"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 105: Chương 105
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Vâng, tôi hứa với A Hoa, đây là lần cuối cùng tôi cờ bạc." Cha Lâm nói.Lâm Gia Hoa thất vọng nhắm mắt lại. Lời hứa này, từ nhỏ đến lớn, hắn đã nghe quá nhiều rồi."Nhưng mà!" Mẹ Lâm khẳng định, "A Hoa chính là con ruột của tôi! Nếu tôi nói dối, sẽ bị sét đánh!"Bầu không khí bỗng trở nên im ắng.Bỗng nhiên, bầu trời vốn trong xanh bỗng nổi cuồng phong, một tia sét đánh trúng đùi mẹ Lâm, khiến bà ta hoảng sợ nhảy dựng lên và hét chói tai.DTVSở Nguyệt Nịnh khoanh tay sau lưng, mỉm cười: "Còn muốn thề nữa sao? Trời thích những người như bà nhất đấy.""Hỏi lại một lần nữa, A Hoa là con ruột của bà sao?"Mẹ Lâm muốn phản bác, nhưng Sở Nguyệt Nịnh đã cướp lời: "Con trai bà đã chết. Bà rõ ràng biết nhà chồng coi trọng con trai hơn con gái, nếu họ biết bà sinh con trai lại c.h.ế.t yểu, họ nhất định sẽ trách tội bà. Sau này, bà sẽ không còn ngày nào yên ổn ở nhà họ Lâm."Mẹ Lâm lo lắng vô cùng. Đúng là bà đã có ý nghĩ đó, nhưng Sở Nguyệt Nịnh sao có thể biết được?"Vì vậy, bà đã đánh tráo con của sản phụ khác." Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục vạch trần.Mẹ Lâm bị dồn vào đường cùng, run rẩy lùi lại, cố gắng né tránh ánh mắt sắc bén của Sở Nguyệt Nịnh, nhưng vô lực cãi lại: "Tôi không... tôi không, A Hoa chính là con ruột của tôi.""Sau đó, bà cùng chồng đến Hương Giang." Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục kể. "Một lần ngoài ý muốn khiến chồng bà phát hiện A Hoa không phải con ruột. Mặc dù ông ta rất tức giận, nhưng vì Viện Kế hoạch hóa Hương Giang có trợ cấp tiền nuôi dưỡng trẻ, nên mỗi tháng hai người có thể nhận được một khoản tiền hỗ trợ.""Vì vậy, ông ta không trách móc bà nữa." "Sau này, ông ta không hề yêu thương Lâm Gia Hoa, chỉ coi A Hoa như một công cụ để nhận tiền trợ cấp. Vợ chồng bà coi tiền bạc hơn con người, bắt đầu bóc lột A Hoa, giao hết việc nhà cho hắn, không chỉ bắt hắn bỏ học mà còn bắt hắn trông em và kiếm tiền nuôi gia đình."Lâm Gia Hoa nghe xong, như bừng tỉnh, hiểu ra tất cả sự bất công mà mình phải trải qua từ thuở ấu thơ.Hắn luôn nghĩ rằng cha mẹ mình rất khai sáng, không giống như những bậc cha mẹ khác trọng nam khinh nữ. Tuy rằng họ không tốt với hắn, nhưng lại rất tốt với hai người em gái. Nói chung là anh cả phải gánh vác trách nhiệm gia đình, hắn vốn là đàn ông, gánh vác trách nhiệm là điều hiển nhiên.Hóa ra...Tất cả chỉ vì hắn không phải con ruột sao?Lâm Gia Hoa cười cay đắng, trước tiên là nhìn cha Lâm. Ánh mắt của cha Lâm lập tức né tránh khi nhìn thấy Lâm Gia Hoa.Lâm Gia Hoa lại nhìn mẹ Lâm đang cố gắng trốn tránh, hỏi: "Lời Nịnh Nịnh nói đều là thật sao?"Mẹ Lâm còn muốn chối cãi, thì Sở Nguyệt Nịnh tốt bụng cảnh báo: "Bà có thể chối cãi, nhưng liệu sét có giáng xuống đầu bà lần nữa hay không, tôi cũng không chắc chắn."Mẹ Lâm vừa bị sét đánh, sợ hãi bị sét đánh lần nữa, vội vàng cởi áo khoác che đầu, trong lòng thầm thừa nhận."Đúng! A Hoa tuy không phải con ruột tôi, nhưng nó còn hơn cả con ruột! Tôi nuôi nó lớn! Nếu không có chúng tôi thì nó đã c.h.ế.t đói ngoài đường từ lâu! Công nuôi hơn công sin, nó phải giúp chúng tôi trả nợ!"Sở Nguyệt Nịnh suýt bật cười: "Nếu không có các người hắn sẽ c.h.ế.t đói ư? Gia cảnh ban đầu của hắn khá giả, nếu không có bà, hắn sẽ được cha mẹ yêu thương nuôi dưỡng trưởng thành, hắn sẽ kế thừa gia nghiệp, trở thành một thanh niên ưu tú cống hiến cho xã hội. Kết quả, bà lại nói nếu không có bà, hắn sẽ c.h.ế.t đói?"Mẹ Lâm nhất quyết không chịu thừa nhận: "Chính là như vậy! Nếu tôi bỏ nó ở Hương Giang, nó có thể tìm được cha mẹ ruột không? Tôi nghĩ nó sẽ sớm muộn gì cũng c.h.ế.t trên đường phố!"Quả nhiên, với đứa con không phải ruột, lời nguyền rủa độc ác nào cũng có thể thốt ra.Phi Ngư Ca nghe vậy, ánh mắt nhìn Lâm Gia Hoa không khỏi mang theo chút đồng cảm.
"Vâng, tôi hứa với A Hoa, đây là lần cuối cùng tôi cờ bạc." Cha Lâm nói.
Lâm Gia Hoa thất vọng nhắm mắt lại. Lời hứa này, từ nhỏ đến lớn, hắn đã nghe quá nhiều rồi.
"Nhưng mà!" Mẹ Lâm khẳng định, "A Hoa chính là con ruột của tôi! Nếu tôi nói dối, sẽ bị sét đánh!"
Bầu không khí bỗng trở nên im ắng.
Bỗng nhiên, bầu trời vốn trong xanh bỗng nổi cuồng phong, một tia sét đánh trúng đùi mẹ Lâm, khiến bà ta hoảng sợ nhảy dựng lên và hét chói tai.
DTV
Sở Nguyệt Nịnh khoanh tay sau lưng, mỉm cười: "Còn muốn thề nữa sao? Trời thích những người như bà nhất đấy."
"Hỏi lại một lần nữa, A Hoa là con ruột của bà sao?"
Mẹ Lâm muốn phản bác, nhưng Sở Nguyệt Nịnh đã cướp lời: "Con trai bà đã chết. Bà rõ ràng biết nhà chồng coi trọng con trai hơn con gái, nếu họ biết bà sinh con trai lại c.h.ế.t yểu, họ nhất định sẽ trách tội bà. Sau này, bà sẽ không còn ngày nào yên ổn ở nhà họ Lâm."
Mẹ Lâm lo lắng vô cùng. Đúng là bà đã có ý nghĩ đó, nhưng Sở Nguyệt Nịnh sao có thể biết được?
"Vì vậy, bà đã đánh tráo con của sản phụ khác." Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục vạch trần.
Mẹ Lâm bị dồn vào đường cùng, run rẩy lùi lại, cố gắng né tránh ánh mắt sắc bén của Sở Nguyệt Nịnh, nhưng vô lực cãi lại: "Tôi không... tôi không, A Hoa chính là con ruột của tôi."
"Sau đó, bà cùng chồng đến Hương Giang." Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục kể. "Một lần ngoài ý muốn khiến chồng bà phát hiện A Hoa không phải con ruột. Mặc dù ông ta rất tức giận, nhưng vì Viện Kế hoạch hóa Hương Giang có trợ cấp tiền nuôi dưỡng trẻ, nên mỗi tháng hai người có thể nhận được một khoản tiền hỗ trợ."
"Vì vậy, ông ta không trách móc bà nữa."
"Sau này, ông ta không hề yêu thương Lâm Gia Hoa, chỉ coi A Hoa như một công cụ để nhận tiền trợ cấp. Vợ chồng bà coi tiền bạc hơn con người, bắt đầu bóc lột A Hoa, giao hết việc nhà cho hắn, không chỉ bắt hắn bỏ học mà còn bắt hắn trông em và kiếm tiền nuôi gia đình."
Lâm Gia Hoa nghe xong, như bừng tỉnh, hiểu ra tất cả sự bất công mà mình phải trải qua từ thuở ấu thơ.
Hắn luôn nghĩ rằng cha mẹ mình rất khai sáng, không giống như những bậc cha mẹ khác trọng nam khinh nữ. Tuy rằng họ không tốt với hắn, nhưng lại rất tốt với hai người em gái. Nói chung là anh cả phải gánh vác trách nhiệm gia đình, hắn vốn là đàn ông, gánh vác trách nhiệm là điều hiển nhiên.
Hóa ra...
Tất cả chỉ vì hắn không phải con ruột sao?
Lâm Gia Hoa cười cay đắng, trước tiên là nhìn cha Lâm. Ánh mắt của cha Lâm lập tức né tránh khi nhìn thấy Lâm Gia Hoa.
Lâm Gia Hoa lại nhìn mẹ Lâm đang cố gắng trốn tránh, hỏi: "Lời Nịnh Nịnh nói đều là thật sao?"
Mẹ Lâm còn muốn chối cãi, thì Sở Nguyệt Nịnh tốt bụng cảnh báo: "Bà có thể chối cãi, nhưng liệu sét có giáng xuống đầu bà lần nữa hay không, tôi cũng không chắc chắn."
Mẹ Lâm vừa bị sét đánh, sợ hãi bị sét đánh lần nữa, vội vàng cởi áo khoác che đầu, trong lòng thầm thừa nhận.
"Đúng! A Hoa tuy không phải con ruột tôi, nhưng nó còn hơn cả con ruột! Tôi nuôi nó lớn! Nếu không có chúng tôi thì nó đã c.h.ế.t đói ngoài đường từ lâu! Công nuôi hơn công sin, nó phải giúp chúng tôi trả nợ!"
Sở Nguyệt Nịnh suýt bật cười: "Nếu không có các người hắn sẽ c.h.ế.t đói ư? Gia cảnh ban đầu của hắn khá giả, nếu không có bà, hắn sẽ được cha mẹ yêu thương nuôi dưỡng trưởng thành, hắn sẽ kế thừa gia nghiệp, trở thành một thanh niên ưu tú cống hiến cho xã hội. Kết quả, bà lại nói nếu không có bà, hắn sẽ c.h.ế.t đói?"
Mẹ Lâm nhất quyết không chịu thừa nhận: "Chính là như vậy! Nếu tôi bỏ nó ở Hương Giang, nó có thể tìm được cha mẹ ruột không? Tôi nghĩ nó sẽ sớm muộn gì cũng c.h.ế.t trên đường phố!"
Quả nhiên, với đứa con không phải ruột, lời nguyền rủa độc ác nào cũng có thể thốt ra.
Phi Ngư Ca nghe vậy, ánh mắt nhìn Lâm Gia Hoa không khỏi mang theo chút đồng cảm.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Vâng, tôi hứa với A Hoa, đây là lần cuối cùng tôi cờ bạc." Cha Lâm nói.Lâm Gia Hoa thất vọng nhắm mắt lại. Lời hứa này, từ nhỏ đến lớn, hắn đã nghe quá nhiều rồi."Nhưng mà!" Mẹ Lâm khẳng định, "A Hoa chính là con ruột của tôi! Nếu tôi nói dối, sẽ bị sét đánh!"Bầu không khí bỗng trở nên im ắng.Bỗng nhiên, bầu trời vốn trong xanh bỗng nổi cuồng phong, một tia sét đánh trúng đùi mẹ Lâm, khiến bà ta hoảng sợ nhảy dựng lên và hét chói tai.DTVSở Nguyệt Nịnh khoanh tay sau lưng, mỉm cười: "Còn muốn thề nữa sao? Trời thích những người như bà nhất đấy.""Hỏi lại một lần nữa, A Hoa là con ruột của bà sao?"Mẹ Lâm muốn phản bác, nhưng Sở Nguyệt Nịnh đã cướp lời: "Con trai bà đã chết. Bà rõ ràng biết nhà chồng coi trọng con trai hơn con gái, nếu họ biết bà sinh con trai lại c.h.ế.t yểu, họ nhất định sẽ trách tội bà. Sau này, bà sẽ không còn ngày nào yên ổn ở nhà họ Lâm."Mẹ Lâm lo lắng vô cùng. Đúng là bà đã có ý nghĩ đó, nhưng Sở Nguyệt Nịnh sao có thể biết được?"Vì vậy, bà đã đánh tráo con của sản phụ khác." Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục vạch trần.Mẹ Lâm bị dồn vào đường cùng, run rẩy lùi lại, cố gắng né tránh ánh mắt sắc bén của Sở Nguyệt Nịnh, nhưng vô lực cãi lại: "Tôi không... tôi không, A Hoa chính là con ruột của tôi.""Sau đó, bà cùng chồng đến Hương Giang." Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục kể. "Một lần ngoài ý muốn khiến chồng bà phát hiện A Hoa không phải con ruột. Mặc dù ông ta rất tức giận, nhưng vì Viện Kế hoạch hóa Hương Giang có trợ cấp tiền nuôi dưỡng trẻ, nên mỗi tháng hai người có thể nhận được một khoản tiền hỗ trợ.""Vì vậy, ông ta không trách móc bà nữa." "Sau này, ông ta không hề yêu thương Lâm Gia Hoa, chỉ coi A Hoa như một công cụ để nhận tiền trợ cấp. Vợ chồng bà coi tiền bạc hơn con người, bắt đầu bóc lột A Hoa, giao hết việc nhà cho hắn, không chỉ bắt hắn bỏ học mà còn bắt hắn trông em và kiếm tiền nuôi gia đình."Lâm Gia Hoa nghe xong, như bừng tỉnh, hiểu ra tất cả sự bất công mà mình phải trải qua từ thuở ấu thơ.Hắn luôn nghĩ rằng cha mẹ mình rất khai sáng, không giống như những bậc cha mẹ khác trọng nam khinh nữ. Tuy rằng họ không tốt với hắn, nhưng lại rất tốt với hai người em gái. Nói chung là anh cả phải gánh vác trách nhiệm gia đình, hắn vốn là đàn ông, gánh vác trách nhiệm là điều hiển nhiên.Hóa ra...Tất cả chỉ vì hắn không phải con ruột sao?Lâm Gia Hoa cười cay đắng, trước tiên là nhìn cha Lâm. Ánh mắt của cha Lâm lập tức né tránh khi nhìn thấy Lâm Gia Hoa.Lâm Gia Hoa lại nhìn mẹ Lâm đang cố gắng trốn tránh, hỏi: "Lời Nịnh Nịnh nói đều là thật sao?"Mẹ Lâm còn muốn chối cãi, thì Sở Nguyệt Nịnh tốt bụng cảnh báo: "Bà có thể chối cãi, nhưng liệu sét có giáng xuống đầu bà lần nữa hay không, tôi cũng không chắc chắn."Mẹ Lâm vừa bị sét đánh, sợ hãi bị sét đánh lần nữa, vội vàng cởi áo khoác che đầu, trong lòng thầm thừa nhận."Đúng! A Hoa tuy không phải con ruột tôi, nhưng nó còn hơn cả con ruột! Tôi nuôi nó lớn! Nếu không có chúng tôi thì nó đã c.h.ế.t đói ngoài đường từ lâu! Công nuôi hơn công sin, nó phải giúp chúng tôi trả nợ!"Sở Nguyệt Nịnh suýt bật cười: "Nếu không có các người hắn sẽ c.h.ế.t đói ư? Gia cảnh ban đầu của hắn khá giả, nếu không có bà, hắn sẽ được cha mẹ yêu thương nuôi dưỡng trưởng thành, hắn sẽ kế thừa gia nghiệp, trở thành một thanh niên ưu tú cống hiến cho xã hội. Kết quả, bà lại nói nếu không có bà, hắn sẽ c.h.ế.t đói?"Mẹ Lâm nhất quyết không chịu thừa nhận: "Chính là như vậy! Nếu tôi bỏ nó ở Hương Giang, nó có thể tìm được cha mẹ ruột không? Tôi nghĩ nó sẽ sớm muộn gì cũng c.h.ế.t trên đường phố!"Quả nhiên, với đứa con không phải ruột, lời nguyền rủa độc ác nào cũng có thể thốt ra.Phi Ngư Ca nghe vậy, ánh mắt nhìn Lâm Gia Hoa không khỏi mang theo chút đồng cảm.