"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 216: Chương 216
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… " Nịnh Nịnh!"Sở Nguyệt Nịnh nghe thấy có người gọi, liền ngẩng đầu nhìn về phía bên hông.Nhìn thấy ba người quen thuộc.Cô cũng giơ tay lên mỉm cười và vẫy tay chào lại.Biến cố xảy ra vào lúc này.Một người đàn ông thoát khỏi tay Đồng Mậu và bỏ chạy, Sở Nguyệt Nịnh phản ứng nhanh chóng, thấy người đàn ông chạy như bay đến, liền vươn một chân ra."Bùm!" một tiếng.Bụi bay mù mịt.Người đàn ông ngã xuống đất rên rỉ thảm thiết.Sở Nguyệt Nịnh vỗ vỗ bụi bặm, ho nhẹ hai tiếng, sau đó lặng lẽ lùi lại hai bước.Trên lầu, những người chứng kiến đều kinh ngạc đến ngây người."Hóa ra Nịnh Nịnh cũng có chút võ công? Đúng là nữ trung hào kiệt hàng thật giá thật.""Cú đá vừa rồi nếu không có khả năng quan sát tuyệt vời thì không thể làm được.""Nhìn thế là đủ rồi." Thi Bác Nhân khoa trương biểu cảm, thấy Sở Nguyệt Nịnh và đám người Vu Phi Dương trò chuyện rôm rả, anh ta vỗ vai Cam Nhất Tổ."Này, Nịnh Nịnh quen biết bọn họ à?""Vu Phi Dương thường xuyên đi tuần tra, quen biết là chuyện bình thường." Cam Nhất Tổ lại thấy bình thường.La Thất Trung bưng ly cà phê, vuốt râu cúi xuống nhìn, thấy sau khi cô gái xuất hiện, có không ít ánh mắt nhìn cô với nụ cười, "Cô gái này có vẻ khá nổi tiếng.""Hóa ra nhân viên CID không chú ý phá án mà chỉ chú ý chuyện thị phi nhỉ?"Chu Phong Húc thu hồi tầm mắt, nhìn ba người chen chúc bên cửa sổ, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười đe dọa.Thi Bác Nhân rùng mình, xoa xoa hai tay: "Nói đùa thôi mà, lạnh quá.""Làm việc." Chu Phong Húc nói xong, lại vô tình liếc mắt xuống dưới lầu, Sở Nguyệt Nịnh đã nói chuyện xong với Đồng Mậu, hắn không giống như Thi Bác Nhân lên tiếng quấy rầy, mà chỉ nhìn vài lần rồi thu hồi tầm mắt trở lại làm việc. Vừa mới quay người, điện thoại bàn trong văn phòng reo lên.Cam Nhất Tổ nhấc máy, cúp máy xong sắc mặt trở nên ngưng trọng."Lãng Trừng Loan phát hiện t.h.i t.h.ể nam giới."---Trước cửa đồn cảnh sát, lá rụng đầy đất, gió thu thổi qua cuốn những chiếc lá vàng bay lả lơi.Sở Nguyệt Nịnh ngồi trên xe đẩy trước cửa đồn, thấy người ra khỏi đồn liền nhảy xuống xe.Vu Phi Dương đã đổi sang trang phục thường phục, chủ động hỏi: "Sở đại sư, chúng ta có nên đi tìm Đan Đan ngay không?"Lúc ấy Đan Đan hẳn là bị thương, nếu không sẽ không kêu lên thảm thiết như vậy.Suốt cả ngày, anh luôn canh cánh trong lòng, lo lắng vong hồn Đan Đan bị thương sẽ ảnh hưởng đến việc đầu thai."Vị trí ở đâu?" Sở Nguyệt Nịnh hơi suy tư, nghiêng đầu hỏi: "Có xa không?"Cô đang suy nghĩ xem đi bằng cách nào, nếu không xa thì đi xe đẩy, còn xa thì đi taxi."Vị trí ở Lãng Trừng Loan, bên kia có một vịnh cảnh đẹp, bình thường có khá nhiều du khách đến đây." Vu Phi Dương vừa giải thích xong.Tiếng phanh xe dồn dập vang lên từ phía hiên nhà, Sở Nguyệt Nịnh quay đầu lại liền thấy Thi Bác Nhân từ lầu cong lao xuống, nhe răng trợn mắt, tóc bị gió thổi dựng ngược lên như nhím.Cùng đi với anh ta còn có Cam Nhất Tổ và La Thất Trung.Chu Phong Húc vươn tay dài ra mặc áo gió, mấy người nhanh chóng lên xe cảnh sát. Chu Phong Húc bật đèn cảnh báo trên nóc xe, vỗ vỗ vào nóc xe, Thi Bác Nhân nhận được mệnh lệnh, đạp ga hết cỡ.Xe lao đi với tốc độ kinh hoàng, để lại trên mặt đất một vệt đen do lốp xe in hằn."CID đến hiện trường."Sở Nguyệt Nịnh thu hồi tầm mắt và nhìn Vu Phi Dương, anh thở dài: "Lại có người c.h.ế.t ở đây rồi." ---Lãng Trừng Loan.Vịnh biển có bờ cát trắng mịn, phủ kín những hòn đá. Một t.h.i t.h.ể nằm trên mặt đất, được phủ một lớp vải trắng. Vịnh biển được bao quanh bởi một vành đai bảo vệ rộng vài trăm mét.Bên ngoài vành đai bảo vệ là một khu rừng trúc rậm rạp.Chu Phong Húc nhìn chằm chằm vào khu rừng trúc, sau đó thu hồi tầm mắt và đi đến vành đai bảo vệ.
" Nịnh Nịnh!"
Sở Nguyệt Nịnh nghe thấy có người gọi, liền ngẩng đầu nhìn về phía bên hông.
Nhìn thấy ba người quen thuộc.
Cô cũng giơ tay lên mỉm cười và vẫy tay chào lại.
Biến cố xảy ra vào lúc này.
Một người đàn ông thoát khỏi tay Đồng Mậu và bỏ chạy, Sở Nguyệt Nịnh phản ứng nhanh chóng, thấy người đàn ông chạy như bay đến, liền vươn một chân ra.
"Bùm!" một tiếng.
Bụi bay mù mịt.
Người đàn ông ngã xuống đất rên rỉ thảm thiết.
Sở Nguyệt Nịnh vỗ vỗ bụi bặm, ho nhẹ hai tiếng, sau đó lặng lẽ lùi lại hai bước.
Trên lầu, những người chứng kiến đều kinh ngạc đến ngây người.
"Hóa ra Nịnh Nịnh cũng có chút võ công? Đúng là nữ trung hào kiệt hàng thật giá thật."
"Cú đá vừa rồi nếu không có khả năng quan sát tuyệt vời thì không thể làm được."
"Nhìn thế là đủ rồi." Thi Bác Nhân khoa trương biểu cảm, thấy Sở Nguyệt Nịnh và đám người Vu Phi Dương trò chuyện rôm rả, anh ta vỗ vai Cam Nhất Tổ.
"Này, Nịnh Nịnh quen biết bọn họ à?"
"Vu Phi Dương thường xuyên đi tuần tra, quen biết là chuyện bình thường." Cam Nhất Tổ lại thấy bình thường.
La Thất Trung bưng ly cà phê, vuốt râu cúi xuống nhìn, thấy sau khi cô gái xuất hiện, có không ít ánh mắt nhìn cô với nụ cười, "Cô gái này có vẻ khá nổi tiếng."
"Hóa ra nhân viên CID không chú ý phá án mà chỉ chú ý chuyện thị phi nhỉ?"
Chu Phong Húc thu hồi tầm mắt, nhìn ba người chen chúc bên cửa sổ, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười đe dọa.
Thi Bác Nhân rùng mình, xoa xoa hai tay: "Nói đùa thôi mà, lạnh quá."
"Làm việc." Chu Phong Húc nói xong, lại vô tình liếc mắt xuống dưới lầu, Sở Nguyệt Nịnh đã nói chuyện xong với Đồng Mậu, hắn không giống như Thi Bác Nhân lên tiếng quấy rầy, mà chỉ nhìn vài lần rồi thu hồi tầm mắt trở lại làm việc.
Vừa mới quay người, điện thoại bàn trong văn phòng reo lên.
Cam Nhất Tổ nhấc máy, cúp máy xong sắc mặt trở nên ngưng trọng.
"Lãng Trừng Loan phát hiện t.h.i t.h.ể nam giới."
---
Trước cửa đồn cảnh sát, lá rụng đầy đất, gió thu thổi qua cuốn những chiếc lá vàng bay lả lơi.
Sở Nguyệt Nịnh ngồi trên xe đẩy trước cửa đồn, thấy người ra khỏi đồn liền nhảy xuống xe.
Vu Phi Dương đã đổi sang trang phục thường phục, chủ động hỏi: "Sở đại sư, chúng ta có nên đi tìm Đan Đan ngay không?"
Lúc ấy Đan Đan hẳn là bị thương, nếu không sẽ không kêu lên thảm thiết như vậy.
Suốt cả ngày, anh luôn canh cánh trong lòng, lo lắng vong hồn Đan Đan bị thương sẽ ảnh hưởng đến việc đầu thai.
"Vị trí ở đâu?" Sở Nguyệt Nịnh hơi suy tư, nghiêng đầu hỏi: "Có xa không?"
Cô đang suy nghĩ xem đi bằng cách nào, nếu không xa thì đi xe đẩy, còn xa thì đi taxi.
"Vị trí ở Lãng Trừng Loan, bên kia có một vịnh cảnh đẹp, bình thường có khá nhiều du khách đến đây." Vu Phi Dương vừa giải thích xong.
Tiếng phanh xe dồn dập vang lên từ phía hiên nhà, Sở Nguyệt Nịnh quay đầu lại liền thấy Thi Bác Nhân từ lầu cong lao xuống, nhe răng trợn mắt, tóc bị gió thổi dựng ngược lên như nhím.
Cùng đi với anh ta còn có Cam Nhất Tổ và La Thất Trung.
Chu Phong Húc vươn tay dài ra mặc áo gió, mấy người nhanh chóng lên xe cảnh sát. Chu Phong Húc bật đèn cảnh báo trên nóc xe, vỗ vỗ vào nóc xe, Thi Bác Nhân nhận được mệnh lệnh, đạp ga hết cỡ.
Xe lao đi với tốc độ kinh hoàng, để lại trên mặt đất một vệt đen do lốp xe in hằn.
"CID đến hiện trường."
Sở Nguyệt Nịnh thu hồi tầm mắt và nhìn Vu Phi Dương, anh thở dài: "Lại có người c.h.ế.t ở đây rồi."
---
Lãng Trừng Loan.
Vịnh biển có bờ cát trắng mịn, phủ kín những hòn đá. Một t.h.i t.h.ể nằm trên mặt đất, được phủ một lớp vải trắng. Vịnh biển được bao quanh bởi một vành đai bảo vệ rộng vài trăm mét.
Bên ngoài vành đai bảo vệ là một khu rừng trúc rậm rạp.
Chu Phong Húc nhìn chằm chằm vào khu rừng trúc, sau đó thu hồi tầm mắt và đi đến vành đai bảo vệ.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… " Nịnh Nịnh!"Sở Nguyệt Nịnh nghe thấy có người gọi, liền ngẩng đầu nhìn về phía bên hông.Nhìn thấy ba người quen thuộc.Cô cũng giơ tay lên mỉm cười và vẫy tay chào lại.Biến cố xảy ra vào lúc này.Một người đàn ông thoát khỏi tay Đồng Mậu và bỏ chạy, Sở Nguyệt Nịnh phản ứng nhanh chóng, thấy người đàn ông chạy như bay đến, liền vươn một chân ra."Bùm!" một tiếng.Bụi bay mù mịt.Người đàn ông ngã xuống đất rên rỉ thảm thiết.Sở Nguyệt Nịnh vỗ vỗ bụi bặm, ho nhẹ hai tiếng, sau đó lặng lẽ lùi lại hai bước.Trên lầu, những người chứng kiến đều kinh ngạc đến ngây người."Hóa ra Nịnh Nịnh cũng có chút võ công? Đúng là nữ trung hào kiệt hàng thật giá thật.""Cú đá vừa rồi nếu không có khả năng quan sát tuyệt vời thì không thể làm được.""Nhìn thế là đủ rồi." Thi Bác Nhân khoa trương biểu cảm, thấy Sở Nguyệt Nịnh và đám người Vu Phi Dương trò chuyện rôm rả, anh ta vỗ vai Cam Nhất Tổ."Này, Nịnh Nịnh quen biết bọn họ à?""Vu Phi Dương thường xuyên đi tuần tra, quen biết là chuyện bình thường." Cam Nhất Tổ lại thấy bình thường.La Thất Trung bưng ly cà phê, vuốt râu cúi xuống nhìn, thấy sau khi cô gái xuất hiện, có không ít ánh mắt nhìn cô với nụ cười, "Cô gái này có vẻ khá nổi tiếng.""Hóa ra nhân viên CID không chú ý phá án mà chỉ chú ý chuyện thị phi nhỉ?"Chu Phong Húc thu hồi tầm mắt, nhìn ba người chen chúc bên cửa sổ, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười đe dọa.Thi Bác Nhân rùng mình, xoa xoa hai tay: "Nói đùa thôi mà, lạnh quá.""Làm việc." Chu Phong Húc nói xong, lại vô tình liếc mắt xuống dưới lầu, Sở Nguyệt Nịnh đã nói chuyện xong với Đồng Mậu, hắn không giống như Thi Bác Nhân lên tiếng quấy rầy, mà chỉ nhìn vài lần rồi thu hồi tầm mắt trở lại làm việc. Vừa mới quay người, điện thoại bàn trong văn phòng reo lên.Cam Nhất Tổ nhấc máy, cúp máy xong sắc mặt trở nên ngưng trọng."Lãng Trừng Loan phát hiện t.h.i t.h.ể nam giới."---Trước cửa đồn cảnh sát, lá rụng đầy đất, gió thu thổi qua cuốn những chiếc lá vàng bay lả lơi.Sở Nguyệt Nịnh ngồi trên xe đẩy trước cửa đồn, thấy người ra khỏi đồn liền nhảy xuống xe.Vu Phi Dương đã đổi sang trang phục thường phục, chủ động hỏi: "Sở đại sư, chúng ta có nên đi tìm Đan Đan ngay không?"Lúc ấy Đan Đan hẳn là bị thương, nếu không sẽ không kêu lên thảm thiết như vậy.Suốt cả ngày, anh luôn canh cánh trong lòng, lo lắng vong hồn Đan Đan bị thương sẽ ảnh hưởng đến việc đầu thai."Vị trí ở đâu?" Sở Nguyệt Nịnh hơi suy tư, nghiêng đầu hỏi: "Có xa không?"Cô đang suy nghĩ xem đi bằng cách nào, nếu không xa thì đi xe đẩy, còn xa thì đi taxi."Vị trí ở Lãng Trừng Loan, bên kia có một vịnh cảnh đẹp, bình thường có khá nhiều du khách đến đây." Vu Phi Dương vừa giải thích xong.Tiếng phanh xe dồn dập vang lên từ phía hiên nhà, Sở Nguyệt Nịnh quay đầu lại liền thấy Thi Bác Nhân từ lầu cong lao xuống, nhe răng trợn mắt, tóc bị gió thổi dựng ngược lên như nhím.Cùng đi với anh ta còn có Cam Nhất Tổ và La Thất Trung.Chu Phong Húc vươn tay dài ra mặc áo gió, mấy người nhanh chóng lên xe cảnh sát. Chu Phong Húc bật đèn cảnh báo trên nóc xe, vỗ vỗ vào nóc xe, Thi Bác Nhân nhận được mệnh lệnh, đạp ga hết cỡ.Xe lao đi với tốc độ kinh hoàng, để lại trên mặt đất một vệt đen do lốp xe in hằn."CID đến hiện trường."Sở Nguyệt Nịnh thu hồi tầm mắt và nhìn Vu Phi Dương, anh thở dài: "Lại có người c.h.ế.t ở đây rồi." ---Lãng Trừng Loan.Vịnh biển có bờ cát trắng mịn, phủ kín những hòn đá. Một t.h.i t.h.ể nằm trên mặt đất, được phủ một lớp vải trắng. Vịnh biển được bao quanh bởi một vành đai bảo vệ rộng vài trăm mét.Bên ngoài vành đai bảo vệ là một khu rừng trúc rậm rạp.Chu Phong Húc nhìn chằm chằm vào khu rừng trúc, sau đó thu hồi tầm mắt và đi đến vành đai bảo vệ.