"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 204: Chương 204
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Giọng nói của cô ta cũng không chút cảm xúc.Vu Phi Dương đang suy nghĩ cách bày tỏ tình cảm, chưa có cơ hội đưa hoa cho Đan Đan, người hầu gái đã muốn tiếp nhận, anh vội vàng từ chối.Người hầu gái chặn ngang chiếc dù giấy bằng hai tay, nhìn chằm chằm Vu Phi Dương.Vu Phi Dương bị nhìn chằm chằm đến tê tái, vội vàng gọi: "Đan Đan, đợi anh."Nói xong, anh ôm hoa hồng và sôcôla đi theo Đan Đan, qua nhà chính ra cửa sau, liền nhìn thấy một khu vườn hoa rực rỡ.Ánh trăng chiếu sáng những bông hoa mộc lan trắng muốt, càng nhìn, Vu Phi Dương càng thấy quen mắt, như thể đã từng nhìn thấy những bông hoa này ở đâu đó.Suy nghĩ miên man, Vu Phi Dương lại lắc đầu."Chắc là ảo giác, hoa mộc lan ở đâu cũng có, cảm thấy quen thuộc cũng không có gì lạ."Vừa dứt lời, anh đã nghe thấy Đan Đan gọi, Vu Phi Dương liền đi theo.Một chiếc bàn đá ngọc thạch khổng lồ, được chạm khắc tinh xảo với nhiều hoa văn phức tạp. Không ngờ rằng ngoài kiến trúc cổ kính, ngay cả chiếc bàn cũng độc đáo như vậy.DTVVu Phi Dương bị thu hút, nhìn ngắm nó nhiều lần."A Dương, đến chào cha mẹ em nào." Đan Đan lên tiếng.Vu Phi Dương ngẩng đầu nhìn lên.Bên cạnh chiếc bàn đá ngọc thạch là hai người nam nữ trung niên, cũng mặc trang phục màu đen.Đan Đan lại nói: "Cha, mẹ, đây là Phi Dương mà con đã nói với hai người."Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Vu Phi Dương, sau một lúc lâu, ông mới gượng gạo nở nụ cười: "Tốt, tốt.""Tuấn tú lịch lãm, không tồi."Người phụ nữ trung niên tóc mái buông xõa, tạo thành những gợn sóng, mặc một chiếc sườn xám len màu đen được cài nút cao nhất cổ, khuôn mặt nghiêm nghị, trang điểm đậm đà với phấn nền trắng bệch và son môi đỏ chót.Bà đứng dậy, chậm rãi vươn tay kéo Vu Phi Dương.Vu Phi Dương kinh ngạc. Tay của người phụ nữ cũng lạnh buốt như Đan Đan.Chẳng lẽ đây là di truyền của gia tộc sao?Xem ra, sau này phải nấu nhiều canh khí huyết bổ dưỡng cho Đan Đan uống mới được."Tốt, tốt." Người phụ nữ trung niên nhìn Vu Phi Dương chằm chằm, môi đỏ cong lên chậm rãi, "Tuấn tú lịch lãm, không tồi."Hai người nói giống nhau như đúc."Cảm... Cảm ơn bác trai bác gái khen ngợi." Vu Phi Dương không cảm thấy kỳ lạ, nhưng trong lòng có chút không thoải mái.Anh lén nhìn Đan Đan, thấy cô cũng đứng một bên nhìn anh lặng lẽ, không khỏi nhẹ nhàng thở phào.Cũng tốt. Ít nhất cha mẹ Đan Đan không phản đối anh, dù sao cũng tốt hơn là không đánh giá gì."Đi thôi, chúng ta ra sảnh ngoài ăn cơm." Người đàn ông trung niên gượng gạo cười, vươn cánh tay thẳng tắp chỉ về phía thính đường phía trước, "Hôm nay biết con muốn đến, nên đã cố ý dặn dò nhà bếp.""Ăn trễ vậy à?" Vu Phi Dương tuy rằng đã quen gặp mặt buổi tối với Đan Đan, nhưng đây là lần *****ên ăn tối ở nhà cô.Đan Đan chủ động nắm lấy tay anh, tà lụa trắng phấp phới trong gió, dung nhan như ẩn như hiện.Lúc này, Vu Phi Dương mơ hồ thấy khóe miệng cô cong lên một chút."Có thể coi là ăn khuya."Giọng nói vẫn bình tĩnh như thường, nhưng lại ngọt ngào ập vào lòng Vu Phi Dương.Anh cảm thấy mọi người nói không sai, trước đây anh bị che mắt bởi mỡ heo, nên mới không nhận ra Đan Đan cũng có tình cảm với anh.Bốn người trong nhà ngồi vào sảnh ngoài, chính giữa là một chiếc bàn lớn ước tính có thể đủ chỗ cho hơn mười người.Bốn người ngồi hai bên, Vu Phi Dương đối diện với cha mẹ Đan Đan.Từng người hầu mang thức ăn lên bàn.Mỗi người hầu chỉ mang lên một món ăn, sau đó lại đổi người mang món tiếp theo.Vu Phi Dương nhìn những người hầu nam nữ ra vào bận rộn, đông đúc như vậy nhưng không phát ra một tiếng động nào. Bầu không khí trong phủ vô cùng tĩnh lặng, anh nhìn sang hai bác, họ ngồi ngay ngắn trên vị trí cao nhất với khuôn mặt vô cảm.Ngồi được một lúc, Vu Phi Dương cũng cảm thấy hơi lạnh, thuận tay đặt hoa hồng và sôcôla lên bàn, rồi nhìn Đan Đan bên cạnh đang rót trà cho anh.
Giọng nói của cô ta cũng không chút cảm xúc.
Vu Phi Dương đang suy nghĩ cách bày tỏ tình cảm, chưa có cơ hội đưa hoa cho Đan Đan, người hầu gái đã muốn tiếp nhận, anh vội vàng từ chối.
Người hầu gái chặn ngang chiếc dù giấy bằng hai tay, nhìn chằm chằm Vu Phi Dương.
Vu Phi Dương bị nhìn chằm chằm đến tê tái, vội vàng gọi: "Đan Đan, đợi anh."
Nói xong, anh ôm hoa hồng và sôcôla đi theo Đan Đan, qua nhà chính ra cửa sau, liền nhìn thấy một khu vườn hoa rực rỡ.
Ánh trăng chiếu sáng những bông hoa mộc lan trắng muốt, càng nhìn, Vu Phi Dương càng thấy quen mắt, như thể đã từng nhìn thấy những bông hoa này ở đâu đó.
Suy nghĩ miên man, Vu Phi Dương lại lắc đầu.
"Chắc là ảo giác, hoa mộc lan ở đâu cũng có, cảm thấy quen thuộc cũng không có gì lạ."
Vừa dứt lời, anh đã nghe thấy Đan Đan gọi, Vu Phi Dương liền đi theo.
Một chiếc bàn đá ngọc thạch khổng lồ, được chạm khắc tinh xảo với nhiều hoa văn phức tạp. Không ngờ rằng ngoài kiến trúc cổ kính, ngay cả chiếc bàn cũng độc đáo như vậy.
DTV
Vu Phi Dương bị thu hút, nhìn ngắm nó nhiều lần.
"A Dương, đến chào cha mẹ em nào." Đan Đan lên tiếng.
Vu Phi Dương ngẩng đầu nhìn lên.
Bên cạnh chiếc bàn đá ngọc thạch là hai người nam nữ trung niên, cũng mặc trang phục màu đen.
Đan Đan lại nói: "Cha, mẹ, đây là Phi Dương mà con đã nói với hai người."
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Vu Phi Dương, sau một lúc lâu, ông mới gượng gạo nở nụ cười: "Tốt, tốt."
"Tuấn tú lịch lãm, không tồi."
Người phụ nữ trung niên tóc mái buông xõa, tạo thành những gợn sóng, mặc một chiếc sườn xám len màu đen được cài nút cao nhất cổ, khuôn mặt nghiêm nghị, trang điểm đậm đà với phấn nền trắng bệch và son môi đỏ chót.
Bà đứng dậy, chậm rãi vươn tay kéo Vu Phi Dương.
Vu Phi Dương kinh ngạc.
Tay của người phụ nữ cũng lạnh buốt như Đan Đan.
Chẳng lẽ đây là di truyền của gia tộc sao?
Xem ra, sau này phải nấu nhiều canh khí huyết bổ dưỡng cho Đan Đan uống mới được.
"Tốt, tốt." Người phụ nữ trung niên nhìn Vu Phi Dương chằm chằm, môi đỏ cong lên chậm rãi, "Tuấn tú lịch lãm, không tồi."
Hai người nói giống nhau như đúc.
"Cảm... Cảm ơn bác trai bác gái khen ngợi." Vu Phi Dương không cảm thấy kỳ lạ, nhưng trong lòng có chút không thoải mái.
Anh lén nhìn Đan Đan, thấy cô cũng đứng một bên nhìn anh lặng lẽ, không khỏi nhẹ nhàng thở phào.
Cũng tốt. Ít nhất cha mẹ Đan Đan không phản đối anh, dù sao cũng tốt hơn là không đánh giá gì.
"Đi thôi, chúng ta ra sảnh ngoài ăn cơm." Người đàn ông trung niên gượng gạo cười, vươn cánh tay thẳng tắp chỉ về phía thính đường phía trước, "Hôm nay biết con muốn đến, nên đã cố ý dặn dò nhà bếp."
"Ăn trễ vậy à?" Vu Phi Dương tuy rằng đã quen gặp mặt buổi tối với Đan Đan, nhưng đây là lần *****ên ăn tối ở nhà cô.
Đan Đan chủ động nắm lấy tay anh, tà lụa trắng phấp phới trong gió, dung nhan như ẩn như hiện.
Lúc này, Vu Phi Dương mơ hồ thấy khóe miệng cô cong lên một chút.
"Có thể coi là ăn khuya."
Giọng nói vẫn bình tĩnh như thường, nhưng lại ngọt ngào ập vào lòng Vu Phi Dương.
Anh cảm thấy mọi người nói không sai, trước đây anh bị che mắt bởi mỡ heo, nên mới không nhận ra Đan Đan cũng có tình cảm với anh.
Bốn người trong nhà ngồi vào sảnh ngoài, chính giữa là một chiếc bàn lớn ước tính có thể đủ chỗ cho hơn mười người.
Bốn người ngồi hai bên, Vu Phi Dương đối diện với cha mẹ Đan Đan.
Từng người hầu mang thức ăn lên bàn.
Mỗi người hầu chỉ mang lên một món ăn, sau đó lại đổi người mang món tiếp theo.
Vu Phi Dương nhìn những người hầu nam nữ ra vào bận rộn, đông đúc như vậy nhưng không phát ra một tiếng động nào. Bầu không khí trong phủ vô cùng tĩnh lặng, anh nhìn sang hai bác, họ ngồi ngay ngắn trên vị trí cao nhất với khuôn mặt vô cảm.
Ngồi được một lúc, Vu Phi Dương cũng cảm thấy hơi lạnh, thuận tay đặt hoa hồng và sôcôla lên bàn, rồi nhìn Đan Đan bên cạnh đang rót trà cho anh.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Giọng nói của cô ta cũng không chút cảm xúc.Vu Phi Dương đang suy nghĩ cách bày tỏ tình cảm, chưa có cơ hội đưa hoa cho Đan Đan, người hầu gái đã muốn tiếp nhận, anh vội vàng từ chối.Người hầu gái chặn ngang chiếc dù giấy bằng hai tay, nhìn chằm chằm Vu Phi Dương.Vu Phi Dương bị nhìn chằm chằm đến tê tái, vội vàng gọi: "Đan Đan, đợi anh."Nói xong, anh ôm hoa hồng và sôcôla đi theo Đan Đan, qua nhà chính ra cửa sau, liền nhìn thấy một khu vườn hoa rực rỡ.Ánh trăng chiếu sáng những bông hoa mộc lan trắng muốt, càng nhìn, Vu Phi Dương càng thấy quen mắt, như thể đã từng nhìn thấy những bông hoa này ở đâu đó.Suy nghĩ miên man, Vu Phi Dương lại lắc đầu."Chắc là ảo giác, hoa mộc lan ở đâu cũng có, cảm thấy quen thuộc cũng không có gì lạ."Vừa dứt lời, anh đã nghe thấy Đan Đan gọi, Vu Phi Dương liền đi theo.Một chiếc bàn đá ngọc thạch khổng lồ, được chạm khắc tinh xảo với nhiều hoa văn phức tạp. Không ngờ rằng ngoài kiến trúc cổ kính, ngay cả chiếc bàn cũng độc đáo như vậy.DTVVu Phi Dương bị thu hút, nhìn ngắm nó nhiều lần."A Dương, đến chào cha mẹ em nào." Đan Đan lên tiếng.Vu Phi Dương ngẩng đầu nhìn lên.Bên cạnh chiếc bàn đá ngọc thạch là hai người nam nữ trung niên, cũng mặc trang phục màu đen.Đan Đan lại nói: "Cha, mẹ, đây là Phi Dương mà con đã nói với hai người."Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Vu Phi Dương, sau một lúc lâu, ông mới gượng gạo nở nụ cười: "Tốt, tốt.""Tuấn tú lịch lãm, không tồi."Người phụ nữ trung niên tóc mái buông xõa, tạo thành những gợn sóng, mặc một chiếc sườn xám len màu đen được cài nút cao nhất cổ, khuôn mặt nghiêm nghị, trang điểm đậm đà với phấn nền trắng bệch và son môi đỏ chót.Bà đứng dậy, chậm rãi vươn tay kéo Vu Phi Dương.Vu Phi Dương kinh ngạc. Tay của người phụ nữ cũng lạnh buốt như Đan Đan.Chẳng lẽ đây là di truyền của gia tộc sao?Xem ra, sau này phải nấu nhiều canh khí huyết bổ dưỡng cho Đan Đan uống mới được."Tốt, tốt." Người phụ nữ trung niên nhìn Vu Phi Dương chằm chằm, môi đỏ cong lên chậm rãi, "Tuấn tú lịch lãm, không tồi."Hai người nói giống nhau như đúc."Cảm... Cảm ơn bác trai bác gái khen ngợi." Vu Phi Dương không cảm thấy kỳ lạ, nhưng trong lòng có chút không thoải mái.Anh lén nhìn Đan Đan, thấy cô cũng đứng một bên nhìn anh lặng lẽ, không khỏi nhẹ nhàng thở phào.Cũng tốt. Ít nhất cha mẹ Đan Đan không phản đối anh, dù sao cũng tốt hơn là không đánh giá gì."Đi thôi, chúng ta ra sảnh ngoài ăn cơm." Người đàn ông trung niên gượng gạo cười, vươn cánh tay thẳng tắp chỉ về phía thính đường phía trước, "Hôm nay biết con muốn đến, nên đã cố ý dặn dò nhà bếp.""Ăn trễ vậy à?" Vu Phi Dương tuy rằng đã quen gặp mặt buổi tối với Đan Đan, nhưng đây là lần *****ên ăn tối ở nhà cô.Đan Đan chủ động nắm lấy tay anh, tà lụa trắng phấp phới trong gió, dung nhan như ẩn như hiện.Lúc này, Vu Phi Dương mơ hồ thấy khóe miệng cô cong lên một chút."Có thể coi là ăn khuya."Giọng nói vẫn bình tĩnh như thường, nhưng lại ngọt ngào ập vào lòng Vu Phi Dương.Anh cảm thấy mọi người nói không sai, trước đây anh bị che mắt bởi mỡ heo, nên mới không nhận ra Đan Đan cũng có tình cảm với anh.Bốn người trong nhà ngồi vào sảnh ngoài, chính giữa là một chiếc bàn lớn ước tính có thể đủ chỗ cho hơn mười người.Bốn người ngồi hai bên, Vu Phi Dương đối diện với cha mẹ Đan Đan.Từng người hầu mang thức ăn lên bàn.Mỗi người hầu chỉ mang lên một món ăn, sau đó lại đổi người mang món tiếp theo.Vu Phi Dương nhìn những người hầu nam nữ ra vào bận rộn, đông đúc như vậy nhưng không phát ra một tiếng động nào. Bầu không khí trong phủ vô cùng tĩnh lặng, anh nhìn sang hai bác, họ ngồi ngay ngắn trên vị trí cao nhất với khuôn mặt vô cảm.Ngồi được một lúc, Vu Phi Dương cũng cảm thấy hơi lạnh, thuận tay đặt hoa hồng và sôcôla lên bàn, rồi nhìn Đan Đan bên cạnh đang rót trà cho anh.