"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 121: Chương 121
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Thi Bác Nhân lại chỉ vào một cô gái bên cạnh đám ruồi muỗi: "Em gái kia đang thầm thương trộm nhớ cậu, không bảy thì cũng tám lần, hay là cậu qua tán tỉnh đi."Cam Nhất Tổ bất đắc dĩ, xin lỗi nữ đồng nghiệp rồi đi đến ngăn cản đám đàn ông đang quấy rối, sau khi giải quyết xong, anh ta hướng về phía ghế dài ra hiệu OK, báo hiệu đã giải quyết xong mọi chuyện.Ngọn lửa tò mò của Thi Bác Nhân bùng cháy: "Anh Húc, hiếm khi thấy anh quan tâm công dân nữ thế này, có phải sau khi được em gái Sở cứu mạng, anh đã không thể kiềm chế được tình yêu dành cho cô ấy không? Vì cô ấy mà anh mất ăn mất ngủ, vì cô ấy mà anh hồn vía lên mây, vì cô ấy mà anh đào tim móc phổi..."Nói xong, Thi Bác Nhân uốn éo eo như hoa thẹn thùng."A... Tình yêu thật tuyệt vời.""Ugh..." Thi Bình Chi đứng dậy ném đĩa trái cây và đậu phộng vào anh ta: "Có thể không cần như vậy được không, em thực sự chịu không nổi. Cơm ăn đêm nay đều phải nôn ra hết."Chu Phong Húc nhấm nháp ly rượu cháy.Mạnh Chu, hắn đã từng gặp vài lần, là bạn tốt của Kiều Tử Uyên. Anh ta là một kẻ không mấy tốt đẹp, từng lợi dụng Kiều Tử Uyên, nhưng dường như Kiều Tử Uyên không để ý đến chuyện đó.Bây giờ Sở Nguyệt Nịnh nhìn chằm chằm Mạnh Chu, hắn tự nhiên liên tưởng đến việc Kiều Tử Uyên hôn mê.Sở Nguyệt Nịnh chọn vị trí vừa vặn trong tầm nhìn có thể thấy được Mạnh Chu, lại cách xa anh ta, cố gắng không để anh ta phát hiện ra.Khi đến gần đàn ông quá nhiều, tự nhiên dễ bị lộ.Đối với những suy đoán vô căn cứ của Thi Bác Nhân, hắn chỉ nói một câu: "Uống nhiều rượu thì nên đi WC tỉnh táo một chút.""Ôi." Thi Bác Nhân dừng động tác, tò mò: "Cũng không biết đang nhìn gì. Nghĩ lại, lá bùa một ngàn tệ đó đã cứu mạng anh, đúng là đáng sợ."Các đồng nghiệp cảnh sát vừa ngừng chơi xúc xắc, nghe thấy chuyện bát quái, từng người hỏi han sao lại thế này. Thi Bác Nhân hăng hái kể lại, xoay người kể rõ ràng sự việc ngày hôm đó, đặc biệt là chuyện bán bùa.Anh ta làm động tác lấy bùa từ trong áo khoác ra, biểu cảm khoa trương: "Một lá bùa bình an có thể chặn lại viên đạn, thậm chí còn không sứt mẻ tí nào.""Hiệu quả thực sự lợi hại hơn áo chống đạn, muốn tôi nói, sở cảnh sát còn mua áo chống đạn làm gì, không bằng đi mua bùa bình an dán đầy người, quả thực là bách độc bất xâm, mọi việc hanh thông."Thi Bác Nhân nhớ đến giá cả, càng thêm nghiêm túc: "Chỉ là hơi đắt, không biết có giảm giá không?"Các đồng nghiệp đều bị câu chuyện ly kỳ thu hút sự chú ý."Có phải là thật hay không?""Chu Bái Bì, anh lại khoác lác rồi à?""Làm sao tôi có thể khoác lác?" Thi Bác Nhân khinh thường, vội nhếch một bên m.ô.n.g chỉ vào vị trí bị đinh đ.â.m lần trước: "Ngay chỗ này, tôi tận mắt nhìn thấy một viên đinh sắt cắm vào, chính là do cô ấy tính."DTVCác đồng nghiệp lại một phen kinh ngạc, thốt lên những tiếng "oa oa".Không lâu sau, năng lực của Sở Nguyệt Nịnh đã được thổi phồng lên một cách vô cùng kỳ diệu.Chu Phong Húc im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại nhìn Mạnh Chu xác định người chưa đi.Mạnh Chu ôm vai Doris, lảo đảo tiễn một đám bạn ra về. Cô gái cuối cùng cũng đứng dậy, khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ ủ rũ, che miệng ngáp một cái, rồi vỗ vỗ đầu đi theo ra ngoài.Chu Phong Húc dời chân khỏi bàn, đứng dậy: "Đi theo xem.""Anh không phải đi tán tỉnh em gái nước đường sao? Chúng tôi đi theo làm gì?" Thi Bác Nhân đang khoác lác thì bị cắt ngang, có chút khó hiểu hỏi.Cam Nhất Tổ vừa trao đổi thông tin liên lạc với cô gái, vỗ vai Thi Bác Nhân: "Anh Nhân, trời đã tối, để một cô gái đi theo dõi không an toàn lắm, chúng ta cũng đi thôi.""Thân người não heo, không bằng đi hầm canh đi." Chu Phong Húc ném xuống một câu, vung tay lấy áo khoác trên sô pha đi ra ngoài.
Thi Bác Nhân lại chỉ vào một cô gái bên cạnh đám ruồi muỗi: "Em gái kia đang thầm thương trộm nhớ cậu, không bảy thì cũng tám lần, hay là cậu qua tán tỉnh đi."
Cam Nhất Tổ bất đắc dĩ, xin lỗi nữ đồng nghiệp rồi đi đến ngăn cản đám đàn ông đang quấy rối, sau khi giải quyết xong, anh ta hướng về phía ghế dài ra hiệu OK, báo hiệu đã giải quyết xong mọi chuyện.
Ngọn lửa tò mò của Thi Bác Nhân bùng cháy: "Anh Húc, hiếm khi thấy anh quan tâm công dân nữ thế này, có phải sau khi được em gái Sở cứu mạng, anh đã không thể kiềm chế được tình yêu dành cho cô ấy không? Vì cô ấy mà anh mất ăn mất ngủ, vì cô ấy mà anh hồn vía lên mây, vì cô ấy mà anh đào tim móc phổi..."
Nói xong, Thi Bác Nhân uốn éo eo như hoa thẹn thùng.
"A... Tình yêu thật tuyệt vời."
"Ugh..." Thi Bình Chi đứng dậy ném đĩa trái cây và đậu phộng vào anh ta: "Có thể không cần như vậy được không, em thực sự chịu không nổi. Cơm ăn đêm nay đều phải nôn ra hết."
Chu Phong Húc nhấm nháp ly rượu cháy.
Mạnh Chu, hắn đã từng gặp vài lần, là bạn tốt của Kiều Tử Uyên. Anh ta là một kẻ không mấy tốt đẹp, từng lợi dụng Kiều Tử Uyên, nhưng dường như Kiều Tử Uyên không để ý đến chuyện đó.
Bây giờ Sở Nguyệt Nịnh nhìn chằm chằm Mạnh Chu, hắn tự nhiên liên tưởng đến việc Kiều Tử Uyên hôn mê.
Sở Nguyệt Nịnh chọn vị trí vừa vặn trong tầm nhìn có thể thấy được Mạnh Chu, lại cách xa anh ta, cố gắng không để anh ta phát hiện ra.
Khi đến gần đàn ông quá nhiều, tự nhiên dễ bị lộ.
Đối với những suy đoán vô căn cứ của Thi Bác Nhân, hắn chỉ nói một câu: "Uống nhiều rượu thì nên đi WC tỉnh táo một chút."
"Ôi." Thi Bác Nhân dừng động tác, tò mò: "Cũng không biết đang nhìn gì. Nghĩ lại, lá bùa một ngàn tệ đó đã cứu mạng anh, đúng là đáng sợ."
Các đồng nghiệp cảnh sát vừa ngừng chơi xúc xắc, nghe thấy chuyện bát quái, từng người hỏi han sao lại thế này.
Thi Bác Nhân hăng hái kể lại, xoay người kể rõ ràng sự việc ngày hôm đó, đặc biệt là chuyện bán bùa.
Anh ta làm động tác lấy bùa từ trong áo khoác ra, biểu cảm khoa trương: "Một lá bùa bình an có thể chặn lại viên đạn, thậm chí còn không sứt mẻ tí nào."
"Hiệu quả thực sự lợi hại hơn áo chống đạn, muốn tôi nói, sở cảnh sát còn mua áo chống đạn làm gì, không bằng đi mua bùa bình an dán đầy người, quả thực là bách độc bất xâm, mọi việc hanh thông."
Thi Bác Nhân nhớ đến giá cả, càng thêm nghiêm túc: "Chỉ là hơi đắt, không biết có giảm giá không?"
Các đồng nghiệp đều bị câu chuyện ly kỳ thu hút sự chú ý.
"Có phải là thật hay không?"
"Chu Bái Bì, anh lại khoác lác rồi à?"
"Làm sao tôi có thể khoác lác?" Thi Bác Nhân khinh thường, vội nhếch một bên m.ô.n.g chỉ vào vị trí bị đinh đ.â.m lần trước: "Ngay chỗ này, tôi tận mắt nhìn thấy một viên đinh sắt cắm vào, chính là do cô ấy tính."
DTV
Các đồng nghiệp lại một phen kinh ngạc, thốt lên những tiếng "oa oa".
Không lâu sau, năng lực của Sở Nguyệt Nịnh đã được thổi phồng lên một cách vô cùng kỳ diệu.
Chu Phong Húc im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại nhìn Mạnh Chu xác định người chưa đi.
Mạnh Chu ôm vai Doris, lảo đảo tiễn một đám bạn ra về. Cô gái cuối cùng cũng đứng dậy, khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ ủ rũ, che miệng ngáp một cái, rồi vỗ vỗ đầu đi theo ra ngoài.
Chu Phong Húc dời chân khỏi bàn, đứng dậy: "Đi theo xem."
"Anh không phải đi tán tỉnh em gái nước đường sao? Chúng tôi đi theo làm gì?" Thi Bác Nhân đang khoác lác thì bị cắt ngang, có chút khó hiểu hỏi.
Cam Nhất Tổ vừa trao đổi thông tin liên lạc với cô gái, vỗ vai Thi Bác Nhân: "Anh Nhân, trời đã tối, để một cô gái đi theo dõi không an toàn lắm, chúng ta cũng đi thôi."
"Thân người não heo, không bằng đi hầm canh đi." Chu Phong Húc ném xuống một câu, vung tay lấy áo khoác trên sô pha đi ra ngoài.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Thi Bác Nhân lại chỉ vào một cô gái bên cạnh đám ruồi muỗi: "Em gái kia đang thầm thương trộm nhớ cậu, không bảy thì cũng tám lần, hay là cậu qua tán tỉnh đi."Cam Nhất Tổ bất đắc dĩ, xin lỗi nữ đồng nghiệp rồi đi đến ngăn cản đám đàn ông đang quấy rối, sau khi giải quyết xong, anh ta hướng về phía ghế dài ra hiệu OK, báo hiệu đã giải quyết xong mọi chuyện.Ngọn lửa tò mò của Thi Bác Nhân bùng cháy: "Anh Húc, hiếm khi thấy anh quan tâm công dân nữ thế này, có phải sau khi được em gái Sở cứu mạng, anh đã không thể kiềm chế được tình yêu dành cho cô ấy không? Vì cô ấy mà anh mất ăn mất ngủ, vì cô ấy mà anh hồn vía lên mây, vì cô ấy mà anh đào tim móc phổi..."Nói xong, Thi Bác Nhân uốn éo eo như hoa thẹn thùng."A... Tình yêu thật tuyệt vời.""Ugh..." Thi Bình Chi đứng dậy ném đĩa trái cây và đậu phộng vào anh ta: "Có thể không cần như vậy được không, em thực sự chịu không nổi. Cơm ăn đêm nay đều phải nôn ra hết."Chu Phong Húc nhấm nháp ly rượu cháy.Mạnh Chu, hắn đã từng gặp vài lần, là bạn tốt của Kiều Tử Uyên. Anh ta là một kẻ không mấy tốt đẹp, từng lợi dụng Kiều Tử Uyên, nhưng dường như Kiều Tử Uyên không để ý đến chuyện đó.Bây giờ Sở Nguyệt Nịnh nhìn chằm chằm Mạnh Chu, hắn tự nhiên liên tưởng đến việc Kiều Tử Uyên hôn mê.Sở Nguyệt Nịnh chọn vị trí vừa vặn trong tầm nhìn có thể thấy được Mạnh Chu, lại cách xa anh ta, cố gắng không để anh ta phát hiện ra.Khi đến gần đàn ông quá nhiều, tự nhiên dễ bị lộ.Đối với những suy đoán vô căn cứ của Thi Bác Nhân, hắn chỉ nói một câu: "Uống nhiều rượu thì nên đi WC tỉnh táo một chút.""Ôi." Thi Bác Nhân dừng động tác, tò mò: "Cũng không biết đang nhìn gì. Nghĩ lại, lá bùa một ngàn tệ đó đã cứu mạng anh, đúng là đáng sợ."Các đồng nghiệp cảnh sát vừa ngừng chơi xúc xắc, nghe thấy chuyện bát quái, từng người hỏi han sao lại thế này. Thi Bác Nhân hăng hái kể lại, xoay người kể rõ ràng sự việc ngày hôm đó, đặc biệt là chuyện bán bùa.Anh ta làm động tác lấy bùa từ trong áo khoác ra, biểu cảm khoa trương: "Một lá bùa bình an có thể chặn lại viên đạn, thậm chí còn không sứt mẻ tí nào.""Hiệu quả thực sự lợi hại hơn áo chống đạn, muốn tôi nói, sở cảnh sát còn mua áo chống đạn làm gì, không bằng đi mua bùa bình an dán đầy người, quả thực là bách độc bất xâm, mọi việc hanh thông."Thi Bác Nhân nhớ đến giá cả, càng thêm nghiêm túc: "Chỉ là hơi đắt, không biết có giảm giá không?"Các đồng nghiệp đều bị câu chuyện ly kỳ thu hút sự chú ý."Có phải là thật hay không?""Chu Bái Bì, anh lại khoác lác rồi à?""Làm sao tôi có thể khoác lác?" Thi Bác Nhân khinh thường, vội nhếch một bên m.ô.n.g chỉ vào vị trí bị đinh đ.â.m lần trước: "Ngay chỗ này, tôi tận mắt nhìn thấy một viên đinh sắt cắm vào, chính là do cô ấy tính."DTVCác đồng nghiệp lại một phen kinh ngạc, thốt lên những tiếng "oa oa".Không lâu sau, năng lực của Sở Nguyệt Nịnh đã được thổi phồng lên một cách vô cùng kỳ diệu.Chu Phong Húc im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại nhìn Mạnh Chu xác định người chưa đi.Mạnh Chu ôm vai Doris, lảo đảo tiễn một đám bạn ra về. Cô gái cuối cùng cũng đứng dậy, khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ ủ rũ, che miệng ngáp một cái, rồi vỗ vỗ đầu đi theo ra ngoài.Chu Phong Húc dời chân khỏi bàn, đứng dậy: "Đi theo xem.""Anh không phải đi tán tỉnh em gái nước đường sao? Chúng tôi đi theo làm gì?" Thi Bác Nhân đang khoác lác thì bị cắt ngang, có chút khó hiểu hỏi.Cam Nhất Tổ vừa trao đổi thông tin liên lạc với cô gái, vỗ vai Thi Bác Nhân: "Anh Nhân, trời đã tối, để một cô gái đi theo dõi không an toàn lắm, chúng ta cũng đi thôi.""Thân người não heo, không bằng đi hầm canh đi." Chu Phong Húc ném xuống một câu, vung tay lấy áo khoác trên sô pha đi ra ngoài.