"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 213: Chương 213

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…  Hơn nữa, sau này cô còn muốn bán bùa trừ tà và đồ trang trí phong thủy, mà vị trí của cửa hàng hiện tại không đủ lớn. Mục tiêu tiếp theo của cô là mở một cửa hàng phong thủy lớn hơn.Mặt tiền, trang trí và nhập hàng đều cần tiền."Có thể, cô cứ liên lạc với tôi."Lý Tuệ Văn nghe thấy Sở Nguyệt Nịnh đồng ý tham gia, thậm chí còn phấn khích hơn cả bản thân: "Tôi sẽ về nhà và sắp xếp ngay lập tức.""Cảm ơn cô." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười và nhìn về phía người phụ nữ vẫn ngồi im lặng không nói gì.Trần Như Vân toát lên khí chất phi thường, nếp nhăn giữa hai lông mày cho thấy tâm sự chất chứa đã lâu, cũng đủ kiên nhẫn chờ đợi hai người nói chuyện xong."Làm phiền cho tôi biết bát tự sinh của bà."Trần Như Vân liên tục gật đầu, nhỏ nhẹ báo ra bát tự.Trần Như Vân là người Trung Quốc, vì vậy bà nói tiếng phổ thông. Vì lo lắng Sở Nguyệt Nịnh không hiểu nên bà quay sang Lý Tuệ Văn: "Lý tiểu thư, có thể phiền cô hỗ trợ phiên dịch không?"Không đợi Lý Tuệ Văn trả lời, Sở Nguyệt Nịnh liền cười: "Tôi là người Tương Tây, tiếng phổ thông là quốc ngữ, có thể nghe hiểu không cần phiên dịch.""Thì ra là đồng hương." Trần Như Vân mỉm cười."Vậy thì bắt đầu xem thôi." Sở Nguyệt Nịnh nói xong, lại đánh giá tướng mạo của Trần Như Vân, đưa hai ngón tay chạm vào đầu mũi."Mũi bà có đường ngang và đuôi lông mày tán rộng, điều này cho thấy chuyện tình cảm không thuận lợi, có lẽ bà đã ly hôn.""Đúng vậy." Nói đến chuyện hôn nhân, khóe miệng Trần Như Vân nở nụ cười chua xót. "Tôi và chồng cũ đã ly hôn hơn hai mươi năm."Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục: "Sau khi ly hôn, bà tập trung vào sự nghiệp và chưa có bạn trai nào. Không phải là không có cơ hội gặp gỡ, mà là bà không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới.""Đúng vậy, tôi đã trải qua một lần hôn nhân, thật sự không có niềm tin để bước vào một cuộc hôn nhân khác. Hơn nữa, tình yêu đối với tôi hiện tại không còn ý nghĩa gì nữa." Trần Như Vân đã gặp gỡ đủ loại người theo đuổi trong hơn hai mươi năm. Sau sự việc đó xảy ra, bà đã không còn tin tưởng vào tình yêu.Sở Nguyệt Nịnh nói: "Sự nghiệp của bà rất thành công, nhưng tướng mạo lại cho thấy bà đang bị khốn đốn về mặt tinh thần.""Đại sư thật là thần cơ diệu toán." Trần Như Vân gật đầu."Có một bí mật tôi đã chôn giấu trong lòng hơn hai mươi năm."Lúc đó, Lâm Gia Hoa vừa vặn bận rộn xong, thấy Sở Nguyệt Nịnh còn khách nên vội vàng mở bình giữ ấm rót hai chén trà trong tách sứ.Đem trà đến, Lâm Gia Hoa đặt một chén trước mặt Trần Như Vân.Trần Như Vân bưng chén trà ấm lên, mỉm cười với Lâm Gia Hoa: "Cảm ơn cậu.""Không cần khách sáo." Lâm Gia Hoa nhìn Trần Như Vân dịu dàng, cảm thấy một cảm giác khó tả, như thể đang nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc. Tâm trạng nóng nảy ban đầu của hắn cũng dần dịu lại.DTVTrần Như Vân uống xong trà, mới tiếp tục nói: "20 năm trước, tôi đã từng sinh một bé trai. Nhưng không ngờ, tôi ngủ quá say nên không phát hiện bé đang nằm dưới chăn.""Đứa bé cứ như vậy liền ra đi.""Chuyện này là nguyên nhân dẫn đến việc tôi và chồng cũ ly hôn, cũng là điều day dứt cả đời tôi.""Tôi thật sự không thể tha thứ cho bản thân." Đến nay Trần Như Vân vẫn hối hận, mỗi khi đêm khuya mộng hồi, bà lại như nghe thấy tiếng khóc của con."Là một người mẹ, sao lại có thể ngủ say đến vậy? Nếu có thể kịp thời tỉnh táo, con trai tôi sẽ không gặp chuyện."Trần Như Vân bị cảm giác tội lỗi này tra tấn suốt 20 năm.Bà gánh vác mọi lỗi lầm lên vai mình.Lý Tuệ Văn cảm thấy kinh ngạc: "Chị mới sinh xong chắc chắn rất mệt, lẽ nào lúc đó không có y tá trông nom sao? Còn nữa, chồng cũ và bố mẹ chồng của chị đâu?""Lúc đó đã khuya, y tá đã đi tuần phòng, tôi không trách họ." Trần Như Vân nói đến chồng cũ, cười khổ, "Chồng cũ nằm ở giường phụ bên cạnh ngủ, bố mẹ chồng cũng đã về nhà."

 

Hơn nữa, sau này cô còn muốn bán bùa trừ tà và đồ trang trí phong thủy, mà vị trí của cửa hàng hiện tại không đủ lớn. Mục tiêu tiếp theo của cô là mở một cửa hàng phong thủy lớn hơn.

Mặt tiền, trang trí và nhập hàng đều cần tiền.

"Có thể, cô cứ liên lạc với tôi."

Lý Tuệ Văn nghe thấy Sở Nguyệt Nịnh đồng ý tham gia, thậm chí còn phấn khích hơn cả bản thân: "Tôi sẽ về nhà và sắp xếp ngay lập tức."

"Cảm ơn cô." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười và nhìn về phía người phụ nữ vẫn ngồi im lặng không nói gì.

Trần Như Vân toát lên khí chất phi thường, nếp nhăn giữa hai lông mày cho thấy tâm sự chất chứa đã lâu, cũng đủ kiên nhẫn chờ đợi hai người nói chuyện xong.

"Làm phiền cho tôi biết bát tự sinh của bà."

Trần Như Vân liên tục gật đầu, nhỏ nhẹ báo ra bát tự.

Trần Như Vân là người Trung Quốc, vì vậy bà nói tiếng phổ thông. Vì lo lắng Sở Nguyệt Nịnh không hiểu nên bà quay sang Lý Tuệ Văn: "Lý tiểu thư, có thể phiền cô hỗ trợ phiên dịch không?"

Không đợi Lý Tuệ Văn trả lời, Sở Nguyệt Nịnh liền cười: "Tôi là người Tương Tây, tiếng phổ thông là quốc ngữ, có thể nghe hiểu không cần phiên dịch."

"Thì ra là đồng hương." Trần Như Vân mỉm cười.

"Vậy thì bắt đầu xem thôi." Sở Nguyệt Nịnh nói xong, lại đánh giá tướng mạo của Trần Như Vân, đưa hai ngón tay chạm vào đầu mũi.

"Mũi bà có đường ngang và đuôi lông mày tán rộng, điều này cho thấy chuyện tình cảm không thuận lợi, có lẽ bà đã ly hôn."

"Đúng vậy." Nói đến chuyện hôn nhân, khóe miệng Trần Như Vân nở nụ cười chua xót. "Tôi và chồng cũ đã ly hôn hơn hai mươi năm."

Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục: "Sau khi ly hôn, bà tập trung vào sự nghiệp và chưa có bạn trai nào. Không phải là không có cơ hội gặp gỡ, mà là bà không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới."

"Đúng vậy, tôi đã trải qua một lần hôn nhân, thật sự không có niềm tin để bước vào một cuộc hôn nhân khác. Hơn nữa, tình yêu đối với tôi hiện tại không còn ý nghĩa gì nữa."

 

Trần Như Vân đã gặp gỡ đủ loại người theo đuổi trong hơn hai mươi năm. Sau sự việc đó xảy ra, bà đã không còn tin tưởng vào tình yêu.

Sở Nguyệt Nịnh nói: "Sự nghiệp của bà rất thành công, nhưng tướng mạo lại cho thấy bà đang bị khốn đốn về mặt tinh thần."

"Đại sư thật là thần cơ diệu toán." Trần Như Vân gật đầu.

"Có một bí mật tôi đã chôn giấu trong lòng hơn hai mươi năm."

Lúc đó, Lâm Gia Hoa vừa vặn bận rộn xong, thấy Sở Nguyệt Nịnh còn khách nên vội vàng mở bình giữ ấm rót hai chén trà trong tách sứ.

Đem trà đến, Lâm Gia Hoa đặt một chén trước mặt Trần Như Vân.

Trần Như Vân bưng chén trà ấm lên, mỉm cười với Lâm Gia Hoa: "Cảm ơn cậu."

"Không cần khách sáo." Lâm Gia Hoa nhìn Trần Như Vân dịu dàng, cảm thấy một cảm giác khó tả, như thể đang nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc. Tâm trạng nóng nảy ban đầu của hắn cũng dần dịu lại.

DTV

Trần Như Vân uống xong trà, mới tiếp tục nói: "20 năm trước, tôi đã từng sinh một bé trai. Nhưng không ngờ, tôi ngủ quá say nên không phát hiện bé đang nằm dưới chăn."

"Đứa bé cứ như vậy liền ra đi."

"Chuyện này là nguyên nhân dẫn đến việc tôi và chồng cũ ly hôn, cũng là điều day dứt cả đời tôi."

"Tôi thật sự không thể tha thứ cho bản thân." Đến nay Trần Như Vân vẫn hối hận, mỗi khi đêm khuya mộng hồi, bà lại như nghe thấy tiếng khóc của con.

"Là một người mẹ, sao lại có thể ngủ say đến vậy? Nếu có thể kịp thời tỉnh táo, con trai tôi sẽ không gặp chuyện."

Trần Như Vân bị cảm giác tội lỗi này tra tấn suốt 20 năm.

Bà gánh vác mọi lỗi lầm lên vai mình.

Lý Tuệ Văn cảm thấy kinh ngạc: "Chị mới sinh xong chắc chắn rất mệt, lẽ nào lúc đó không có y tá trông nom sao? Còn nữa, chồng cũ và bố mẹ chồng của chị đâu?"

"Lúc đó đã khuya, y tá đã đi tuần phòng, tôi không trách họ." Trần Như Vân nói đến chồng cũ, cười khổ, "Chồng cũ nằm ở giường phụ bên cạnh ngủ, bố mẹ chồng cũng đã về nhà."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…  Hơn nữa, sau này cô còn muốn bán bùa trừ tà và đồ trang trí phong thủy, mà vị trí của cửa hàng hiện tại không đủ lớn. Mục tiêu tiếp theo của cô là mở một cửa hàng phong thủy lớn hơn.Mặt tiền, trang trí và nhập hàng đều cần tiền."Có thể, cô cứ liên lạc với tôi."Lý Tuệ Văn nghe thấy Sở Nguyệt Nịnh đồng ý tham gia, thậm chí còn phấn khích hơn cả bản thân: "Tôi sẽ về nhà và sắp xếp ngay lập tức.""Cảm ơn cô." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười và nhìn về phía người phụ nữ vẫn ngồi im lặng không nói gì.Trần Như Vân toát lên khí chất phi thường, nếp nhăn giữa hai lông mày cho thấy tâm sự chất chứa đã lâu, cũng đủ kiên nhẫn chờ đợi hai người nói chuyện xong."Làm phiền cho tôi biết bát tự sinh của bà."Trần Như Vân liên tục gật đầu, nhỏ nhẹ báo ra bát tự.Trần Như Vân là người Trung Quốc, vì vậy bà nói tiếng phổ thông. Vì lo lắng Sở Nguyệt Nịnh không hiểu nên bà quay sang Lý Tuệ Văn: "Lý tiểu thư, có thể phiền cô hỗ trợ phiên dịch không?"Không đợi Lý Tuệ Văn trả lời, Sở Nguyệt Nịnh liền cười: "Tôi là người Tương Tây, tiếng phổ thông là quốc ngữ, có thể nghe hiểu không cần phiên dịch.""Thì ra là đồng hương." Trần Như Vân mỉm cười."Vậy thì bắt đầu xem thôi." Sở Nguyệt Nịnh nói xong, lại đánh giá tướng mạo của Trần Như Vân, đưa hai ngón tay chạm vào đầu mũi."Mũi bà có đường ngang và đuôi lông mày tán rộng, điều này cho thấy chuyện tình cảm không thuận lợi, có lẽ bà đã ly hôn.""Đúng vậy." Nói đến chuyện hôn nhân, khóe miệng Trần Như Vân nở nụ cười chua xót. "Tôi và chồng cũ đã ly hôn hơn hai mươi năm."Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục: "Sau khi ly hôn, bà tập trung vào sự nghiệp và chưa có bạn trai nào. Không phải là không có cơ hội gặp gỡ, mà là bà không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới.""Đúng vậy, tôi đã trải qua một lần hôn nhân, thật sự không có niềm tin để bước vào một cuộc hôn nhân khác. Hơn nữa, tình yêu đối với tôi hiện tại không còn ý nghĩa gì nữa." Trần Như Vân đã gặp gỡ đủ loại người theo đuổi trong hơn hai mươi năm. Sau sự việc đó xảy ra, bà đã không còn tin tưởng vào tình yêu.Sở Nguyệt Nịnh nói: "Sự nghiệp của bà rất thành công, nhưng tướng mạo lại cho thấy bà đang bị khốn đốn về mặt tinh thần.""Đại sư thật là thần cơ diệu toán." Trần Như Vân gật đầu."Có một bí mật tôi đã chôn giấu trong lòng hơn hai mươi năm."Lúc đó, Lâm Gia Hoa vừa vặn bận rộn xong, thấy Sở Nguyệt Nịnh còn khách nên vội vàng mở bình giữ ấm rót hai chén trà trong tách sứ.Đem trà đến, Lâm Gia Hoa đặt một chén trước mặt Trần Như Vân.Trần Như Vân bưng chén trà ấm lên, mỉm cười với Lâm Gia Hoa: "Cảm ơn cậu.""Không cần khách sáo." Lâm Gia Hoa nhìn Trần Như Vân dịu dàng, cảm thấy một cảm giác khó tả, như thể đang nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc. Tâm trạng nóng nảy ban đầu của hắn cũng dần dịu lại.DTVTrần Như Vân uống xong trà, mới tiếp tục nói: "20 năm trước, tôi đã từng sinh một bé trai. Nhưng không ngờ, tôi ngủ quá say nên không phát hiện bé đang nằm dưới chăn.""Đứa bé cứ như vậy liền ra đi.""Chuyện này là nguyên nhân dẫn đến việc tôi và chồng cũ ly hôn, cũng là điều day dứt cả đời tôi.""Tôi thật sự không thể tha thứ cho bản thân." Đến nay Trần Như Vân vẫn hối hận, mỗi khi đêm khuya mộng hồi, bà lại như nghe thấy tiếng khóc của con."Là một người mẹ, sao lại có thể ngủ say đến vậy? Nếu có thể kịp thời tỉnh táo, con trai tôi sẽ không gặp chuyện."Trần Như Vân bị cảm giác tội lỗi này tra tấn suốt 20 năm.Bà gánh vác mọi lỗi lầm lên vai mình.Lý Tuệ Văn cảm thấy kinh ngạc: "Chị mới sinh xong chắc chắn rất mệt, lẽ nào lúc đó không có y tá trông nom sao? Còn nữa, chồng cũ và bố mẹ chồng của chị đâu?""Lúc đó đã khuya, y tá đã đi tuần phòng, tôi không trách họ." Trần Như Vân nói đến chồng cũ, cười khổ, "Chồng cũ nằm ở giường phụ bên cạnh ngủ, bố mẹ chồng cũng đã về nhà."

Chương 213: Chương 213