"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 221: Chương 221

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…  "Tại sao?" Quách Phượng Đan vừa trang điểm vừa hỏi: "Tại sao tôi không thể lên sân khấu hát nữa?""Em sắp trở thành di thái thái thứ mười ba của Tôn gia." Tôn đại soái cau mày: "Tôi là đại soái, di thái thái sao có thể xuất đầu lộ diện, mua vui cho người khác được?"Quách Phượng Đan hoảng sợ, bút lông rơi lả tả trên sân khấu, quần áo vương vãi trên mặt đất, vội vàng đứng dậy."Tôn đại soái có phải hiểu lầm rồi không? Tôi khi nào đồng ý làm di thái thái thứ mười ba của ngài?"Tôn đại soái ***** khẩu s.ú.n.g bên hông, nhìn xuống dưới, cười lạnh lùng: "Tóm lại, ngày thành thân đã chọn xong, em muốn cũng phải muốn."Nói xong, Quách Phượng Đan đã bị binh lính thô lỗ lôi ra khỏi cửa lớn.Vu Phi Dương thấy Quách Phượng Đan bị bắt nạt, vội vàng xông lên định ngăn cản.Nhưng lính của quân phiệt trong chớp mắt đã tan biến.Anh kinh ngạc buông tay: "Tại sao lại thế?""Đó là do những gì đã xảy ra trong quá khứ, anh không thể ngăn cản được." Sở Nguyệt Nịnh nói.Vu Phi Dương nghĩ đến việc Quách Phượng Đan bị Tôn đại soái bắt nạt, anh suy sụp ngồi xuống đất ủ rũ chán nản: "Vậy Đan Đan phải làm sao? Chẳng lẽ cô ấy phải chịu đựng... Tên khốn đại soái kia hành hạ sao?"Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, cô lấy ra những lá bùa đã chuẩn bị trước đó, trước tiên nhìn Chu Phong Húc đang do dự.Chu Phong Húc liếc mắt nhìn: "Sao vậy?""À, ban đầu tôi không chuẩn bị cho anh." Sở Nguyệt Nịnh tách bốn lá bùa ra, đưa cho Chu Phong Húc và hỏi: "Anh có mang theo s.ú.n.g không?"Ai mà ngờ được nhiệm vụ phong thủy này lại có thể gặp được người quen cũ?Chu Phong Húc gật đầu: "Mang theo.""Khi cần thiết, có thể dùng để phòng thủ." Sở Nguyệt Nịnh nói."Được rồi." Chu Phong Húc cất bùa đi.Ánh sáng dần hạ xuống. Góc áo của Quách Phượng Đan theo rèm vải buông dần dần biến mất.Không lâu sau.Không gian tối tăm lại sáng lên, nhưng khung cảnh đã không còn ở nhà hát sân khấu.Mà biến thành một dinh thự.Quách Phượng Đan ngây ngốc ngồi ở mép giường, cô mặc áo choàng đen thêu hoa, mái tóc dài rối tung xõa xuống đất, hai tay ôm lấy đầu gối, mặt úp vào cánh tay.Từ khi Tôn đại soái nói muốn cưới cô làm di thái thái thứ mười ba, cô đã bị giam trong phòng một tuần.Người hầu gái gõ cửa bên ngoài."Tiểu thư, Tôn đại soái đến, phu nhân bảo cô ra đại sảnh."Quách Phượng Đan siết chặt hai tay, quay đầu lại: "Tôi không đi, tôi phải đi hát tuồng."DTVNgười hầu gái cũng cảm thấy khó xử: "Nhưng... phu nhân nói sẽ không bao giờ cho phép tiểu thư đi hát tuồng nữa, hãy ở nhà ngoan ngoãn chờ gả chồng.""Gả cho ai? Gả cho Tôn đại soái à?" Quách Phượng Đan đột ngột ngẩng đầu, vung tay hất tung mái tóc: "Hắn già đến mức có thể làm cha tôi.""Nhưng... Tôn đại soái có quyền lực, và đối với tiểu thư cũng tốt..." Người hầu gái nhớ đến Tôn đại soái hung hãn với bộ râu quai nón, không khỏi rùng mình, cô ta chỉ có thể cố gắng an ủi tiểu thư."Tốt lắm." Quách Phượng Đan cười khổ, "Tốt đến mức cưới mười hai bà thiếp, tốt đến đáng sợ, tốt đến mức tôi không dám tưởng tượng."Chiếc đồng hồ treo tường kiểu Tây vang lên.Quách Phượng Đan buông tay, đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay người gõ cửa van xin: "Thải Liễu, Kim ngũ gia trước đây đã dặn dò, họ muốn xem tôi diễn, khoảng nửa tháng nữa. Cô cũng biết, nếu tôi không diễn đủ vở, mọi người trong đoàn hát sẽ gặp rắc rối. Cô có thể cho tôi ra ngoài được không?"Kim ngũ gia là danh bá chủ của Hương Giang, nếu cô không đi, đoàn hát chắc chắn sẽ bị sụp đổ. Cô không đành lòng để những người bạn đồng nghiệp của mình phải chịu khổ.Trước có sói, sau có hổ.Quách Phượng Đan cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi."Tôi hứa với cô, sau khi diễn xong vở sẽ trở về ngay."Thải Liễu vốn không đồng ý, nhưng không chịu được sự van xin tha thiết của Quách Phượng Đan, chỉ có thể nói: "Tiểu thư, Tôn đại soái đang ở đại sảnh chờ cô, hay là gặp hắn trước đã?"

 

"Tại sao?" Quách Phượng Đan vừa trang điểm vừa hỏi: "Tại sao tôi không thể lên sân khấu hát nữa?"

"Em sắp trở thành di thái thái thứ mười ba của Tôn gia." Tôn đại soái cau mày: "Tôi là đại soái, di thái thái sao có thể xuất đầu lộ diện, mua vui cho người khác được?"

Quách Phượng Đan hoảng sợ, bút lông rơi lả tả trên sân khấu, quần áo vương vãi trên mặt đất, vội vàng đứng dậy.

"Tôn đại soái có phải hiểu lầm rồi không? Tôi khi nào đồng ý làm di thái thái thứ mười ba của ngài?"

Tôn đại soái ***** khẩu s.ú.n.g bên hông, nhìn xuống dưới, cười lạnh lùng: "Tóm lại, ngày thành thân đã chọn xong, em muốn cũng phải muốn."

Nói xong, Quách Phượng Đan đã bị binh lính thô lỗ lôi ra khỏi cửa lớn.

Vu Phi Dương thấy Quách Phượng Đan bị bắt nạt, vội vàng xông lên định ngăn cản.

Nhưng lính của quân phiệt trong chớp mắt đã tan biến.

Anh kinh ngạc buông tay: "Tại sao lại thế?"

"Đó là do những gì đã xảy ra trong quá khứ, anh không thể ngăn cản được." Sở Nguyệt Nịnh nói.

Vu Phi Dương nghĩ đến việc Quách Phượng Đan bị Tôn đại soái bắt nạt, anh suy sụp ngồi xuống đất ủ rũ chán nản: "Vậy Đan Đan phải làm sao? Chẳng lẽ cô ấy phải chịu đựng... Tên khốn đại soái kia hành hạ sao?"

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, cô lấy ra những lá bùa đã chuẩn bị trước đó, trước tiên nhìn Chu Phong Húc đang do dự.

Chu Phong Húc liếc mắt nhìn: "Sao vậy?"

"À, ban đầu tôi không chuẩn bị cho anh." Sở Nguyệt Nịnh tách bốn lá bùa ra, đưa cho Chu Phong Húc và hỏi: "Anh có mang theo s.ú.n.g không?"

Ai mà ngờ được nhiệm vụ phong thủy này lại có thể gặp được người quen cũ?

Chu Phong Húc gật đầu: "Mang theo."

"Khi cần thiết, có thể dùng để phòng thủ." Sở Nguyệt Nịnh nói.

"Được rồi." Chu Phong Húc cất bùa đi.

Ánh sáng dần hạ xuống.

 

Góc áo của Quách Phượng Đan theo rèm vải buông dần dần biến mất.

Không lâu sau.

Không gian tối tăm lại sáng lên, nhưng khung cảnh đã không còn ở nhà hát sân khấu.

Mà biến thành một dinh thự.

Quách Phượng Đan ngây ngốc ngồi ở mép giường, cô mặc áo choàng đen thêu hoa, mái tóc dài rối tung xõa xuống đất, hai tay ôm lấy đầu gối, mặt úp vào cánh tay.

Từ khi Tôn đại soái nói muốn cưới cô làm di thái thái thứ mười ba, cô đã bị giam trong phòng một tuần.

Người hầu gái gõ cửa bên ngoài.

"Tiểu thư, Tôn đại soái đến, phu nhân bảo cô ra đại sảnh."

Quách Phượng Đan siết chặt hai tay, quay đầu lại: "Tôi không đi, tôi phải đi hát tuồng."

DTV

Người hầu gái cũng cảm thấy khó xử: "Nhưng... phu nhân nói sẽ không bao giờ cho phép tiểu thư đi hát tuồng nữa, hãy ở nhà ngoan ngoãn chờ gả chồng."

"Gả cho ai? Gả cho Tôn đại soái à?" Quách Phượng Đan đột ngột ngẩng đầu, vung tay hất tung mái tóc: "Hắn già đến mức có thể làm cha tôi."

"Nhưng... Tôn đại soái có quyền lực, và đối với tiểu thư cũng tốt..." Người hầu gái nhớ đến Tôn đại soái hung hãn với bộ râu quai nón, không khỏi rùng mình, cô ta chỉ có thể cố gắng an ủi tiểu thư.

"Tốt lắm." Quách Phượng Đan cười khổ, "Tốt đến mức cưới mười hai bà thiếp, tốt đến đáng sợ, tốt đến mức tôi không dám tưởng tượng."

Chiếc đồng hồ treo tường kiểu Tây vang lên.

Quách Phượng Đan buông tay, đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay người gõ cửa van xin: "Thải Liễu, Kim ngũ gia trước đây đã dặn dò, họ muốn xem tôi diễn, khoảng nửa tháng nữa. Cô cũng biết, nếu tôi không diễn đủ vở, mọi người trong đoàn hát sẽ gặp rắc rối. Cô có thể cho tôi ra ngoài được không?"

Kim ngũ gia là danh bá chủ của Hương Giang, nếu cô không đi, đoàn hát chắc chắn sẽ bị sụp đổ. Cô không đành lòng để những người bạn đồng nghiệp của mình phải chịu khổ.

Trước có sói, sau có hổ.

Quách Phượng Đan cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

"Tôi hứa với cô, sau khi diễn xong vở sẽ trở về ngay."

Thải Liễu vốn không đồng ý, nhưng không chịu được sự van xin tha thiết của Quách Phượng Đan, chỉ có thể nói: "Tiểu thư, Tôn đại soái đang ở đại sảnh chờ cô, hay là gặp hắn trước đã?"

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…  "Tại sao?" Quách Phượng Đan vừa trang điểm vừa hỏi: "Tại sao tôi không thể lên sân khấu hát nữa?""Em sắp trở thành di thái thái thứ mười ba của Tôn gia." Tôn đại soái cau mày: "Tôi là đại soái, di thái thái sao có thể xuất đầu lộ diện, mua vui cho người khác được?"Quách Phượng Đan hoảng sợ, bút lông rơi lả tả trên sân khấu, quần áo vương vãi trên mặt đất, vội vàng đứng dậy."Tôn đại soái có phải hiểu lầm rồi không? Tôi khi nào đồng ý làm di thái thái thứ mười ba của ngài?"Tôn đại soái ***** khẩu s.ú.n.g bên hông, nhìn xuống dưới, cười lạnh lùng: "Tóm lại, ngày thành thân đã chọn xong, em muốn cũng phải muốn."Nói xong, Quách Phượng Đan đã bị binh lính thô lỗ lôi ra khỏi cửa lớn.Vu Phi Dương thấy Quách Phượng Đan bị bắt nạt, vội vàng xông lên định ngăn cản.Nhưng lính của quân phiệt trong chớp mắt đã tan biến.Anh kinh ngạc buông tay: "Tại sao lại thế?""Đó là do những gì đã xảy ra trong quá khứ, anh không thể ngăn cản được." Sở Nguyệt Nịnh nói.Vu Phi Dương nghĩ đến việc Quách Phượng Đan bị Tôn đại soái bắt nạt, anh suy sụp ngồi xuống đất ủ rũ chán nản: "Vậy Đan Đan phải làm sao? Chẳng lẽ cô ấy phải chịu đựng... Tên khốn đại soái kia hành hạ sao?"Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, cô lấy ra những lá bùa đã chuẩn bị trước đó, trước tiên nhìn Chu Phong Húc đang do dự.Chu Phong Húc liếc mắt nhìn: "Sao vậy?""À, ban đầu tôi không chuẩn bị cho anh." Sở Nguyệt Nịnh tách bốn lá bùa ra, đưa cho Chu Phong Húc và hỏi: "Anh có mang theo s.ú.n.g không?"Ai mà ngờ được nhiệm vụ phong thủy này lại có thể gặp được người quen cũ?Chu Phong Húc gật đầu: "Mang theo.""Khi cần thiết, có thể dùng để phòng thủ." Sở Nguyệt Nịnh nói."Được rồi." Chu Phong Húc cất bùa đi.Ánh sáng dần hạ xuống. Góc áo của Quách Phượng Đan theo rèm vải buông dần dần biến mất.Không lâu sau.Không gian tối tăm lại sáng lên, nhưng khung cảnh đã không còn ở nhà hát sân khấu.Mà biến thành một dinh thự.Quách Phượng Đan ngây ngốc ngồi ở mép giường, cô mặc áo choàng đen thêu hoa, mái tóc dài rối tung xõa xuống đất, hai tay ôm lấy đầu gối, mặt úp vào cánh tay.Từ khi Tôn đại soái nói muốn cưới cô làm di thái thái thứ mười ba, cô đã bị giam trong phòng một tuần.Người hầu gái gõ cửa bên ngoài."Tiểu thư, Tôn đại soái đến, phu nhân bảo cô ra đại sảnh."Quách Phượng Đan siết chặt hai tay, quay đầu lại: "Tôi không đi, tôi phải đi hát tuồng."DTVNgười hầu gái cũng cảm thấy khó xử: "Nhưng... phu nhân nói sẽ không bao giờ cho phép tiểu thư đi hát tuồng nữa, hãy ở nhà ngoan ngoãn chờ gả chồng.""Gả cho ai? Gả cho Tôn đại soái à?" Quách Phượng Đan đột ngột ngẩng đầu, vung tay hất tung mái tóc: "Hắn già đến mức có thể làm cha tôi.""Nhưng... Tôn đại soái có quyền lực, và đối với tiểu thư cũng tốt..." Người hầu gái nhớ đến Tôn đại soái hung hãn với bộ râu quai nón, không khỏi rùng mình, cô ta chỉ có thể cố gắng an ủi tiểu thư."Tốt lắm." Quách Phượng Đan cười khổ, "Tốt đến mức cưới mười hai bà thiếp, tốt đến đáng sợ, tốt đến mức tôi không dám tưởng tượng."Chiếc đồng hồ treo tường kiểu Tây vang lên.Quách Phượng Đan buông tay, đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay người gõ cửa van xin: "Thải Liễu, Kim ngũ gia trước đây đã dặn dò, họ muốn xem tôi diễn, khoảng nửa tháng nữa. Cô cũng biết, nếu tôi không diễn đủ vở, mọi người trong đoàn hát sẽ gặp rắc rối. Cô có thể cho tôi ra ngoài được không?"Kim ngũ gia là danh bá chủ của Hương Giang, nếu cô không đi, đoàn hát chắc chắn sẽ bị sụp đổ. Cô không đành lòng để những người bạn đồng nghiệp của mình phải chịu khổ.Trước có sói, sau có hổ.Quách Phượng Đan cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi."Tôi hứa với cô, sau khi diễn xong vở sẽ trở về ngay."Thải Liễu vốn không đồng ý, nhưng không chịu được sự van xin tha thiết của Quách Phượng Đan, chỉ có thể nói: "Tiểu thư, Tôn đại soái đang ở đại sảnh chờ cô, hay là gặp hắn trước đã?"

Chương 221: Chương 221