"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 210: Chương 210

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Mặc dù tuổi đã cao, ông vẫn muốn tìm lại anh trai thất lạc."Cố Hiền Xương thấy đúng là bị đoán trúng, buông gậy xuống: "Đúng vậy, không tìm được anh trai là chấp niệm cả đời của tôi, tôi nhất định phải tìm về anh ấy."Nói đến đây, tâm trạng Cố Hiền Xương bỗng chùng xuống, thở dài thườn thượt, đôi mắt già ngân ngấn nước.Mất đi người anh trai tốt, khiến ông đêm nào cũng gặp ác mộng và mãi mãi không thể tha thứ cho bản thân."Nếu năm ấy, ông chịu mềm mỏng hơn, anh trai ông cũng không đến mức mất tích nhiều năm như vậy."Sở Nguyệt Nịnh thở dài."Tôi hỏi ông, ngày anh trai ông mới đi lạc, ông cùng các em gái đi tìm người có phải gặp một đứa trẻ ăn xin quỳ trên mặt đất, nó hỏi ông muốn nửa cái màn thầu để cứu mẹ già phải không?"Cố Hiền Xương sững sờ tại chỗ, ký ức về mấy chục năm trước không rõ ràng lắm, nhưng sau một hồi suy nghĩ, ông ta mới nhớ ra chuyện này."Năm đó đúng là có chuyện như vậy."Sở Nguyệt Nịnh không bàn luận việc ông ta làm đúng hay sai, người không biết quả thực sẽ hối tiếc."Anh trai ông năm ấy là bị bắt cóc, ông ấy muốn ra ngoài kiếm thức ăn cho các em gái của ông, ông ấy bị trói mang đi. Cậu bé kia nhìn thấy tất cả, nó hỏi ông muốn đổi nửa cái màn thầu, ông không cho, nó cũng ôm hận trong lòng và không nói cho ông biết.""Thật ra, nếu nó nói cho ông biết, ông đi theo tuyến đường tìm kiếm thì chỉ trong hai mươi phút là có thể tìm được người, nhưng ông đã bỏ lỡ.""Không thể nào..." Cố Hiền Xương không thể chấp nhận được chuyện này."Đúng vậy.”"Sau đó là ở Quảng Đông, lúc này ông đã lập gia đình và lập nghiệp, một lần đi công tác, ông nhìn thấy có người đánh đập ăn xin ven đường, có người bên cạnh cầu ông giúp đỡ ông ấy, ông biết rằng những người ăn xin đều có người điều khiển đằng sau, ông không muốn tìm phiền toái, vì vậy ông đã bỏ đi.""Chẳng lẽ..." Cố Hiền Xương trừng mắt nhìn.“Không sai.”Sở Nguyệt Nịnh đã xác nhận suy đoán của ông. "Người ăn xin bị đánh đập kia chính là anh trai ông."Cố Hiền Xương ôm ngực, suýt ngạt thở, ông tabuông tay nhẹ nhàng, ném gậy xuống đất, cả người run rẩy.Thật lâu sau.Cố Hiền Xương như quả bóng cao su xì hơi, tuổi già vẫn thẳng tắp cúi người xuống: "Đại sư, tôi cầu xin cô, hãy giúp tôi tìm lại anh trai với."Cả hai anh em ông đều đã 70 tuổi, nếu không tìm lại được sẽ không còn cơ hội.Sở Nguyệt Nịnh cũng không làm khó ông ta, báo vị trí rồi nhẹ nhàng nói: "Mạng ông ấy sắp hết, hy vọng ông có thể đuổi kịp.""Cảm ơn."Cố Hiền Xương không quan tâm đến nửa câu sau, ông ta lại ngồi không yên, vội vàng đứng dậy, bảo vệ giúp ông nhặt gậy trên mặt đất, ông ta đỡ gậy chân run run, nhưng vẫn lê chân về phía xe.Nhóm hàng xóm thổn thức không thôi, một số không thể nào hiểu được cách làm của ông lão, một số lại ủng hộ ông."Hy vọng ông lão còn có thể đến kịp."DTV"Thật ra nếu ông chịu làm việc thiện, nửa cái màn thầu có thể tìm được anh trai.""Hoặc là sau này, ông có thể giúp đỡ người ăn xin, cũng có thể tìm được anh trai.""Tôi không đồng ý, vào những năm đói kém nếu, ông lão năm ấy kéo theo năm người, nếu không nhẫn tâm thì làm sao có thể nuôi sống nổi các em gái?""Đúng vậy, không ai từng trải qua những năm đói kém thì đừng nói lời cay đắng."Vị khách thứ hai đến xem bói là một cô gái trẻ.Cô gái trang điểm thời thượng, tóc đuôi ngựa buộc hai bên, đeo tai nghe, mặc áo khoác len màu xanh nhạt, quần jean cắt gấu, đi đôi giày đế cao gót nhọn.Cô tò mò nhìn xung quanh, rồi ngồi xuống và hỏi: "Đại sư, nghe nói cô đoán mệnh rất giỏi, có phải là thật không?"Sở Nguyệt Nịnh chắp tay lại, mỉm cười: "Có lẽ vậy.""Tôi thích những người cụ thể." Sài Tư Tuyết nhún vai, nở nụ cười rạng rỡ, kéo ghế lại gần bàn.

"Mặc dù tuổi đã cao, ông vẫn muốn tìm lại anh trai thất lạc."

Cố Hiền Xương thấy đúng là bị đoán trúng, buông gậy xuống: "Đúng vậy, không tìm được anh trai là chấp niệm cả đời của tôi, tôi nhất định phải tìm về anh ấy."

Nói đến đây, tâm trạng Cố Hiền Xương bỗng chùng xuống, thở dài thườn thượt, đôi mắt già ngân ngấn nước.

Mất đi người anh trai tốt, khiến ông đêm nào cũng gặp ác mộng và mãi mãi không thể tha thứ cho bản thân.

"Nếu năm ấy, ông chịu mềm mỏng hơn, anh trai ông cũng không đến mức mất tích nhiều năm như vậy."

Sở Nguyệt Nịnh thở dài.

"Tôi hỏi ông, ngày anh trai ông mới đi lạc, ông cùng các em gái đi tìm người có phải gặp một đứa trẻ ăn xin quỳ trên mặt đất, nó hỏi ông muốn nửa cái màn thầu để cứu mẹ già phải không?"

Cố Hiền Xương sững sờ tại chỗ, ký ức về mấy chục năm trước không rõ ràng lắm, nhưng sau một hồi suy nghĩ, ông ta mới nhớ ra chuyện này.

"Năm đó đúng là có chuyện như vậy."

Sở Nguyệt Nịnh không bàn luận việc ông ta làm đúng hay sai, người không biết quả thực sẽ hối tiếc.

"Anh trai ông năm ấy là bị bắt cóc, ông ấy muốn ra ngoài kiếm thức ăn cho các em gái của ông, ông ấy bị trói mang đi. Cậu bé kia nhìn thấy tất cả, nó hỏi ông muốn đổi nửa cái màn thầu, ông không cho, nó cũng ôm hận trong lòng và không nói cho ông biết."

"Thật ra, nếu nó nói cho ông biết, ông đi theo tuyến đường tìm kiếm thì chỉ trong hai mươi phút là có thể tìm được người, nhưng ông đã bỏ lỡ."

"Không thể nào..." Cố Hiền Xương không thể chấp nhận được chuyện này.

"Đúng vậy.”

"Sau đó là ở Quảng Đông, lúc này ông đã lập gia đình và lập nghiệp, một lần đi công tác, ông nhìn thấy có người đánh đập ăn xin ven đường, có người bên cạnh cầu ông giúp đỡ ông ấy, ông biết rằng những người ăn xin đều có người điều khiển đằng sau, ông không muốn tìm phiền toái, vì vậy ông đã bỏ đi."

"Chẳng lẽ..." Cố Hiền Xương trừng mắt nhìn.

“Không sai.”

Sở Nguyệt Nịnh đã xác nhận suy đoán của ông.

 

"Người ăn xin bị đánh đập kia chính là anh trai ông."

Cố Hiền Xương ôm ngực, suýt ngạt thở, ông tabuông tay nhẹ nhàng, ném gậy xuống đất, cả người run rẩy.

Thật lâu sau.

Cố Hiền Xương như quả bóng cao su xì hơi, tuổi già vẫn thẳng tắp cúi người xuống: "Đại sư, tôi cầu xin cô, hãy giúp tôi tìm lại anh trai với."

Cả hai anh em ông đều đã 70 tuổi, nếu không tìm lại được sẽ không còn cơ hội.

Sở Nguyệt Nịnh cũng không làm khó ông ta, báo vị trí rồi nhẹ nhàng nói: "Mạng ông ấy sắp hết, hy vọng ông có thể đuổi kịp."

"Cảm ơn."

Cố Hiền Xương không quan tâm đến nửa câu sau, ông ta lại ngồi không yên, vội vàng đứng dậy, bảo vệ giúp ông nhặt gậy trên mặt đất, ông ta đỡ gậy chân run run, nhưng vẫn lê chân về phía xe.

Nhóm hàng xóm thổn thức không thôi, một số không thể nào hiểu được cách làm của ông lão, một số lại ủng hộ ông.

"Hy vọng ông lão còn có thể đến kịp."

DTV

"Thật ra nếu ông chịu làm việc thiện, nửa cái màn thầu có thể tìm được anh trai."

"Hoặc là sau này, ông có thể giúp đỡ người ăn xin, cũng có thể tìm được anh trai."

"Tôi không đồng ý, vào những năm đói kém nếu, ông lão năm ấy kéo theo năm người, nếu không nhẫn tâm thì làm sao có thể nuôi sống nổi các em gái?"

"Đúng vậy, không ai từng trải qua những năm đói kém thì đừng nói lời cay đắng."

Vị khách thứ hai đến xem bói là một cô gái trẻ.

Cô gái trang điểm thời thượng, tóc đuôi ngựa buộc hai bên, đeo tai nghe, mặc áo khoác len màu xanh nhạt, quần jean cắt gấu, đi đôi giày đế cao gót nhọn.

Cô tò mò nhìn xung quanh, rồi ngồi xuống và hỏi: "Đại sư, nghe nói cô đoán mệnh rất giỏi, có phải là thật không?"

Sở Nguyệt Nịnh chắp tay lại, mỉm cười: "Có lẽ vậy."

"Tôi thích những người cụ thể." Sài Tư Tuyết nhún vai, nở nụ cười rạng rỡ, kéo ghế lại gần bàn.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Mặc dù tuổi đã cao, ông vẫn muốn tìm lại anh trai thất lạc."Cố Hiền Xương thấy đúng là bị đoán trúng, buông gậy xuống: "Đúng vậy, không tìm được anh trai là chấp niệm cả đời của tôi, tôi nhất định phải tìm về anh ấy."Nói đến đây, tâm trạng Cố Hiền Xương bỗng chùng xuống, thở dài thườn thượt, đôi mắt già ngân ngấn nước.Mất đi người anh trai tốt, khiến ông đêm nào cũng gặp ác mộng và mãi mãi không thể tha thứ cho bản thân."Nếu năm ấy, ông chịu mềm mỏng hơn, anh trai ông cũng không đến mức mất tích nhiều năm như vậy."Sở Nguyệt Nịnh thở dài."Tôi hỏi ông, ngày anh trai ông mới đi lạc, ông cùng các em gái đi tìm người có phải gặp một đứa trẻ ăn xin quỳ trên mặt đất, nó hỏi ông muốn nửa cái màn thầu để cứu mẹ già phải không?"Cố Hiền Xương sững sờ tại chỗ, ký ức về mấy chục năm trước không rõ ràng lắm, nhưng sau một hồi suy nghĩ, ông ta mới nhớ ra chuyện này."Năm đó đúng là có chuyện như vậy."Sở Nguyệt Nịnh không bàn luận việc ông ta làm đúng hay sai, người không biết quả thực sẽ hối tiếc."Anh trai ông năm ấy là bị bắt cóc, ông ấy muốn ra ngoài kiếm thức ăn cho các em gái của ông, ông ấy bị trói mang đi. Cậu bé kia nhìn thấy tất cả, nó hỏi ông muốn đổi nửa cái màn thầu, ông không cho, nó cũng ôm hận trong lòng và không nói cho ông biết.""Thật ra, nếu nó nói cho ông biết, ông đi theo tuyến đường tìm kiếm thì chỉ trong hai mươi phút là có thể tìm được người, nhưng ông đã bỏ lỡ.""Không thể nào..." Cố Hiền Xương không thể chấp nhận được chuyện này."Đúng vậy.”"Sau đó là ở Quảng Đông, lúc này ông đã lập gia đình và lập nghiệp, một lần đi công tác, ông nhìn thấy có người đánh đập ăn xin ven đường, có người bên cạnh cầu ông giúp đỡ ông ấy, ông biết rằng những người ăn xin đều có người điều khiển đằng sau, ông không muốn tìm phiền toái, vì vậy ông đã bỏ đi.""Chẳng lẽ..." Cố Hiền Xương trừng mắt nhìn.“Không sai.”Sở Nguyệt Nịnh đã xác nhận suy đoán của ông. "Người ăn xin bị đánh đập kia chính là anh trai ông."Cố Hiền Xương ôm ngực, suýt ngạt thở, ông tabuông tay nhẹ nhàng, ném gậy xuống đất, cả người run rẩy.Thật lâu sau.Cố Hiền Xương như quả bóng cao su xì hơi, tuổi già vẫn thẳng tắp cúi người xuống: "Đại sư, tôi cầu xin cô, hãy giúp tôi tìm lại anh trai với."Cả hai anh em ông đều đã 70 tuổi, nếu không tìm lại được sẽ không còn cơ hội.Sở Nguyệt Nịnh cũng không làm khó ông ta, báo vị trí rồi nhẹ nhàng nói: "Mạng ông ấy sắp hết, hy vọng ông có thể đuổi kịp.""Cảm ơn."Cố Hiền Xương không quan tâm đến nửa câu sau, ông ta lại ngồi không yên, vội vàng đứng dậy, bảo vệ giúp ông nhặt gậy trên mặt đất, ông ta đỡ gậy chân run run, nhưng vẫn lê chân về phía xe.Nhóm hàng xóm thổn thức không thôi, một số không thể nào hiểu được cách làm của ông lão, một số lại ủng hộ ông."Hy vọng ông lão còn có thể đến kịp."DTV"Thật ra nếu ông chịu làm việc thiện, nửa cái màn thầu có thể tìm được anh trai.""Hoặc là sau này, ông có thể giúp đỡ người ăn xin, cũng có thể tìm được anh trai.""Tôi không đồng ý, vào những năm đói kém nếu, ông lão năm ấy kéo theo năm người, nếu không nhẫn tâm thì làm sao có thể nuôi sống nổi các em gái?""Đúng vậy, không ai từng trải qua những năm đói kém thì đừng nói lời cay đắng."Vị khách thứ hai đến xem bói là một cô gái trẻ.Cô gái trang điểm thời thượng, tóc đuôi ngựa buộc hai bên, đeo tai nghe, mặc áo khoác len màu xanh nhạt, quần jean cắt gấu, đi đôi giày đế cao gót nhọn.Cô tò mò nhìn xung quanh, rồi ngồi xuống và hỏi: "Đại sư, nghe nói cô đoán mệnh rất giỏi, có phải là thật không?"Sở Nguyệt Nịnh chắp tay lại, mỉm cười: "Có lẽ vậy.""Tôi thích những người cụ thể." Sài Tư Tuyết nhún vai, nở nụ cười rạng rỡ, kéo ghế lại gần bàn.

Chương 210: Chương 210