"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 207: Chương 207

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…  "Nịnh Nịnh! Nịnh Nịnh!"Sở Nguyệt Nịnh theo tiếng gọi nhìn lại, liền thấy Đinh sư nãi cầm rổ từ xa vẫy tay chào cô."Đinh sư nãi, đi đâu vậy?" Sở Nguyệt Nịnh cong cong mắt, cười chào hỏi bà lão."Còn không phải là đi mua đồ ăn sao, hôm nay mua bò bít tết cho cháu trai yêu quý của bà." Đinh sư nãi vác rổ, nhìn về phía quầy hàng, sau đó lấy tiền ra khỏi túi, "Nịnh Nịnh, còn nước đường thanh thần không?""Còn chứ." Sở Nguyệt Nịnh mở nắp rương, lấy thanh thần phù nước đường đóng gói cẩn thận đưa cho bà và mỉm cười: "Nên uống sớm.""Biết rồi, cô gái tốt bụng nhiều lần nhắc nhở bà." Đinh sư nãi thanh toán tiền, sau đó mang theo nước đường thanh thần rời đi.Sau cơn sóng gió Sơn Miêu, quán bói toán một lần nữa đông đúc người, tuy không đông đúc như ngày xưa nhưng lượng khách cũng đã quay trở lại kha khá.Một chiếc xe sang trọng dừng lại, từ trên xe bước xuống một ông lão mặc áo khoác Trung Sơn, chống gậy đi đến xếp hàng chờ.Người đứng đầu hàng nhìn thấy ông lão, ngạc nhiên: “Ơ, chỗ chúng tôi không cho chen hàng đâu.”“Phải không?” Ông lão tóc bạc trắng, nghe vậy liền ngẩng cao đầu, bảo vệ bên cạnh lập tức móc tiền ra.“Một vạn tệ mua chỗ của cậu.”Ông lão chống gậy, nghiêng đầu nhìn: “Có đủ không?”“Có tiền thì còn gì để nói?” Đối phương có vẻ không vui lắm, nhưng nhìn vào số tiền một vạn tệ, vẫn là nhận tiền và nhường chỗ.Những người xếp hàng khác lẩm bẩm tỏ ra bất mãn. “Có nhầm không vậy?”“Đúng vậy, có tiền thì giỏi à? Nhìn cái dáng vẻ kia là biết sớm muộn cũng nằm xuống quan tài.”“Ai, khổ khổ xếp hàng cả nửa ngày, biết thế mang tiền ra mua cũng được.”“Ê ê ê, một vạn tệ đấy, ông bỏ ra mua chỗ được à?” “Có chứ... nhưng tiếc quá.”Quầy nước đường có nhiều người muốn mua nước đường, vội vàng chen ngang, Sở Nguyệt Nịnh chỉ liếc nhìn hàng người xếp hàng bói toán bên cạnh. Thấy mọi chuyện đã ổn định, cô cũng không quan tâm lắm.Lại bán thêm vài chén nước đường, trong hàng người cuối cùng cũng có người sốt ruột lên tiếng.“Chủ quán, có thể bắt đầu bói toán được chưa?”Người lên tiếng chính là ông lão tóc bạc trắng nãy giờ.Sở Nguyệt Nịnh nhướng mày, giọng điệu nhàn nhạt: “Nếu ông không muốn bói thì có thể đi bất cứ lúc nào. Người bói toán ở Hương Giang này không chỉ có mình tôi.”.”Ông lão tức giận, chống gậy gõ mạnh vài cái xuống đất, mãi đến khi cơn tức giận nguôi bớt mới lên tiếng:“Tôi đọc trên báo về những ví dụ bói toán của cô, quả thật có vài phần bản lĩnh. Tuy nhiên, cô dù sao cũng là người làm ăn, sao lại đối xử với khách hàng như vậy?”“Ồ, ông có thể không xem bói.” Sở Nguyệt Nịnh nói giọng vẫn vậy.“Với thái độ như vậy của cô, liệu còn có nhiều khách hàng như vậy nữa không?” Ông lão rõ ràng lại bị chọc giận, khuôn mặt đầy nếp nhăn đỏ bừng.“Vâng, ông có thể không bói.” Sở Nguyệt Nịnh đóng gói một phần nước đường và đưa cho khách hàng, mỉm cười nhắc nhở họ uống sớm một chút, sau đó mới thong thả ung dung ngồi xuống bàn gỗ, trên tạp dề in dòng chữ "Nước đường Sở Ký".Cô nhướng mày: “Vậy, ông có bói hay không?”Cố Hiền Xương chống gậy đi đến, trước tiên ném gậy lên bàn, sau đó ngồi xuống, "Không ai được phép nói chuyện với tôi như vậy."Sở Nguyệt Nịnh không quan tâm đến ông ta, giơ tay ra: "Cảm ơn, một vạn một quẻ.""Một vạn?" Cố Hiền Xương nhìn xung quanh, "Những người khác chỉ hai trăm thôi? Sao tôi phải trả một vạn?""Đúng vậy, nhưng ông đã phá vỡ quy tắc của tôi sao?" Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Ông đã mua vị trí với giá một vạn ệt, không có lý gì giá bói của ông lại thấp hơn so với người khác."Nói ra lời này, những người xếp hàng khác cũng đồng tình phụ họa."Đúng vậy, ông giàu có, ông muốn Nịnh Nịnh bói toán cho mình, không có lý gì giá của ông lại rẻ hơn người khác.""Mau đưa tiền đi, đừng làm phiền người tiếp theo.""Đúng vậy, thật phiền phức."

 

"Nịnh Nịnh! Nịnh Nịnh!"

Sở Nguyệt Nịnh theo tiếng gọi nhìn lại, liền thấy Đinh sư nãi cầm rổ từ xa vẫy tay chào cô.

"Đinh sư nãi, đi đâu vậy?" Sở Nguyệt Nịnh cong cong mắt, cười chào hỏi bà lão.

"Còn không phải là đi mua đồ ăn sao, hôm nay mua bò bít tết cho cháu trai yêu quý của bà." Đinh sư nãi vác rổ, nhìn về phía quầy hàng, sau đó lấy tiền ra khỏi túi, "Nịnh Nịnh, còn nước đường thanh thần không?"

"Còn chứ." Sở Nguyệt Nịnh mở nắp rương, lấy thanh thần phù nước đường đóng gói cẩn thận đưa cho bà và mỉm cười: "Nên uống sớm."

"Biết rồi, cô gái tốt bụng nhiều lần nhắc nhở bà." Đinh sư nãi thanh toán tiền, sau đó mang theo nước đường thanh thần rời đi.

Sau cơn sóng gió Sơn Miêu, quán bói toán một lần nữa đông đúc người, tuy không đông đúc như ngày xưa nhưng lượng khách cũng đã quay trở lại kha khá.

Một chiếc xe sang trọng dừng lại, từ trên xe bước xuống một ông lão mặc áo khoác Trung Sơn, chống gậy đi đến xếp hàng chờ.

Người đứng đầu hàng nhìn thấy ông lão, ngạc nhiên: “Ơ, chỗ chúng tôi không cho chen hàng đâu.”

“Phải không?” Ông lão tóc bạc trắng, nghe vậy liền ngẩng cao đầu, bảo vệ bên cạnh lập tức móc tiền ra.

“Một vạn tệ mua chỗ của cậu.”

Ông lão chống gậy, nghiêng đầu nhìn: “Có đủ không?”

“Có tiền thì còn gì để nói?” Đối phương có vẻ không vui lắm, nhưng nhìn vào số tiền một vạn tệ, vẫn là nhận tiền và nhường chỗ.

Những người xếp hàng khác lẩm bẩm tỏ ra bất mãn.

 

“Có nhầm không vậy?”

“Đúng vậy, có tiền thì giỏi à? Nhìn cái dáng vẻ kia là biết sớm muộn cũng nằm xuống quan tài.”

“Ai, khổ khổ xếp hàng cả nửa ngày, biết thế mang tiền ra mua cũng được.”

“Ê ê ê, một vạn tệ đấy, ông bỏ ra mua chỗ được à?”

 

“Có chứ... nhưng tiếc quá.”

Quầy nước đường có nhiều người muốn mua nước đường, vội vàng chen ngang, Sở Nguyệt Nịnh chỉ liếc nhìn hàng người xếp hàng bói toán bên cạnh. Thấy mọi chuyện đã ổn định, cô cũng không quan tâm lắm.

Lại bán thêm vài chén nước đường, trong hàng người cuối cùng cũng có người sốt ruột lên tiếng.

“Chủ quán, có thể bắt đầu bói toán được chưa?”

Người lên tiếng chính là ông lão tóc bạc trắng nãy giờ.

Sở Nguyệt Nịnh nhướng mày, giọng điệu nhàn nhạt: “Nếu ông không muốn bói thì có thể đi bất cứ lúc nào. Người bói toán ở Hương Giang này không chỉ có mình tôi.”.”

Ông lão tức giận, chống gậy gõ mạnh vài cái xuống đất, mãi đến khi cơn tức giận nguôi bớt mới lên tiếng:

“Tôi đọc trên báo về những ví dụ bói toán của cô, quả thật có vài phần bản lĩnh. Tuy nhiên, cô dù sao cũng là người làm ăn, sao lại đối xử với khách hàng như vậy?”

“Ồ, ông có thể không xem bói.” Sở Nguyệt Nịnh nói giọng vẫn vậy.

“Với thái độ như vậy của cô, liệu còn có nhiều khách hàng như vậy nữa không?” Ông lão rõ ràng lại bị chọc giận, khuôn mặt đầy nếp nhăn đỏ bừng.

“Vâng, ông có thể không bói.” Sở Nguyệt Nịnh đóng gói một phần nước đường và đưa cho khách hàng, mỉm cười nhắc nhở họ uống sớm một chút, sau đó mới thong thả ung dung ngồi xuống bàn gỗ, trên tạp dề in dòng chữ "Nước đường Sở Ký".

Cô nhướng mày: “Vậy, ông có bói hay không?”

Cố Hiền Xương chống gậy đi đến, trước tiên ném gậy lên bàn, sau đó ngồi xuống, "Không ai được phép nói chuyện với tôi như vậy."

Sở Nguyệt Nịnh không quan tâm đến ông ta, giơ tay ra: "Cảm ơn, một vạn một quẻ."

"Một vạn?" Cố Hiền Xương nhìn xung quanh, "Những người khác chỉ hai trăm thôi? Sao tôi phải trả một vạn?"

"Đúng vậy, nhưng ông đã phá vỡ quy tắc của tôi sao?" Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Ông đã mua vị trí với giá một vạn ệt, không có lý gì giá bói của ông lại thấp hơn so với người khác."

Nói ra lời này, những người xếp hàng khác cũng đồng tình phụ họa.

"Đúng vậy, ông giàu có, ông muốn Nịnh Nịnh bói toán cho mình, không có lý gì giá của ông lại rẻ hơn người khác."

"Mau đưa tiền đi, đừng làm phiền người tiếp theo."

"Đúng vậy, thật phiền phức."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…  "Nịnh Nịnh! Nịnh Nịnh!"Sở Nguyệt Nịnh theo tiếng gọi nhìn lại, liền thấy Đinh sư nãi cầm rổ từ xa vẫy tay chào cô."Đinh sư nãi, đi đâu vậy?" Sở Nguyệt Nịnh cong cong mắt, cười chào hỏi bà lão."Còn không phải là đi mua đồ ăn sao, hôm nay mua bò bít tết cho cháu trai yêu quý của bà." Đinh sư nãi vác rổ, nhìn về phía quầy hàng, sau đó lấy tiền ra khỏi túi, "Nịnh Nịnh, còn nước đường thanh thần không?""Còn chứ." Sở Nguyệt Nịnh mở nắp rương, lấy thanh thần phù nước đường đóng gói cẩn thận đưa cho bà và mỉm cười: "Nên uống sớm.""Biết rồi, cô gái tốt bụng nhiều lần nhắc nhở bà." Đinh sư nãi thanh toán tiền, sau đó mang theo nước đường thanh thần rời đi.Sau cơn sóng gió Sơn Miêu, quán bói toán một lần nữa đông đúc người, tuy không đông đúc như ngày xưa nhưng lượng khách cũng đã quay trở lại kha khá.Một chiếc xe sang trọng dừng lại, từ trên xe bước xuống một ông lão mặc áo khoác Trung Sơn, chống gậy đi đến xếp hàng chờ.Người đứng đầu hàng nhìn thấy ông lão, ngạc nhiên: “Ơ, chỗ chúng tôi không cho chen hàng đâu.”“Phải không?” Ông lão tóc bạc trắng, nghe vậy liền ngẩng cao đầu, bảo vệ bên cạnh lập tức móc tiền ra.“Một vạn tệ mua chỗ của cậu.”Ông lão chống gậy, nghiêng đầu nhìn: “Có đủ không?”“Có tiền thì còn gì để nói?” Đối phương có vẻ không vui lắm, nhưng nhìn vào số tiền một vạn tệ, vẫn là nhận tiền và nhường chỗ.Những người xếp hàng khác lẩm bẩm tỏ ra bất mãn. “Có nhầm không vậy?”“Đúng vậy, có tiền thì giỏi à? Nhìn cái dáng vẻ kia là biết sớm muộn cũng nằm xuống quan tài.”“Ai, khổ khổ xếp hàng cả nửa ngày, biết thế mang tiền ra mua cũng được.”“Ê ê ê, một vạn tệ đấy, ông bỏ ra mua chỗ được à?” “Có chứ... nhưng tiếc quá.”Quầy nước đường có nhiều người muốn mua nước đường, vội vàng chen ngang, Sở Nguyệt Nịnh chỉ liếc nhìn hàng người xếp hàng bói toán bên cạnh. Thấy mọi chuyện đã ổn định, cô cũng không quan tâm lắm.Lại bán thêm vài chén nước đường, trong hàng người cuối cùng cũng có người sốt ruột lên tiếng.“Chủ quán, có thể bắt đầu bói toán được chưa?”Người lên tiếng chính là ông lão tóc bạc trắng nãy giờ.Sở Nguyệt Nịnh nhướng mày, giọng điệu nhàn nhạt: “Nếu ông không muốn bói thì có thể đi bất cứ lúc nào. Người bói toán ở Hương Giang này không chỉ có mình tôi.”.”Ông lão tức giận, chống gậy gõ mạnh vài cái xuống đất, mãi đến khi cơn tức giận nguôi bớt mới lên tiếng:“Tôi đọc trên báo về những ví dụ bói toán của cô, quả thật có vài phần bản lĩnh. Tuy nhiên, cô dù sao cũng là người làm ăn, sao lại đối xử với khách hàng như vậy?”“Ồ, ông có thể không xem bói.” Sở Nguyệt Nịnh nói giọng vẫn vậy.“Với thái độ như vậy của cô, liệu còn có nhiều khách hàng như vậy nữa không?” Ông lão rõ ràng lại bị chọc giận, khuôn mặt đầy nếp nhăn đỏ bừng.“Vâng, ông có thể không bói.” Sở Nguyệt Nịnh đóng gói một phần nước đường và đưa cho khách hàng, mỉm cười nhắc nhở họ uống sớm một chút, sau đó mới thong thả ung dung ngồi xuống bàn gỗ, trên tạp dề in dòng chữ "Nước đường Sở Ký".Cô nhướng mày: “Vậy, ông có bói hay không?”Cố Hiền Xương chống gậy đi đến, trước tiên ném gậy lên bàn, sau đó ngồi xuống, "Không ai được phép nói chuyện với tôi như vậy."Sở Nguyệt Nịnh không quan tâm đến ông ta, giơ tay ra: "Cảm ơn, một vạn một quẻ.""Một vạn?" Cố Hiền Xương nhìn xung quanh, "Những người khác chỉ hai trăm thôi? Sao tôi phải trả một vạn?""Đúng vậy, nhưng ông đã phá vỡ quy tắc của tôi sao?" Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Ông đã mua vị trí với giá một vạn ệt, không có lý gì giá bói của ông lại thấp hơn so với người khác."Nói ra lời này, những người xếp hàng khác cũng đồng tình phụ họa."Đúng vậy, ông giàu có, ông muốn Nịnh Nịnh bói toán cho mình, không có lý gì giá của ông lại rẻ hơn người khác.""Mau đưa tiền đi, đừng làm phiền người tiếp theo.""Đúng vậy, thật phiền phức."

Chương 207: Chương 207