"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 181: Chương 181

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Chẳng phải đây chính là lời tiên tri của đại sư sao?"Phi Ngư Ca, chúng ta đi tìm Sở đại sư."---Tằng Phương Tâm sáng nay đã thức dậy sớm và ngồi chờ ở phố Miếu, cô ta cầm chén cà ri cá viên, thỉnh thoảng nhìn về phía quầy nước đường xa xa.Vẫn còn sớm nên quán nước không có bóng người.Tằng Phương Tâm quyết định tranh thủ thời gian để hỏi thăm thông tin. Cô ta trò chuyện với người bán cá viên xiên que trứng cá."Chú quán, nghe nói ở phố Miếu có một thầy bói rất linh nghiệm? Có đúng là vậy không ạ?"Người bán cá viên đang chiên cá viên, nghe đến việc tìm thầy bói, liền chỉ thẳng vị trí quầy nước đường, "Có chứ, không phải là quầy nước đường sao?""Về độ chính xác thì tôi cũng không rõ lắm. Bình thường bận rộn nên cũng không có thời gian đi xem. Nhưng có rất nhiều khách hàng đến tìm cô ấy, còn được lên báo nữa. Việc này thu hút khách hàng đến phố Miếu, tôi nghĩ có lẽ cũng đámg tin cậy.”Lời nói của người bán cá viên chưa dứt, chủ quán trái cây đã chen vào nói. Ông ta cũng là đồng nghiệp với A Sơn, bán trái cây ở khu phố Miếu, thường xuyên tranh giành khách hàng. A Sơn thường xuyên có mối quan hệ tốt với Sở Nguyệt Nịnh, vì vậy ông ta tự nhiên cũng không ưa Sở Nguyệt Nịnh."Đều là lừa đảo. Lên báo thì sao chứ?" Chủ quán trái cây mỉa mai, "Mời hai người đến PR, bỏ tiền lên báo, ai cũng có thể làm được chuyện này!"Tằng Phương Tâm hoàn toàn đồng ý với lời nói của người bán trái cây, cô ta đã nghi ngờ Lý Tuệ Văn từ lâu, cho rằng cô ấy lợi dụng việc xem bói để thăng chức. Một thầy bói giả vờ thần bí và một phóng viên tham vọng, họ hợp tác với nhau để tạo ra "Thần toán phố Miếu". "Chú nói có lý, đồng nghiệp của tôi cũng làm chuyên mục "Thần toán phố Miếu" và vừa được thăng chức phó biên tập." Tằng Phương Tâm nói về việc thăng chức của đồng nghiệp, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.Vốn dĩ vị trí này thuộc về cô ta, chủ biên cũng đã đề cập với cô ta vài lần. Ai ngờ rằng Lý Tuệ Văn lại chen ngang, khiến cô ta mất đi cơ hội thăng tiến."Đúng vậy! Tôi nói rồi mà! Sự thật chỉ có số ít người biết!" Người bán trái cây chế giễu, cho rằng mình đã nhìn thấu trò lừa đảo của Sở Nguyệt Nịnh."Chú, nếu chú biết rõ sự thật, sao không làm một bài phỏng vấn để vạch trần sự thật? Giữ gìn tính chân thực cho tin tức Hương Giang, đánh tan những tin đồn thất thiệt vô căn cứ." Tằng Phương Tâm cố gắng che giấu ý định của mình, giả vờ như bị lời nói của người bán trái cây thức tỉnh, vội vàng lôi kéo ông ta.Nghe thấy bài phỏng vấn có thể lên báo, người bán trái cây lập tức phấn khích, bắt đầu than vãn về quầy nước đường bên cạnh, oán giận vì quầy nước đường thu hút nhiều khách đến phố Miếu nhưng lại không mấy người mua trái cây của ông ta, thậm chí còn làm hỏng trái cây khiến ông ta lỗ vốn.Tằng Phương Tâm nhìn những trái cây rõ ràng đã cũ nhưng được dán giá mới trên quầy hàng, mỉm cười cho qua."Thật quá đáng." Cô nói.Người bán trái cây thấy có người đồng ý với mình, càng thêm hăng hái, liên tục kể xấu quầy nước đường. Tằng Phương Tâm kiên nhẫn nghe cho đến khi người bán trái cây nói đến chuyện chính."Giờ thì quầy nước đường đó đã đắc tội Sơn Miêu, xem ra ở phố Miếu cũng không trụ được lâu."DTVTằng Phương Tâm cuối cùng cũng nghe được trọng điểm, vội vàng hỏi kỹ về chuyện Sơn Miêu. Khi biết quầy nước đường từ chối đóng phí bảo kê và Sơn Miêu tuyên bố sẽ trả thù trong hai ngày, tim cô ta đập thình thịch.Người bán trái cây thấy cô ta quan tâm đến chuyện này, lại nói thêm hai câu: "Dù sao Sơn Miêu chiều nay sẽ dẫn người đến gây rối. Phóng viên à, tôi khuyên cô nên nhanh chóng rời khỏi phố Miếu. Nơi đây sắp có biến động lớn rồi!"Tằng Phương Tâm giả vờ đồng ý, nhưng trong lòng lại nở nụ cười.Thật là may mắn!

Chẳng phải đây chính là lời tiên tri của đại sư sao?

"Phi Ngư Ca, chúng ta đi tìm Sở đại sư."

---

Tằng Phương Tâm sáng nay đã thức dậy sớm và ngồi chờ ở phố Miếu, cô ta cầm chén cà ri cá viên, thỉnh thoảng nhìn về phía quầy nước đường xa xa.

Vẫn còn sớm nên quán nước không có bóng người.

Tằng Phương Tâm quyết định tranh thủ thời gian để hỏi thăm thông tin. Cô ta trò chuyện với người bán cá viên xiên que trứng cá.

"Chú quán, nghe nói ở phố Miếu có một thầy bói rất linh nghiệm? Có đúng là vậy không ạ?"

Người bán cá viên đang chiên cá viên, nghe đến việc tìm thầy bói, liền chỉ thẳng vị trí quầy nước đường, "Có chứ, không phải là quầy nước đường sao?"

"Về độ chính xác thì tôi cũng không rõ lắm. Bình thường bận rộn nên cũng không có thời gian đi xem. Nhưng có rất nhiều khách hàng đến tìm cô ấy, còn được lên báo nữa. Việc này thu hút khách hàng đến phố Miếu, tôi nghĩ có lẽ cũng đámg tin cậy.”

Lời nói của người bán cá viên chưa dứt, chủ quán trái cây đã chen vào nói. Ông ta cũng là đồng nghiệp với A Sơn, bán trái cây ở khu phố Miếu, thường xuyên tranh giành khách hàng. A Sơn thường xuyên có mối quan hệ tốt với Sở Nguyệt Nịnh, vì vậy ông ta tự nhiên cũng không ưa Sở Nguyệt Nịnh.

"Đều là lừa đảo. Lên báo thì sao chứ?" Chủ quán trái cây mỉa mai, "Mời hai người đến PR, bỏ tiền lên báo, ai cũng có thể làm được chuyện này!"

Tằng Phương Tâm hoàn toàn đồng ý với lời nói của người bán trái cây, cô ta đã nghi ngờ Lý Tuệ Văn từ lâu, cho rằng cô ấy lợi dụng việc xem bói để thăng chức. Một thầy bói giả vờ thần bí và một phóng viên tham vọng, họ hợp tác với nhau để tạo ra "Thần toán phố Miếu".

 

"Chú nói có lý, đồng nghiệp của tôi cũng làm chuyên mục "Thần toán phố Miếu" và vừa được thăng chức phó biên tập." Tằng Phương Tâm nói về việc thăng chức của đồng nghiệp, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.

Vốn dĩ vị trí này thuộc về cô ta, chủ biên cũng đã đề cập với cô ta vài lần. Ai ngờ rằng Lý Tuệ Văn lại chen ngang, khiến cô ta mất đi cơ hội thăng tiến.

"Đúng vậy! Tôi nói rồi mà! Sự thật chỉ có số ít người biết!" Người bán trái cây chế giễu, cho rằng mình đã nhìn thấu trò lừa đảo của Sở Nguyệt Nịnh.

"Chú, nếu chú biết rõ sự thật, sao không làm một bài phỏng vấn để vạch trần sự thật? Giữ gìn tính chân thực cho tin tức Hương Giang, đánh tan những tin đồn thất thiệt vô căn cứ." Tằng Phương Tâm cố gắng che giấu ý định của mình, giả vờ như bị lời nói của người bán trái cây thức tỉnh, vội vàng lôi kéo ông ta.

Nghe thấy bài phỏng vấn có thể lên báo, người bán trái cây lập tức phấn khích, bắt đầu than vãn về quầy nước đường bên cạnh, oán giận vì quầy nước đường thu hút nhiều khách đến phố Miếu nhưng lại không mấy người mua trái cây của ông ta, thậm chí còn làm hỏng trái cây khiến ông ta lỗ vốn.

Tằng Phương Tâm nhìn những trái cây rõ ràng đã cũ nhưng được dán giá mới trên quầy hàng, mỉm cười cho qua.

"Thật quá đáng." Cô nói.

Người bán trái cây thấy có người đồng ý với mình, càng thêm hăng hái, liên tục kể xấu quầy nước đường. Tằng Phương Tâm kiên nhẫn nghe cho đến khi người bán trái cây nói đến chuyện chính.

"Giờ thì quầy nước đường đó đã đắc tội Sơn Miêu, xem ra ở phố Miếu cũng không trụ được lâu."

DTV

Tằng Phương Tâm cuối cùng cũng nghe được trọng điểm, vội vàng hỏi kỹ về chuyện Sơn Miêu. Khi biết quầy nước đường từ chối đóng phí bảo kê và Sơn Miêu tuyên bố sẽ trả thù trong hai ngày, tim cô ta đập thình thịch.

Người bán trái cây thấy cô ta quan tâm đến chuyện này, lại nói thêm hai câu: "Dù sao Sơn Miêu chiều nay sẽ dẫn người đến gây rối. Phóng viên à, tôi khuyên cô nên nhanh chóng rời khỏi phố Miếu. Nơi đây sắp có biến động lớn rồi!"

Tằng Phương Tâm giả vờ đồng ý, nhưng trong lòng lại nở nụ cười.

Thật là may mắn!

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Chẳng phải đây chính là lời tiên tri của đại sư sao?"Phi Ngư Ca, chúng ta đi tìm Sở đại sư."---Tằng Phương Tâm sáng nay đã thức dậy sớm và ngồi chờ ở phố Miếu, cô ta cầm chén cà ri cá viên, thỉnh thoảng nhìn về phía quầy nước đường xa xa.Vẫn còn sớm nên quán nước không có bóng người.Tằng Phương Tâm quyết định tranh thủ thời gian để hỏi thăm thông tin. Cô ta trò chuyện với người bán cá viên xiên que trứng cá."Chú quán, nghe nói ở phố Miếu có một thầy bói rất linh nghiệm? Có đúng là vậy không ạ?"Người bán cá viên đang chiên cá viên, nghe đến việc tìm thầy bói, liền chỉ thẳng vị trí quầy nước đường, "Có chứ, không phải là quầy nước đường sao?""Về độ chính xác thì tôi cũng không rõ lắm. Bình thường bận rộn nên cũng không có thời gian đi xem. Nhưng có rất nhiều khách hàng đến tìm cô ấy, còn được lên báo nữa. Việc này thu hút khách hàng đến phố Miếu, tôi nghĩ có lẽ cũng đámg tin cậy.”Lời nói của người bán cá viên chưa dứt, chủ quán trái cây đã chen vào nói. Ông ta cũng là đồng nghiệp với A Sơn, bán trái cây ở khu phố Miếu, thường xuyên tranh giành khách hàng. A Sơn thường xuyên có mối quan hệ tốt với Sở Nguyệt Nịnh, vì vậy ông ta tự nhiên cũng không ưa Sở Nguyệt Nịnh."Đều là lừa đảo. Lên báo thì sao chứ?" Chủ quán trái cây mỉa mai, "Mời hai người đến PR, bỏ tiền lên báo, ai cũng có thể làm được chuyện này!"Tằng Phương Tâm hoàn toàn đồng ý với lời nói của người bán trái cây, cô ta đã nghi ngờ Lý Tuệ Văn từ lâu, cho rằng cô ấy lợi dụng việc xem bói để thăng chức. Một thầy bói giả vờ thần bí và một phóng viên tham vọng, họ hợp tác với nhau để tạo ra "Thần toán phố Miếu". "Chú nói có lý, đồng nghiệp của tôi cũng làm chuyên mục "Thần toán phố Miếu" và vừa được thăng chức phó biên tập." Tằng Phương Tâm nói về việc thăng chức của đồng nghiệp, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.Vốn dĩ vị trí này thuộc về cô ta, chủ biên cũng đã đề cập với cô ta vài lần. Ai ngờ rằng Lý Tuệ Văn lại chen ngang, khiến cô ta mất đi cơ hội thăng tiến."Đúng vậy! Tôi nói rồi mà! Sự thật chỉ có số ít người biết!" Người bán trái cây chế giễu, cho rằng mình đã nhìn thấu trò lừa đảo của Sở Nguyệt Nịnh."Chú, nếu chú biết rõ sự thật, sao không làm một bài phỏng vấn để vạch trần sự thật? Giữ gìn tính chân thực cho tin tức Hương Giang, đánh tan những tin đồn thất thiệt vô căn cứ." Tằng Phương Tâm cố gắng che giấu ý định của mình, giả vờ như bị lời nói của người bán trái cây thức tỉnh, vội vàng lôi kéo ông ta.Nghe thấy bài phỏng vấn có thể lên báo, người bán trái cây lập tức phấn khích, bắt đầu than vãn về quầy nước đường bên cạnh, oán giận vì quầy nước đường thu hút nhiều khách đến phố Miếu nhưng lại không mấy người mua trái cây của ông ta, thậm chí còn làm hỏng trái cây khiến ông ta lỗ vốn.Tằng Phương Tâm nhìn những trái cây rõ ràng đã cũ nhưng được dán giá mới trên quầy hàng, mỉm cười cho qua."Thật quá đáng." Cô nói.Người bán trái cây thấy có người đồng ý với mình, càng thêm hăng hái, liên tục kể xấu quầy nước đường. Tằng Phương Tâm kiên nhẫn nghe cho đến khi người bán trái cây nói đến chuyện chính."Giờ thì quầy nước đường đó đã đắc tội Sơn Miêu, xem ra ở phố Miếu cũng không trụ được lâu."DTVTằng Phương Tâm cuối cùng cũng nghe được trọng điểm, vội vàng hỏi kỹ về chuyện Sơn Miêu. Khi biết quầy nước đường từ chối đóng phí bảo kê và Sơn Miêu tuyên bố sẽ trả thù trong hai ngày, tim cô ta đập thình thịch.Người bán trái cây thấy cô ta quan tâm đến chuyện này, lại nói thêm hai câu: "Dù sao Sơn Miêu chiều nay sẽ dẫn người đến gây rối. Phóng viên à, tôi khuyên cô nên nhanh chóng rời khỏi phố Miếu. Nơi đây sắp có biến động lớn rồi!"Tằng Phương Tâm giả vờ đồng ý, nhưng trong lòng lại nở nụ cười.Thật là may mắn!

Chương 181: Chương 181