"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 142: Chương 142

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Nancy vốn dĩ đã quen thuộc với những chốn ăn chơi trác táng, đã gặp qua đủ mọi mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng thực sự chưa từng gặp qua người con gái nào như này. Nụ cười ngọt ngào của cô khiến Nancy tỉnh táo hẳn, đẩy A Phát ra hiệu cho hắn nhường đường."Có chứ, em muốn dùng bao lâu cũng được."Sở Nguyệt Nịnh mới đi vào mượn bàn, bấm sô điện thoại, thẳng đến điện thoại bên kia truyền đến thanh âm cảnh sát, mới nói."Sếp, tôi muốn báo nguy."Vài phút sau, Sở Nguyệt Nịnh cúp điện thoại với người chuyển phát rồi gọi cho Lý Tuệ Văn. "Có tin quan trọng cho cô biết, phiền cô đến kiểm tra ngay."Lý Tuệ Văn vui mừng đến mức tiếng nói của cô ấy vang vọng qua loa ngoài.Sở Nguyệt Nịnh di chuyển microphone ra xa một chút."Không vấn đề gì! Sở đại sư dặn dò tôi nhất định sẽ có mặt!"---Bên ngoài tòa nhà văn phòng, Đặng An Thanh nghĩ tới nghĩ lui thật lâu sau, cuối cùng vẫn là đi hướng quầy lễ tân dò hỏi nhân viên tiếp tân.Mặc dù Đặng An Thanh và bạn trai đã yêu nhau ba năm, nhưng cô chưa bao giờ đến nơi hắn làm việc.Sau khi hỏi xong, Đặng An Thanh nín thở, đầu óc quay cuồng với đủ thứ ý tưởng kỳ quặc. Ví dụ, có thể bạn trai cô thực ra không làm việc ở đây, hắn ta chỉ tùy tiện tìm một lý do để lừa dối cô."Trác Lưu ở tầng hai."Nghe vậy, Đặng An Thanh thở phào nhẹ nhõm.Nhân viên tiếp tân có vẻ kỳ quái, nhìn Đặng An Thanh và hỏi: "Xin hỏi bạn là gì của Trác Lưu? Chúng tôi không tiếp khách không có hẹn trước.""Tôi là bạn gái anh ấy." Đặng An Thanh nói. "Ồ, hóa ra bạn là bạn gái anh ấy."Đặng An Thanh không biết có nhìn nhầm hay không, nhưng cô thấy nhân viên tiếp tân lộ ra ánh mắt đồng tình.Nhân viên tiếp tân đi đến quầy tiếp tân và bấm thang máy: "Bạn có thể lên thẳng tầng hai để tìm anh ấy."Phòng riêng tầng hai.Người đàn ông đang ôm một người phụ nữ có thể làm mẹ mình, thực hiện một số hành động thân mật không thể miêu tả.Sau khi xong việc, người phụ nữ hôn Trác Lưu một cái, nâng cằm hắn ta lên khen ngợi: "Nghe nói anh và bạn gái sắp kết hôn?""Trong năm nay." Trác Lưu quay mặt đi, nhìn người phụ nữ già nua với ánh mắt ghét bỏ, nhưng bề ngoài vẫn là an ủi: "Nhà thúc giục, tôi cũng đến tuổi rồi, em lại không thể ly hôn để lấy tôi, bất kể kết hôn hay không, người tôi yru nhất vẫn là em.""Anh cứ tưởng bở." Người phụ nữ chọc vào n.g.ự.c Trác Lưu, trêu ghẹo: "Nhưng, anh rốt cuộc là yêu tôi hay yêu tiền của tôi?""Tất nhiên là em rồi." Trác Lưu kiên nhẫn dỗ dành đại gia: "Ở cùng nhau 5 năm, lòng tôi đối với em còn hơn vàng, lẽ nào em không hiểu sao?""Thật vậy sao, nhưng nghĩ đến việc sắp có một người phụ nữ trở thành vợ hợp pháp của anh, trong lòng tôi vẫn không thoải mái lắm." Người phụ nữ bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Đúng rồi, anh có chắc cô ta không biết chuyện của chúng ta không?"DTV"Yên tâm." Trác Lưu đảm bảo: "An Thanh nhất định không thể phát hiện ra những chuyện này, cô ấy ngây thơ lãng mạn, trước nay đều là tôi nói gì cô ấy cũng tin."Trác Lưu vừa nói đến tên bạn gái, trong lòng cũng có chút không nỡ. Dù sao cũng là tình cảm chân thành ở bên nhau ba năm, hắn ta không thể không có chút cảm giác nào với bạn gái.Nhưng, không có cách nào.Hắn ta làm ngành sản xuất đầu tư, 5 năm trước phá sản, đang lúc đường cùng thì chị San kéo hắn ta một phen, giá cả chính là l.à.m t.ì.n.h nhân. Hiện giờ, rất nhiều khách hàng đầu tư của hắn ta đều dựa vào mối quan hệ của chị San, nếu rời khỏi chị San, hắn ta sẽ trắng tay.Chị San ***** mặt Trác Lưu: "Tôi không quan tâm nhiều như vậy, nếu anh làm gì thực sự xin lỗi tôi, thì hãy coi chừng.""Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ rời xa em."Trác Lưu vừa dứt lời, hắn ta đã nhìn thấy cửa phòng riêng bị mở ra, bên ngoài đứng sững sờ Đặng An Thanh. Biểu tình của hắn ta đại biến, buông chị San ra và vội vàng nhặt quần áo trên sàn nhà mặc vào.

Nancy vốn dĩ đã quen thuộc với những chốn ăn chơi trác táng, đã gặp qua đủ mọi mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng thực sự chưa từng gặp qua người con gái nào như này. Nụ cười ngọt ngào của cô khiến Nancy tỉnh táo hẳn, đẩy A Phát ra hiệu cho hắn nhường đường.

"Có chứ, em muốn dùng bao lâu cũng được."

Sở Nguyệt Nịnh mới đi vào mượn bàn, bấm sô điện thoại, thẳng đến điện thoại bên kia truyền đến thanh âm cảnh sát, mới nói.

"Sếp, tôi muốn báo nguy."

Vài phút sau, Sở Nguyệt Nịnh cúp điện thoại với người chuyển phát rồi gọi cho Lý Tuệ Văn. "Có tin quan trọng cho cô biết, phiền cô đến kiểm tra ngay."

Lý Tuệ Văn vui mừng đến mức tiếng nói của cô ấy vang vọng qua loa ngoài.

Sở Nguyệt Nịnh di chuyển microphone ra xa một chút.

"Không vấn đề gì! Sở đại sư dặn dò tôi nhất định sẽ có mặt!"

---

Bên ngoài tòa nhà văn phòng, Đặng An Thanh nghĩ tới nghĩ lui thật lâu sau, cuối cùng vẫn là đi hướng quầy lễ tân dò hỏi nhân viên tiếp tân.

Mặc dù Đặng An Thanh và bạn trai đã yêu nhau ba năm, nhưng cô chưa bao giờ đến nơi hắn làm việc.

Sau khi hỏi xong, Đặng An Thanh nín thở, đầu óc quay cuồng với đủ thứ ý tưởng kỳ quặc. Ví dụ, có thể bạn trai cô thực ra không làm việc ở đây, hắn ta chỉ tùy tiện tìm một lý do để lừa dối cô.

"Trác Lưu ở tầng hai."

Nghe vậy, Đặng An Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Nhân viên tiếp tân có vẻ kỳ quái, nhìn Đặng An Thanh và hỏi: "Xin hỏi bạn là gì của Trác Lưu? Chúng tôi không tiếp khách không có hẹn trước."

"Tôi là bạn gái anh ấy." Đặng An Thanh nói.

 

"Ồ, hóa ra bạn là bạn gái anh ấy."

Đặng An Thanh không biết có nhìn nhầm hay không, nhưng cô thấy nhân viên tiếp tân lộ ra ánh mắt đồng tình.

Nhân viên tiếp tân đi đến quầy tiếp tân và bấm thang máy: "Bạn có thể lên thẳng tầng hai để tìm anh ấy."

Phòng riêng tầng hai.

Người đàn ông đang ôm một người phụ nữ có thể làm mẹ mình, thực hiện một số hành động thân mật không thể miêu tả.

Sau khi xong việc, người phụ nữ hôn Trác Lưu một cái, nâng cằm hắn ta lên khen ngợi: "Nghe nói anh và bạn gái sắp kết hôn?"

"Trong năm nay." Trác Lưu quay mặt đi, nhìn người phụ nữ già nua với ánh mắt ghét bỏ, nhưng bề ngoài vẫn là an ủi: "Nhà thúc giục, tôi cũng đến tuổi rồi, em lại không thể ly hôn để lấy tôi, bất kể kết hôn hay không, người tôi yru nhất vẫn là em."

"Anh cứ tưởng bở." Người phụ nữ chọc vào n.g.ự.c Trác Lưu, trêu ghẹo: "Nhưng, anh rốt cuộc là yêu tôi hay yêu tiền của tôi?"

"Tất nhiên là em rồi." Trác Lưu kiên nhẫn dỗ dành đại gia: "Ở cùng nhau 5 năm, lòng tôi đối với em còn hơn vàng, lẽ nào em không hiểu sao?"

"Thật vậy sao, nhưng nghĩ đến việc sắp có một người phụ nữ trở thành vợ hợp pháp của anh, trong lòng tôi vẫn không thoải mái lắm." Người phụ nữ bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Đúng rồi, anh có chắc cô ta không biết chuyện của chúng ta không?"

DTV

"Yên tâm." Trác Lưu đảm bảo: "An Thanh nhất định không thể phát hiện ra những chuyện này, cô ấy ngây thơ lãng mạn, trước nay đều là tôi nói gì cô ấy cũng tin."

Trác Lưu vừa nói đến tên bạn gái, trong lòng cũng có chút không nỡ. Dù sao cũng là tình cảm chân thành ở bên nhau ba năm, hắn ta không thể không có chút cảm giác nào với bạn gái.

Nhưng, không có cách nào.

Hắn ta làm ngành sản xuất đầu tư, 5 năm trước phá sản, đang lúc đường cùng thì chị San kéo hắn ta một phen, giá cả chính là l.à.m t.ì.n.h nhân. Hiện giờ, rất nhiều khách hàng đầu tư của hắn ta đều dựa vào mối quan hệ của chị San, nếu rời khỏi chị San, hắn ta sẽ trắng tay.

Chị San ***** mặt Trác Lưu: "Tôi không quan tâm nhiều như vậy, nếu anh làm gì thực sự xin lỗi tôi, thì hãy coi chừng."

"Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ rời xa em."

Trác Lưu vừa dứt lời, hắn ta đã nhìn thấy cửa phòng riêng bị mở ra, bên ngoài đứng sững sờ Đặng An Thanh. Biểu tình của hắn ta đại biến, buông chị San ra và vội vàng nhặt quần áo trên sàn nhà mặc vào.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Nancy vốn dĩ đã quen thuộc với những chốn ăn chơi trác táng, đã gặp qua đủ mọi mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng thực sự chưa từng gặp qua người con gái nào như này. Nụ cười ngọt ngào của cô khiến Nancy tỉnh táo hẳn, đẩy A Phát ra hiệu cho hắn nhường đường."Có chứ, em muốn dùng bao lâu cũng được."Sở Nguyệt Nịnh mới đi vào mượn bàn, bấm sô điện thoại, thẳng đến điện thoại bên kia truyền đến thanh âm cảnh sát, mới nói."Sếp, tôi muốn báo nguy."Vài phút sau, Sở Nguyệt Nịnh cúp điện thoại với người chuyển phát rồi gọi cho Lý Tuệ Văn. "Có tin quan trọng cho cô biết, phiền cô đến kiểm tra ngay."Lý Tuệ Văn vui mừng đến mức tiếng nói của cô ấy vang vọng qua loa ngoài.Sở Nguyệt Nịnh di chuyển microphone ra xa một chút."Không vấn đề gì! Sở đại sư dặn dò tôi nhất định sẽ có mặt!"---Bên ngoài tòa nhà văn phòng, Đặng An Thanh nghĩ tới nghĩ lui thật lâu sau, cuối cùng vẫn là đi hướng quầy lễ tân dò hỏi nhân viên tiếp tân.Mặc dù Đặng An Thanh và bạn trai đã yêu nhau ba năm, nhưng cô chưa bao giờ đến nơi hắn làm việc.Sau khi hỏi xong, Đặng An Thanh nín thở, đầu óc quay cuồng với đủ thứ ý tưởng kỳ quặc. Ví dụ, có thể bạn trai cô thực ra không làm việc ở đây, hắn ta chỉ tùy tiện tìm một lý do để lừa dối cô."Trác Lưu ở tầng hai."Nghe vậy, Đặng An Thanh thở phào nhẹ nhõm.Nhân viên tiếp tân có vẻ kỳ quái, nhìn Đặng An Thanh và hỏi: "Xin hỏi bạn là gì của Trác Lưu? Chúng tôi không tiếp khách không có hẹn trước.""Tôi là bạn gái anh ấy." Đặng An Thanh nói. "Ồ, hóa ra bạn là bạn gái anh ấy."Đặng An Thanh không biết có nhìn nhầm hay không, nhưng cô thấy nhân viên tiếp tân lộ ra ánh mắt đồng tình.Nhân viên tiếp tân đi đến quầy tiếp tân và bấm thang máy: "Bạn có thể lên thẳng tầng hai để tìm anh ấy."Phòng riêng tầng hai.Người đàn ông đang ôm một người phụ nữ có thể làm mẹ mình, thực hiện một số hành động thân mật không thể miêu tả.Sau khi xong việc, người phụ nữ hôn Trác Lưu một cái, nâng cằm hắn ta lên khen ngợi: "Nghe nói anh và bạn gái sắp kết hôn?""Trong năm nay." Trác Lưu quay mặt đi, nhìn người phụ nữ già nua với ánh mắt ghét bỏ, nhưng bề ngoài vẫn là an ủi: "Nhà thúc giục, tôi cũng đến tuổi rồi, em lại không thể ly hôn để lấy tôi, bất kể kết hôn hay không, người tôi yru nhất vẫn là em.""Anh cứ tưởng bở." Người phụ nữ chọc vào n.g.ự.c Trác Lưu, trêu ghẹo: "Nhưng, anh rốt cuộc là yêu tôi hay yêu tiền của tôi?""Tất nhiên là em rồi." Trác Lưu kiên nhẫn dỗ dành đại gia: "Ở cùng nhau 5 năm, lòng tôi đối với em còn hơn vàng, lẽ nào em không hiểu sao?""Thật vậy sao, nhưng nghĩ đến việc sắp có một người phụ nữ trở thành vợ hợp pháp của anh, trong lòng tôi vẫn không thoải mái lắm." Người phụ nữ bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Đúng rồi, anh có chắc cô ta không biết chuyện của chúng ta không?"DTV"Yên tâm." Trác Lưu đảm bảo: "An Thanh nhất định không thể phát hiện ra những chuyện này, cô ấy ngây thơ lãng mạn, trước nay đều là tôi nói gì cô ấy cũng tin."Trác Lưu vừa nói đến tên bạn gái, trong lòng cũng có chút không nỡ. Dù sao cũng là tình cảm chân thành ở bên nhau ba năm, hắn ta không thể không có chút cảm giác nào với bạn gái.Nhưng, không có cách nào.Hắn ta làm ngành sản xuất đầu tư, 5 năm trước phá sản, đang lúc đường cùng thì chị San kéo hắn ta một phen, giá cả chính là l.à.m t.ì.n.h nhân. Hiện giờ, rất nhiều khách hàng đầu tư của hắn ta đều dựa vào mối quan hệ của chị San, nếu rời khỏi chị San, hắn ta sẽ trắng tay.Chị San ***** mặt Trác Lưu: "Tôi không quan tâm nhiều như vậy, nếu anh làm gì thực sự xin lỗi tôi, thì hãy coi chừng.""Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ rời xa em."Trác Lưu vừa dứt lời, hắn ta đã nhìn thấy cửa phòng riêng bị mở ra, bên ngoài đứng sững sờ Đặng An Thanh. Biểu tình của hắn ta đại biến, buông chị San ra và vội vàng nhặt quần áo trên sàn nhà mặc vào.

Chương 142: Chương 142