"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 77: Chương 77
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Tòng Linh lấy ra hai trăm tệ từ ví tiền để thanh toán tiền bói quẻ, rồi đứng dậy định đi.Sở Nguyệt Nịnh gọi lại: "Còn chưa tính xong, cô không còn gì muốn hỏi nữa sao?"Tòng Linh sững sờ một chút, nghĩ đến chuyện công việc, liền lắc đầu: "Tính rồi, làm nghề này là do tôi tự nguyện, con người chỉ có một đời, sống sao cho vui là được. Tốn thời gian để biết trước vận mệnh, rồi lại phải đối mặt với lựa chọn, xoay qua xoay lại."Cô ta luôn tin tưởng vào con người hơn là số mệnh.Nếu biết trước vận mệnh, ngược lại sẽ cản trở cô ta trong việc lựa chọn hoặc đưa ra quyết định.Nghe tiểu thư nói những lời đường hoàng như vậy, có một số người không khỏi châm chọc mỉa mai."Là gái hư, đại sư, cô ta nguyện ý làm gái bán hoa là chuyện của cô ta.""Cô ta không cần ai cứu, cô cứu làm gì?""Tính xong rồi thì cho cô ta đi, để người tiếp theo lên đi.""Gái bán hoa, thật là ô uế dơ bẩn."DTVSở Nguyệt Nịnh thầm ghi nhớ những lời ồn ào của đám người, quyết định sau này sẽ không tiếp những người khách ồn ào này nữa."Cô ấy không cần ai cứu. Vì cô ấy cao thượng hơn các người. Các người muốn cho cô ấy thất nghiệp, còn không bằng về nhà quản lý chồng cho tốt, hoặc là học Đinh sư nãi cắt ở người trong nhà kia."Đinh sư nãi tình cờ có mặt trong đám đông, nghe được tên mình, vội vàng cười tủm tỉm hướng dẫn mọi người: "Rất đơn giản, d.a.o cạo sắc bén, giơ tay c.h.é.m xuống, đảm bảo bọn họ không dám đi ra ngoài làm bậy nữa."Đám người không phục, có người còn nói rằng chồng mình sẽ ngoan ngoãn, chỉ cần những cô gái trẻ không quyến rũ thì chồng mình nhất định sẽ ở nhà.Lại bị Sở Nguyệt Nịnh tát tai bằng lời nói."Từ nhỏ, việc cô giúp đỡ những học sinh nghèo khó khiến mọi người ngưỡng mộ. Không giống như một số người, chỉ biết mỗi ngày nằm trên giường chờ đàn ông đến."Tòng Linh, vốn dĩ đang lạnh lùng, bỗng chốc mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ. "Giúp đỡ người khác vốn là chuyện tốt, tuy nhiên, trong đó có một kẻ sâu mọt, tốt nhất là cẩn thận đề phòng."Sở Nguyệt Nịnh nhìn tướng mạo của Tòng Linh, phát hiện ấn đường của cô ta ửng đỏ như máu. "Hai ngày sau, cô sẽ phát hiện chân tướng, nhưng khi đó đã muộn rồi. Cô sẽ bị cha của người cô giúp đỡ đ.â.m dao, phải nằm viện một thời gian dài."Vừa dứt lời, trong đám đông liền rộ lên một trận xôn xao.Không ai có thể ngờ được rằng, một tiểu thư kiếm tiền bằng nghề nhục cảm thế nhưng lại âm thầm giúp đỡ những học sinh nghèo khó.Có tình có nghĩa, việc đó liên quan gì đến nghề nghiệp chứ!Trong chốc lát, tiếng vỗ tay vang dội khắp nơi.Tòng Linh sửng sốt. Việc cô ta giúp đỡ học sinh không ai biết, cô ta cũng không hề nghĩ đến việc lấy chuyện này làm đề tài câu chuyện, càng không mong muốn dùng nó để tẩy trắng hình ảnh bản thân.Dù sao, cuộc sống của cô ta là do cô ta quyết định, lời nói của người khác không thể làm tổn thương cô ta được.Tòng Linh chưa bao giờ nghe thấy tiếng vỗ tay dành cho mình như bây giờ, cô ta dập tắt tàn thuốc lá, dùng móng tay màu rượu vang nhẹ nhàng lau đi khóe mắt, mỉm cười: "Xin yên tâm, tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng."Tòng Linh rời đi.Tiếp theo là lượt của vị khách tiếp theo.Một người đàn ông trung niên với mái tóc nửa bạc, ăn mặc bộ veston cũ kỹ, ngồi xuống với nụ cười chua chát."Sở đại sư, đợi lâu vậy, cuối cùng cũng đến lượt tôi."Ông ta có khuôn mặt to, vuông vức, xương gò má cao, theo lẽ thường thì tướng mạo này đáng lẽ phải cả đời giàu sang, vợ đẹp con ngoan.Tuy nhiên, ở tuổi 40, cung cha mẹ, cung anh em và cung vợ chồng của ông ta đều hiện lên một mảng âm khí.Sở Nguyệt Nịnh nhìn nhận, trầm ngâm suy nghĩ.Nói cách khác, trong một thời gian ngắn, cha mẹ, anh em và vợ của ông ta đều đã qua đời.Ngay cả cung bản mệnh của ông ta cũng nhiễm âm khí.
Tòng Linh lấy ra hai trăm tệ từ ví tiền để thanh toán tiền bói quẻ, rồi đứng dậy định đi.
Sở Nguyệt Nịnh gọi lại: "Còn chưa tính xong, cô không còn gì muốn hỏi nữa sao?"
Tòng Linh sững sờ một chút, nghĩ đến chuyện công việc, liền lắc đầu: "Tính rồi, làm nghề này là do tôi tự nguyện, con người chỉ có một đời, sống sao cho vui là được. Tốn thời gian để biết trước vận mệnh, rồi lại phải đối mặt với lựa chọn, xoay qua xoay lại."
Cô ta luôn tin tưởng vào con người hơn là số mệnh.
Nếu biết trước vận mệnh, ngược lại sẽ cản trở cô ta trong việc lựa chọn hoặc đưa ra quyết định.
Nghe tiểu thư nói những lời đường hoàng như vậy, có một số người không khỏi châm chọc mỉa mai.
"Là gái hư, đại sư, cô ta nguyện ý làm gái bán hoa là chuyện của cô ta."
"Cô ta không cần ai cứu, cô cứu làm gì?"
"Tính xong rồi thì cho cô ta đi, để người tiếp theo lên đi."
"Gái bán hoa, thật là ô uế dơ bẩn."
DTV
Sở Nguyệt Nịnh thầm ghi nhớ những lời ồn ào của đám người, quyết định sau này sẽ không tiếp những người khách ồn ào này nữa.
"Cô ấy không cần ai cứu. Vì cô ấy cao thượng hơn các người. Các người muốn cho cô ấy thất nghiệp, còn không bằng về nhà quản lý chồng cho tốt, hoặc là học Đinh sư nãi cắt ở người trong nhà kia."
Đinh sư nãi tình cờ có mặt trong đám đông, nghe được tên mình, vội vàng cười tủm tỉm hướng dẫn mọi người: "Rất đơn giản, d.a.o cạo sắc bén, giơ tay c.h.é.m xuống, đảm bảo bọn họ không dám đi ra ngoài làm bậy nữa."
Đám người không phục, có người còn nói rằng chồng mình sẽ ngoan ngoãn, chỉ cần những cô gái trẻ không quyến rũ thì chồng mình nhất định sẽ ở nhà.
Lại bị Sở Nguyệt Nịnh tát tai bằng lời nói.
"Từ nhỏ, việc cô giúp đỡ những học sinh nghèo khó khiến mọi người ngưỡng mộ. Không giống như một số người, chỉ biết mỗi ngày nằm trên giường chờ đàn ông đến."
Tòng Linh, vốn dĩ đang lạnh lùng, bỗng chốc mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
"Giúp đỡ người khác vốn là chuyện tốt, tuy nhiên, trong đó có một kẻ sâu mọt, tốt nhất là cẩn thận đề phòng."
Sở Nguyệt Nịnh nhìn tướng mạo của Tòng Linh, phát hiện ấn đường của cô ta ửng đỏ như máu. "Hai ngày sau, cô sẽ phát hiện chân tướng, nhưng khi đó đã muộn rồi. Cô sẽ bị cha của người cô giúp đỡ đ.â.m dao, phải nằm viện một thời gian dài."
Vừa dứt lời, trong đám đông liền rộ lên một trận xôn xao.
Không ai có thể ngờ được rằng, một tiểu thư kiếm tiền bằng nghề nhục cảm thế nhưng lại âm thầm giúp đỡ những học sinh nghèo khó.
Có tình có nghĩa, việc đó liên quan gì đến nghề nghiệp chứ!
Trong chốc lát, tiếng vỗ tay vang dội khắp nơi.
Tòng Linh sửng sốt. Việc cô ta giúp đỡ học sinh không ai biết, cô ta cũng không hề nghĩ đến việc lấy chuyện này làm đề tài câu chuyện, càng không mong muốn dùng nó để tẩy trắng hình ảnh bản thân.
Dù sao, cuộc sống của cô ta là do cô ta quyết định, lời nói của người khác không thể làm tổn thương cô ta được.
Tòng Linh chưa bao giờ nghe thấy tiếng vỗ tay dành cho mình như bây giờ, cô ta dập tắt tàn thuốc lá, dùng móng tay màu rượu vang nhẹ nhàng lau đi khóe mắt, mỉm cười: "Xin yên tâm, tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng."
Tòng Linh rời đi.
Tiếp theo là lượt của vị khách tiếp theo.
Một người đàn ông trung niên với mái tóc nửa bạc, ăn mặc bộ veston cũ kỹ, ngồi xuống với nụ cười chua chát.
"Sở đại sư, đợi lâu vậy, cuối cùng cũng đến lượt tôi."
Ông ta có khuôn mặt to, vuông vức, xương gò má cao, theo lẽ thường thì tướng mạo này đáng lẽ phải cả đời giàu sang, vợ đẹp con ngoan.
Tuy nhiên, ở tuổi 40, cung cha mẹ, cung anh em và cung vợ chồng của ông ta đều hiện lên một mảng âm khí.
Sở Nguyệt Nịnh nhìn nhận, trầm ngâm suy nghĩ.
Nói cách khác, trong một thời gian ngắn, cha mẹ, anh em và vợ của ông ta đều đã qua đời.
Ngay cả cung bản mệnh của ông ta cũng nhiễm âm khí.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Tòng Linh lấy ra hai trăm tệ từ ví tiền để thanh toán tiền bói quẻ, rồi đứng dậy định đi.Sở Nguyệt Nịnh gọi lại: "Còn chưa tính xong, cô không còn gì muốn hỏi nữa sao?"Tòng Linh sững sờ một chút, nghĩ đến chuyện công việc, liền lắc đầu: "Tính rồi, làm nghề này là do tôi tự nguyện, con người chỉ có một đời, sống sao cho vui là được. Tốn thời gian để biết trước vận mệnh, rồi lại phải đối mặt với lựa chọn, xoay qua xoay lại."Cô ta luôn tin tưởng vào con người hơn là số mệnh.Nếu biết trước vận mệnh, ngược lại sẽ cản trở cô ta trong việc lựa chọn hoặc đưa ra quyết định.Nghe tiểu thư nói những lời đường hoàng như vậy, có một số người không khỏi châm chọc mỉa mai."Là gái hư, đại sư, cô ta nguyện ý làm gái bán hoa là chuyện của cô ta.""Cô ta không cần ai cứu, cô cứu làm gì?""Tính xong rồi thì cho cô ta đi, để người tiếp theo lên đi.""Gái bán hoa, thật là ô uế dơ bẩn."DTVSở Nguyệt Nịnh thầm ghi nhớ những lời ồn ào của đám người, quyết định sau này sẽ không tiếp những người khách ồn ào này nữa."Cô ấy không cần ai cứu. Vì cô ấy cao thượng hơn các người. Các người muốn cho cô ấy thất nghiệp, còn không bằng về nhà quản lý chồng cho tốt, hoặc là học Đinh sư nãi cắt ở người trong nhà kia."Đinh sư nãi tình cờ có mặt trong đám đông, nghe được tên mình, vội vàng cười tủm tỉm hướng dẫn mọi người: "Rất đơn giản, d.a.o cạo sắc bén, giơ tay c.h.é.m xuống, đảm bảo bọn họ không dám đi ra ngoài làm bậy nữa."Đám người không phục, có người còn nói rằng chồng mình sẽ ngoan ngoãn, chỉ cần những cô gái trẻ không quyến rũ thì chồng mình nhất định sẽ ở nhà.Lại bị Sở Nguyệt Nịnh tát tai bằng lời nói."Từ nhỏ, việc cô giúp đỡ những học sinh nghèo khó khiến mọi người ngưỡng mộ. Không giống như một số người, chỉ biết mỗi ngày nằm trên giường chờ đàn ông đến."Tòng Linh, vốn dĩ đang lạnh lùng, bỗng chốc mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ. "Giúp đỡ người khác vốn là chuyện tốt, tuy nhiên, trong đó có một kẻ sâu mọt, tốt nhất là cẩn thận đề phòng."Sở Nguyệt Nịnh nhìn tướng mạo của Tòng Linh, phát hiện ấn đường của cô ta ửng đỏ như máu. "Hai ngày sau, cô sẽ phát hiện chân tướng, nhưng khi đó đã muộn rồi. Cô sẽ bị cha của người cô giúp đỡ đ.â.m dao, phải nằm viện một thời gian dài."Vừa dứt lời, trong đám đông liền rộ lên một trận xôn xao.Không ai có thể ngờ được rằng, một tiểu thư kiếm tiền bằng nghề nhục cảm thế nhưng lại âm thầm giúp đỡ những học sinh nghèo khó.Có tình có nghĩa, việc đó liên quan gì đến nghề nghiệp chứ!Trong chốc lát, tiếng vỗ tay vang dội khắp nơi.Tòng Linh sửng sốt. Việc cô ta giúp đỡ học sinh không ai biết, cô ta cũng không hề nghĩ đến việc lấy chuyện này làm đề tài câu chuyện, càng không mong muốn dùng nó để tẩy trắng hình ảnh bản thân.Dù sao, cuộc sống của cô ta là do cô ta quyết định, lời nói của người khác không thể làm tổn thương cô ta được.Tòng Linh chưa bao giờ nghe thấy tiếng vỗ tay dành cho mình như bây giờ, cô ta dập tắt tàn thuốc lá, dùng móng tay màu rượu vang nhẹ nhàng lau đi khóe mắt, mỉm cười: "Xin yên tâm, tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng."Tòng Linh rời đi.Tiếp theo là lượt của vị khách tiếp theo.Một người đàn ông trung niên với mái tóc nửa bạc, ăn mặc bộ veston cũ kỹ, ngồi xuống với nụ cười chua chát."Sở đại sư, đợi lâu vậy, cuối cùng cũng đến lượt tôi."Ông ta có khuôn mặt to, vuông vức, xương gò má cao, theo lẽ thường thì tướng mạo này đáng lẽ phải cả đời giàu sang, vợ đẹp con ngoan.Tuy nhiên, ở tuổi 40, cung cha mẹ, cung anh em và cung vợ chồng của ông ta đều hiện lên một mảng âm khí.Sở Nguyệt Nịnh nhìn nhận, trầm ngâm suy nghĩ.Nói cách khác, trong một thời gian ngắn, cha mẹ, anh em và vợ của ông ta đều đã qua đời.Ngay cả cung bản mệnh của ông ta cũng nhiễm âm khí.