"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 239: Chương 239

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   Nói xong một tràng dài.Các vị khách như bừng tỉnh, nhìn Sở Nguyệt Nịnh với ánh mắt khác hẳn.Xinh đẹp thì xinh đẹp thật.Nhưng... là con gái riêng.Sinh ra không phải con vợ cả, họ đều là những người có danh tiếng địa vị, nhất định sẽ không thể để con trai mình lấy một đứa con riêng bị coi thường.Sở Nguyệt Nịnh thấy hai người kẻ hát hát người múa, liền ném ly pha lê xuống vạch trần, "Bà không biết tôi tồn tại, nhưng cũng phải biết mẹ tôi chứ? Loại tình huống này mà còn sinh ra Phương Triển Văn được sao?"Nụ cười của Điền Ngọc Nga cứng đờ, sợ Sở Nguyệt Nịnh nói ra sự thật, nên nhanh chóng ra hiệu cho Phương Giai Giai mau chóng dẫn người rời đi.Thực ra.Bà ta đương nhiên biết Phương Kinh Quốc có gia đình ở quê, thì sao chứ?Kết hôn, phụ nữ không có của hồi môn bên người, chẳng khác nào thùng rỗng kêu to. Hơn nữa, lúc ấy Phương Kinh Quốc nói ông và Sở gia chỉ là hôn nhân do cha mẹ sắp đặt, còn với bà ta mới là tình yêu.Tình yêu ư, kẻ không được yêu mới là kẻ thứ ba."Nịnh Nịnh, dì thực sự không biết."Điền Ngọc Nga thở dài, "Biết con và em gái đều chịu thiệt thòi, nếu sớm biết, dì đã sớm đón các con về Hương Giang, sao lại để các con ở quê chịu khổ?"Lời nói này càng khẳng định thân phận con riêng của Sở Nguyệt Nịnh.Hương Giang nhiều người giàu có đều như vậy, vợ cả ở Hương Giang lại đi về quê nuôi nhân tình.Ở đây người ta đã quen nên không lấy làm lạ."Có biết hay không thì trong lòng bà rõ nhất." Sở Nguyệt Nịnh nhìn rõ ý đồ của bà ta, không vội vã vạch trần.Điền Ngọc Nga càng quan tâm điều gì, cô càng phải vạch trần bà ở thời điểm cao trào.Ban đầu. Sở Nguyệt Nịnh định chờ đợi một chút.Nhưng Điền Ngọc Nga lại có đứa con trai ‘tốt’.Ngay khi Điền Ngọc Nga muốn thở phào nhẹ nhõm.Tiếng gầm rú của động cơ xe thể thao vang vọng khắp sân."Chết tiệt! Mày thái độ gì với mẹ tao vậy!" Phương Khải Trạch tóc mới nhuộm đen, mở mui xe bước vào. Vốn dĩ hắn ta muốn lái xe vào chỗ đỗ, nhưng nghe thấy lời nói của Sở Nguyệt Nịnh, hắn ta liền đạp ga lao thẳng vào bãi cỏ.Phương Khải Trạch nổi giận đùng đùng, đóng sập cửa xe thể thao với tiếng "ầm", chỉ vào Sở Nguyệt Nịnh chửi mắng ầm ĩ."Chết tiệt! Con ranh này, con tiện nhân này, chúng tao quá tốt bụng mời mày ăn yến hội thượng hạng, mày là con nhà nghèo nên cảm thấy vinh hạnh! A ——!!!"Vừa mới ra tay đã bị người ta bấm tay.Phương Khải Trạch đau đớn kêu la thảm thiết, quay đầu lại đối mặt với Kiều Tinh đang cười như không cười, tức giận: "Mày là ai! Buông tay tao ra! Đau c.h.ế.t tao rồi!"Kiều Tinh không thèm lý do với Phương Khải Trạch.Kiều Tử Uyên phía sau đi theo tới cũng cười như không cười đi xem Phương Kinh Quốc sớm đã trợn mắt há hốc mồm."Con cái nhà họ Phương... thật là có giáo dục?"DTVPhương Kinh Quốc đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Kiều Tử Uyên, mồ hôi lạnh toát ra.Vừa nhận được tin tức Sở Nguyệt Nịnh trở về, ông ta liền thay bộ veston đẫm mồ hôi, mới vừa xuống lầu đã gặp ngay hai anh em nhà Kiều thị.Kiều Tử Uyên mới 25 tuổi, tuổi còn trẻ đã là CEO điều hành tập đoàn Kiều thị, ông ta muốn duy trì mối quan hệ chặt chẽ với tập đoàn Kiều thị, tự nhiên cũng muốn chiều lòng vị Thái Tử gia kiêu ngạo này.Phương Kinh Quốc liền gác lại tâm tư trước mắt để nịnh Kiều Tử Uyên.Ai ngờ vừa đến đây đã nhìn thấy màn kịch khiến huyết khí phun trào này?Con trai quý của mình thế mà lại trước mặt mọi người phơi bày ra bộ mặt thiếu giáo dục như vậy!"Kiều tổng, hãy nghe tôi giải thích."Phương Kinh Quốc vì muốn vãn hồi hình tượng, vội vàng tiến lên liên tục tát Phương Khải Trạch vài cái, "Đứa con bất hiếu! Không được phép nói chuyện với chị gái như vậy!"Phương Khải Trạch bị đánh sưng mặt, hắn ta phẫn nộ rống lên: "Chị gái? Sao không hỏi xem cô ta có muốn làm người nhà họ Phương hay không? Cả ngày một bộ dạng như Phương gia thiếu cô ta vậy! Vừa rồi còn không tôn trọng mẹ!"

 

 

Nói xong một tràng dài.

Các vị khách như bừng tỉnh, nhìn Sở Nguyệt Nịnh với ánh mắt khác hẳn.

Xinh đẹp thì xinh đẹp thật.

Nhưng... là con gái riêng.

Sinh ra không phải con vợ cả, họ đều là những người có danh tiếng địa vị, nhất định sẽ không thể để con trai mình lấy một đứa con riêng bị coi thường.

Sở Nguyệt Nịnh thấy hai người kẻ hát hát người múa, liền ném ly pha lê xuống vạch trần, "Bà không biết tôi tồn tại, nhưng cũng phải biết mẹ tôi chứ? Loại tình huống này mà còn sinh ra Phương Triển Văn được sao?"

Nụ cười của Điền Ngọc Nga cứng đờ, sợ Sở Nguyệt Nịnh nói ra sự thật, nên nhanh chóng ra hiệu cho Phương Giai Giai mau chóng dẫn người rời đi.

Thực ra.

Bà ta đương nhiên biết Phương Kinh Quốc có gia đình ở quê, thì sao chứ?

Kết hôn, phụ nữ không có của hồi môn bên người, chẳng khác nào thùng rỗng kêu to. Hơn nữa, lúc ấy Phương Kinh Quốc nói ông và Sở gia chỉ là hôn nhân do cha mẹ sắp đặt, còn với bà ta mới là tình yêu.

Tình yêu ư, kẻ không được yêu mới là kẻ thứ ba.

"Nịnh Nịnh, dì thực sự không biết."

Điền Ngọc Nga thở dài, "Biết con và em gái đều chịu thiệt thòi, nếu sớm biết, dì đã sớm đón các con về Hương Giang, sao lại để các con ở quê chịu khổ?"

Lời nói này càng khẳng định thân phận con riêng của Sở Nguyệt Nịnh.

Hương Giang nhiều người giàu có đều như vậy, vợ cả ở Hương Giang lại đi về quê nuôi nhân tình.

Ở đây người ta đã quen nên không lấy làm lạ.

"Có biết hay không thì trong lòng bà rõ nhất." Sở Nguyệt Nịnh nhìn rõ ý đồ của bà ta, không vội vã vạch trần.

Điền Ngọc Nga càng quan tâm điều gì, cô càng phải vạch trần bà ở thời điểm cao trào.

Ban đầu.

 

Sở Nguyệt Nịnh định chờ đợi một chút.

Nhưng Điền Ngọc Nga lại có đứa con trai ‘tốt’.

Ngay khi Điền Ngọc Nga muốn thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng gầm rú của động cơ xe thể thao vang vọng khắp sân.

"Chết tiệt! Mày thái độ gì với mẹ tao vậy!" Phương Khải Trạch tóc mới nhuộm đen, mở mui xe bước vào. Vốn dĩ hắn ta muốn lái xe vào chỗ đỗ, nhưng nghe thấy lời nói của Sở Nguyệt Nịnh, hắn ta liền đạp ga lao thẳng vào bãi cỏ.

Phương Khải Trạch nổi giận đùng đùng, đóng sập cửa xe thể thao với tiếng "ầm", chỉ vào Sở Nguyệt Nịnh chửi mắng ầm ĩ.

"Chết tiệt! Con ranh này, con tiện nhân này, chúng tao quá tốt bụng mời mày ăn yến hội thượng hạng, mày là con nhà nghèo nên cảm thấy vinh hạnh! A ——!!!"

Vừa mới ra tay đã bị người ta bấm tay.

Phương Khải Trạch đau đớn kêu la thảm thiết, quay đầu lại đối mặt với Kiều Tinh đang cười như không cười, tức giận: "Mày là ai! Buông tay tao ra! Đau c.h.ế.t tao rồi!"

Kiều Tinh không thèm lý do với Phương Khải Trạch.

Kiều Tử Uyên phía sau đi theo tới cũng cười như không cười đi xem Phương Kinh Quốc sớm đã trợn mắt há hốc mồm.

"Con cái nhà họ Phương... thật là có giáo dục?"

DTV

Phương Kinh Quốc đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Kiều Tử Uyên, mồ hôi lạnh toát ra.

Vừa nhận được tin tức Sở Nguyệt Nịnh trở về, ông ta liền thay bộ veston đẫm mồ hôi, mới vừa xuống lầu đã gặp ngay hai anh em nhà Kiều thị.

Kiều Tử Uyên mới 25 tuổi, tuổi còn trẻ đã là CEO điều hành tập đoàn Kiều thị, ông ta muốn duy trì mối quan hệ chặt chẽ với tập đoàn Kiều thị, tự nhiên cũng muốn chiều lòng vị Thái Tử gia kiêu ngạo này.

Phương Kinh Quốc liền gác lại tâm tư trước mắt để nịnh Kiều Tử Uyên.

Ai ngờ vừa đến đây đã nhìn thấy màn kịch khiến huyết khí phun trào này?

Con trai quý của mình thế mà lại trước mặt mọi người phơi bày ra bộ mặt thiếu giáo dục như vậy!

"Kiều tổng, hãy nghe tôi giải thích."

Phương Kinh Quốc vì muốn vãn hồi hình tượng, vội vàng tiến lên liên tục tát Phương Khải Trạch vài cái, "Đứa con bất hiếu! Không được phép nói chuyện với chị gái như vậy!"

Phương Khải Trạch bị đánh sưng mặt, hắn ta phẫn nộ rống lên: "Chị gái? Sao không hỏi xem cô ta có muốn làm người nhà họ Phương hay không? Cả ngày một bộ dạng như Phương gia thiếu cô ta vậy! Vừa rồi còn không tôn trọng mẹ!"

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   Nói xong một tràng dài.Các vị khách như bừng tỉnh, nhìn Sở Nguyệt Nịnh với ánh mắt khác hẳn.Xinh đẹp thì xinh đẹp thật.Nhưng... là con gái riêng.Sinh ra không phải con vợ cả, họ đều là những người có danh tiếng địa vị, nhất định sẽ không thể để con trai mình lấy một đứa con riêng bị coi thường.Sở Nguyệt Nịnh thấy hai người kẻ hát hát người múa, liền ném ly pha lê xuống vạch trần, "Bà không biết tôi tồn tại, nhưng cũng phải biết mẹ tôi chứ? Loại tình huống này mà còn sinh ra Phương Triển Văn được sao?"Nụ cười của Điền Ngọc Nga cứng đờ, sợ Sở Nguyệt Nịnh nói ra sự thật, nên nhanh chóng ra hiệu cho Phương Giai Giai mau chóng dẫn người rời đi.Thực ra.Bà ta đương nhiên biết Phương Kinh Quốc có gia đình ở quê, thì sao chứ?Kết hôn, phụ nữ không có của hồi môn bên người, chẳng khác nào thùng rỗng kêu to. Hơn nữa, lúc ấy Phương Kinh Quốc nói ông và Sở gia chỉ là hôn nhân do cha mẹ sắp đặt, còn với bà ta mới là tình yêu.Tình yêu ư, kẻ không được yêu mới là kẻ thứ ba."Nịnh Nịnh, dì thực sự không biết."Điền Ngọc Nga thở dài, "Biết con và em gái đều chịu thiệt thòi, nếu sớm biết, dì đã sớm đón các con về Hương Giang, sao lại để các con ở quê chịu khổ?"Lời nói này càng khẳng định thân phận con riêng của Sở Nguyệt Nịnh.Hương Giang nhiều người giàu có đều như vậy, vợ cả ở Hương Giang lại đi về quê nuôi nhân tình.Ở đây người ta đã quen nên không lấy làm lạ."Có biết hay không thì trong lòng bà rõ nhất." Sở Nguyệt Nịnh nhìn rõ ý đồ của bà ta, không vội vã vạch trần.Điền Ngọc Nga càng quan tâm điều gì, cô càng phải vạch trần bà ở thời điểm cao trào.Ban đầu. Sở Nguyệt Nịnh định chờ đợi một chút.Nhưng Điền Ngọc Nga lại có đứa con trai ‘tốt’.Ngay khi Điền Ngọc Nga muốn thở phào nhẹ nhõm.Tiếng gầm rú của động cơ xe thể thao vang vọng khắp sân."Chết tiệt! Mày thái độ gì với mẹ tao vậy!" Phương Khải Trạch tóc mới nhuộm đen, mở mui xe bước vào. Vốn dĩ hắn ta muốn lái xe vào chỗ đỗ, nhưng nghe thấy lời nói của Sở Nguyệt Nịnh, hắn ta liền đạp ga lao thẳng vào bãi cỏ.Phương Khải Trạch nổi giận đùng đùng, đóng sập cửa xe thể thao với tiếng "ầm", chỉ vào Sở Nguyệt Nịnh chửi mắng ầm ĩ."Chết tiệt! Con ranh này, con tiện nhân này, chúng tao quá tốt bụng mời mày ăn yến hội thượng hạng, mày là con nhà nghèo nên cảm thấy vinh hạnh! A ——!!!"Vừa mới ra tay đã bị người ta bấm tay.Phương Khải Trạch đau đớn kêu la thảm thiết, quay đầu lại đối mặt với Kiều Tinh đang cười như không cười, tức giận: "Mày là ai! Buông tay tao ra! Đau c.h.ế.t tao rồi!"Kiều Tinh không thèm lý do với Phương Khải Trạch.Kiều Tử Uyên phía sau đi theo tới cũng cười như không cười đi xem Phương Kinh Quốc sớm đã trợn mắt há hốc mồm."Con cái nhà họ Phương... thật là có giáo dục?"DTVPhương Kinh Quốc đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Kiều Tử Uyên, mồ hôi lạnh toát ra.Vừa nhận được tin tức Sở Nguyệt Nịnh trở về, ông ta liền thay bộ veston đẫm mồ hôi, mới vừa xuống lầu đã gặp ngay hai anh em nhà Kiều thị.Kiều Tử Uyên mới 25 tuổi, tuổi còn trẻ đã là CEO điều hành tập đoàn Kiều thị, ông ta muốn duy trì mối quan hệ chặt chẽ với tập đoàn Kiều thị, tự nhiên cũng muốn chiều lòng vị Thái Tử gia kiêu ngạo này.Phương Kinh Quốc liền gác lại tâm tư trước mắt để nịnh Kiều Tử Uyên.Ai ngờ vừa đến đây đã nhìn thấy màn kịch khiến huyết khí phun trào này?Con trai quý của mình thế mà lại trước mặt mọi người phơi bày ra bộ mặt thiếu giáo dục như vậy!"Kiều tổng, hãy nghe tôi giải thích."Phương Kinh Quốc vì muốn vãn hồi hình tượng, vội vàng tiến lên liên tục tát Phương Khải Trạch vài cái, "Đứa con bất hiếu! Không được phép nói chuyện với chị gái như vậy!"Phương Khải Trạch bị đánh sưng mặt, hắn ta phẫn nộ rống lên: "Chị gái? Sao không hỏi xem cô ta có muốn làm người nhà họ Phương hay không? Cả ngày một bộ dạng như Phương gia thiếu cô ta vậy! Vừa rồi còn không tôn trọng mẹ!"

Chương 239: Chương 239