"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 132: Chương 132
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Cái này cũng quá nhiều." Sở Nguyệt Nịnh không nghĩ sẽ nhận.Kiều Tinh lắc đầu: "Một chút cũng không nhiều lắm, chị cứu anh trai em, nếu không phải chị ra tay giúp đỡ thì anh trai em rất có thể đã không còn.""Huống hồ, cha em đã tin tưởng huyền học, sau này cũng nghe nói không ít chuyện về các bậc thầy phong thủy, những vị đại sư ấy mỗi người thu phí cả một đến vài chục vạn, mười vạn so với họ thực sự không nhiều lắm."Kiều Thiên Tín chưa cho 100 vạn, đã là rất tiết chế và nhẫn nhịn. Ông hiểu rõ Sở Nguyệt Nịnh là muốn giúp Kiều Tinh một ân tình, ông cho mười vạn, đồng thời cũng ghi nhớ ân tình này.Về sau Sở Nguyệt Nịnh có việc, Kiều nhất định sẽ hỗ trợ."Được rồi." Sở Nguyệt Nịnh cất chi phiếu đi, lại tiếp tục thu dọn.Toàn bộ đồ đạc đóng gói xong, Kiều Tinh trực tiếp lấy điện thoại ra gọi một đám công nhân chuyển nhà, trong nháy mắt đã chuyển hết hành lý lên chung cư trên lầu, dọn dẹp xong đồ đạc, Kiều Tinh mới mang theo công nhân rời đi.Bên cửa sổ, rèm lụa mỏng manh bị gió thổi bay, nhìn qua cửa sổ thấy trên vịnh lấp lánh ánh đèn lung linh của những con thuyền, tâm trạng của Sở Nguyệt Nịnh cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.Chung cư được bố trí rất ấm áp.Sở Nguyệt Nịnh mang theo rác sau khi quét dọn xuống lầu bằng thang máy, khu nhà cao tầng tấp nập, trời đã hoàn toàn tối đen, những tòa nhà cao tầng sáng lên những ánh đèn lấp lánh.Cô đuổi con mèo hoang đang lục lọi rác, ném đồ vào thùng rác.Một con mèo kêu lên khe khẽ, cô theo tiếng kêu nhìn sang, một ông lão đội mũ rơm đang cầm chiếc kẹp than tìm kiếm trong đống rác bốc mùi hôi thối, nhặt những chai lọ bình vại có thể bán được tiền ném vào xe rác.Vài con mèo hoang gầy gò, tứ chi bám vào cỏ, hướng về phía ông lão kêu meo meo, trong màn đêm đen kịt, một cô gái toàn thân m.á.u me, m.á.u tươi chảy dài trên mặt đất. Toàn thânđỏ tươi lộ ra ngoài, ngoại trừ phần đầu, toàn thân không còn một mảng da nào lành lặn. Ông lão như cảm nhận được có người đang gọi, chiếc kẹp than dừng lại nhặt rác, ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu nhìn xung quanh: "A Quyên... Phải chăng là A Quyên?"Sau một lúc lâu, không thấy ai, ông lão lại cúi đầu tiếp tục nhặt rác.Sở Nguyệt Nịnh định rời đi, nhưng cô gái lại chuyển hướng, tròng mắt trắng toát từ từ chuyển động, chảy xuống những giọt lệ máu.Giọng nói khàn khàn như bị c.ắ.t c.ổ bởi lưỡi dao: "Cứu... cứu tôi... cứu tôi..."---Sáng sớm, chân trời mới le lói ánh sáng. Các tòa nhà cao ốc, chợ búa, cửa hàng còn chưa mở cửa, bên cạnh con đường ven biển đã có người gánh sọt ra vào tấp nập.Chợ nông sản nhỏ bé tụ tập những người từ khắp nơi trên đất nước đến Hương Giang kiếm sống. Theo tia nắng mặt trời xuyên qua màn sương mỏng, chiếu rọi con đường, chân trời cũng dần sáng rỡ hơn.Trong lúc nhất thời, tiếng rửa rau, chặt cá, mài dao, tiếng Quảng Đông, tiếng phổ thông, tiếng Anh xen kẽ nhau, tiếng người dần dần ồn ào.Một đội mặc cảnh sát sát bắt đầu tiến vào chợ tuần tra, khác với thường lệ, hôm nay số lượng cảnh sát tuần tra tăng từ năm người lên mười người. Có chủ quầy hàng nhìn cảnh sát với vẻ bất mãn."Chuyện gì vậy? Cảnh sát đông như vậy, dọa khách hàng đi hết, ai mua hàng nữa?""Đúng vậy, chúng ta đều dựa vào việc buôn bán để kiếm sống! Nhiều người đến như vậy, khách hàng sẽ nghĩ rằng chúng ta có chuyện gì mờ ám!"Người đang nói chính là ông bác bán cá, mặc tạp dề màu xanh đậm, tay áo xắn lên, ấn con cá lên thớt, cúi đầu mổ cá một cách thành thạo, không quên xen vào hai câu, động tác nhanh chóng m.ổ b.ụ.n.g cá, đuôi cá giãy dụa nhưng không kịp kêu cứu đã im bặt. Ông bác bán cá đóng gói cá đưa cho người hàng xóm mua đồ ăn, lắc đầu thở dài: "Ngày nào cũng tuần tra ban đêm, không biết chính phủ muốn làm gì."Chị Tịnh bán rau xanh cầm tờ báo "Hương Giang hôm nay", thỉnh thoảng thảo luận với anh trai bán tôm tít, vì phải thức khuya dậy sớm hàng năm mà da mặt vàng như nến, nhìn thấy cảnh sát lại lộ vẻ sợ hãi.
"Cái này cũng quá nhiều." Sở Nguyệt Nịnh không nghĩ sẽ nhận.
Kiều Tinh lắc đầu: "Một chút cũng không nhiều lắm, chị cứu anh trai em, nếu không phải chị ra tay giúp đỡ thì anh trai em rất có thể đã không còn."
"Huống hồ, cha em đã tin tưởng huyền học, sau này cũng nghe nói không ít chuyện về các bậc thầy phong thủy, những vị đại sư ấy mỗi người thu phí cả một đến vài chục vạn, mười vạn so với họ thực sự không nhiều lắm."
Kiều Thiên Tín chưa cho 100 vạn, đã là rất tiết chế và nhẫn nhịn. Ông hiểu rõ Sở Nguyệt Nịnh là muốn giúp Kiều Tinh một ân tình, ông cho mười vạn, đồng thời cũng ghi nhớ ân tình này.
Về sau Sở Nguyệt Nịnh có việc, Kiều nhất định sẽ hỗ trợ.
"Được rồi." Sở Nguyệt Nịnh cất chi phiếu đi, lại tiếp tục thu dọn.
Toàn bộ đồ đạc đóng gói xong, Kiều Tinh trực tiếp lấy điện thoại ra gọi một đám công nhân chuyển nhà, trong nháy mắt đã chuyển hết hành lý lên chung cư trên lầu, dọn dẹp xong đồ đạc, Kiều Tinh mới mang theo công nhân rời đi.
Bên cửa sổ, rèm lụa mỏng manh bị gió thổi bay, nhìn qua cửa sổ thấy trên vịnh lấp lánh ánh đèn lung linh của những con thuyền, tâm trạng của Sở Nguyệt Nịnh cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chung cư được bố trí rất ấm áp.
Sở Nguyệt Nịnh mang theo rác sau khi quét dọn xuống lầu bằng thang máy, khu nhà cao tầng tấp nập, trời đã hoàn toàn tối đen, những tòa nhà cao tầng sáng lên những ánh đèn lấp lánh.
Cô đuổi con mèo hoang đang lục lọi rác, ném đồ vào thùng rác.
Một con mèo kêu lên khe khẽ, cô theo tiếng kêu nhìn sang, một ông lão đội mũ rơm đang cầm chiếc kẹp than tìm kiếm trong đống rác bốc mùi hôi thối, nhặt những chai lọ bình vại có thể bán được tiền ném vào xe rác.
Vài con mèo hoang gầy gò, tứ chi bám vào cỏ, hướng về phía ông lão kêu meo meo, trong màn đêm đen kịt, một cô gái toàn thân m.á.u me, m.á.u tươi chảy dài trên mặt đất. Toàn thânđỏ tươi lộ ra ngoài, ngoại trừ phần đầu, toàn thân không còn một mảng da nào lành lặn.
Ông lão như cảm nhận được có người đang gọi, chiếc kẹp than dừng lại nhặt rác, ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu nhìn xung quanh: "A Quyên... Phải chăng là A Quyên?"
Sau một lúc lâu, không thấy ai, ông lão lại cúi đầu tiếp tục nhặt rác.
Sở Nguyệt Nịnh định rời đi, nhưng cô gái lại chuyển hướng, tròng mắt trắng toát từ từ chuyển động, chảy xuống những giọt lệ máu.
Giọng nói khàn khàn như bị c.ắ.t c.ổ bởi lưỡi dao: "Cứu... cứu tôi... cứu tôi..."
---
Sáng sớm, chân trời mới le lói ánh sáng. Các tòa nhà cao ốc, chợ búa, cửa hàng còn chưa mở cửa, bên cạnh con đường ven biển đã có người gánh sọt ra vào tấp nập.
Chợ nông sản nhỏ bé tụ tập những người từ khắp nơi trên đất nước đến Hương Giang kiếm sống. Theo tia nắng mặt trời xuyên qua màn sương mỏng, chiếu rọi con đường, chân trời cũng dần sáng rỡ hơn.
Trong lúc nhất thời, tiếng rửa rau, chặt cá, mài dao, tiếng Quảng Đông, tiếng phổ thông, tiếng Anh xen kẽ nhau, tiếng người dần dần ồn ào.
Một đội mặc cảnh sát sát bắt đầu tiến vào chợ tuần tra, khác với thường lệ, hôm nay số lượng cảnh sát tuần tra tăng từ năm người lên mười người. Có chủ quầy hàng nhìn cảnh sát với vẻ bất mãn.
"Chuyện gì vậy? Cảnh sát đông như vậy, dọa khách hàng đi hết, ai mua hàng nữa?"
"Đúng vậy, chúng ta đều dựa vào việc buôn bán để kiếm sống! Nhiều người đến như vậy, khách hàng sẽ nghĩ rằng chúng ta có chuyện gì mờ ám!"
Người đang nói chính là ông bác bán cá, mặc tạp dề màu xanh đậm, tay áo xắn lên, ấn con cá lên thớt, cúi đầu mổ cá một cách thành thạo, không quên xen vào hai câu, động tác nhanh chóng m.ổ b.ụ.n.g cá, đuôi cá giãy dụa nhưng không kịp kêu cứu đã im bặt.
Ông bác bán cá đóng gói cá đưa cho người hàng xóm mua đồ ăn, lắc đầu thở dài: "Ngày nào cũng tuần tra ban đêm, không biết chính phủ muốn làm gì."
Chị Tịnh bán rau xanh cầm tờ báo "Hương Giang hôm nay", thỉnh thoảng thảo luận với anh trai bán tôm tít, vì phải thức khuya dậy sớm hàng năm mà da mặt vàng như nến, nhìn thấy cảnh sát lại lộ vẻ sợ hãi.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Cái này cũng quá nhiều." Sở Nguyệt Nịnh không nghĩ sẽ nhận.Kiều Tinh lắc đầu: "Một chút cũng không nhiều lắm, chị cứu anh trai em, nếu không phải chị ra tay giúp đỡ thì anh trai em rất có thể đã không còn.""Huống hồ, cha em đã tin tưởng huyền học, sau này cũng nghe nói không ít chuyện về các bậc thầy phong thủy, những vị đại sư ấy mỗi người thu phí cả một đến vài chục vạn, mười vạn so với họ thực sự không nhiều lắm."Kiều Thiên Tín chưa cho 100 vạn, đã là rất tiết chế và nhẫn nhịn. Ông hiểu rõ Sở Nguyệt Nịnh là muốn giúp Kiều Tinh một ân tình, ông cho mười vạn, đồng thời cũng ghi nhớ ân tình này.Về sau Sở Nguyệt Nịnh có việc, Kiều nhất định sẽ hỗ trợ."Được rồi." Sở Nguyệt Nịnh cất chi phiếu đi, lại tiếp tục thu dọn.Toàn bộ đồ đạc đóng gói xong, Kiều Tinh trực tiếp lấy điện thoại ra gọi một đám công nhân chuyển nhà, trong nháy mắt đã chuyển hết hành lý lên chung cư trên lầu, dọn dẹp xong đồ đạc, Kiều Tinh mới mang theo công nhân rời đi.Bên cửa sổ, rèm lụa mỏng manh bị gió thổi bay, nhìn qua cửa sổ thấy trên vịnh lấp lánh ánh đèn lung linh của những con thuyền, tâm trạng của Sở Nguyệt Nịnh cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.Chung cư được bố trí rất ấm áp.Sở Nguyệt Nịnh mang theo rác sau khi quét dọn xuống lầu bằng thang máy, khu nhà cao tầng tấp nập, trời đã hoàn toàn tối đen, những tòa nhà cao tầng sáng lên những ánh đèn lấp lánh.Cô đuổi con mèo hoang đang lục lọi rác, ném đồ vào thùng rác.Một con mèo kêu lên khe khẽ, cô theo tiếng kêu nhìn sang, một ông lão đội mũ rơm đang cầm chiếc kẹp than tìm kiếm trong đống rác bốc mùi hôi thối, nhặt những chai lọ bình vại có thể bán được tiền ném vào xe rác.Vài con mèo hoang gầy gò, tứ chi bám vào cỏ, hướng về phía ông lão kêu meo meo, trong màn đêm đen kịt, một cô gái toàn thân m.á.u me, m.á.u tươi chảy dài trên mặt đất. Toàn thânđỏ tươi lộ ra ngoài, ngoại trừ phần đầu, toàn thân không còn một mảng da nào lành lặn. Ông lão như cảm nhận được có người đang gọi, chiếc kẹp than dừng lại nhặt rác, ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu nhìn xung quanh: "A Quyên... Phải chăng là A Quyên?"Sau một lúc lâu, không thấy ai, ông lão lại cúi đầu tiếp tục nhặt rác.Sở Nguyệt Nịnh định rời đi, nhưng cô gái lại chuyển hướng, tròng mắt trắng toát từ từ chuyển động, chảy xuống những giọt lệ máu.Giọng nói khàn khàn như bị c.ắ.t c.ổ bởi lưỡi dao: "Cứu... cứu tôi... cứu tôi..."---Sáng sớm, chân trời mới le lói ánh sáng. Các tòa nhà cao ốc, chợ búa, cửa hàng còn chưa mở cửa, bên cạnh con đường ven biển đã có người gánh sọt ra vào tấp nập.Chợ nông sản nhỏ bé tụ tập những người từ khắp nơi trên đất nước đến Hương Giang kiếm sống. Theo tia nắng mặt trời xuyên qua màn sương mỏng, chiếu rọi con đường, chân trời cũng dần sáng rỡ hơn.Trong lúc nhất thời, tiếng rửa rau, chặt cá, mài dao, tiếng Quảng Đông, tiếng phổ thông, tiếng Anh xen kẽ nhau, tiếng người dần dần ồn ào.Một đội mặc cảnh sát sát bắt đầu tiến vào chợ tuần tra, khác với thường lệ, hôm nay số lượng cảnh sát tuần tra tăng từ năm người lên mười người. Có chủ quầy hàng nhìn cảnh sát với vẻ bất mãn."Chuyện gì vậy? Cảnh sát đông như vậy, dọa khách hàng đi hết, ai mua hàng nữa?""Đúng vậy, chúng ta đều dựa vào việc buôn bán để kiếm sống! Nhiều người đến như vậy, khách hàng sẽ nghĩ rằng chúng ta có chuyện gì mờ ám!"Người đang nói chính là ông bác bán cá, mặc tạp dề màu xanh đậm, tay áo xắn lên, ấn con cá lên thớt, cúi đầu mổ cá một cách thành thạo, không quên xen vào hai câu, động tác nhanh chóng m.ổ b.ụ.n.g cá, đuôi cá giãy dụa nhưng không kịp kêu cứu đã im bặt. Ông bác bán cá đóng gói cá đưa cho người hàng xóm mua đồ ăn, lắc đầu thở dài: "Ngày nào cũng tuần tra ban đêm, không biết chính phủ muốn làm gì."Chị Tịnh bán rau xanh cầm tờ báo "Hương Giang hôm nay", thỉnh thoảng thảo luận với anh trai bán tôm tít, vì phải thức khuya dậy sớm hàng năm mà da mặt vàng như nến, nhìn thấy cảnh sát lại lộ vẻ sợ hãi.