"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 145: Chương 145
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Một cô em nước đường nhỏ bé cũng dám để anh Khâu chờ?Phi Ngư Ca không trảm cô thành tám khúc mới là lạ!DTVHoa Sái Sâm cười lạnh, ngồi trên ghế đá vắt chéo chân, "To gan lớn mật, tao muốn nhìn xem mày c.h.ế.t như thế nào.""Chờ một lát ư?" Phi Ngư Ca có chút bất mãn, "Có nhầm không vậy, anh Khâu không đợi ai cả.""Tôi có việc đột xuất." Sở Nguyệt Nịnh cũng bất đắc dĩ, buông tay, "Dù sao hôm nay tôi phải ở chợ Cửu Long, không thể đi đâu được."Phi Ngư Ca thấy Sở Nguyệt Nịnh thực sự không có thời gian, cũng không còn cách nào khác, "Có thời gian cụ thể không? Tôi đã nói với anh Khâu về bói toán, anh ấy hơi tò mò muốn xem cô tính toán thế nào."Trên thực tế, ban đầu anh Khâu không tin, nhưng không chịu nổi chị Linh luôn thổi phồng Sở Nguyệt Nịnh, nói rằng cô xem bói rất chuẩn. Anh Khâu mới động lòng muốn đến phố Miếu, kết quả đến quầy nước đường lại không thấy ai.Anh Khâu sai Phi Ngư Ca đi tìm người, trước tiên là để giữ thể diện ở Tòng Linh, và cũng dặn Phi Ngư Ca phải lịch sự một chút.Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một lát, "Ngày mai hẳn là sẽ có thời gian, hay là ngày mai?""Được rồi, ngày mai vậy." Phi Ngư Ca quay người lại lên xe máy và rời đi.Hoa Sái Sâm nhìn theo người đàn ông vừa rời đi, vội vàng đứng dậy chặn đường: "Anh Phi, cô em nước đường này không hề thiếu tôn trọng Anh Khâu, chuyện này cứ thế bỏ qua sao?""Mày là thằng nào?" Phi Ngư Ca thấy có người lao tới, lớn tiếng quát tháo: "Nó muốn giúp Anh Khâu của chúng ta bói toán, mày dám nói lời thiếu tôn trọng, tao không tha cho mày đâu!"Hoa Sái Sâm hoảng sợ, liên tục lùi lại: "Không dám, không dám."Chiếc xe máy vọt đi như bay, chỉ để lại Hoa Sái Sâm đứng sững sờ, sợ hãi. Thậm chí, hắn ta còn không dám nhìn vào quầy nước đường, vì lo lắng sẽ gặp thêm rắc rối.Hắn ta bực bội đến mức muốn tát vào mặt mình.Là người được anh Khâu chờ, sao hắn ta lại có thể chọc giận người ta như vậy? ---Ngày chậm rãi trôi qua, tiến tới buổi trưa.Hàng quán tấp nập người mua kẻ bán, Sở Nguyệt Nịnh lấy hộp nước đường trong thùng đá bị Phi Ngư Ca làm bẩn vứt rác, số còn lại đã bán hết veo.Chị Tịnh cũng đã bán hết thức ăn, khi ra ngoài, cô liếc mắt liền nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh còn chưa đi."Còn không về à?""Trễ chút sẽ về." Sở Nguyệt Nịnh nở nụ cười, không giải thích lý do.Chị Tịnh hạ gánh xuống, cùng Sở Nguyệt Nịnh đứng chung, "Cô thật là nổi tiếng, tôi ở trong chợ bán đồ ăn, cũng có thể nghe được tiếng tăm của cô.""Vì sao vậy?" Sở Nguyệt Nịnh nghi ngờ hỏi."Còn không phải do cô đoán trúng chuyện ông chủ Viên à, lúc ấy khách đông nghịt, chúng tôi không ra được, liền có người ở ngoài cửa nghe, rồi từng câu từng chữ kêu lại cho người trong chợ." Chị Tịnh nhớ lại cảnh náo nhiệt lúc ấy liền nhịn không được bật cười."Mọi lời đều đúng, đặc biệt là đoán trúng chuyện ông chủ Viên có một người cháu gái, quả thực là thần bút. Các tiểu thương trong chợ đều cảm thấy không thể tưởng tượng."Chị Tịnh càng nói càng hăng say, biểu tình cũng đắc ý, "Tôi nói chúng ta quen nhau, bọn họ còn không tin.""Đúng rồi." Chị Tịnh nói xong lại hỏi, "Về sau cô còn bán ở đây nữa không?""Ở phố Miếu, rảnh rỗi có thể lại đó uống nước đường."Hai người lại trò chuyện một hồi.Bỗng nhiên, có vài đứa trẻ chạy tới chỗ này, Sở Nguyệt Nịnh tò mò nhìn sang, không lâu sau liền nhìn thấy trên đường có một người mặc áo dài thụng thình, lôi kéo xe đẩy, thở hổn hển đi về phía đường đi.Một người đàn ông với mái tóc ngắn, gầy gò, đang đẩy xe đẩy bằng bàn tay dị dạng của mình. Làn da trắng bệch của hắn ta đầy những vết sẹo vặn vẹo, kéo dài từ cổ tay về phía trước.Nhóm trẻ con đang túm tụm xung quanh, tò mò nhìn hắn ta và đưa tay ra chạm vào ngón tay của hắn ta.
Một cô em nước đường nhỏ bé cũng dám để anh Khâu chờ?
Phi Ngư Ca không trảm cô thành tám khúc mới là lạ!
DTV
Hoa Sái Sâm cười lạnh, ngồi trên ghế đá vắt chéo chân, "To gan lớn mật, tao muốn nhìn xem mày c.h.ế.t như thế nào."
"Chờ một lát ư?" Phi Ngư Ca có chút bất mãn, "Có nhầm không vậy, anh Khâu không đợi ai cả."
"Tôi có việc đột xuất." Sở Nguyệt Nịnh cũng bất đắc dĩ, buông tay, "Dù sao hôm nay tôi phải ở chợ Cửu Long, không thể đi đâu được."
Phi Ngư Ca thấy Sở Nguyệt Nịnh thực sự không có thời gian, cũng không còn cách nào khác, "Có thời gian cụ thể không? Tôi đã nói với anh Khâu về bói toán, anh ấy hơi tò mò muốn xem cô tính toán thế nào."
Trên thực tế, ban đầu anh Khâu không tin, nhưng không chịu nổi chị Linh luôn thổi phồng Sở Nguyệt Nịnh, nói rằng cô xem bói rất chuẩn. Anh Khâu mới động lòng muốn đến phố Miếu, kết quả đến quầy nước đường lại không thấy ai.
Anh Khâu sai Phi Ngư Ca đi tìm người, trước tiên là để giữ thể diện ở Tòng Linh, và cũng dặn Phi Ngư Ca phải lịch sự một chút.
Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một lát, "Ngày mai hẳn là sẽ có thời gian, hay là ngày mai?"
"Được rồi, ngày mai vậy." Phi Ngư Ca quay người lại lên xe máy và rời đi.
Hoa Sái Sâm nhìn theo người đàn ông vừa rời đi, vội vàng đứng dậy chặn đường: "Anh Phi, cô em nước đường này không hề thiếu tôn trọng Anh Khâu, chuyện này cứ thế bỏ qua sao?"
"Mày là thằng nào?" Phi Ngư Ca thấy có người lao tới, lớn tiếng quát tháo: "Nó muốn giúp Anh Khâu của chúng ta bói toán, mày dám nói lời thiếu tôn trọng, tao không tha cho mày đâu!"
Hoa Sái Sâm hoảng sợ, liên tục lùi lại: "Không dám, không dám."
Chiếc xe máy vọt đi như bay, chỉ để lại Hoa Sái Sâm đứng sững sờ, sợ hãi. Thậm chí, hắn ta còn không dám nhìn vào quầy nước đường, vì lo lắng sẽ gặp thêm rắc rối.
Hắn ta bực bội đến mức muốn tát vào mặt mình.
Là người được anh Khâu chờ, sao hắn ta lại có thể chọc giận người ta như vậy?
---
Ngày chậm rãi trôi qua, tiến tới buổi trưa.
Hàng quán tấp nập người mua kẻ bán, Sở Nguyệt Nịnh lấy hộp nước đường trong thùng đá bị Phi Ngư Ca làm bẩn vứt rác, số còn lại đã bán hết veo.
Chị Tịnh cũng đã bán hết thức ăn, khi ra ngoài, cô liếc mắt liền nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh còn chưa đi.
"Còn không về à?"
"Trễ chút sẽ về." Sở Nguyệt Nịnh nở nụ cười, không giải thích lý do.
Chị Tịnh hạ gánh xuống, cùng Sở Nguyệt Nịnh đứng chung, "Cô thật là nổi tiếng, tôi ở trong chợ bán đồ ăn, cũng có thể nghe được tiếng tăm của cô."
"Vì sao vậy?" Sở Nguyệt Nịnh nghi ngờ hỏi.
"Còn không phải do cô đoán trúng chuyện ông chủ Viên à, lúc ấy khách đông nghịt, chúng tôi không ra được, liền có người ở ngoài cửa nghe, rồi từng câu từng chữ kêu lại cho người trong chợ." Chị Tịnh nhớ lại cảnh náo nhiệt lúc ấy liền nhịn không được bật cười.
"Mọi lời đều đúng, đặc biệt là đoán trúng chuyện ông chủ Viên có một người cháu gái, quả thực là thần bút. Các tiểu thương trong chợ đều cảm thấy không thể tưởng tượng."
Chị Tịnh càng nói càng hăng say, biểu tình cũng đắc ý, "Tôi nói chúng ta quen nhau, bọn họ còn không tin."
"Đúng rồi." Chị Tịnh nói xong lại hỏi, "Về sau cô còn bán ở đây nữa không?"
"Ở phố Miếu, rảnh rỗi có thể lại đó uống nước đường."
Hai người lại trò chuyện một hồi.
Bỗng nhiên, có vài đứa trẻ chạy tới chỗ này, Sở Nguyệt Nịnh tò mò nhìn sang, không lâu sau liền nhìn thấy trên đường có một người mặc áo dài thụng thình, lôi kéo xe đẩy, thở hổn hển đi về phía đường đi.
Một người đàn ông với mái tóc ngắn, gầy gò, đang đẩy xe đẩy bằng bàn tay dị dạng của mình. Làn da trắng bệch của hắn ta đầy những vết sẹo vặn vẹo, kéo dài từ cổ tay về phía trước.
Nhóm trẻ con đang túm tụm xung quanh, tò mò nhìn hắn ta và đưa tay ra chạm vào ngón tay của hắn ta.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Một cô em nước đường nhỏ bé cũng dám để anh Khâu chờ?Phi Ngư Ca không trảm cô thành tám khúc mới là lạ!DTVHoa Sái Sâm cười lạnh, ngồi trên ghế đá vắt chéo chân, "To gan lớn mật, tao muốn nhìn xem mày c.h.ế.t như thế nào.""Chờ một lát ư?" Phi Ngư Ca có chút bất mãn, "Có nhầm không vậy, anh Khâu không đợi ai cả.""Tôi có việc đột xuất." Sở Nguyệt Nịnh cũng bất đắc dĩ, buông tay, "Dù sao hôm nay tôi phải ở chợ Cửu Long, không thể đi đâu được."Phi Ngư Ca thấy Sở Nguyệt Nịnh thực sự không có thời gian, cũng không còn cách nào khác, "Có thời gian cụ thể không? Tôi đã nói với anh Khâu về bói toán, anh ấy hơi tò mò muốn xem cô tính toán thế nào."Trên thực tế, ban đầu anh Khâu không tin, nhưng không chịu nổi chị Linh luôn thổi phồng Sở Nguyệt Nịnh, nói rằng cô xem bói rất chuẩn. Anh Khâu mới động lòng muốn đến phố Miếu, kết quả đến quầy nước đường lại không thấy ai.Anh Khâu sai Phi Ngư Ca đi tìm người, trước tiên là để giữ thể diện ở Tòng Linh, và cũng dặn Phi Ngư Ca phải lịch sự một chút.Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một lát, "Ngày mai hẳn là sẽ có thời gian, hay là ngày mai?""Được rồi, ngày mai vậy." Phi Ngư Ca quay người lại lên xe máy và rời đi.Hoa Sái Sâm nhìn theo người đàn ông vừa rời đi, vội vàng đứng dậy chặn đường: "Anh Phi, cô em nước đường này không hề thiếu tôn trọng Anh Khâu, chuyện này cứ thế bỏ qua sao?""Mày là thằng nào?" Phi Ngư Ca thấy có người lao tới, lớn tiếng quát tháo: "Nó muốn giúp Anh Khâu của chúng ta bói toán, mày dám nói lời thiếu tôn trọng, tao không tha cho mày đâu!"Hoa Sái Sâm hoảng sợ, liên tục lùi lại: "Không dám, không dám."Chiếc xe máy vọt đi như bay, chỉ để lại Hoa Sái Sâm đứng sững sờ, sợ hãi. Thậm chí, hắn ta còn không dám nhìn vào quầy nước đường, vì lo lắng sẽ gặp thêm rắc rối.Hắn ta bực bội đến mức muốn tát vào mặt mình.Là người được anh Khâu chờ, sao hắn ta lại có thể chọc giận người ta như vậy? ---Ngày chậm rãi trôi qua, tiến tới buổi trưa.Hàng quán tấp nập người mua kẻ bán, Sở Nguyệt Nịnh lấy hộp nước đường trong thùng đá bị Phi Ngư Ca làm bẩn vứt rác, số còn lại đã bán hết veo.Chị Tịnh cũng đã bán hết thức ăn, khi ra ngoài, cô liếc mắt liền nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh còn chưa đi."Còn không về à?""Trễ chút sẽ về." Sở Nguyệt Nịnh nở nụ cười, không giải thích lý do.Chị Tịnh hạ gánh xuống, cùng Sở Nguyệt Nịnh đứng chung, "Cô thật là nổi tiếng, tôi ở trong chợ bán đồ ăn, cũng có thể nghe được tiếng tăm của cô.""Vì sao vậy?" Sở Nguyệt Nịnh nghi ngờ hỏi."Còn không phải do cô đoán trúng chuyện ông chủ Viên à, lúc ấy khách đông nghịt, chúng tôi không ra được, liền có người ở ngoài cửa nghe, rồi từng câu từng chữ kêu lại cho người trong chợ." Chị Tịnh nhớ lại cảnh náo nhiệt lúc ấy liền nhịn không được bật cười."Mọi lời đều đúng, đặc biệt là đoán trúng chuyện ông chủ Viên có một người cháu gái, quả thực là thần bút. Các tiểu thương trong chợ đều cảm thấy không thể tưởng tượng."Chị Tịnh càng nói càng hăng say, biểu tình cũng đắc ý, "Tôi nói chúng ta quen nhau, bọn họ còn không tin.""Đúng rồi." Chị Tịnh nói xong lại hỏi, "Về sau cô còn bán ở đây nữa không?""Ở phố Miếu, rảnh rỗi có thể lại đó uống nước đường."Hai người lại trò chuyện một hồi.Bỗng nhiên, có vài đứa trẻ chạy tới chỗ này, Sở Nguyệt Nịnh tò mò nhìn sang, không lâu sau liền nhìn thấy trên đường có một người mặc áo dài thụng thình, lôi kéo xe đẩy, thở hổn hển đi về phía đường đi.Một người đàn ông với mái tóc ngắn, gầy gò, đang đẩy xe đẩy bằng bàn tay dị dạng của mình. Làn da trắng bệch của hắn ta đầy những vết sẹo vặn vẹo, kéo dài từ cổ tay về phía trước.Nhóm trẻ con đang túm tụm xung quanh, tò mò nhìn hắn ta và đưa tay ra chạm vào ngón tay của hắn ta.