"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 256: Chương 256
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Quảng Đức Nghiệp cầm la bàn, không kiên nhẫn nói: "Vừa rồi ông mới nói bất kể biện pháp gì mà.""Vậy..." Chiêm Quân do dự, "Người c.h.ế.t thì có thể truy cứu đến tôi không?""Truy cứu?" Quảng Đức Nghiệp cười lạnh, "Ông không cần xuất hiện ở hiện trường, ai sẽ truy cứu đến đầu ông?""Đừng hỏi nhiều nữa, làm hay không nói một câu thôi."Chiêm Quân do dự một lúc lâu, cuối cùng cắn răng: "Làm!"“Được." Quảng Đức Nghiệp cười một lần nữa, đôi mắt cáo già xảo quyệt ra hiệu cho học trò lấy đồ ra.Chiêm Quân nhìn thấy thanh đao trong chén, hoảng sợ nhảy dựng: "Làm gì!""Chiêm tiên sinh, nâng cấp trận pháp này cần thêm m.á.u của ông. Dùng m.á.u của ông để kết nối với khu nhà Hoa Viên, dùng m.á.u của ông để uy h.i.ế.p các hộ gia đình, khiến họ nhìn thấy ông là sợ hãi, cũng để họ dễ dàng khuất phục ông."Học trò bưng chén, nở nụ cười lừa đảo giả vờ nghiêm trang."Mời."Chiêm Quân run rẩy nhận lấy thanh đao, m.á.u từ lòng bàn tay chảy ra, hòa vào chén trắng tinh.Một giọt.Hai giọt....Cửa căn hộ chung cư mở ra, bà lão mang túi da rắn đựng rau củ vào bếp, cẩn thận nhẹ nhàng đổ rau củ ra sàn nhà."Phải lấy ra ngoài, để trong túi da rắn sẽ thối rữa.""Cảm ơn bà." Sở Nguyệt Nịnh tiễn bà lão ra cửa và thanh toán một trăm đồng.Bà lão kiên quyết không chịu nhận tiền, lục tung đống tiền lẻ tìm ra 50 đồng xu, “Đống đồ ăn này sao có thể có giá một trăm đồng? Mau thu lại đi.""Trên thị trường, rau củ quả trồng tự nhiên sẽ đắt hơn." Sở Nguyệt Nịnh nghĩ rằng bà lão không hiểu rõ thị trường.Theo lời bà lão, những thực phẩm này đều do bà tự tay trồng trên sân thượng.Bà lão xua tay, "Đắt gì đâu, trồng cũng không tốn sức." "Thôi được rồi." Thấy bà lão không chịu nhận, Sở Nguyệt Nịnh đành thôi đưa bà lão ra cửa sau và tặng bà một tấm bùa."Tấm bùa này có thể giúp bà ngủ ngon, nhớ cất giữ cẩn thận nhé.""Thật ư?""Thật ạ." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười.Bà lão không biết bùa quý giá, chỉ nghĩ cô gái nhỏ tốt bụng không nhận tiền sẽ khổ sở.Tiễn khách xong.Sở Nguyệt Nịnh đứng bên cửa sổ, cầm địa chỉ Khang Nam Hi đưa cho.Vừa nhìn địa chỉ mới phát hiện, địa chỉ này lại cùng khu phố với nơi bà lão ở.Bóng đêm buông xuống, trên khu nhà xa xa, hắc khí vốn nhạt bỗng trở nên nồng nặc, dần dần hình thành hình dạng con hạc, cái mỏ nhọn dài không ngừng mổ xuống khu nhà phía trên.Cô như suy tư gì đó...Sáng sớmVịnh biển phủ đầy sương mù, màn mưa phùn lất phất như lau chùi cửa sổ. Cô gái lặng lẽ mở cửa phòng, nhẹ nhàng bước vào.Cô mặc một bộ đồ len đen thô kệch, mái tóc dài đen tuyền buông xõa xuống đỉnh đầu, đội một chiếc mũ len trắng nhỏ.Sở Nguyệt Nịnh mở mắt ra, nhìn thấy Sở Di chống cằm ngồi xổm trước giường, vui mừng reo lên khi thấy cô tỉnh dậy: "Chị!""Tiền nợ đã đòi được chưa?"ở Nguyệt Nịnh giơ ngón tay cái lên: "Đã đòi được hết rồi!"DTVNói xong, cô ngáp một cái, xoa xoa cánh tay. Mùa đông đã đến gần, nhiệt độ không khí bắt đầu giảm dần. Sở Nguyệt Nịnh duỗi tay lấy chiếc áo khoác len dệt tay đặt trên mép giường khoác lên người."Tuyệt vời!" Sở Di vui vẻ đứng dậy, nhảy múa xung quanh.Trước đó, Sở Di hỏi có cần đi cùng hay không, nhưng Sở Nguyệt Nịnh đã từ chối. Một mình cô cũng đủ sức để xử lý Phương gia.7.000 đồng vào những năm 70 gần như là toàn bộ tài sản của Sở gia. Khi Phương Kinh Quốc yêu cầu vay tiền, ông ta đã lấy đi toàn bộ số tiền đó.Việc này khiến Sở gia lâm vào cảnh túng quẫn trong một thời gian dài.Thực ra, Sở gia vốn là dòng dõi thư hương nên cũng không đến mức túng quẫn như vậy. Ông ngoại của Sở Nguyệt Nịnh là giáo viên trung học, sau bị quy chụp thành phản động. Mặc dù sau đó được minh oan nhưng cuộc sống của họ vẫn không thể trở lại như xưa."Tiền của Sở gia cuối cùng cũng đã đòi lại được!"
Quảng Đức Nghiệp cầm la bàn, không kiên nhẫn nói: "Vừa rồi ông mới nói bất kể biện pháp gì mà."
"Vậy..." Chiêm Quân do dự, "Người c.h.ế.t thì có thể truy cứu đến tôi không?"
"Truy cứu?" Quảng Đức Nghiệp cười lạnh, "Ông không cần xuất hiện ở hiện trường, ai sẽ truy cứu đến đầu ông?"
"Đừng hỏi nhiều nữa, làm hay không nói một câu thôi."
Chiêm Quân do dự một lúc lâu, cuối cùng cắn răng: "Làm!"
“Được." Quảng Đức Nghiệp cười một lần nữa, đôi mắt cáo già xảo quyệt ra hiệu cho học trò lấy đồ ra.
Chiêm Quân nhìn thấy thanh đao trong chén, hoảng sợ nhảy dựng: "Làm gì!"
"Chiêm tiên sinh, nâng cấp trận pháp này cần thêm m.á.u của ông. Dùng m.á.u của ông để kết nối với khu nhà Hoa Viên, dùng m.á.u của ông để uy h.i.ế.p các hộ gia đình, khiến họ nhìn thấy ông là sợ hãi, cũng để họ dễ dàng khuất phục ông."
Học trò bưng chén, nở nụ cười lừa đảo giả vờ nghiêm trang.
"Mời."
Chiêm Quân run rẩy nhận lấy thanh đao, m.á.u từ lòng bàn tay chảy ra, hòa vào chén trắng tinh.
Một giọt.
Hai giọt.
...
Cửa căn hộ chung cư mở ra, bà lão mang túi da rắn đựng rau củ vào bếp, cẩn thận nhẹ nhàng đổ rau củ ra sàn nhà.
"Phải lấy ra ngoài, để trong túi da rắn sẽ thối rữa."
"Cảm ơn bà." Sở Nguyệt Nịnh tiễn bà lão ra cửa và thanh toán một trăm đồng.
Bà lão kiên quyết không chịu nhận tiền, lục tung đống tiền lẻ tìm ra 50 đồng xu, “Đống đồ ăn này sao có thể có giá một trăm đồng? Mau thu lại đi."
"Trên thị trường, rau củ quả trồng tự nhiên sẽ đắt hơn." Sở Nguyệt Nịnh nghĩ rằng bà lão không hiểu rõ thị trường.
Theo lời bà lão, những thực phẩm này đều do bà tự tay trồng trên sân thượng.
Bà lão xua tay, "Đắt gì đâu, trồng cũng không tốn sức."
"Thôi được rồi." Thấy bà lão không chịu nhận, Sở Nguyệt Nịnh đành thôi đưa bà lão ra cửa sau và tặng bà một tấm bùa.
"Tấm bùa này có thể giúp bà ngủ ngon, nhớ cất giữ cẩn thận nhé."
"Thật ư?"
"Thật ạ." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười.
Bà lão không biết bùa quý giá, chỉ nghĩ cô gái nhỏ tốt bụng không nhận tiền sẽ khổ sở.
Tiễn khách xong.
Sở Nguyệt Nịnh đứng bên cửa sổ, cầm địa chỉ Khang Nam Hi đưa cho.
Vừa nhìn địa chỉ mới phát hiện, địa chỉ này lại cùng khu phố với nơi bà lão ở.
Bóng đêm buông xuống, trên khu nhà xa xa, hắc khí vốn nhạt bỗng trở nên nồng nặc, dần dần hình thành hình dạng con hạc, cái mỏ nhọn dài không ngừng mổ xuống khu nhà phía trên.
Cô như suy tư gì đó...
Sáng sớm
Vịnh biển phủ đầy sương mù, màn mưa phùn lất phất như lau chùi cửa sổ. Cô gái lặng lẽ mở cửa phòng, nhẹ nhàng bước vào.
Cô mặc một bộ đồ len đen thô kệch, mái tóc dài đen tuyền buông xõa xuống đỉnh đầu, đội một chiếc mũ len trắng nhỏ.
Sở Nguyệt Nịnh mở mắt ra, nhìn thấy Sở Di chống cằm ngồi xổm trước giường, vui mừng reo lên khi thấy cô tỉnh dậy: "Chị!"
"Tiền nợ đã đòi được chưa?"
ở Nguyệt Nịnh giơ ngón tay cái lên: "Đã đòi được hết rồi!"
DTV
Nói xong, cô ngáp một cái, xoa xoa cánh tay. Mùa đông đã đến gần, nhiệt độ không khí bắt đầu giảm dần. Sở Nguyệt Nịnh duỗi tay lấy chiếc áo khoác len dệt tay đặt trên mép giường khoác lên người.
"Tuyệt vời!" Sở Di vui vẻ đứng dậy, nhảy múa xung quanh.
Trước đó, Sở Di hỏi có cần đi cùng hay không, nhưng Sở Nguyệt Nịnh đã từ chối. Một mình cô cũng đủ sức để xử lý Phương gia.
7.000 đồng vào những năm 70 gần như là toàn bộ tài sản của Sở gia. Khi Phương Kinh Quốc yêu cầu vay tiền, ông ta đã lấy đi toàn bộ số tiền đó.
Việc này khiến Sở gia lâm vào cảnh túng quẫn trong một thời gian dài.
Thực ra, Sở gia vốn là dòng dõi thư hương nên cũng không đến mức túng quẫn như vậy. Ông ngoại của Sở Nguyệt Nịnh là giáo viên trung học, sau bị quy chụp thành phản động. Mặc dù sau đó được minh oan nhưng cuộc sống của họ vẫn không thể trở lại như xưa.
"Tiền của Sở gia cuối cùng cũng đã đòi lại được!"
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Quảng Đức Nghiệp cầm la bàn, không kiên nhẫn nói: "Vừa rồi ông mới nói bất kể biện pháp gì mà.""Vậy..." Chiêm Quân do dự, "Người c.h.ế.t thì có thể truy cứu đến tôi không?""Truy cứu?" Quảng Đức Nghiệp cười lạnh, "Ông không cần xuất hiện ở hiện trường, ai sẽ truy cứu đến đầu ông?""Đừng hỏi nhiều nữa, làm hay không nói một câu thôi."Chiêm Quân do dự một lúc lâu, cuối cùng cắn răng: "Làm!"“Được." Quảng Đức Nghiệp cười một lần nữa, đôi mắt cáo già xảo quyệt ra hiệu cho học trò lấy đồ ra.Chiêm Quân nhìn thấy thanh đao trong chén, hoảng sợ nhảy dựng: "Làm gì!""Chiêm tiên sinh, nâng cấp trận pháp này cần thêm m.á.u của ông. Dùng m.á.u của ông để kết nối với khu nhà Hoa Viên, dùng m.á.u của ông để uy h.i.ế.p các hộ gia đình, khiến họ nhìn thấy ông là sợ hãi, cũng để họ dễ dàng khuất phục ông."Học trò bưng chén, nở nụ cười lừa đảo giả vờ nghiêm trang."Mời."Chiêm Quân run rẩy nhận lấy thanh đao, m.á.u từ lòng bàn tay chảy ra, hòa vào chén trắng tinh.Một giọt.Hai giọt....Cửa căn hộ chung cư mở ra, bà lão mang túi da rắn đựng rau củ vào bếp, cẩn thận nhẹ nhàng đổ rau củ ra sàn nhà."Phải lấy ra ngoài, để trong túi da rắn sẽ thối rữa.""Cảm ơn bà." Sở Nguyệt Nịnh tiễn bà lão ra cửa và thanh toán một trăm đồng.Bà lão kiên quyết không chịu nhận tiền, lục tung đống tiền lẻ tìm ra 50 đồng xu, “Đống đồ ăn này sao có thể có giá một trăm đồng? Mau thu lại đi.""Trên thị trường, rau củ quả trồng tự nhiên sẽ đắt hơn." Sở Nguyệt Nịnh nghĩ rằng bà lão không hiểu rõ thị trường.Theo lời bà lão, những thực phẩm này đều do bà tự tay trồng trên sân thượng.Bà lão xua tay, "Đắt gì đâu, trồng cũng không tốn sức." "Thôi được rồi." Thấy bà lão không chịu nhận, Sở Nguyệt Nịnh đành thôi đưa bà lão ra cửa sau và tặng bà một tấm bùa."Tấm bùa này có thể giúp bà ngủ ngon, nhớ cất giữ cẩn thận nhé.""Thật ư?""Thật ạ." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười.Bà lão không biết bùa quý giá, chỉ nghĩ cô gái nhỏ tốt bụng không nhận tiền sẽ khổ sở.Tiễn khách xong.Sở Nguyệt Nịnh đứng bên cửa sổ, cầm địa chỉ Khang Nam Hi đưa cho.Vừa nhìn địa chỉ mới phát hiện, địa chỉ này lại cùng khu phố với nơi bà lão ở.Bóng đêm buông xuống, trên khu nhà xa xa, hắc khí vốn nhạt bỗng trở nên nồng nặc, dần dần hình thành hình dạng con hạc, cái mỏ nhọn dài không ngừng mổ xuống khu nhà phía trên.Cô như suy tư gì đó...Sáng sớmVịnh biển phủ đầy sương mù, màn mưa phùn lất phất như lau chùi cửa sổ. Cô gái lặng lẽ mở cửa phòng, nhẹ nhàng bước vào.Cô mặc một bộ đồ len đen thô kệch, mái tóc dài đen tuyền buông xõa xuống đỉnh đầu, đội một chiếc mũ len trắng nhỏ.Sở Nguyệt Nịnh mở mắt ra, nhìn thấy Sở Di chống cằm ngồi xổm trước giường, vui mừng reo lên khi thấy cô tỉnh dậy: "Chị!""Tiền nợ đã đòi được chưa?"ở Nguyệt Nịnh giơ ngón tay cái lên: "Đã đòi được hết rồi!"DTVNói xong, cô ngáp một cái, xoa xoa cánh tay. Mùa đông đã đến gần, nhiệt độ không khí bắt đầu giảm dần. Sở Nguyệt Nịnh duỗi tay lấy chiếc áo khoác len dệt tay đặt trên mép giường khoác lên người."Tuyệt vời!" Sở Di vui vẻ đứng dậy, nhảy múa xung quanh.Trước đó, Sở Di hỏi có cần đi cùng hay không, nhưng Sở Nguyệt Nịnh đã từ chối. Một mình cô cũng đủ sức để xử lý Phương gia.7.000 đồng vào những năm 70 gần như là toàn bộ tài sản của Sở gia. Khi Phương Kinh Quốc yêu cầu vay tiền, ông ta đã lấy đi toàn bộ số tiền đó.Việc này khiến Sở gia lâm vào cảnh túng quẫn trong một thời gian dài.Thực ra, Sở gia vốn là dòng dõi thư hương nên cũng không đến mức túng quẫn như vậy. Ông ngoại của Sở Nguyệt Nịnh là giáo viên trung học, sau bị quy chụp thành phản động. Mặc dù sau đó được minh oan nhưng cuộc sống của họ vẫn không thể trở lại như xưa."Tiền của Sở gia cuối cùng cũng đã đòi lại được!"