"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 226: Chương 226

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Bóng người Quách Phượng Đan sắp tan biến, bị Tôn đại soái dùng pháp lực vây quanh mộ, cố gắng ngẩng đầu nhìn người bị trói, phát hiện không phải Vu Phi Dương, lại lần nữa gục đầu xuống."Phượng Đan, cô nhìn xem." Tôn đại soái ánh mắt si mê nhìn chằm chằm vật chứa được chọn, "Tôi lập tức liền có thể một lần nữa thống trị Hương Giang này rồi.""Cô sẽ phải hồn phi phách tán, chỉ một người đàn ông mà thôi liền khiến cô phải trả giá nhiều như vậy." Hắn ta cất lời với giọng điệu ghen tị, không cam lòng.Một trăm năm nay, hắn ta cũng không thể khiến Quách Phượng Đan yêu thương mình, lại ở một trăm năm sau đem lòng trao cho Vu Phi Dương, một gã ngốc nghếch chẳng có gì cả.Quách Phượng Đan cất lời nhàn nhạt, "Cho dùhồn phi phách tán, tôi cũng tuyệt đối sẽ không giúp anh hại người.""Bùm!" Một tiếng vang chấn động.Trên khuôn mặt trắng bệch của Quách Phượng Đan hiện ra vệt m.á.u do năm ngón tay để lại."Hừ." Tôn đại soái cười lạnh đầy tức giận, "Tiện nhân! Vậy cô liền hồn phi phách tán đi! Chờ tôi trọng sinh, muốn có phụ nữ nào mà chẳng được!"Tôn đại soái nhìn chằm chằm Chu Phong Húc, ánh mắt dần dần trở nên tham lam thèm thuồng.Trong mắt hắn ta.Cả người Chu Phong Húc đều là vầng hào quang khí vận màu vàng kim và cả hào quang công đức.Chờ hắn ta nuốt chửng linh hồn Chu Phong Húc, lại dùng số công đức đó để tu luyện thật tốt, hoặc là còn có thể tìm ra một con đường mới! Đến lúc đó, hắn ta sẽ một lần nữa bước lên đỉnh cao quyền lực!"Ha ha ha ha ha!" Tôn đại soái điên cuồng cười vang.Bỗng nhiên, một âm thanh thanh lãnh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của con quỷ dữ."Tu luyện?"Tôn đại soái kinh ngạc quay lại nhìn.Chu Phong Húc đã cởi bỏ dây thừng, nắm lấy cổ tay bị trói đau nhức từ lâu, ánh mắt lạnh băng, "Vậy thì hãy để xem anh có bao nhiêu bản lĩnh!"Khi hắn phát hiện mình đi lạc, thì đã sớm nhét viên đạn được lá bùa bọc vào trong người. Tay cầm s.ú.n.g nhắm thẳng vào trán Tôn đại soái."Súng?" Tôn đại soái đắc ý không thôi, "Loại đồ vật này sớm đã vô dụng."Hắn ta đã chết.Viên đạn sao có thể còn có thể làm tổn thương hắn ta?Vừa dứt lời."Bùm!" Một tiếng vang, viên đạn b.ắ.n trúng giữa trán Tôn đại soái."A a a!" Tôn đại soái còn chưa đắc ý xong liền bắt đầu kêu gào thảm thiết, trán hắn ta bị vỡ toang, bốc lên khói nóng hôi hổi, khuôn mặt trong nháy mắt như bị phỏng rát bởi nhiệt độ cao, từng lớp da bong tróc rụng xuống."Đau! Đau! Đau!"Chỉ cần một lá bùa đã khiến Tôn đại soái đau đến thấu tim gan.Linh hồn hắn ta như bị xé nát."Sao có thể, sao có thể có bùa lợi hại như vậy?"Nhiều năm như vậy, những đạo sĩ đó căn bản không hề gây tổn thương cho hắn ta chút nào.Lá bùa này sao lại lợi hại như vậy?Tôn đại soái đau đớn lao lên muốn tóm lấy Chu Phong Húc, muốn nuốt chửng linh hồn hắn, vẻ mặt dữ tợn: "Tao muốn nuốt chửng linh hồn màyi!""Chu sir!"Từ phía sau rừng trúc, một cơn gió mạnh thổi tới.Một vầng hào quang vàng kim lóe sáng bay vút tới, la bàn mở đường hoạt động dứt khoát, cắt đứt không ít lá trúc.Cơn gió cuồng gào.Tóc đẹp của cô gái bị gió thổi bay, khuôn mặt trắng nõn bình tĩnh.Chỉ trong chớp mắt, lá bùa vàng từ trong túi bay ra bao lấy Chu Phong Húc.Lệ quỷ muốn bắt Chu Phong Húc bị lá bùa đẩy lùi, chỉ cần chạm nhẹ vào bùa cũng khiến lệ quỷ đau đớn kêu gào không ngừng.Sở Nguyệt Nịnh hô lên: "Chu cảnh sát mau ngồi xổm xuống!"Chu Phong Húc phản ứng nhanh chóng, Sở Nguyệt Nịnh nắm lấy thanh kiếm gỗ đào treo không, nhảy lên, một chân dẫm lên vai Chu Phong Húc, bay lên không trung, hai tay cầm lấy kiếm gỗ đào đ.â.m thẳng vào đỉnh thiên linh cái của Tôn đại soái."A..."Sau khi kiếm gỗ đào đ.â.m vào, Tôn đại soái kêu thảm thiết hơn, sắc mặt như vỡ ra, toả ra ánh sáng hồng, hai mắt đỏ ngầu trừng lớn không thể tin nổi.

Bóng người Quách Phượng Đan sắp tan biến, bị Tôn đại soái dùng pháp lực vây quanh mộ, cố gắng ngẩng đầu nhìn người bị trói, phát hiện không phải Vu Phi Dương, lại lần nữa gục đầu xuống.

"Phượng Đan, cô nhìn xem." Tôn đại soái ánh mắt si mê nhìn chằm chằm vật chứa được chọn, "Tôi lập tức liền có thể một lần nữa thống trị Hương Giang này rồi."

"Cô sẽ phải hồn phi phách tán, chỉ một người đàn ông mà thôi liền khiến cô phải trả giá nhiều như vậy." Hắn ta cất lời với giọng điệu ghen tị, không cam lòng.

Một trăm năm nay, hắn ta cũng không thể khiến Quách Phượng Đan yêu thương mình, lại ở một trăm năm sau đem lòng trao cho Vu Phi Dương, một gã ngốc nghếch chẳng có gì cả.

Quách Phượng Đan cất lời nhàn nhạt, "Cho dùhồn phi phách tán, tôi cũng tuyệt đối sẽ không giúp anh hại người."

"Bùm!" Một tiếng vang chấn động.

Trên khuôn mặt trắng bệch của Quách Phượng Đan hiện ra vệt m.á.u do năm ngón tay để lại.

"Hừ." Tôn đại soái cười lạnh đầy tức giận, "Tiện nhân! Vậy cô liền hồn phi phách tán đi! Chờ tôi trọng sinh, muốn có phụ nữ nào mà chẳng được!"

Tôn đại soái nhìn chằm chằm Chu Phong Húc, ánh mắt dần dần trở nên tham lam thèm thuồng.

Trong mắt hắn ta.

Cả người Chu Phong Húc đều là vầng hào quang khí vận màu vàng kim và cả hào quang công đức.

Chờ hắn ta nuốt chửng linh hồn Chu Phong Húc, lại dùng số công đức đó để tu luyện thật tốt, hoặc là còn có thể tìm ra một con đường mới! Đến lúc đó, hắn ta sẽ một lần nữa bước lên đỉnh cao quyền lực!

"Ha ha ha ha ha!" Tôn đại soái điên cuồng cười vang.

Bỗng nhiên, một âm thanh thanh lãnh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của con quỷ dữ.

"Tu luyện?"

Tôn đại soái kinh ngạc quay lại nhìn.

Chu Phong Húc đã cởi bỏ dây thừng, nắm lấy cổ tay bị trói đau nhức từ lâu, ánh mắt lạnh băng, "Vậy thì hãy để xem anh có bao nhiêu bản lĩnh!"

Khi hắn phát hiện mình đi lạc, thì đã sớm nhét viên đạn được lá bùa bọc vào trong người. Tay cầm s.ú.n.g nhắm thẳng vào trán Tôn đại soái.

"Súng?" Tôn đại soái đắc ý không thôi, "Loại đồ vật này sớm đã vô dụng."

Hắn ta đã chết.

Viên đạn sao có thể còn có thể làm tổn thương hắn ta?

Vừa dứt lời.

"Bùm!" Một tiếng vang, viên đạn b.ắ.n trúng giữa trán Tôn đại soái.

"A a a!" Tôn đại soái còn chưa đắc ý xong liền bắt đầu kêu gào thảm thiết, trán hắn ta bị vỡ toang, bốc lên khói nóng hôi hổi, khuôn mặt trong nháy mắt như bị phỏng rát bởi nhiệt độ cao, từng lớp da bong tróc rụng xuống.

"Đau! Đau! Đau!"

Chỉ cần một lá bùa đã khiến Tôn đại soái đau đến thấu tim gan.

Linh hồn hắn ta như bị xé nát.

"Sao có thể, sao có thể có bùa lợi hại như vậy?"

Nhiều năm như vậy, những đạo sĩ đó căn bản không hề gây tổn thương cho hắn ta chút nào.

Lá bùa này sao lại lợi hại như vậy?

Tôn đại soái đau đớn lao lên muốn tóm lấy Chu Phong Húc, muốn nuốt chửng linh hồn hắn, vẻ mặt dữ tợn: "Tao muốn nuốt chửng linh hồn màyi!"

"Chu sir!"

Từ phía sau rừng trúc, một cơn gió mạnh thổi tới.

Một vầng hào quang vàng kim lóe sáng bay vút tới, la bàn mở đường hoạt động dứt khoát, cắt đứt không ít lá trúc.

Cơn gió cuồng gào.

Tóc đẹp của cô gái bị gió thổi bay, khuôn mặt trắng nõn bình tĩnh.

Chỉ trong chớp mắt, lá bùa vàng từ trong túi bay ra bao lấy Chu Phong Húc.

Lệ quỷ muốn bắt Chu Phong Húc bị lá bùa đẩy lùi, chỉ cần chạm nhẹ vào bùa cũng khiến lệ quỷ đau đớn kêu gào không ngừng.

Sở Nguyệt Nịnh hô lên: "Chu cảnh sát mau ngồi xổm xuống!"

Chu Phong Húc phản ứng nhanh chóng, Sở Nguyệt Nịnh nắm lấy thanh kiếm gỗ đào treo không, nhảy lên, một chân dẫm lên vai Chu Phong Húc, bay lên không trung, hai tay cầm lấy kiếm gỗ đào đ.â.m thẳng vào đỉnh thiên linh cái của Tôn đại soái.

"A..."

Sau khi kiếm gỗ đào đ.â.m vào, Tôn đại soái kêu thảm thiết hơn, sắc mặt như vỡ ra, toả ra ánh sáng hồng, hai mắt đỏ ngầu trừng lớn không thể tin nổi.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Bóng người Quách Phượng Đan sắp tan biến, bị Tôn đại soái dùng pháp lực vây quanh mộ, cố gắng ngẩng đầu nhìn người bị trói, phát hiện không phải Vu Phi Dương, lại lần nữa gục đầu xuống."Phượng Đan, cô nhìn xem." Tôn đại soái ánh mắt si mê nhìn chằm chằm vật chứa được chọn, "Tôi lập tức liền có thể một lần nữa thống trị Hương Giang này rồi.""Cô sẽ phải hồn phi phách tán, chỉ một người đàn ông mà thôi liền khiến cô phải trả giá nhiều như vậy." Hắn ta cất lời với giọng điệu ghen tị, không cam lòng.Một trăm năm nay, hắn ta cũng không thể khiến Quách Phượng Đan yêu thương mình, lại ở một trăm năm sau đem lòng trao cho Vu Phi Dương, một gã ngốc nghếch chẳng có gì cả.Quách Phượng Đan cất lời nhàn nhạt, "Cho dùhồn phi phách tán, tôi cũng tuyệt đối sẽ không giúp anh hại người.""Bùm!" Một tiếng vang chấn động.Trên khuôn mặt trắng bệch của Quách Phượng Đan hiện ra vệt m.á.u do năm ngón tay để lại."Hừ." Tôn đại soái cười lạnh đầy tức giận, "Tiện nhân! Vậy cô liền hồn phi phách tán đi! Chờ tôi trọng sinh, muốn có phụ nữ nào mà chẳng được!"Tôn đại soái nhìn chằm chằm Chu Phong Húc, ánh mắt dần dần trở nên tham lam thèm thuồng.Trong mắt hắn ta.Cả người Chu Phong Húc đều là vầng hào quang khí vận màu vàng kim và cả hào quang công đức.Chờ hắn ta nuốt chửng linh hồn Chu Phong Húc, lại dùng số công đức đó để tu luyện thật tốt, hoặc là còn có thể tìm ra một con đường mới! Đến lúc đó, hắn ta sẽ một lần nữa bước lên đỉnh cao quyền lực!"Ha ha ha ha ha!" Tôn đại soái điên cuồng cười vang.Bỗng nhiên, một âm thanh thanh lãnh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của con quỷ dữ."Tu luyện?"Tôn đại soái kinh ngạc quay lại nhìn.Chu Phong Húc đã cởi bỏ dây thừng, nắm lấy cổ tay bị trói đau nhức từ lâu, ánh mắt lạnh băng, "Vậy thì hãy để xem anh có bao nhiêu bản lĩnh!"Khi hắn phát hiện mình đi lạc, thì đã sớm nhét viên đạn được lá bùa bọc vào trong người. Tay cầm s.ú.n.g nhắm thẳng vào trán Tôn đại soái."Súng?" Tôn đại soái đắc ý không thôi, "Loại đồ vật này sớm đã vô dụng."Hắn ta đã chết.Viên đạn sao có thể còn có thể làm tổn thương hắn ta?Vừa dứt lời."Bùm!" Một tiếng vang, viên đạn b.ắ.n trúng giữa trán Tôn đại soái."A a a!" Tôn đại soái còn chưa đắc ý xong liền bắt đầu kêu gào thảm thiết, trán hắn ta bị vỡ toang, bốc lên khói nóng hôi hổi, khuôn mặt trong nháy mắt như bị phỏng rát bởi nhiệt độ cao, từng lớp da bong tróc rụng xuống."Đau! Đau! Đau!"Chỉ cần một lá bùa đã khiến Tôn đại soái đau đến thấu tim gan.Linh hồn hắn ta như bị xé nát."Sao có thể, sao có thể có bùa lợi hại như vậy?"Nhiều năm như vậy, những đạo sĩ đó căn bản không hề gây tổn thương cho hắn ta chút nào.Lá bùa này sao lại lợi hại như vậy?Tôn đại soái đau đớn lao lên muốn tóm lấy Chu Phong Húc, muốn nuốt chửng linh hồn hắn, vẻ mặt dữ tợn: "Tao muốn nuốt chửng linh hồn màyi!""Chu sir!"Từ phía sau rừng trúc, một cơn gió mạnh thổi tới.Một vầng hào quang vàng kim lóe sáng bay vút tới, la bàn mở đường hoạt động dứt khoát, cắt đứt không ít lá trúc.Cơn gió cuồng gào.Tóc đẹp của cô gái bị gió thổi bay, khuôn mặt trắng nõn bình tĩnh.Chỉ trong chớp mắt, lá bùa vàng từ trong túi bay ra bao lấy Chu Phong Húc.Lệ quỷ muốn bắt Chu Phong Húc bị lá bùa đẩy lùi, chỉ cần chạm nhẹ vào bùa cũng khiến lệ quỷ đau đớn kêu gào không ngừng.Sở Nguyệt Nịnh hô lên: "Chu cảnh sát mau ngồi xổm xuống!"Chu Phong Húc phản ứng nhanh chóng, Sở Nguyệt Nịnh nắm lấy thanh kiếm gỗ đào treo không, nhảy lên, một chân dẫm lên vai Chu Phong Húc, bay lên không trung, hai tay cầm lấy kiếm gỗ đào đ.â.m thẳng vào đỉnh thiên linh cái của Tôn đại soái."A..."Sau khi kiếm gỗ đào đ.â.m vào, Tôn đại soái kêu thảm thiết hơn, sắc mặt như vỡ ra, toả ra ánh sáng hồng, hai mắt đỏ ngầu trừng lớn không thể tin nổi.

Chương 226: Chương 226