"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 230: Chương 230

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   "Vậy cũng được."Sở Di phiền não: "Chị ơi, hôm nay có thời gian không, đi mua máy bàn với em đi, chị không biết Phương Giai Giai phiền đến mức nào đâu, nếu không tìm thấy em, nó sẽ ngồi xổm ở cổng trường.""Phương Giai Giai vênh váo tự đắc, y như con gà mái khoe mẽ.""Họ tìm em làm gì?" Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy kỳ quái."Còn không phải Phương gia đại thiếu gia trở về, nói cái gì tối nay mở tiệc, còn nói Phương Kinh Quốc sẽ trước mặt mọi người nhận chúng ta về tổ."Sở Di vừa tan học, xe của Phương gia đã dừng bên cạnh cô bé, hạ cửa sổ xe lộ ra khuôn mặt Phương Giai Giai.Sau đó là một tràng pháo hoa lời nói.Tóm lại là muốn chị em Sở gia thức thời, Phương gia tối nay tổ chức tiệc đã mời rất nhiều nhân vật thượng lưu trong xã hội, hơn nữa sẽ tuyên bố thân phận của chị em Sở gia trước xã hội, và sửa họ của chị em Sở gia.Phương Giai Giai mỉa mai: "Tốt nhất là đến nhé, dù sao hai chị em các người bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội thoát khỏi thân phận nghèo hèn để vươn lên tầng lớp cao nữa đâu.""Hừ, ai thèm!" Sở Di ghê tởm: "Đổi họ? Nó cho rằng nhà họ Phương dát vàng à? Chúng ta nhất định sẽ bám lấy bọn họ sao?""Nếu có thể, em thật hận không thể phủi sạch dòng m.á.u nhà họ Phương, thật sự cảm thấy mất mặt."Theo nguyên tác, Sở Di thậm chí còn định bỏ học chứ quyết tâm không tìm đến nhà họ Phương để xin tiền, vì cô bé thực sự ghét nhà họ Phương.DTVSở Nguyệt Nịnh như suy tư điều gì, quay đầu lại đi lấy biên lai mượn tiền và bước ra ngoài.Sở Di ngạc nhiên: "Chị định đi à?""Đi. Sao lại không đi?" Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười."Nợ thì phải trả tiền, đó là lẽ đương nhiên! Nợ nần phải đòi lại từng khoản!"Tiệc tối còn xa, Sở Nguyệt Nịnh trước tiên đi tìm cửa hàng bán máy điện thoại bàn, dự định mua máy bàn về trước.Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu máy tính bàn: "Sở tiểu thư, bộ CONIEN này là điện thoại đa năng. Chức năng vô cùng mạnh mẽ, tích hợp điện thoại, ghi âm, thu âm." "Sản xuất tại Đức, giá cả hợp lý, ba trong một chỉ có 3000 đồng.""Nếu bạn quan tâm, có thể thử gọi đi.""Tôi thử xem." Sở Nguyệt Nịnh cầm lấy điện thoại.Sở Nguyệt Nịnh gọi vào số hotline của cửa hàng máy tính bàn, điện thoại thông, cô kiểm tra qua, là một nhân viên bán hàng khác trong cửa hàng đang nghe điện thoại.Cô cẩn thận xác nhận âm thanh, sau đó mới gật đầu."Chất lượng âm thanh rõ ràng.""Sở tiểu thư, chúng tôi đều đảm bảo chất lượng, cô có thể yên tâm."Nhân viên bán hàng lại ấn nút ghi âm: "Nhấn vào đây để ghi âm, sau khi ghi xong bạn có thể phát lại."Nhân viên nhỏ giọng nhắc nhở."Các cô gái trẻ rất thích loại máy tính bàn này, ví dụ như bạn trai hứa hẹn gì đó thì có thể ghi âm lại để nhắc nhở."Nhân viên bán hàng nháy mắt với cô gái trẻ.Theo quan điểm của anh ta.Cô gái cao gầy và da trắng này thậm chí còn xinh đẹp hơn cả người mẫu trên poster. Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ không thiếu bạn trai."Xem ra chức năng này tạm thời không phù hợp với tôi." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Chất lượng của nó thế nào? Có thể sử dụng được bao lâu?"Mua máy bàn cũng giống như mua đồ nội thất, càng cần chú trọng đến chất lượng hơn là những chức năng hào nhoáng. Nếu mua về mà thường xuyên phải sửa chữa thì thật rắc rối."Cô bé ơi, bộ này chất lượng không tốt lắm, đổi bộ khác đi."Một bà phu nhân lên tiếng: "Thật đấy, cô tin tôi đi. Tôi đã mua bộ này, dùng được nửa năm thì hỏng, ghi âm không ghi được, chưa kể lúc nói chuyện thì tín hiệu luôn không tốt, có vấn đề gì đó."Bà phu nhân chỉ vào một bộ máy bàn khác."Mua bộ này đi, bộ này tốt hơn. Thương hiệu lâu đời của Đại Lục, dùng một năm cũng không có vấn đề gì.""Được rồi." Sở Nguyệt Nịnh nở nụ cười, tiến đến quầy thu ngân để xem giá bộ máy tính mà nhân viên giới thiệu trước đó, có giá khoảng 700 đồng. Sau đó, cô quay lại hỏi nhân viên:

 

 

"Vậy cũng được."

Sở Di phiền não: "Chị ơi, hôm nay có thời gian không, đi mua máy bàn với em đi, chị không biết Phương Giai Giai phiền đến mức nào đâu, nếu không tìm thấy em, nó sẽ ngồi xổm ở cổng trường."

"Phương Giai Giai vênh váo tự đắc, y như con gà mái khoe mẽ."

"Họ tìm em làm gì?" Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy kỳ quái.

"Còn không phải Phương gia đại thiếu gia trở về, nói cái gì tối nay mở tiệc, còn nói Phương Kinh Quốc sẽ trước mặt mọi người nhận chúng ta về tổ."

Sở Di vừa tan học, xe của Phương gia đã dừng bên cạnh cô bé, hạ cửa sổ xe lộ ra khuôn mặt Phương Giai Giai.

Sau đó là một tràng pháo hoa lời nói.

Tóm lại là muốn chị em Sở gia thức thời, Phương gia tối nay tổ chức tiệc đã mời rất nhiều nhân vật thượng lưu trong xã hội, hơn nữa sẽ tuyên bố thân phận của chị em Sở gia trước xã hội, và sửa họ của chị em Sở gia.

Phương Giai Giai mỉa mai: "Tốt nhất là đến nhé, dù sao hai chị em các người bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội thoát khỏi thân phận nghèo hèn để vươn lên tầng lớp cao nữa đâu."

"Hừ, ai thèm!" Sở Di ghê tởm: "Đổi họ? Nó cho rằng nhà họ Phương dát vàng à? Chúng ta nhất định sẽ bám lấy bọn họ sao?"

"Nếu có thể, em thật hận không thể phủi sạch dòng m.á.u nhà họ Phương, thật sự cảm thấy mất mặt."

Theo nguyên tác, Sở Di thậm chí còn định bỏ học chứ quyết tâm không tìm đến nhà họ Phương để xin tiền, vì cô bé thực sự ghét nhà họ Phương.

DTV

Sở Nguyệt Nịnh như suy tư điều gì, quay đầu lại đi lấy biên lai mượn tiền và bước ra ngoài.

Sở Di ngạc nhiên: "Chị định đi à?"

"Đi. Sao lại không đi?" Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười.

"Nợ thì phải trả tiền, đó là lẽ đương nhiên! Nợ nần phải đòi lại từng khoản!"

Tiệc tối còn xa, Sở Nguyệt Nịnh trước tiên đi tìm cửa hàng bán máy điện thoại bàn, dự định mua máy bàn về trước.

Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu máy tính bàn: "Sở tiểu thư, bộ CONIEN này là điện thoại đa năng. Chức năng vô cùng mạnh mẽ, tích hợp điện thoại, ghi âm, thu âm."

 

"Sản xuất tại Đức, giá cả hợp lý, ba trong một chỉ có 3000 đồng."

"Nếu bạn quan tâm, có thể thử gọi đi."

"Tôi thử xem." Sở Nguyệt Nịnh cầm lấy điện thoại.

Sở Nguyệt Nịnh gọi vào số hotline của cửa hàng máy tính bàn, điện thoại thông, cô kiểm tra qua, là một nhân viên bán hàng khác trong cửa hàng đang nghe điện thoại.

Cô cẩn thận xác nhận âm thanh, sau đó mới gật đầu.

"Chất lượng âm thanh rõ ràng."

"Sở tiểu thư, chúng tôi đều đảm bảo chất lượng, cô có thể yên tâm."

Nhân viên bán hàng lại ấn nút ghi âm: "Nhấn vào đây để ghi âm, sau khi ghi xong bạn có thể phát lại."

Nhân viên nhỏ giọng nhắc nhở.

"Các cô gái trẻ rất thích loại máy tính bàn này, ví dụ như bạn trai hứa hẹn gì đó thì có thể ghi âm lại để nhắc nhở."

Nhân viên bán hàng nháy mắt với cô gái trẻ.

Theo quan điểm của anh ta.

Cô gái cao gầy và da trắng này thậm chí còn xinh đẹp hơn cả người mẫu trên poster. Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ không thiếu bạn trai.

"Xem ra chức năng này tạm thời không phù hợp với tôi." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Chất lượng của nó thế nào? Có thể sử dụng được bao lâu?"

Mua máy bàn cũng giống như mua đồ nội thất, càng cần chú trọng đến chất lượng hơn là những chức năng hào nhoáng. Nếu mua về mà thường xuyên phải sửa chữa thì thật rắc rối.

"Cô bé ơi, bộ này chất lượng không tốt lắm, đổi bộ khác đi."

Một bà phu nhân lên tiếng: "Thật đấy, cô tin tôi đi. Tôi đã mua bộ này, dùng được nửa năm thì hỏng, ghi âm không ghi được, chưa kể lúc nói chuyện thì tín hiệu luôn không tốt, có vấn đề gì đó."

Bà phu nhân chỉ vào một bộ máy bàn khác.

"Mua bộ này đi, bộ này tốt hơn. Thương hiệu lâu đời của Đại Lục, dùng một năm cũng không có vấn đề gì."

"Được rồi." Sở Nguyệt Nịnh nở nụ cười, tiến đến quầy thu ngân để xem giá bộ máy tính mà nhân viên giới thiệu trước đó, có giá khoảng 700 đồng. Sau đó, cô quay lại hỏi nhân viên:

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   "Vậy cũng được."Sở Di phiền não: "Chị ơi, hôm nay có thời gian không, đi mua máy bàn với em đi, chị không biết Phương Giai Giai phiền đến mức nào đâu, nếu không tìm thấy em, nó sẽ ngồi xổm ở cổng trường.""Phương Giai Giai vênh váo tự đắc, y như con gà mái khoe mẽ.""Họ tìm em làm gì?" Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy kỳ quái."Còn không phải Phương gia đại thiếu gia trở về, nói cái gì tối nay mở tiệc, còn nói Phương Kinh Quốc sẽ trước mặt mọi người nhận chúng ta về tổ."Sở Di vừa tan học, xe của Phương gia đã dừng bên cạnh cô bé, hạ cửa sổ xe lộ ra khuôn mặt Phương Giai Giai.Sau đó là một tràng pháo hoa lời nói.Tóm lại là muốn chị em Sở gia thức thời, Phương gia tối nay tổ chức tiệc đã mời rất nhiều nhân vật thượng lưu trong xã hội, hơn nữa sẽ tuyên bố thân phận của chị em Sở gia trước xã hội, và sửa họ của chị em Sở gia.Phương Giai Giai mỉa mai: "Tốt nhất là đến nhé, dù sao hai chị em các người bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội thoát khỏi thân phận nghèo hèn để vươn lên tầng lớp cao nữa đâu.""Hừ, ai thèm!" Sở Di ghê tởm: "Đổi họ? Nó cho rằng nhà họ Phương dát vàng à? Chúng ta nhất định sẽ bám lấy bọn họ sao?""Nếu có thể, em thật hận không thể phủi sạch dòng m.á.u nhà họ Phương, thật sự cảm thấy mất mặt."Theo nguyên tác, Sở Di thậm chí còn định bỏ học chứ quyết tâm không tìm đến nhà họ Phương để xin tiền, vì cô bé thực sự ghét nhà họ Phương.DTVSở Nguyệt Nịnh như suy tư điều gì, quay đầu lại đi lấy biên lai mượn tiền và bước ra ngoài.Sở Di ngạc nhiên: "Chị định đi à?""Đi. Sao lại không đi?" Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười."Nợ thì phải trả tiền, đó là lẽ đương nhiên! Nợ nần phải đòi lại từng khoản!"Tiệc tối còn xa, Sở Nguyệt Nịnh trước tiên đi tìm cửa hàng bán máy điện thoại bàn, dự định mua máy bàn về trước.Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu máy tính bàn: "Sở tiểu thư, bộ CONIEN này là điện thoại đa năng. Chức năng vô cùng mạnh mẽ, tích hợp điện thoại, ghi âm, thu âm." "Sản xuất tại Đức, giá cả hợp lý, ba trong một chỉ có 3000 đồng.""Nếu bạn quan tâm, có thể thử gọi đi.""Tôi thử xem." Sở Nguyệt Nịnh cầm lấy điện thoại.Sở Nguyệt Nịnh gọi vào số hotline của cửa hàng máy tính bàn, điện thoại thông, cô kiểm tra qua, là một nhân viên bán hàng khác trong cửa hàng đang nghe điện thoại.Cô cẩn thận xác nhận âm thanh, sau đó mới gật đầu."Chất lượng âm thanh rõ ràng.""Sở tiểu thư, chúng tôi đều đảm bảo chất lượng, cô có thể yên tâm."Nhân viên bán hàng lại ấn nút ghi âm: "Nhấn vào đây để ghi âm, sau khi ghi xong bạn có thể phát lại."Nhân viên nhỏ giọng nhắc nhở."Các cô gái trẻ rất thích loại máy tính bàn này, ví dụ như bạn trai hứa hẹn gì đó thì có thể ghi âm lại để nhắc nhở."Nhân viên bán hàng nháy mắt với cô gái trẻ.Theo quan điểm của anh ta.Cô gái cao gầy và da trắng này thậm chí còn xinh đẹp hơn cả người mẫu trên poster. Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ không thiếu bạn trai."Xem ra chức năng này tạm thời không phù hợp với tôi." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Chất lượng của nó thế nào? Có thể sử dụng được bao lâu?"Mua máy bàn cũng giống như mua đồ nội thất, càng cần chú trọng đến chất lượng hơn là những chức năng hào nhoáng. Nếu mua về mà thường xuyên phải sửa chữa thì thật rắc rối."Cô bé ơi, bộ này chất lượng không tốt lắm, đổi bộ khác đi."Một bà phu nhân lên tiếng: "Thật đấy, cô tin tôi đi. Tôi đã mua bộ này, dùng được nửa năm thì hỏng, ghi âm không ghi được, chưa kể lúc nói chuyện thì tín hiệu luôn không tốt, có vấn đề gì đó."Bà phu nhân chỉ vào một bộ máy bàn khác."Mua bộ này đi, bộ này tốt hơn. Thương hiệu lâu đời của Đại Lục, dùng một năm cũng không có vấn đề gì.""Được rồi." Sở Nguyệt Nịnh nở nụ cười, tiến đến quầy thu ngân để xem giá bộ máy tính mà nhân viên giới thiệu trước đó, có giá khoảng 700 đồng. Sau đó, cô quay lại hỏi nhân viên:

Chương 230: Chương 230