"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 134: Chương 134
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Ai có thể móc ra một vạn mấy ngàn trong nháy mắt?Quản lý viên mặt đỏ bừng bừng, như bị người tát một cái vang dội."Nếu tôi là cô, hoặc là thu một tháng phí quầy hàng cho bằng hết, hoặc là lập tức dọn dẹp quán."Sở Nguyệt Nịnh cất tiền lại vào túi, "Ngượng ngùng, tôi hiện tại không muốn thuê cả tháng."Nói xong, Sở Nguyệt Nịnh bắt đầu thu dọn đồ đạc.Vị trí ngoài đường đi kỳ thật tốt hơn nhiều, ai sẽ mua một chén nước đường ở chợ? Ai sẽ mua đồ ăn về nhà nấu cơm mà dừng lại xem bói ở chợ?Nếu không có lý do đặc biệt.Cô cũng không muốn bán ở trong chợ.Chị Tịnh bán đồ ăn thấy quản lý viên bị đuổi đi, liền đến giúp Sở Nguyệt Nịnh thu dọn bàn, "Cô thật lợi hại, tên Hoa Sái Sâm này luôn luôn nói móc, có chức danh quản lý viên thì bắt bẻ mọi thứ, chúng tôi chỉ biết nhịn nhục thôi."Nói xong, chị Tịnh nhét cái bàn vào gầm xe quán, cười nói: "Hôm nay nhìn thấy hắn không thể nói nên lời, tâm trạng thật sảng khoái!""Cảm ơn." Sở Nguyệt Nịnh đẩy xe quán chuẩn bị ra khỏi chợ.Chị Tịnh nhìn đồ đạc trên xe quán của Sở Nguyệt Nịnh, mời: "Hay là cô đến chỗ tôi đi, dù sao đồ cũng không nhiều, hai người có thể chen chúc một chút, khỏi cần tìm chỗ khác!""Không sao, trên hẻm chợ không cần phí quầy hàng, tôi đi dạo một chút." Sở Nguyệt Nịnh quay đầu nhìn về phía quán thịt heo ở góc đối diện, chủ quán là một ông lão 70 tuổi đang mổ thịt heo. Cô thu hồi ánh mắt nhìn chị Tịnh, "Ông lão vất vả như vậy, tuổi tác lớn như vậy rồi mà vẫn phải ra bán thịt heo sao?" "Cô nói Bác Cam à?" Chị Tịnh đi theo nhìn qua, "Bác Cam cũng còn khỏe, ông là người mổ thịt heo duy nhất trong chợ, nhưng giá cả thì cao hơn nhiều so với máy móc mổ thịt heo. Người có tiền kén ăn, nên dù đắt cũng vẫn muốn mua."Sở Nguyệt Nịnh chưa kịp nói gì thì không khí xung quanh bỗng chốc lạnh xuống.Một con cá nhảy ra khỏi bể nước, bọt nước lăn tăn trên mặt đất hòa vào m.á.u tươi tạo nên một mảng lầy lội. cô gái tóc rối tung, đôi mắt trắng dã như cá chết, nhìn chằm chằm vào ông lão bán thịt heo. Máu tươi chảy dọc theo thớ thịt, nhỏ giọt xuống đất rồi hòa vào vũng nước."Không phải ông ấy... Không phải ông ấy..."Giọng nói khàn khàn vang vọng khắp khu chợ.Sát khí đen tối như mây đen cuồn cuộn trên bầu trời khu chợ.So với ngày hôm qua, oán niệm của nữ quỷ càng sâu, sát khí lớn đến mức không thể đè nén. Nếu Vệ Nghiên Lâm nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ triệu tập sư huynh đệ đến trừ tà, bởi nếu sát khí lớn đến mức này mà thành hình thì sau khi nữ quỷ trở thành lệ quỷ, chắc chắn sẽ sinh linh đồ thán.Chị Tịnh ngước đầu nhìn xung quanh một cách kỳ quặc, rồi xoa xoa hai tay, "Chà? Sao tự nhiên lại lạnh vậy? Có phải thay đổi thời tiết rồi không?"Sở Nguyệt Nịnh nhìn lên trần nhà, nhíu mày không hài lòng."Không phải ông ấy... Không phải..."Sát khí đen tối như cảm nhận được mối đe dọa lớn lao, nhanh chóng thu lại và chạy vào cơ thể nữ quỷ. Nữ quỷ cũng đột nhiên im bặt, đứng im lặng ở góc khuất với vẻ mặt lạnh băng.Nhiệt độ dần dần trở lại bình thường, Chị Tịnh cũng buông tay xoa xoa, "Mùa thu năm nay thật kỳ quái, lúc nóng lúc lạnh.""Chợ còn có quán thịt heo nào khác không nhỉ?" Sở Nguyệt Nịnh thu hồi ánh mắt, nhìn Chị Tịnh bán đồ ăn với nụ cười trên môi."Không có đâu." Chị Tịnh suy nghĩ một hồi, "Trước đây cũng có quán thịt heo khác muốn cùng các Cam chia nhau thiên hạ, đáng tiếc là chất lượng thịt heo không tốt bằng các Cam, đến đây đều là những người có tiền, tự nhiên không thể tồn tại."DTVSở Nguyệt Nịnh hiểu rằng mình không tìm nhầm chỗ, một lần nữa cảm ơn chị Tịnh, rồi đẩy xe ra đường, tìm một chỗ dừng lại ở con hẻm bên cạnh. Vị trí này vừa vặn quay đầu có thể nhìn thấy lối vào con đường.
Ai có thể móc ra một vạn mấy ngàn trong nháy mắt?
Quản lý viên mặt đỏ bừng bừng, như bị người tát một cái vang dội.
"Nếu tôi là cô, hoặc là thu một tháng phí quầy hàng cho bằng hết, hoặc là lập tức dọn dẹp quán."
Sở Nguyệt Nịnh cất tiền lại vào túi, "Ngượng ngùng, tôi hiện tại không muốn thuê cả tháng."
Nói xong, Sở Nguyệt Nịnh bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Vị trí ngoài đường đi kỳ thật tốt hơn nhiều, ai sẽ mua một chén nước đường ở chợ? Ai sẽ mua đồ ăn về nhà nấu cơm mà dừng lại xem bói ở chợ?
Nếu không có lý do đặc biệt.
Cô cũng không muốn bán ở trong chợ.
Chị Tịnh bán đồ ăn thấy quản lý viên bị đuổi đi, liền đến giúp Sở Nguyệt Nịnh thu dọn bàn, "Cô thật lợi hại, tên Hoa Sái Sâm này luôn luôn nói móc, có chức danh quản lý viên thì bắt bẻ mọi thứ, chúng tôi chỉ biết nhịn nhục thôi."
Nói xong, chị Tịnh nhét cái bàn vào gầm xe quán, cười nói: "Hôm nay nhìn thấy hắn không thể nói nên lời, tâm trạng thật sảng khoái!"
"Cảm ơn." Sở Nguyệt Nịnh đẩy xe quán chuẩn bị ra khỏi chợ.
Chị Tịnh nhìn đồ đạc trên xe quán của Sở Nguyệt Nịnh, mời: "Hay là cô đến chỗ tôi đi, dù sao đồ cũng không nhiều, hai người có thể chen chúc một chút, khỏi cần tìm chỗ khác!"
"Không sao, trên hẻm chợ không cần phí quầy hàng, tôi đi dạo một chút." Sở Nguyệt Nịnh quay đầu nhìn về phía quán thịt heo ở góc đối diện, chủ quán là một ông lão 70 tuổi đang mổ thịt heo. Cô thu hồi ánh mắt nhìn chị Tịnh, "Ông lão vất vả như vậy, tuổi tác lớn như vậy rồi mà vẫn phải ra bán thịt heo sao?"
"Cô nói Bác Cam à?" Chị Tịnh đi theo nhìn qua, "Bác Cam cũng còn khỏe, ông là người mổ thịt heo duy nhất trong chợ, nhưng giá cả thì cao hơn nhiều so với máy móc mổ thịt heo. Người có tiền kén ăn, nên dù đắt cũng vẫn muốn mua."
Sở Nguyệt Nịnh chưa kịp nói gì thì không khí xung quanh bỗng chốc lạnh xuống.
Một con cá nhảy ra khỏi bể nước, bọt nước lăn tăn trên mặt đất hòa vào m.á.u tươi tạo nên một mảng lầy lội. cô gái tóc rối tung, đôi mắt trắng dã như cá chết, nhìn chằm chằm vào ông lão bán thịt heo. Máu tươi chảy dọc theo thớ thịt, nhỏ giọt xuống đất rồi hòa vào vũng nước.
"Không phải ông ấy... Không phải ông ấy..."
Giọng nói khàn khàn vang vọng khắp khu chợ.
Sát khí đen tối như mây đen cuồn cuộn trên bầu trời khu chợ.
So với ngày hôm qua, oán niệm của nữ quỷ càng sâu, sát khí lớn đến mức không thể đè nén. Nếu Vệ Nghiên Lâm nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ triệu tập sư huynh đệ đến trừ tà, bởi nếu sát khí lớn đến mức này mà thành hình thì sau khi nữ quỷ trở thành lệ quỷ, chắc chắn sẽ sinh linh đồ thán.
Chị Tịnh ngước đầu nhìn xung quanh một cách kỳ quặc, rồi xoa xoa hai tay, "Chà? Sao tự nhiên lại lạnh vậy? Có phải thay đổi thời tiết rồi không?"
Sở Nguyệt Nịnh nhìn lên trần nhà, nhíu mày không hài lòng.
"Không phải ông ấy... Không phải..."
Sát khí đen tối như cảm nhận được mối đe dọa lớn lao, nhanh chóng thu lại và chạy vào cơ thể nữ quỷ. Nữ quỷ cũng đột nhiên im bặt, đứng im lặng ở góc khuất với vẻ mặt lạnh băng.
Nhiệt độ dần dần trở lại bình thường, Chị Tịnh cũng buông tay xoa xoa, "Mùa thu năm nay thật kỳ quái, lúc nóng lúc lạnh."
"Chợ còn có quán thịt heo nào khác không nhỉ?" Sở Nguyệt Nịnh thu hồi ánh mắt, nhìn Chị Tịnh bán đồ ăn với nụ cười trên môi.
"Không có đâu." Chị Tịnh suy nghĩ một hồi, "Trước đây cũng có quán thịt heo khác muốn cùng các Cam chia nhau thiên hạ, đáng tiếc là chất lượng thịt heo không tốt bằng các Cam, đến đây đều là những người có tiền, tự nhiên không thể tồn tại."
DTV
Sở Nguyệt Nịnh hiểu rằng mình không tìm nhầm chỗ, một lần nữa cảm ơn chị Tịnh, rồi đẩy xe ra đường, tìm một chỗ dừng lại ở con hẻm bên cạnh. Vị trí này vừa vặn quay đầu có thể nhìn thấy lối vào con đường.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Ai có thể móc ra một vạn mấy ngàn trong nháy mắt?Quản lý viên mặt đỏ bừng bừng, như bị người tát một cái vang dội."Nếu tôi là cô, hoặc là thu một tháng phí quầy hàng cho bằng hết, hoặc là lập tức dọn dẹp quán."Sở Nguyệt Nịnh cất tiền lại vào túi, "Ngượng ngùng, tôi hiện tại không muốn thuê cả tháng."Nói xong, Sở Nguyệt Nịnh bắt đầu thu dọn đồ đạc.Vị trí ngoài đường đi kỳ thật tốt hơn nhiều, ai sẽ mua một chén nước đường ở chợ? Ai sẽ mua đồ ăn về nhà nấu cơm mà dừng lại xem bói ở chợ?Nếu không có lý do đặc biệt.Cô cũng không muốn bán ở trong chợ.Chị Tịnh bán đồ ăn thấy quản lý viên bị đuổi đi, liền đến giúp Sở Nguyệt Nịnh thu dọn bàn, "Cô thật lợi hại, tên Hoa Sái Sâm này luôn luôn nói móc, có chức danh quản lý viên thì bắt bẻ mọi thứ, chúng tôi chỉ biết nhịn nhục thôi."Nói xong, chị Tịnh nhét cái bàn vào gầm xe quán, cười nói: "Hôm nay nhìn thấy hắn không thể nói nên lời, tâm trạng thật sảng khoái!""Cảm ơn." Sở Nguyệt Nịnh đẩy xe quán chuẩn bị ra khỏi chợ.Chị Tịnh nhìn đồ đạc trên xe quán của Sở Nguyệt Nịnh, mời: "Hay là cô đến chỗ tôi đi, dù sao đồ cũng không nhiều, hai người có thể chen chúc một chút, khỏi cần tìm chỗ khác!""Không sao, trên hẻm chợ không cần phí quầy hàng, tôi đi dạo một chút." Sở Nguyệt Nịnh quay đầu nhìn về phía quán thịt heo ở góc đối diện, chủ quán là một ông lão 70 tuổi đang mổ thịt heo. Cô thu hồi ánh mắt nhìn chị Tịnh, "Ông lão vất vả như vậy, tuổi tác lớn như vậy rồi mà vẫn phải ra bán thịt heo sao?" "Cô nói Bác Cam à?" Chị Tịnh đi theo nhìn qua, "Bác Cam cũng còn khỏe, ông là người mổ thịt heo duy nhất trong chợ, nhưng giá cả thì cao hơn nhiều so với máy móc mổ thịt heo. Người có tiền kén ăn, nên dù đắt cũng vẫn muốn mua."Sở Nguyệt Nịnh chưa kịp nói gì thì không khí xung quanh bỗng chốc lạnh xuống.Một con cá nhảy ra khỏi bể nước, bọt nước lăn tăn trên mặt đất hòa vào m.á.u tươi tạo nên một mảng lầy lội. cô gái tóc rối tung, đôi mắt trắng dã như cá chết, nhìn chằm chằm vào ông lão bán thịt heo. Máu tươi chảy dọc theo thớ thịt, nhỏ giọt xuống đất rồi hòa vào vũng nước."Không phải ông ấy... Không phải ông ấy..."Giọng nói khàn khàn vang vọng khắp khu chợ.Sát khí đen tối như mây đen cuồn cuộn trên bầu trời khu chợ.So với ngày hôm qua, oán niệm của nữ quỷ càng sâu, sát khí lớn đến mức không thể đè nén. Nếu Vệ Nghiên Lâm nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ triệu tập sư huynh đệ đến trừ tà, bởi nếu sát khí lớn đến mức này mà thành hình thì sau khi nữ quỷ trở thành lệ quỷ, chắc chắn sẽ sinh linh đồ thán.Chị Tịnh ngước đầu nhìn xung quanh một cách kỳ quặc, rồi xoa xoa hai tay, "Chà? Sao tự nhiên lại lạnh vậy? Có phải thay đổi thời tiết rồi không?"Sở Nguyệt Nịnh nhìn lên trần nhà, nhíu mày không hài lòng."Không phải ông ấy... Không phải..."Sát khí đen tối như cảm nhận được mối đe dọa lớn lao, nhanh chóng thu lại và chạy vào cơ thể nữ quỷ. Nữ quỷ cũng đột nhiên im bặt, đứng im lặng ở góc khuất với vẻ mặt lạnh băng.Nhiệt độ dần dần trở lại bình thường, Chị Tịnh cũng buông tay xoa xoa, "Mùa thu năm nay thật kỳ quái, lúc nóng lúc lạnh.""Chợ còn có quán thịt heo nào khác không nhỉ?" Sở Nguyệt Nịnh thu hồi ánh mắt, nhìn Chị Tịnh bán đồ ăn với nụ cười trên môi."Không có đâu." Chị Tịnh suy nghĩ một hồi, "Trước đây cũng có quán thịt heo khác muốn cùng các Cam chia nhau thiên hạ, đáng tiếc là chất lượng thịt heo không tốt bằng các Cam, đến đây đều là những người có tiền, tự nhiên không thể tồn tại."DTVSở Nguyệt Nịnh hiểu rằng mình không tìm nhầm chỗ, một lần nữa cảm ơn chị Tịnh, rồi đẩy xe ra đường, tìm một chỗ dừng lại ở con hẻm bên cạnh. Vị trí này vừa vặn quay đầu có thể nhìn thấy lối vào con đường.