"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 235: Chương 235
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Phương Kinh Quốc vui mừng khôn xiết, bưng chén rượu đi chào hỏi các vị khách quý.Một chàng trai mặc áo khoác trắng, mái tóc hơi rối trên trán, khí chất thanh lịch và khuôn mặt tuấn tú thu hút sự chú ý của nhiều phụ nữ.Hứa Từ Lộ và Phương Giai Giai đều ngây người, đôi mắt không thể kiềm chế được mà nhìn trộm anh.Kiều Tinh cầm đĩa đậu phộng, ngồi bên bờ bể bơi từng hạt ném vào ăn, thấy anh trai mình thu hút bao ánh nhìn liền ghen tị: "Anh ơi, có thể đứng sang bên cạnh một chút được không?""Tại sao?" Kiều Tử Uyên cười nhẹ, "Em phải biết rằng, người sinh ra đã đẹp trai tự nhiên có quyền được ngắm nhìn."Kiều Tinh rùng mình: "Họ ngắm nhìn vì anh đẹp trai sao? Họ chỉ biết anh đẹp trai hay chỉ biết anh có tiền, một giây sau có thể nuốt chửng anh không còn gì."Nói xong.Kiều Tinh ném đĩa đậu phộng từ phòng bếp xuống đất, nhìn bầu trời đầy sao và cảm khái."Ôi, dung mạo tầm thường của anh so với nữ thần em vẫn còn kém xa.""Anh tưởng chị nữ thần của em sẽ không đến schứ?" Kiều Tử Uyên cũng rất tò mò về vị Sở đại sư này, nghe cha mẹ và em trai miêu tả, tuổi còn rất nhỏ nhưng đã có thể độc lập làm việc, pháp lực lại vô cùng mạnh mẽ.Đáng tiếc.Khi anh tỉnh lại, công ty đã rối như tơ vò, nên chỉ có thể xử lý công việc trước.Lại nói tiếp, anh vẫn chưa có cơ hội đích thân đến thăm Sở đại sư.Kiều Tử Uyên cũng ngồi xổm xuống, "Chọn ngày nào đó, anh cùng đi với em."Vừa duỗi tay định vuốt tóc Kiều Tinh, Kiều Tinh đã nhanh chóng né tránh."Em rất bận." Kiều Tinh chỉnh lại mái tóc rối tung, "Còn anh à? Có thời gian đứng ở hồ bơi để người khác ngắn à? Nếu biết trước là trường hợp này, dù c.h.ế.t em cũng không đến."Kiều Tinh thực sự tức giận.Kiều Tử Uyên nói muốn hắn hỗ trợ, hắn còn tưởng rằng là việc gì quan trọng cần giúp đỡ, kết quả là lại đến đây để giúp hắn chắn đào hoa. Kiều Tử Uyên cười: "Em không giúp anh thì ai giúp anh?"Vừa dứt lời, Phương Giai Giai đã bưng trái cây đến, bị Kiều Tử Uyên nhìn một cái, mặt liền đỏ bừng vì xấu hổ, "Kiều... Kiều đại thiếu, ăn... Ăn chút trái cây đi.""Cảm ơn. Trái cây quá lạnh, cha mẹ dặn dò tôi không được ăn." Kiều Tử Uyên mỉm cười.Mặt Phương Giai Giai càng đỏ hơn, nhớ đến lời đồn đại, lại luống cuống tay chân muốn đưa trái cây cho người hầu, nhưng người hầu ở xa đang tiếp khách, không nhìn thấy động tác của cô ta.Phương Giai Giai loay hoay mãi, bối rối không thôi: "Thật... Thật xin lỗi, anh không khỏe... Em... Em đã quên mất.""Không sao." Kiều Tử Uyên mỉm cười, lén lút đá Kiều Tinh một cái.Kiều Tinh đành đứng dậy, nhận lấy trái cây từ Phương Giai Giai, lơ đễnh cầm tăm xỉa răng, chọc vào miếng táo, chờ hắn nhìn thấy rồi lại nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ.Kiều Tinh liếc nhìn Phương Giai Giai với ánh mắt chờ mong ẩn hiện."Ngon không? Do chính tay em làm đấy." Phương Giai Giai lộ ra vẻ mong chờ trong mắt. Tự nhiên cô ta cũng biết thân phận của Kiều Tinh, không khỏi muốn lấy lòng hắn. Nếu người khác dám lấy đi trái cây mà cô ta chuẩn bị cho Kiều Tử Uyên, cô ta nhất định sẽ nổi giận.Kiều Tinh đầy mặt nghi hoặc.Tự mình làm cùng ngon có quan hệ gì với nhau sau?DTVHắn vẫn duy trì phong độ bỏ vào miệng, máy móc nhai nuốt."Tạm." Kiều Tinh liếc nhìn Kiều Tử Uyên đang mỉm cười, thầm phun tào, "Tiếu diện hồ ly, người tốt anh làm người xấu em làm.""Kiều tiểu thiếu, anh nói cái gì?" Phương Giai Giai không nghe rõ.Kiều Tinh sửa giọng lớn hơn: "Không có gì, chỉ là nói cô có thể rời đi hay không? Anh trai tôi thích an tĩnh."Vừa nói ra.Không ít người ánh mắt đều hướng về phía bể bơi nhìn qua.Phương Giai Giai chưa từng bị người như thế trắng trợn xua đuổi, bối rối không thôi."Cha tôi... chanói."Phương Giai Giai khó xử cắn cắn môi dưới, ánh mắt nhìn về phía Kiều Tử Uyên lộ ra vẻ nhu nhược đáng thương.
Phương Kinh Quốc vui mừng khôn xiết, bưng chén rượu đi chào hỏi các vị khách quý.
Một chàng trai mặc áo khoác trắng, mái tóc hơi rối trên trán, khí chất thanh lịch và khuôn mặt tuấn tú thu hút sự chú ý của nhiều phụ nữ.
Hứa Từ Lộ và Phương Giai Giai đều ngây người, đôi mắt không thể kiềm chế được mà nhìn trộm anh.
Kiều Tinh cầm đĩa đậu phộng, ngồi bên bờ bể bơi từng hạt ném vào ăn, thấy anh trai mình thu hút bao ánh nhìn liền ghen tị: "Anh ơi, có thể đứng sang bên cạnh một chút được không?"
"Tại sao?" Kiều Tử Uyên cười nhẹ, "Em phải biết rằng, người sinh ra đã đẹp trai tự nhiên có quyền được ngắm nhìn."
Kiều Tinh rùng mình: "Họ ngắm nhìn vì anh đẹp trai sao? Họ chỉ biết anh đẹp trai hay chỉ biết anh có tiền, một giây sau có thể nuốt chửng anh không còn gì."
Nói xong.
Kiều Tinh ném đĩa đậu phộng từ phòng bếp xuống đất, nhìn bầu trời đầy sao và cảm khái.
"Ôi, dung mạo tầm thường của anh so với nữ thần em vẫn còn kém xa."
"Anh tưởng chị nữ thần của em sẽ không đến schứ?" Kiều Tử Uyên cũng rất tò mò về vị Sở đại sư này, nghe cha mẹ và em trai miêu tả, tuổi còn rất nhỏ nhưng đã có thể độc lập làm việc, pháp lực lại vô cùng mạnh mẽ.
Đáng tiếc.
Khi anh tỉnh lại, công ty đã rối như tơ vò, nên chỉ có thể xử lý công việc trước.
Lại nói tiếp, anh vẫn chưa có cơ hội đích thân đến thăm Sở đại sư.
Kiều Tử Uyên cũng ngồi xổm xuống, "Chọn ngày nào đó, anh cùng đi với em."
Vừa duỗi tay định vuốt tóc Kiều Tinh, Kiều Tinh đã nhanh chóng né tránh.
"Em rất bận." Kiều Tinh chỉnh lại mái tóc rối tung, "Còn anh à? Có thời gian đứng ở hồ bơi để người khác ngắn à? Nếu biết trước là trường hợp này, dù c.h.ế.t em cũng không đến."
Kiều Tinh thực sự tức giận.
Kiều Tử Uyên nói muốn hắn hỗ trợ, hắn còn tưởng rằng là việc gì quan trọng cần giúp đỡ, kết quả là lại đến đây để giúp hắn chắn đào hoa.
Kiều Tử Uyên cười: "Em không giúp anh thì ai giúp anh?"
Vừa dứt lời, Phương Giai Giai đã bưng trái cây đến, bị Kiều Tử Uyên nhìn một cái, mặt liền đỏ bừng vì xấu hổ, "Kiều... Kiều đại thiếu, ăn... Ăn chút trái cây đi."
"Cảm ơn. Trái cây quá lạnh, cha mẹ dặn dò tôi không được ăn." Kiều Tử Uyên mỉm cười.
Mặt Phương Giai Giai càng đỏ hơn, nhớ đến lời đồn đại, lại luống cuống tay chân muốn đưa trái cây cho người hầu, nhưng người hầu ở xa đang tiếp khách, không nhìn thấy động tác của cô ta.
Phương Giai Giai loay hoay mãi, bối rối không thôi: "Thật... Thật xin lỗi, anh không khỏe... Em... Em đã quên mất."
"Không sao." Kiều Tử Uyên mỉm cười, lén lút đá Kiều Tinh một cái.
Kiều Tinh đành đứng dậy, nhận lấy trái cây từ Phương Giai Giai, lơ đễnh cầm tăm xỉa răng, chọc vào miếng táo, chờ hắn nhìn thấy rồi lại nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ.
Kiều Tinh liếc nhìn Phương Giai Giai với ánh mắt chờ mong ẩn hiện.
"Ngon không? Do chính tay em làm đấy." Phương Giai Giai lộ ra vẻ mong chờ trong mắt. Tự nhiên cô ta cũng biết thân phận của Kiều Tinh, không khỏi muốn lấy lòng hắn. Nếu người khác dám lấy đi trái cây mà cô ta chuẩn bị cho Kiều Tử Uyên, cô ta nhất định sẽ nổi giận.
Kiều Tinh đầy mặt nghi hoặc.
Tự mình làm cùng ngon có quan hệ gì với nhau sau?
DTV
Hắn vẫn duy trì phong độ bỏ vào miệng, máy móc nhai nuốt.
"Tạm." Kiều Tinh liếc nhìn Kiều Tử Uyên đang mỉm cười, thầm phun tào, "Tiếu diện hồ ly, người tốt anh làm người xấu em làm."
"Kiều tiểu thiếu, anh nói cái gì?" Phương Giai Giai không nghe rõ.
Kiều Tinh sửa giọng lớn hơn: "Không có gì, chỉ là nói cô có thể rời đi hay không? Anh trai tôi thích an tĩnh."
Vừa nói ra.
Không ít người ánh mắt đều hướng về phía bể bơi nhìn qua.
Phương Giai Giai chưa từng bị người như thế trắng trợn xua đuổi, bối rối không thôi.
"Cha tôi... chanói."
Phương Giai Giai khó xử cắn cắn môi dưới, ánh mắt nhìn về phía Kiều Tử Uyên lộ ra vẻ nhu nhược đáng thương.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Phương Kinh Quốc vui mừng khôn xiết, bưng chén rượu đi chào hỏi các vị khách quý.Một chàng trai mặc áo khoác trắng, mái tóc hơi rối trên trán, khí chất thanh lịch và khuôn mặt tuấn tú thu hút sự chú ý của nhiều phụ nữ.Hứa Từ Lộ và Phương Giai Giai đều ngây người, đôi mắt không thể kiềm chế được mà nhìn trộm anh.Kiều Tinh cầm đĩa đậu phộng, ngồi bên bờ bể bơi từng hạt ném vào ăn, thấy anh trai mình thu hút bao ánh nhìn liền ghen tị: "Anh ơi, có thể đứng sang bên cạnh một chút được không?""Tại sao?" Kiều Tử Uyên cười nhẹ, "Em phải biết rằng, người sinh ra đã đẹp trai tự nhiên có quyền được ngắm nhìn."Kiều Tinh rùng mình: "Họ ngắm nhìn vì anh đẹp trai sao? Họ chỉ biết anh đẹp trai hay chỉ biết anh có tiền, một giây sau có thể nuốt chửng anh không còn gì."Nói xong.Kiều Tinh ném đĩa đậu phộng từ phòng bếp xuống đất, nhìn bầu trời đầy sao và cảm khái."Ôi, dung mạo tầm thường của anh so với nữ thần em vẫn còn kém xa.""Anh tưởng chị nữ thần của em sẽ không đến schứ?" Kiều Tử Uyên cũng rất tò mò về vị Sở đại sư này, nghe cha mẹ và em trai miêu tả, tuổi còn rất nhỏ nhưng đã có thể độc lập làm việc, pháp lực lại vô cùng mạnh mẽ.Đáng tiếc.Khi anh tỉnh lại, công ty đã rối như tơ vò, nên chỉ có thể xử lý công việc trước.Lại nói tiếp, anh vẫn chưa có cơ hội đích thân đến thăm Sở đại sư.Kiều Tử Uyên cũng ngồi xổm xuống, "Chọn ngày nào đó, anh cùng đi với em."Vừa duỗi tay định vuốt tóc Kiều Tinh, Kiều Tinh đã nhanh chóng né tránh."Em rất bận." Kiều Tinh chỉnh lại mái tóc rối tung, "Còn anh à? Có thời gian đứng ở hồ bơi để người khác ngắn à? Nếu biết trước là trường hợp này, dù c.h.ế.t em cũng không đến."Kiều Tinh thực sự tức giận.Kiều Tử Uyên nói muốn hắn hỗ trợ, hắn còn tưởng rằng là việc gì quan trọng cần giúp đỡ, kết quả là lại đến đây để giúp hắn chắn đào hoa. Kiều Tử Uyên cười: "Em không giúp anh thì ai giúp anh?"Vừa dứt lời, Phương Giai Giai đã bưng trái cây đến, bị Kiều Tử Uyên nhìn một cái, mặt liền đỏ bừng vì xấu hổ, "Kiều... Kiều đại thiếu, ăn... Ăn chút trái cây đi.""Cảm ơn. Trái cây quá lạnh, cha mẹ dặn dò tôi không được ăn." Kiều Tử Uyên mỉm cười.Mặt Phương Giai Giai càng đỏ hơn, nhớ đến lời đồn đại, lại luống cuống tay chân muốn đưa trái cây cho người hầu, nhưng người hầu ở xa đang tiếp khách, không nhìn thấy động tác của cô ta.Phương Giai Giai loay hoay mãi, bối rối không thôi: "Thật... Thật xin lỗi, anh không khỏe... Em... Em đã quên mất.""Không sao." Kiều Tử Uyên mỉm cười, lén lút đá Kiều Tinh một cái.Kiều Tinh đành đứng dậy, nhận lấy trái cây từ Phương Giai Giai, lơ đễnh cầm tăm xỉa răng, chọc vào miếng táo, chờ hắn nhìn thấy rồi lại nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ.Kiều Tinh liếc nhìn Phương Giai Giai với ánh mắt chờ mong ẩn hiện."Ngon không? Do chính tay em làm đấy." Phương Giai Giai lộ ra vẻ mong chờ trong mắt. Tự nhiên cô ta cũng biết thân phận của Kiều Tinh, không khỏi muốn lấy lòng hắn. Nếu người khác dám lấy đi trái cây mà cô ta chuẩn bị cho Kiều Tử Uyên, cô ta nhất định sẽ nổi giận.Kiều Tinh đầy mặt nghi hoặc.Tự mình làm cùng ngon có quan hệ gì với nhau sau?DTVHắn vẫn duy trì phong độ bỏ vào miệng, máy móc nhai nuốt."Tạm." Kiều Tinh liếc nhìn Kiều Tử Uyên đang mỉm cười, thầm phun tào, "Tiếu diện hồ ly, người tốt anh làm người xấu em làm.""Kiều tiểu thiếu, anh nói cái gì?" Phương Giai Giai không nghe rõ.Kiều Tinh sửa giọng lớn hơn: "Không có gì, chỉ là nói cô có thể rời đi hay không? Anh trai tôi thích an tĩnh."Vừa nói ra.Không ít người ánh mắt đều hướng về phía bể bơi nhìn qua.Phương Giai Giai chưa từng bị người như thế trắng trợn xua đuổi, bối rối không thôi."Cha tôi... chanói."Phương Giai Giai khó xử cắn cắn môi dưới, ánh mắt nhìn về phía Kiều Tử Uyên lộ ra vẻ nhu nhược đáng thương.