"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 173: Chương 173
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Càng nghe, A Bằng càng cảm thấy quen thuộc. Chuyện tiệm thuốc đóng cửa, chẳng phải là nói về hắn sao? Chen vào đám đông, nhìn thấy người xem bói quả nhiên là Lữ Dân, hắn lập tức nhận ra.A Bằng càng nghĩ càng tức giận, càng căm hận!Sau khi tiệm thuốc đóng cửa, A Bằng nợ 200 vạn, phải dành mười mấy năm vất vả làm việc để trả nợ. Trong thời gian đó, hắn còn phải nhập viện nhiều lần vì kiệt sức, không dám kết hôn, không dám về quê.Mỗi đêm khuya, A Bằng đều không ngừng hối tiếc. Nếu như lúc trước không tin vào những lời sáo rỗng của Lữ Dân, nếu như lúc đó tỉnh táo hơn, hắn có cần phải chịu khổ như vậy hay không?Có lẽ hắn đã kết hôn sinh con?Có lẽ cha mẹ hắn không cần phải vất vả sớm hôm?Kết quả...Tất cả đều do âm mưu xảo trá của Lữ Dân gây ra.“A Bằng, đừng nghe cái kẻ lừa bịp này nói bậy!"Lữ Dân bị A Bằng siết chặt cổ, mặt đỏ bừng vì thiếu oxy, cố gắng gỡ tay A Bằng ra, nói khó khăn: "Anh... đừng bóp... tôi... tôi thở không nổi..."A Bằng lại tăng thêm lực bóp, hai mắt đỏ ngầu: "Nói bậy cái gì? Là do mày lừa đảo chứ sao? Còn không phải liên thủ lừa gạt tao sao?""Mày có biết mày đã hại tao thê thảm thế nào không! Mười mấy năm qua, tao không ngủ được một giấc ngon vì toàn gặp ác mộng. Một ngày làm công ba bữa, cơm không dám ăn, áo không dám mua! Còn mày thì sao? Miệng thì bảo phá sản, nhưng sau lưng lại âm thầm cất giấu tiền của tao đi tiêu xài!" Nhóm người hàng xóm lùi lại, nhường chỗ cho A Bằng và Lữ Dân. Không ai dám can ngăn. A Bằng bóp cổ Lữ Dân, khiến anh ta hoảng sợ van xin: "Buông tôi ra! Tôi nhận! Tôi nhận đã lừa anh!". A Bằng mới buông tay.Ngay sau đó, cảnh sát đến hiện trường. Thi Bình Chi, cảnh sát O Ký, xuất trình giấy tờ và thông báo với Lữ Dân: "Ông bị nghi ngờ liên quan đến gian lận tài chính. Vui lòng theo chúng tôi về đồn cảnh sát để điều tra." Thi Bình Chi nhận được báo án và đã nắm rõ sự việc trên đường đến. Anh ta ra hiệu cho đồng đội khống chế Lữ Dân. Khi nhìn sang quán ăn bên đường, Thi Bình Chi thấy Sở Nguyệt Nịnh đang dọn dẹp quầy với sự giúp đỡ của bạn bè. Họ vui vẻ thảo luận về việc mở tiệc nhà mới.Cảm nhận được ánh mắt của Thi Bình Chi, Sở Nguyệt Nịnh nhìn sang. Nhìn thấy anh ta có vài nét giống Thi Bác Nhân, cô lịch sự nở nụ cười. Thi Bình Chi cũng gật đầu đáp lại.Lữ Dân cố gắng cãi cọ: "Cảnh sát, anh nói tôi gian lận tài chính có bằng chứng không? Không có bằng chứng thì không được bắt người bừa bãi!". Thi Bình Chi lờ anh ta đi và đẩy mạnh vào n.g.ự.c Lữ Dân: "Có bằng chứng hay không không phải do ông quyết định! Yên tâm, tôi sẽ khiến ông tâm phục khẩu phục mà ngồi tù."Tội phạm kinh tế, đặc biệt là tội cung cấp thuốc giả hại người, là tội nghiêm trọng và Lữ Dân sẽ phải chịu hình phạt thích đáng.Lữ Dân bị đưa thẳng vào tù mà không kịp giải thích. Anh ta chỉ nghĩ rằng mình chỉ tò mò đi xem bói thôi, ai ngờ lại phải vào tù.Vở kịch hài kết thúc, Lữ Dân bị O Ký áp giải đi, hiện trường chỉ còn lại sự trống trải.Viên Thiên Bác vô cùng xấu hổ vì đã giới thiệu Sở Nguyệt Nịnh cho Lữ Dân, khiến cô gặp rắc rối. Sở Nguyệt Nịnh vẫy tay tỏ vẻ không sao."Đại sư, nếu không có cô phát hiện ra, có lẽ tôi đã bị lừa mất một khoản tiền lớn", Viên Thiên Bác run sợ nhớ lại.Sở Nguyệt Nịnh an ủi: "Sẽ không đâu. Ông có nhiều kinh nghiệm kinh doanh nên không dễ bị lừa. Khi mới đầu tư, ông đã phát hiện ra điểm bất thường và kịp thời rút lui. Hơn nữa, sau đó ông sẽ không còn qua lại gì với anh ta."Viên Thiên Bác thở phào nhẹ nhõm và cười: "Đúng vậy, tôi cũng không phải kẻ ngu ngốc."Lâm Gia Hoa giúp Sở Nguyệt Nịnh dọn dẹp quầy hàng: "Để lát nữa tôi đi mua nước uống nhé, Nịnh Nịnh."
Càng nghe, A Bằng càng cảm thấy quen thuộc. Chuyện tiệm thuốc đóng cửa, chẳng phải là nói về hắn sao? Chen vào đám đông, nhìn thấy người xem bói quả nhiên là Lữ Dân, hắn lập tức nhận ra.
A Bằng càng nghĩ càng tức giận, càng căm hận!
Sau khi tiệm thuốc đóng cửa, A Bằng nợ 200 vạn, phải dành mười mấy năm vất vả làm việc để trả nợ. Trong thời gian đó, hắn còn phải nhập viện nhiều lần vì kiệt sức, không dám kết hôn, không dám về quê.
Mỗi đêm khuya, A Bằng đều không ngừng hối tiếc. Nếu như lúc trước không tin vào những lời sáo rỗng của Lữ Dân, nếu như lúc đó tỉnh táo hơn, hắn có cần phải chịu khổ như vậy hay không?
Có lẽ hắn đã kết hôn sinh con?
Có lẽ cha mẹ hắn không cần phải vất vả sớm hôm?
Kết quả...
Tất cả đều do âm mưu xảo trá của Lữ Dân gây ra.
“A Bằng, đừng nghe cái kẻ lừa bịp này nói bậy!"
Lữ Dân bị A Bằng siết chặt cổ, mặt đỏ bừng vì thiếu oxy, cố gắng gỡ tay A Bằng ra, nói khó khăn: "Anh... đừng bóp... tôi... tôi thở không nổi..."
A Bằng lại tăng thêm lực bóp, hai mắt đỏ ngầu: "Nói bậy cái gì? Là do mày lừa đảo chứ sao? Còn không phải liên thủ lừa gạt tao sao?"
"Mày có biết mày đã hại tao thê thảm thế nào không! Mười mấy năm qua, tao không ngủ được một giấc ngon vì toàn gặp ác mộng. Một ngày làm công ba bữa, cơm không dám ăn, áo không dám mua! Còn mày thì sao? Miệng thì bảo phá sản, nhưng sau lưng lại âm thầm cất giấu tiền của tao đi tiêu xài!"
Nhóm người hàng xóm lùi lại, nhường chỗ cho A Bằng và Lữ Dân. Không ai dám can ngăn. A Bằng bóp cổ Lữ Dân, khiến anh ta hoảng sợ van xin: "Buông tôi ra! Tôi nhận! Tôi nhận đã lừa anh!". A Bằng mới buông tay.
Ngay sau đó, cảnh sát đến hiện trường. Thi Bình Chi, cảnh sát O Ký, xuất trình giấy tờ và thông báo với Lữ Dân: "Ông bị nghi ngờ liên quan đến gian lận tài chính. Vui lòng theo chúng tôi về đồn cảnh sát để điều tra."
Thi Bình Chi nhận được báo án và đã nắm rõ sự việc trên đường đến. Anh ta ra hiệu cho đồng đội khống chế Lữ Dân. Khi nhìn sang quán ăn bên đường, Thi Bình Chi thấy Sở Nguyệt Nịnh đang dọn dẹp quầy với sự giúp đỡ của bạn bè. Họ vui vẻ thảo luận về việc mở tiệc nhà mới.
Cảm nhận được ánh mắt của Thi Bình Chi, Sở Nguyệt Nịnh nhìn sang. Nhìn thấy anh ta có vài nét giống Thi Bác Nhân, cô lịch sự nở nụ cười. Thi Bình Chi cũng gật đầu đáp lại.
Lữ Dân cố gắng cãi cọ: "Cảnh sát, anh nói tôi gian lận tài chính có bằng chứng không? Không có bằng chứng thì không được bắt người bừa bãi!". Thi Bình Chi lờ anh ta đi và đẩy mạnh vào n.g.ự.c Lữ Dân: "Có bằng chứng hay không không phải do ông quyết định! Yên tâm, tôi sẽ khiến ông tâm phục khẩu phục mà ngồi tù."
Tội phạm kinh tế, đặc biệt là tội cung cấp thuốc giả hại người, là tội nghiêm trọng và Lữ Dân sẽ phải chịu hình phạt thích đáng.
Lữ Dân bị đưa thẳng vào tù mà không kịp giải thích. Anh ta chỉ nghĩ rằng mình chỉ tò mò đi xem bói thôi, ai ngờ lại phải vào tù.
Vở kịch hài kết thúc, Lữ Dân bị O Ký áp giải đi, hiện trường chỉ còn lại sự trống trải.
Viên Thiên Bác vô cùng xấu hổ vì đã giới thiệu Sở Nguyệt Nịnh cho Lữ Dân, khiến cô gặp rắc rối. Sở Nguyệt Nịnh vẫy tay tỏ vẻ không sao.
"Đại sư, nếu không có cô phát hiện ra, có lẽ tôi đã bị lừa mất một khoản tiền lớn", Viên Thiên Bác run sợ nhớ lại.
Sở Nguyệt Nịnh an ủi: "Sẽ không đâu. Ông có nhiều kinh nghiệm kinh doanh nên không dễ bị lừa. Khi mới đầu tư, ông đã phát hiện ra điểm bất thường và kịp thời rút lui. Hơn nữa, sau đó ông sẽ không còn qua lại gì với anh ta."
Viên Thiên Bác thở phào nhẹ nhõm và cười: "Đúng vậy, tôi cũng không phải kẻ ngu ngốc."
Lâm Gia Hoa giúp Sở Nguyệt Nịnh dọn dẹp quầy hàng: "Để lát nữa tôi đi mua nước uống nhé, Nịnh Nịnh."
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Càng nghe, A Bằng càng cảm thấy quen thuộc. Chuyện tiệm thuốc đóng cửa, chẳng phải là nói về hắn sao? Chen vào đám đông, nhìn thấy người xem bói quả nhiên là Lữ Dân, hắn lập tức nhận ra.A Bằng càng nghĩ càng tức giận, càng căm hận!Sau khi tiệm thuốc đóng cửa, A Bằng nợ 200 vạn, phải dành mười mấy năm vất vả làm việc để trả nợ. Trong thời gian đó, hắn còn phải nhập viện nhiều lần vì kiệt sức, không dám kết hôn, không dám về quê.Mỗi đêm khuya, A Bằng đều không ngừng hối tiếc. Nếu như lúc trước không tin vào những lời sáo rỗng của Lữ Dân, nếu như lúc đó tỉnh táo hơn, hắn có cần phải chịu khổ như vậy hay không?Có lẽ hắn đã kết hôn sinh con?Có lẽ cha mẹ hắn không cần phải vất vả sớm hôm?Kết quả...Tất cả đều do âm mưu xảo trá của Lữ Dân gây ra.“A Bằng, đừng nghe cái kẻ lừa bịp này nói bậy!"Lữ Dân bị A Bằng siết chặt cổ, mặt đỏ bừng vì thiếu oxy, cố gắng gỡ tay A Bằng ra, nói khó khăn: "Anh... đừng bóp... tôi... tôi thở không nổi..."A Bằng lại tăng thêm lực bóp, hai mắt đỏ ngầu: "Nói bậy cái gì? Là do mày lừa đảo chứ sao? Còn không phải liên thủ lừa gạt tao sao?""Mày có biết mày đã hại tao thê thảm thế nào không! Mười mấy năm qua, tao không ngủ được một giấc ngon vì toàn gặp ác mộng. Một ngày làm công ba bữa, cơm không dám ăn, áo không dám mua! Còn mày thì sao? Miệng thì bảo phá sản, nhưng sau lưng lại âm thầm cất giấu tiền của tao đi tiêu xài!" Nhóm người hàng xóm lùi lại, nhường chỗ cho A Bằng và Lữ Dân. Không ai dám can ngăn. A Bằng bóp cổ Lữ Dân, khiến anh ta hoảng sợ van xin: "Buông tôi ra! Tôi nhận! Tôi nhận đã lừa anh!". A Bằng mới buông tay.Ngay sau đó, cảnh sát đến hiện trường. Thi Bình Chi, cảnh sát O Ký, xuất trình giấy tờ và thông báo với Lữ Dân: "Ông bị nghi ngờ liên quan đến gian lận tài chính. Vui lòng theo chúng tôi về đồn cảnh sát để điều tra." Thi Bình Chi nhận được báo án và đã nắm rõ sự việc trên đường đến. Anh ta ra hiệu cho đồng đội khống chế Lữ Dân. Khi nhìn sang quán ăn bên đường, Thi Bình Chi thấy Sở Nguyệt Nịnh đang dọn dẹp quầy với sự giúp đỡ của bạn bè. Họ vui vẻ thảo luận về việc mở tiệc nhà mới.Cảm nhận được ánh mắt của Thi Bình Chi, Sở Nguyệt Nịnh nhìn sang. Nhìn thấy anh ta có vài nét giống Thi Bác Nhân, cô lịch sự nở nụ cười. Thi Bình Chi cũng gật đầu đáp lại.Lữ Dân cố gắng cãi cọ: "Cảnh sát, anh nói tôi gian lận tài chính có bằng chứng không? Không có bằng chứng thì không được bắt người bừa bãi!". Thi Bình Chi lờ anh ta đi và đẩy mạnh vào n.g.ự.c Lữ Dân: "Có bằng chứng hay không không phải do ông quyết định! Yên tâm, tôi sẽ khiến ông tâm phục khẩu phục mà ngồi tù."Tội phạm kinh tế, đặc biệt là tội cung cấp thuốc giả hại người, là tội nghiêm trọng và Lữ Dân sẽ phải chịu hình phạt thích đáng.Lữ Dân bị đưa thẳng vào tù mà không kịp giải thích. Anh ta chỉ nghĩ rằng mình chỉ tò mò đi xem bói thôi, ai ngờ lại phải vào tù.Vở kịch hài kết thúc, Lữ Dân bị O Ký áp giải đi, hiện trường chỉ còn lại sự trống trải.Viên Thiên Bác vô cùng xấu hổ vì đã giới thiệu Sở Nguyệt Nịnh cho Lữ Dân, khiến cô gặp rắc rối. Sở Nguyệt Nịnh vẫy tay tỏ vẻ không sao."Đại sư, nếu không có cô phát hiện ra, có lẽ tôi đã bị lừa mất một khoản tiền lớn", Viên Thiên Bác run sợ nhớ lại.Sở Nguyệt Nịnh an ủi: "Sẽ không đâu. Ông có nhiều kinh nghiệm kinh doanh nên không dễ bị lừa. Khi mới đầu tư, ông đã phát hiện ra điểm bất thường và kịp thời rút lui. Hơn nữa, sau đó ông sẽ không còn qua lại gì với anh ta."Viên Thiên Bác thở phào nhẹ nhõm và cười: "Đúng vậy, tôi cũng không phải kẻ ngu ngốc."Lâm Gia Hoa giúp Sở Nguyệt Nịnh dọn dẹp quầy hàng: "Để lát nữa tôi đi mua nước uống nhé, Nịnh Nịnh."