn! Này! Tưởng chen hàng hả? Không dễ vậy đâu!"Bà A Sơn nhanh tay đưa cho Sở Nguyệt Nịnh một tờ báo: "Nịnh Nịnh, hôm nay sinh ý tốt chính là nhờ có tờ báo này."Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy tờ báo và thấy đó là báo Đại Hỉ. Chưa kịp đọc, cô đã thở dài.Tiêu đề trang nhất khiến cô rùng mình:Mỹ nhân đại sư tiên đoán thiếu nữ gặp nguy hiểm, phóng viên theo dõi điều tra phát hiện cha nuôi là kẻ cầm thú đội lốt người?Dưới đó là bài báo chi tiết kể lại quá trình vị đại sư tính ra nữ sinh sắp gặp nguy hiểm vào ngày sinh nhật, và tiết lộ thêm tiền án của người cha nuôi, dẫn đến việc cha nuôi bị trừng phạt.Báo chí luôn thích khai thác những sự kiện nóng hổi.Bản tin về Đỗ Thiệu Nhân nếu được tung ra, thì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý và lôi kéo nhiều người dân Hương Giang mua báo.Nhưng Lý Tuệ Văn lại lựa chọn giấu kín thông tin cá nhân, vì muốn bảo vệ Đỗ Diệu, trong suốt bài báo không hề đề cập đến bất kỳ thông tin cá nhân nào.DTVSở Nguyệt Nịnh đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì:Lúc kết thúc bản tin lại được Lý Tuệ Văn bổ sung thêm: "Vị trí của Sở đại sư ở Phố Miếu nằm bên trái dựa vào trong quầy hàng, phía sau là quán cà phê cơm Trương Ký."Sở Nguyệt Nịnh hoảng hốt, cầm tờ báo nhìn dòng người đông đúc như biển cả trước quầy, tinh thần hoảng loạn.Có nhiều người đến như vậy, làm sao có thể giải quyết hết đây?Tình hình quá hỗn loạn, Sở Nguyệt Nịnh định thần lại, vội vàng chỉ vào dòng chữ trên bảng, xin lỗi và cười trừ: "Một ngày chỉ tính hai quẻ.""Xin lỗi, vì công bằng nên hôm nay không tính quẻ cho ai."Hàng người chờ đã lâu, có người vì không nhịn được, nửa đường đi vệ sinh trở về thì vị trí bị chiếm. Có người khác lại vì không chú ý mà chen lấn người khác.Loại tình huống này, một ngày chỉ có thể tính hai quẻ, quả thật có chút bất công.Một bà lão dắt tay cháu gái ra khỏi hàng: "Chúng ta đi trước, ngày mai bà dậy sớm xếp hàng, thay cháu gái ngoan ngoãn hỏi một chút xem tương lai học tập có tiền đồ gì được không?"

Sở Nguyệt Nịnh quyết định lên kế hoạch tìm phòng mới.

Đầu thu, thời tiết dần mát mẻ. Để phù hợp với sự thay đổi theo mùa, Sở Nguyệt Nịnh điều chỉnh công thức nước đường mới và dán bảng thực đơn lên kệ thủy tinh bên phải. Sau đó, cô cưỡi xe đến Phố Miếu.

Vừa bước vào Phố Miếu, cô đã choáng ngợp bởi lượng người đông đúc.

"Nịnh Nịnh! Cuối cùng cháu cũng đến!" Bà A Sơn nhìn thấy người liền vội vã vẫy tay gọi cô.

Sở Nguyệt Nịnh chen vào đám đông, dựng xe và nhìn quầy trái cây đã bán hết sạch, hớn hở nói: "Hôm nay vận may không tệ nhỉ, mới khai trương mà bà A Sơn đã bán hết rồi hả."

Bà A Sơn mệt mỏi lau mồ hôi, vất vả duy trì trật tự cho hàng người dài ngoằng: "Bà đây cả đời chưa bao giờ thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, nhờ phúc của cháu đấy. Trái cây vừa bày ra đã bán hết veo."

Sở Nguyệt Nịnh bối rối, không hiểu vì sao.

Hôm qua Sở Nguyệt Nịnh không đến bán hàng, bà A Sơn thấy quầy không có ai nên tự bày trái cây ra. Dù sao Sở Nguyệt Nịnh đã nói không đến bán thì bà có thể dùng quầy.

Hôm nay, bà cũng nghĩ rằng Sở Nguyệt Nịnh sẽ không đến nên lại bày trái cây ra bán.

Ai ngờ, vừa bày trái cây ra, khách đã ùn ùn kéo đến, xếp thành hàng dài trước quầy của Sở Nguyệt Nịnh.

"Mọi người đồn thổi ầm ĩ rằng cháu đoán mệnh rất chuẩn, ai cũng hỏi bà khi nào cháu đến bán hàng. Bà đây suýt ngạt thở vì trả lời mất thôi." Bà A Sơn vừa nói vừa vỗ tay.

"Sinh ý tốt đến mức này cũng thật đáng sợ."

Sở Nguyệt Nịnh mới hiểu ra rằng những người xếp hàng đều đến tìm cô. Bà A Sơn dọn dẹp quầy trái cây và giá gỗ, Sở Nguyệt Nịnh mới đẩy xe vào vị trí quen thuộc.

Vừa lấy bảng ra, những người xếp hàng đã xô đẩy nhau và hỏi han.

"Thầy ơi, nghe nói thầy đoán mệnh rất chuẩn, tôi muốn xem quẻ!"

"Tôi trước! Tôi xem trước!"

 

"Đừng chen lấn! Này! Tưởng chen hàng hả? Không dễ vậy đâu!"

Bà A Sơn nhanh tay đưa cho Sở Nguyệt Nịnh một tờ báo: "Nịnh Nịnh, hôm nay sinh ý tốt chính là nhờ có tờ báo này."

Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy tờ báo và thấy đó là báo Đại Hỉ. Chưa kịp đọc, cô đã thở dài.

Tiêu đề trang nhất khiến cô rùng mình:

Mỹ nhân đại sư tiên đoán thiếu nữ gặp nguy hiểm, phóng viên theo dõi điều tra phát hiện cha nuôi là kẻ cầm thú đội lốt người?

Dưới đó là bài báo chi tiết kể lại quá trình vị đại sư tính ra nữ sinh sắp gặp nguy hiểm vào ngày sinh nhật, và tiết lộ thêm tiền án của người cha nuôi, dẫn đến việc cha nuôi bị trừng phạt.

Báo chí luôn thích khai thác những sự kiện nóng hổi.

Bản tin về Đỗ Thiệu Nhân nếu được tung ra, thì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý và lôi kéo nhiều người dân Hương Giang mua báo.

Nhưng Lý Tuệ Văn lại lựa chọn giấu kín thông tin cá nhân, vì muốn bảo vệ Đỗ Diệu, trong suốt bài báo không hề đề cập đến bất kỳ thông tin cá nhân nào.

DTV

Sở Nguyệt Nịnh đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì:

Lúc kết thúc bản tin lại được Lý Tuệ Văn bổ sung thêm: "Vị trí của Sở đại sư ở Phố Miếu nằm bên trái dựa vào trong quầy hàng, phía sau là quán cà phê cơm Trương Ký."

Sở Nguyệt Nịnh hoảng hốt, cầm tờ báo nhìn dòng người đông đúc như biển cả trước quầy, tinh thần hoảng loạn.

Có nhiều người đến như vậy, làm sao có thể giải quyết hết đây?

Tình hình quá hỗn loạn, Sở Nguyệt Nịnh định thần lại, vội vàng chỉ vào dòng chữ trên bảng, xin lỗi và cười trừ: "Một ngày chỉ tính hai quẻ."

"Xin lỗi, vì công bằng nên hôm nay không tính quẻ cho ai."

Hàng người chờ đã lâu, có người vì không nhịn được, nửa đường đi vệ sinh trở về thì vị trí bị chiếm. Có người khác lại vì không chú ý mà chen lấn người khác.

Loại tình huống này, một ngày chỉ có thể tính hai quẻ, quả thật có chút bất công.

Một bà lão dắt tay cháu gái ra khỏi hàng: "Chúng ta đi trước, ngày mai bà dậy sớm xếp hàng, thay cháu gái ngoan ngoãn hỏi một chút xem tương lai học tập có tiền đồ gì được không?"

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Sở Nguyệt Nịnh quyết định lên kế hoạch tìm phòng mới.Đầu thu, thời tiết dần mát mẻ. Để phù hợp với sự thay đổi theo mùa, Sở Nguyệt Nịnh điều chỉnh công thức nước đường mới và dán bảng thực đơn lên kệ thủy tinh bên phải. Sau đó, cô cưỡi xe đến Phố Miếu.Vừa bước vào Phố Miếu, cô đã choáng ngợp bởi lượng người đông đúc."Nịnh Nịnh! Cuối cùng cháu cũng đến!" Bà A Sơn nhìn thấy người liền vội vã vẫy tay gọi cô.Sở Nguyệt Nịnh chen vào đám đông, dựng xe và nhìn quầy trái cây đã bán hết sạch, hớn hở nói: "Hôm nay vận may không tệ nhỉ, mới khai trương mà bà A Sơn đã bán hết rồi hả."Bà A Sơn mệt mỏi lau mồ hôi, vất vả duy trì trật tự cho hàng người dài ngoằng: "Bà đây cả đời chưa bao giờ thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, nhờ phúc của cháu đấy. Trái cây vừa bày ra đã bán hết veo."Sở Nguyệt Nịnh bối rối, không hiểu vì sao.Hôm qua Sở Nguyệt Nịnh không đến bán hàng, bà A Sơn thấy quầy không có ai nên tự bày trái cây ra. Dù sao Sở Nguyệt Nịnh đã nói không đến bán thì bà có thể dùng quầy.Hôm nay, bà cũng nghĩ rằng Sở Nguyệt Nịnh sẽ không đến nên lại bày trái cây ra bán.Ai ngờ, vừa bày trái cây ra, khách đã ùn ùn kéo đến, xếp thành hàng dài trước quầy của Sở Nguyệt Nịnh."Mọi người đồn thổi ầm ĩ rằng cháu đoán mệnh rất chuẩn, ai cũng hỏi bà khi nào cháu đến bán hàng. Bà đây suýt ngạt thở vì trả lời mất thôi." Bà A Sơn vừa nói vừa vỗ tay."Sinh ý tốt đến mức này cũng thật đáng sợ."Sở Nguyệt Nịnh mới hiểu ra rằng những người xếp hàng đều đến tìm cô. Bà A Sơn dọn dẹp quầy trái cây và giá gỗ, Sở Nguyệt Nịnh mới đẩy xe vào vị trí quen thuộc.Vừa lấy bảng ra, những người xếp hàng đã xô đẩy nhau và hỏi han."Thầy ơi, nghe nói thầy đoán mệnh rất chuẩn, tôi muốn xem quẻ!""Tôi trước! Tôi xem trước!" "Đừng chen lấn! Này! Tưởng chen hàng hả? Không dễ vậy đâu!"Bà A Sơn nhanh tay đưa cho Sở Nguyệt Nịnh một tờ báo: "Nịnh Nịnh, hôm nay sinh ý tốt chính là nhờ có tờ báo này."Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy tờ báo và thấy đó là báo Đại Hỉ. Chưa kịp đọc, cô đã thở dài.Tiêu đề trang nhất khiến cô rùng mình:Mỹ nhân đại sư tiên đoán thiếu nữ gặp nguy hiểm, phóng viên theo dõi điều tra phát hiện cha nuôi là kẻ cầm thú đội lốt người?Dưới đó là bài báo chi tiết kể lại quá trình vị đại sư tính ra nữ sinh sắp gặp nguy hiểm vào ngày sinh nhật, và tiết lộ thêm tiền án của người cha nuôi, dẫn đến việc cha nuôi bị trừng phạt.Báo chí luôn thích khai thác những sự kiện nóng hổi.Bản tin về Đỗ Thiệu Nhân nếu được tung ra, thì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý và lôi kéo nhiều người dân Hương Giang mua báo.Nhưng Lý Tuệ Văn lại lựa chọn giấu kín thông tin cá nhân, vì muốn bảo vệ Đỗ Diệu, trong suốt bài báo không hề đề cập đến bất kỳ thông tin cá nhân nào.DTVSở Nguyệt Nịnh đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì:Lúc kết thúc bản tin lại được Lý Tuệ Văn bổ sung thêm: "Vị trí của Sở đại sư ở Phố Miếu nằm bên trái dựa vào trong quầy hàng, phía sau là quán cà phê cơm Trương Ký."Sở Nguyệt Nịnh hoảng hốt, cầm tờ báo nhìn dòng người đông đúc như biển cả trước quầy, tinh thần hoảng loạn.Có nhiều người đến như vậy, làm sao có thể giải quyết hết đây?Tình hình quá hỗn loạn, Sở Nguyệt Nịnh định thần lại, vội vàng chỉ vào dòng chữ trên bảng, xin lỗi và cười trừ: "Một ngày chỉ tính hai quẻ.""Xin lỗi, vì công bằng nên hôm nay không tính quẻ cho ai."Hàng người chờ đã lâu, có người vì không nhịn được, nửa đường đi vệ sinh trở về thì vị trí bị chiếm. Có người khác lại vì không chú ý mà chen lấn người khác.Loại tình huống này, một ngày chỉ có thể tính hai quẻ, quả thật có chút bất công.Một bà lão dắt tay cháu gái ra khỏi hàng: "Chúng ta đi trước, ngày mai bà dậy sớm xếp hàng, thay cháu gái ngoan ngoãn hỏi một chút xem tương lai học tập có tiền đồ gì được không?"

Chương 71: Chương 71