"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 123: Chương 123

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…  Cô dựa vào cây và quay đầu nhìn vào phòng, thuận tay đánh c.h.ế.t vài con muỗi đang cắn. Khi ra ngoài, cô không mang theo bùa và bút, nếu không thì một lá bùa Định Thân có thể giúp cô đỡ việc rồi.Thi Bác Nhân và những người khác ở phía sau, Thi Bác Nhân vừa đuổi muỗi vừa gãi gãi trên người một cách khổ sở. Cam Nhất Tổ cũng vậy, chỉ có Chu Phong Húc là áo khoác che chắn mọi công kích vật lý.Thi Bác Nhân rên rỉ: "Đi hiến m.á.u làm việc thiện mà lại thành bữa tối cho muỗi."Nói xong, Thi Bác Nhân nhìn vào phòng, suy đoán: "Đêm đen gió lạnh, cô gái độc thân sao lại đi theo dõi một người đàn ông? Chắc chắn là không phải vì thích..."Chu Phong Húc cũng dựa vào cây nhìn chằm chằm vào ngôi nhà, cho đến khi những người bên trong đi ra.Mạnh Chu tạm biệt bạn bè, ôm Doris vẫy chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài.Ngay khi họ sắp lên xe.Hắn buông tay: "Nhanh chóng chặn người lại!"Thi Bác Nhân vứt cọng cỏ đang nhai, Cam Nhất Tổ nhả kẹo cao su, cả hai lao ra ngoài.Sở Nguyệt Nịnh không kịp phản ứng gì, Mạnh Chu đã bị Thi Bác Nhân và Cam Nhất Tổ đè xuống đất. Chu Phong Húc lấy còng tay từ túi áo khoác ra, còng tay hắn ta lại.Sở Nguyệt Nịnh nhìn Mạnh Chu đang kêu thảm thiết trên mặt đất, hơi ngớ ngẩn: "Vậy là xong?"Chu Phong Húc nhấc cổ áo kéo hắn ta lên khỏi mặt đất, vỗ vỗ quần áo của Mạnh Chu: "Đúng vậy, vừa vặn đi ngang qua."Thi Bác Nhân sờ cánh tay đầy những nốt hồng sưng tấy, vẻ mặt dần nghi ngờ: "Không phải mà, chúng ta rõ ràng..."Chu Phong Húc liếc nhìn anh ta.Thi Bác Nhân nuốt lời định nói lại, gãi càng lúc càng ngứa những nốt hồng, lẩm bẩm: "Được rồi, anh đi ngang qua, anh thanh cao."Rõ ràng là vì lo lắng em gái nước đường không thể đối phó một mình, nên mới kêu họ đuổi kịp.Loại thời điểm này không khoe thành tích thì đợi đến bao giờ? Khoe chiến công, biết đâu sau này mua bùa còn có thể giảm giá.Doris ở bên cạnh thét chói tai, Thi Bác Nhân hung hăng trừng mắt nhìn cô ta: "Còn kêu nữa? Tin tôi nhét chiếc vớ cũ năm xưa vào miệng cô hay không?"Doris sợ hãi trốn vào trong phòng.Mạnh Chu nhớ đến Chu Phong Húc, van xin tha thứ: "Anh Húc, tôi biết anh là ngôi sao của tổ trọng án, nhưng tôi chưa làm gì phạm pháp, anh có bắt nhầm người không?""Anh chưa làm gì phạm pháp, nhưng..." Chu Phong Húc kéo anh ta đi, nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh: "Muốn hỏi rõ thì phải hỏi cô ấy."Mạnh Chu nhìn Sở Nguyệt Nịnh, xác nhận không quen biết, vẻ mặt đưa đám: "Hoàn toàn không quen biết, nếu ngủ cùng nhau thì tôi sẽ nhớ rõ rồi, cô gái à, đây là chuyện gì vậy?"Lời nói còn chưa dứt, Mạnh Chu đã bị ném vào ghế sau, chỉ nghe tiếng va vào thanh kim loại liền kêu thảm thiết một tiếng.Chu Phong Húc mở cửa ghế phụ và ngồi vào.DTVThi Bác Nhân cầm chìa khóa xe ngồi vào vị trí lái, Cam Nhất Tổ mở cửa cho Sở Nguyệt Nịnh, sau đó ngồi vào giữa, ngăn cách Mạnh Chu.Mạnh Chu nhìn Thi Bác Nhân một chân đạp ga lao đi, cầu xin: "Sếp à, xe mới mua đấy, cẩn thận một chút."Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào máy quay phim, lại nhìn vào ngôi nhà, sau đó vỗ vỗ cánh tay người ngồi ghế phụ: "Có thể giúp tôi quay lại cách bài trí đồ đạc trong nhà được không?"Người ngồi ghế phụ không lên tiếng.Ngay khi Sở Nguyệt Nịnh nghĩ rằng đối phương không muốn và đang muốn lấy máy quay phim xuống xe để quay, người ngồi ghế phụ đã vươn tay dài ra, chặn máy quay phim màu bạc nhỏ trước mặt, bước xuống xe một bước bằng chân dài.Thi Bác Nhân im lặng giơ ngón tay cái lên với Sở Nguyệt Nịnh: "Chưa bao giờ có ai sai sử anh Húc được, chị gái thật lợi hại."Không lâu sau, cửa sổ xe hàng sau được hạ xuống.Chu Phong Húc xem xét máy quay phim, mở màn hình và đưa cho cô: "Có thể."---"Đúng vậy, cách bài trí ở đây giống hệt đại sảnh nhà tôi."

 

Cô dựa vào cây và quay đầu nhìn vào phòng, thuận tay đánh c.h.ế.t vài con muỗi đang cắn. Khi ra ngoài, cô không mang theo bùa và bút, nếu không thì một lá bùa Định Thân có thể giúp cô đỡ việc rồi.

Thi Bác Nhân và những người khác ở phía sau, Thi Bác Nhân vừa đuổi muỗi vừa gãi gãi trên người một cách khổ sở. Cam Nhất Tổ cũng vậy, chỉ có Chu Phong Húc là áo khoác che chắn mọi công kích vật lý.

Thi Bác Nhân rên rỉ: "Đi hiến m.á.u làm việc thiện mà lại thành bữa tối cho muỗi."

Nói xong, Thi Bác Nhân nhìn vào phòng, suy đoán: "Đêm đen gió lạnh, cô gái độc thân sao lại đi theo dõi một người đàn ông? Chắc chắn là không phải vì thích..."

Chu Phong Húc cũng dựa vào cây nhìn chằm chằm vào ngôi nhà, cho đến khi những người bên trong đi ra.

Mạnh Chu tạm biệt bạn bè, ôm Doris vẫy chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài.

Ngay khi họ sắp lên xe.

Hắn buông tay: "Nhanh chóng chặn người lại!"

Thi Bác Nhân vứt cọng cỏ đang nhai, Cam Nhất Tổ nhả kẹo cao su, cả hai lao ra ngoài.

Sở Nguyệt Nịnh không kịp phản ứng gì, Mạnh Chu đã bị Thi Bác Nhân và Cam Nhất Tổ đè xuống đất. Chu Phong Húc lấy còng tay từ túi áo khoác ra, còng tay hắn ta lại.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn Mạnh Chu đang kêu thảm thiết trên mặt đất, hơi ngớ ngẩn: "Vậy là xong?"

Chu Phong Húc nhấc cổ áo kéo hắn ta lên khỏi mặt đất, vỗ vỗ quần áo của Mạnh Chu: "Đúng vậy, vừa vặn đi ngang qua."

Thi Bác Nhân sờ cánh tay đầy những nốt hồng sưng tấy, vẻ mặt dần nghi ngờ: "Không phải mà, chúng ta rõ ràng..."

Chu Phong Húc liếc nhìn anh ta.

Thi Bác Nhân nuốt lời định nói lại, gãi càng lúc càng ngứa những nốt hồng, lẩm bẩm: "Được rồi, anh đi ngang qua, anh thanh cao."

Rõ ràng là vì lo lắng em gái nước đường không thể đối phó một mình, nên mới kêu họ đuổi kịp.

Loại thời điểm này không khoe thành tích thì đợi đến bao giờ?

 

Khoe chiến công, biết đâu sau này mua bùa còn có thể giảm giá.

Doris ở bên cạnh thét chói tai, Thi Bác Nhân hung hăng trừng mắt nhìn cô ta: "Còn kêu nữa? Tin tôi nhét chiếc vớ cũ năm xưa vào miệng cô hay không?"

Doris sợ hãi trốn vào trong phòng.

Mạnh Chu nhớ đến Chu Phong Húc, van xin tha thứ: "Anh Húc, tôi biết anh là ngôi sao của tổ trọng án, nhưng tôi chưa làm gì phạm pháp, anh có bắt nhầm người không?"

"Anh chưa làm gì phạm pháp, nhưng..." Chu Phong Húc kéo anh ta đi, nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh: "Muốn hỏi rõ thì phải hỏi cô ấy."

Mạnh Chu nhìn Sở Nguyệt Nịnh, xác nhận không quen biết, vẻ mặt đưa đám: "Hoàn toàn không quen biết, nếu ngủ cùng nhau thì tôi sẽ nhớ rõ rồi, cô gái à, đây là chuyện gì vậy?"

Lời nói còn chưa dứt, Mạnh Chu đã bị ném vào ghế sau, chỉ nghe tiếng va vào thanh kim loại liền kêu thảm thiết một tiếng.

Chu Phong Húc mở cửa ghế phụ và ngồi vào.

DTV

Thi Bác Nhân cầm chìa khóa xe ngồi vào vị trí lái, Cam Nhất Tổ mở cửa cho Sở Nguyệt Nịnh, sau đó ngồi vào giữa, ngăn cách Mạnh Chu.

Mạnh Chu nhìn Thi Bác Nhân một chân đạp ga lao đi, cầu xin: "Sếp à, xe mới mua đấy, cẩn thận một chút."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào máy quay phim, lại nhìn vào ngôi nhà, sau đó vỗ vỗ cánh tay người ngồi ghế phụ: "Có thể giúp tôi quay lại cách bài trí đồ đạc trong nhà được không?"

Người ngồi ghế phụ không lên tiếng.

Ngay khi Sở Nguyệt Nịnh nghĩ rằng đối phương không muốn và đang muốn lấy máy quay phim xuống xe để quay, người ngồi ghế phụ đã vươn tay dài ra, chặn máy quay phim màu bạc nhỏ trước mặt, bước xuống xe một bước bằng chân dài.

Thi Bác Nhân im lặng giơ ngón tay cái lên với Sở Nguyệt Nịnh: "Chưa bao giờ có ai sai sử anh Húc được, chị gái thật lợi hại."

Không lâu sau, cửa sổ xe hàng sau được hạ xuống.

Chu Phong Húc xem xét máy quay phim, mở màn hình và đưa cho cô: "Có thể."

---

"Đúng vậy, cách bài trí ở đây giống hệt đại sảnh nhà tôi."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…  Cô dựa vào cây và quay đầu nhìn vào phòng, thuận tay đánh c.h.ế.t vài con muỗi đang cắn. Khi ra ngoài, cô không mang theo bùa và bút, nếu không thì một lá bùa Định Thân có thể giúp cô đỡ việc rồi.Thi Bác Nhân và những người khác ở phía sau, Thi Bác Nhân vừa đuổi muỗi vừa gãi gãi trên người một cách khổ sở. Cam Nhất Tổ cũng vậy, chỉ có Chu Phong Húc là áo khoác che chắn mọi công kích vật lý.Thi Bác Nhân rên rỉ: "Đi hiến m.á.u làm việc thiện mà lại thành bữa tối cho muỗi."Nói xong, Thi Bác Nhân nhìn vào phòng, suy đoán: "Đêm đen gió lạnh, cô gái độc thân sao lại đi theo dõi một người đàn ông? Chắc chắn là không phải vì thích..."Chu Phong Húc cũng dựa vào cây nhìn chằm chằm vào ngôi nhà, cho đến khi những người bên trong đi ra.Mạnh Chu tạm biệt bạn bè, ôm Doris vẫy chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài.Ngay khi họ sắp lên xe.Hắn buông tay: "Nhanh chóng chặn người lại!"Thi Bác Nhân vứt cọng cỏ đang nhai, Cam Nhất Tổ nhả kẹo cao su, cả hai lao ra ngoài.Sở Nguyệt Nịnh không kịp phản ứng gì, Mạnh Chu đã bị Thi Bác Nhân và Cam Nhất Tổ đè xuống đất. Chu Phong Húc lấy còng tay từ túi áo khoác ra, còng tay hắn ta lại.Sở Nguyệt Nịnh nhìn Mạnh Chu đang kêu thảm thiết trên mặt đất, hơi ngớ ngẩn: "Vậy là xong?"Chu Phong Húc nhấc cổ áo kéo hắn ta lên khỏi mặt đất, vỗ vỗ quần áo của Mạnh Chu: "Đúng vậy, vừa vặn đi ngang qua."Thi Bác Nhân sờ cánh tay đầy những nốt hồng sưng tấy, vẻ mặt dần nghi ngờ: "Không phải mà, chúng ta rõ ràng..."Chu Phong Húc liếc nhìn anh ta.Thi Bác Nhân nuốt lời định nói lại, gãi càng lúc càng ngứa những nốt hồng, lẩm bẩm: "Được rồi, anh đi ngang qua, anh thanh cao."Rõ ràng là vì lo lắng em gái nước đường không thể đối phó một mình, nên mới kêu họ đuổi kịp.Loại thời điểm này không khoe thành tích thì đợi đến bao giờ? Khoe chiến công, biết đâu sau này mua bùa còn có thể giảm giá.Doris ở bên cạnh thét chói tai, Thi Bác Nhân hung hăng trừng mắt nhìn cô ta: "Còn kêu nữa? Tin tôi nhét chiếc vớ cũ năm xưa vào miệng cô hay không?"Doris sợ hãi trốn vào trong phòng.Mạnh Chu nhớ đến Chu Phong Húc, van xin tha thứ: "Anh Húc, tôi biết anh là ngôi sao của tổ trọng án, nhưng tôi chưa làm gì phạm pháp, anh có bắt nhầm người không?""Anh chưa làm gì phạm pháp, nhưng..." Chu Phong Húc kéo anh ta đi, nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh: "Muốn hỏi rõ thì phải hỏi cô ấy."Mạnh Chu nhìn Sở Nguyệt Nịnh, xác nhận không quen biết, vẻ mặt đưa đám: "Hoàn toàn không quen biết, nếu ngủ cùng nhau thì tôi sẽ nhớ rõ rồi, cô gái à, đây là chuyện gì vậy?"Lời nói còn chưa dứt, Mạnh Chu đã bị ném vào ghế sau, chỉ nghe tiếng va vào thanh kim loại liền kêu thảm thiết một tiếng.Chu Phong Húc mở cửa ghế phụ và ngồi vào.DTVThi Bác Nhân cầm chìa khóa xe ngồi vào vị trí lái, Cam Nhất Tổ mở cửa cho Sở Nguyệt Nịnh, sau đó ngồi vào giữa, ngăn cách Mạnh Chu.Mạnh Chu nhìn Thi Bác Nhân một chân đạp ga lao đi, cầu xin: "Sếp à, xe mới mua đấy, cẩn thận một chút."Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào máy quay phim, lại nhìn vào ngôi nhà, sau đó vỗ vỗ cánh tay người ngồi ghế phụ: "Có thể giúp tôi quay lại cách bài trí đồ đạc trong nhà được không?"Người ngồi ghế phụ không lên tiếng.Ngay khi Sở Nguyệt Nịnh nghĩ rằng đối phương không muốn và đang muốn lấy máy quay phim xuống xe để quay, người ngồi ghế phụ đã vươn tay dài ra, chặn máy quay phim màu bạc nhỏ trước mặt, bước xuống xe một bước bằng chân dài.Thi Bác Nhân im lặng giơ ngón tay cái lên với Sở Nguyệt Nịnh: "Chưa bao giờ có ai sai sử anh Húc được, chị gái thật lợi hại."Không lâu sau, cửa sổ xe hàng sau được hạ xuống.Chu Phong Húc xem xét máy quay phim, mở màn hình và đưa cho cô: "Có thể."---"Đúng vậy, cách bài trí ở đây giống hệt đại sảnh nhà tôi."

Chương 123: Chương 123