"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 108: Chương 108
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Đại sư, có thể dạy cho con câu thần chú thu hút vừa rồi hay không?"Vệ Nghiên Lâm như keo dán chó, dính mãi không ra.Mọi người xung quanh nhìn nhau với ánh mắt trêu chọc.Sở Nguyệt Nịnh mặt đỏ bừng, không ngừng lắc lắc chân, khó xử: "Chuyện gì vậy? Có thể đứng lên nói chuyện được không?"Mới hai mươi tuổi mà đã phải chịu người quỳ lạy.Thật là... Thật là giảm thọ.Ngày đó Ông chủ Hoàng nói rõ ràng trước mặt, kết quả là cô chưa từng đến miếu mà đã bị người bái, nhưng lại bị đồng môn quỳ lạy.Bà dì càng tỏ ra phẫn nộ, sắc mặt thay đổi liên tục, tay trái chống nạnh, tay phải liền véo tai Vệ Nghiên Lâm."Mày điên rồi à? Thần chú cái gì chứ? Trên đời sao có thể có chuyện đó? Mày còn phải quỳ xuống trước một cô gái?"Bị véo tai, Vệ Nghiên Lâm đau kêu đứng dậy, sợ bà dì còn nói thêm những lời đại nghịch bất đạo, liền xé một mảnh áo đạo bào nhét vào môi đỏ lòe loẹt của bà dì."Ô ô ô..."Bà dì đang nói chuyện bị nhét vào một mảnh vải.Vệ Nghiên Lâm chắp tay trước n.g.ự.c lạy bà dì, bất đắc dĩ van xin: "Dì ơi, phiền toái dì im lặng (câm miệng) giúp con với, làm ơn đừng làm chậm trễ việc của con."Cứ tưởng rằng là tân binh lừa đảo, thế nhưng lại là thiên sư cấp cao?Vệ Nghiên Lâm nhớ đến những lời nói dóc với Ông chủ Hoàng, liền không khỏi đỏ mặt. Nếu Sở Nguyệt Nịnh là cùi bắp, vậy hắn là cái gì?Báo chí viết không sai.Sở Nguyệt Nịnh bói quẻ đều chuẩn, có thể được xưng là thần toán.Lợi hại nhất chính là đạo thiên lôi kia. Lúc ấy, mọi người đều cho rằng sấm sét là sự may mắn ngẫu nhiên mới có thể đánh trúng thề Mẹ Lâm.Chỉ có những người trong Huyền Môn mới có thể nhìn ra, đạo sấm sét kia chính là thần chú dẫn lôi được ghi chép trong sách cổ. Theo truyền thuyết, thần chú dẫn lôi có thể trừ tà ma, là kỹ năng mà các thiên sư thường mang theo bên mình.Nếu hắn học được, chẳng phải có thể ra ngoài tiêu diệt yêu ma quỷ quái chỉ với một chiêu sao?Vệ Nghiên Lâm càng suy nghĩ càng cảm thấy uy phong, thần chú dẫn lôi còn chưa học được, mái tóc đỏ đã dựng đứng lên vì phấn khích.Sở Nguyệt Nịnh thấy Vệ Nghiên Lâm hồn vía lên mây, nhân cơ hội cất bước rời đi.Một buổi trưa.Vệ Nghiên Lâm đều ở quán nước đường phụ việc, thường xuyên lau chùi bàn ghế, còn giúp bán nốt phần nước đường cuối cùng.Thanh niên này cũng coi như trắng trẻo, trên đầu nhuộm tóc đỏ, quần áo trường học dùng dây thừng buộc lại, cột vào sau lưng. Ngoại hình kỳ lạ vậy nhưng cũng giúp mời chào không ít khách hàng.Nước đường bán xong.Vệ Nghiên Lâm lại cướp việc dọn quán, ngay cả Lâm Gia Hoa muốn giúp cũng bị đẩy sang một bên, sau khi gập gọn chiếc bàn gỗ nhỏ nhét vào xe hàng, hắn xoay người không ngừng nài nỉ."Chị Nịnh, em biết chị là người giỏi nhất, lợi hại nhất, chị sẽ dạy em chứ? Để em ra ngoài cũng được ra ngoài oai phong một chút.""Không phải tôi không muốn dạy." Sở Nguyệt Nịnh thấy Vệ Nghiên Cha Lâm việc cả buổi trưa, thở dài, muốn thật là dạy một chiêu là có thể gỡ miếng da chó dính người này thì cô đã sớm dạy rồi."Thần chú dẫn lôi muốn sử dụng thì phải cần có đại công đức trong người, mới có thể thay trời hành đạo."Ngay cả cô, cũng chỉ mới vừa rồi mới có thể dùng."Công đức?" Vệ Nghiên Lâm không khỏi chán nản, hai vai ủ rũ rũ xuống, "Bản lĩnh của em ở đây, muốn tích lũy đại công đức cũng không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào."Công đức đều dựa vào tu hành tích lũy, Vệ Nghiên Lâm năng lực hạn chế, bói toán cũng khi chuẩn khi không chuẩn, tự nhiên không bàn đến chuyện có bao nhiêu công đức trong người."Kỳ thật công đức không nhất định chỉ có dựa vào phương diện huyền học mới có thể tích lũy."Sở Nguyệt Nịnh một câu nói, lại làm Vệ Nghiên Lâm nghe được hy vọng.Hắn ngẩng đầu, "Còn có thể tích lũy như thế nào?"
"Đại sư, có thể dạy cho con câu thần chú thu hút vừa rồi hay không?"
Vệ Nghiên Lâm như keo dán chó, dính mãi không ra.
Mọi người xung quanh nhìn nhau với ánh mắt trêu chọc.
Sở Nguyệt Nịnh mặt đỏ bừng, không ngừng lắc lắc chân, khó xử: "Chuyện gì vậy? Có thể đứng lên nói chuyện được không?"
Mới hai mươi tuổi mà đã phải chịu người quỳ lạy.
Thật là... Thật là giảm thọ.
Ngày đó Ông chủ Hoàng nói rõ ràng trước mặt, kết quả là cô chưa từng đến miếu mà đã bị người bái, nhưng lại bị đồng môn quỳ lạy.
Bà dì càng tỏ ra phẫn nộ, sắc mặt thay đổi liên tục, tay trái chống nạnh, tay phải liền véo tai Vệ Nghiên Lâm.
"Mày điên rồi à? Thần chú cái gì chứ? Trên đời sao có thể có chuyện đó? Mày còn phải quỳ xuống trước một cô gái?"
Bị véo tai, Vệ Nghiên Lâm đau kêu đứng dậy, sợ bà dì còn nói thêm những lời đại nghịch bất đạo, liền xé một mảnh áo đạo bào nhét vào môi đỏ lòe loẹt của bà dì.
"Ô ô ô..."
Bà dì đang nói chuyện bị nhét vào một mảnh vải.
Vệ Nghiên Lâm chắp tay trước n.g.ự.c lạy bà dì, bất đắc dĩ van xin: "Dì ơi, phiền toái dì im lặng (câm miệng) giúp con với, làm ơn đừng làm chậm trễ việc của con."
Cứ tưởng rằng là tân binh lừa đảo, thế nhưng lại là thiên sư cấp cao?
Vệ Nghiên Lâm nhớ đến những lời nói dóc với Ông chủ Hoàng, liền không khỏi đỏ mặt. Nếu Sở Nguyệt Nịnh là cùi bắp, vậy hắn là cái gì?
Báo chí viết không sai.
Sở Nguyệt Nịnh bói quẻ đều chuẩn, có thể được xưng là thần toán.
Lợi hại nhất chính là đạo thiên lôi kia.
Lúc ấy, mọi người đều cho rằng sấm sét là sự may mắn ngẫu nhiên mới có thể đánh trúng thề Mẹ Lâm.
Chỉ có những người trong Huyền Môn mới có thể nhìn ra, đạo sấm sét kia chính là thần chú dẫn lôi được ghi chép trong sách cổ.
Theo truyền thuyết, thần chú dẫn lôi có thể trừ tà ma, là kỹ năng mà các thiên sư thường mang theo bên mình.
Nếu hắn học được, chẳng phải có thể ra ngoài tiêu diệt yêu ma quỷ quái chỉ với một chiêu sao?
Vệ Nghiên Lâm càng suy nghĩ càng cảm thấy uy phong, thần chú dẫn lôi còn chưa học được, mái tóc đỏ đã dựng đứng lên vì phấn khích.
Sở Nguyệt Nịnh thấy Vệ Nghiên Lâm hồn vía lên mây, nhân cơ hội cất bước rời đi.
Một buổi trưa.
Vệ Nghiên Lâm đều ở quán nước đường phụ việc, thường xuyên lau chùi bàn ghế, còn giúp bán nốt phần nước đường cuối cùng.
Thanh niên này cũng coi như trắng trẻo, trên đầu nhuộm tóc đỏ, quần áo trường học dùng dây thừng buộc lại, cột vào sau lưng. Ngoại hình kỳ lạ vậy nhưng cũng giúp mời chào không ít khách hàng.
Nước đường bán xong.
Vệ Nghiên Lâm lại cướp việc dọn quán, ngay cả Lâm Gia Hoa muốn giúp cũng bị đẩy sang một bên, sau khi gập gọn chiếc bàn gỗ nhỏ nhét vào xe hàng, hắn xoay người không ngừng nài nỉ.
"Chị Nịnh, em biết chị là người giỏi nhất, lợi hại nhất, chị sẽ dạy em chứ? Để em ra ngoài cũng được ra ngoài oai phong một chút."
"Không phải tôi không muốn dạy." Sở Nguyệt Nịnh thấy Vệ Nghiên Cha Lâm việc cả buổi trưa, thở dài, muốn thật là dạy một chiêu là có thể gỡ miếng da chó dính người này thì cô đã sớm dạy rồi.
"Thần chú dẫn lôi muốn sử dụng thì phải cần có đại công đức trong người, mới có thể thay trời hành đạo."
Ngay cả cô, cũng chỉ mới vừa rồi mới có thể dùng.
"Công đức?" Vệ Nghiên Lâm không khỏi chán nản, hai vai ủ rũ rũ xuống, "Bản lĩnh của em ở đây, muốn tích lũy đại công đức cũng không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào."
Công đức đều dựa vào tu hành tích lũy, Vệ Nghiên Lâm năng lực hạn chế, bói toán cũng khi chuẩn khi không chuẩn, tự nhiên không bàn đến chuyện có bao nhiêu công đức trong người.
"Kỳ thật công đức không nhất định chỉ có dựa vào phương diện huyền học mới có thể tích lũy."
Sở Nguyệt Nịnh một câu nói, lại làm Vệ Nghiên Lâm nghe được hy vọng.
Hắn ngẩng đầu, "Còn có thể tích lũy như thế nào?"
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Đại sư, có thể dạy cho con câu thần chú thu hút vừa rồi hay không?"Vệ Nghiên Lâm như keo dán chó, dính mãi không ra.Mọi người xung quanh nhìn nhau với ánh mắt trêu chọc.Sở Nguyệt Nịnh mặt đỏ bừng, không ngừng lắc lắc chân, khó xử: "Chuyện gì vậy? Có thể đứng lên nói chuyện được không?"Mới hai mươi tuổi mà đã phải chịu người quỳ lạy.Thật là... Thật là giảm thọ.Ngày đó Ông chủ Hoàng nói rõ ràng trước mặt, kết quả là cô chưa từng đến miếu mà đã bị người bái, nhưng lại bị đồng môn quỳ lạy.Bà dì càng tỏ ra phẫn nộ, sắc mặt thay đổi liên tục, tay trái chống nạnh, tay phải liền véo tai Vệ Nghiên Lâm."Mày điên rồi à? Thần chú cái gì chứ? Trên đời sao có thể có chuyện đó? Mày còn phải quỳ xuống trước một cô gái?"Bị véo tai, Vệ Nghiên Lâm đau kêu đứng dậy, sợ bà dì còn nói thêm những lời đại nghịch bất đạo, liền xé một mảnh áo đạo bào nhét vào môi đỏ lòe loẹt của bà dì."Ô ô ô..."Bà dì đang nói chuyện bị nhét vào một mảnh vải.Vệ Nghiên Lâm chắp tay trước n.g.ự.c lạy bà dì, bất đắc dĩ van xin: "Dì ơi, phiền toái dì im lặng (câm miệng) giúp con với, làm ơn đừng làm chậm trễ việc của con."Cứ tưởng rằng là tân binh lừa đảo, thế nhưng lại là thiên sư cấp cao?Vệ Nghiên Lâm nhớ đến những lời nói dóc với Ông chủ Hoàng, liền không khỏi đỏ mặt. Nếu Sở Nguyệt Nịnh là cùi bắp, vậy hắn là cái gì?Báo chí viết không sai.Sở Nguyệt Nịnh bói quẻ đều chuẩn, có thể được xưng là thần toán.Lợi hại nhất chính là đạo thiên lôi kia. Lúc ấy, mọi người đều cho rằng sấm sét là sự may mắn ngẫu nhiên mới có thể đánh trúng thề Mẹ Lâm.Chỉ có những người trong Huyền Môn mới có thể nhìn ra, đạo sấm sét kia chính là thần chú dẫn lôi được ghi chép trong sách cổ. Theo truyền thuyết, thần chú dẫn lôi có thể trừ tà ma, là kỹ năng mà các thiên sư thường mang theo bên mình.Nếu hắn học được, chẳng phải có thể ra ngoài tiêu diệt yêu ma quỷ quái chỉ với một chiêu sao?Vệ Nghiên Lâm càng suy nghĩ càng cảm thấy uy phong, thần chú dẫn lôi còn chưa học được, mái tóc đỏ đã dựng đứng lên vì phấn khích.Sở Nguyệt Nịnh thấy Vệ Nghiên Lâm hồn vía lên mây, nhân cơ hội cất bước rời đi.Một buổi trưa.Vệ Nghiên Lâm đều ở quán nước đường phụ việc, thường xuyên lau chùi bàn ghế, còn giúp bán nốt phần nước đường cuối cùng.Thanh niên này cũng coi như trắng trẻo, trên đầu nhuộm tóc đỏ, quần áo trường học dùng dây thừng buộc lại, cột vào sau lưng. Ngoại hình kỳ lạ vậy nhưng cũng giúp mời chào không ít khách hàng.Nước đường bán xong.Vệ Nghiên Lâm lại cướp việc dọn quán, ngay cả Lâm Gia Hoa muốn giúp cũng bị đẩy sang một bên, sau khi gập gọn chiếc bàn gỗ nhỏ nhét vào xe hàng, hắn xoay người không ngừng nài nỉ."Chị Nịnh, em biết chị là người giỏi nhất, lợi hại nhất, chị sẽ dạy em chứ? Để em ra ngoài cũng được ra ngoài oai phong một chút.""Không phải tôi không muốn dạy." Sở Nguyệt Nịnh thấy Vệ Nghiên Cha Lâm việc cả buổi trưa, thở dài, muốn thật là dạy một chiêu là có thể gỡ miếng da chó dính người này thì cô đã sớm dạy rồi."Thần chú dẫn lôi muốn sử dụng thì phải cần có đại công đức trong người, mới có thể thay trời hành đạo."Ngay cả cô, cũng chỉ mới vừa rồi mới có thể dùng."Công đức?" Vệ Nghiên Lâm không khỏi chán nản, hai vai ủ rũ rũ xuống, "Bản lĩnh của em ở đây, muốn tích lũy đại công đức cũng không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào."Công đức đều dựa vào tu hành tích lũy, Vệ Nghiên Lâm năng lực hạn chế, bói toán cũng khi chuẩn khi không chuẩn, tự nhiên không bàn đến chuyện có bao nhiêu công đức trong người."Kỳ thật công đức không nhất định chỉ có dựa vào phương diện huyền học mới có thể tích lũy."Sở Nguyệt Nịnh một câu nói, lại làm Vệ Nghiên Lâm nghe được hy vọng.Hắn ngẩng đầu, "Còn có thể tích lũy như thế nào?"