"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 268: Chương 268
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Được rồi, được rồi, đi ngay." Tằng Hân Tú cười đáp ứng, chuẩn bị đứng dậy để kết thúc việc bói toán.Theo quan điểm của bà ấy, bà ấy đã tìm được hạnh phúc và có vô số tài sản. Tương lai dù biết hay không biết cũng không còn quan trọng nữa.Những người đàn ông xung quanh càng tỏ ra ngưỡng mộ."LV hàng hiệu, đúng là phú bà siêu giàu có.""Còn cần nói gì nữa? Nhìn quần áo chị ấy toàn đồ đặt thiếu kế riêng, không phải dạng vừa đâu.""Ban đầu tôi còn thấy hai người chênh lệch tuổi tác quá lớn, không hợp để làm người yêu.""Đây là thế kỷ 20 rồi, con người đừng cổ hủ nữa.""Có người nói, người có tiền đối với bạn trai và em gái đều tốt. Ước gì có thể không cần phấn đấu vài thập niên, nếu là tôi tôi, tôi cũng muốn được như vậy.""Chị ơi, chị có suy nghĩ đến em không?"Một chàng trai trẻ trong đám đông đùa giỡn.Tằng Hân Tú cười khẽ từ chối: "Không cần, tôi và A Viễn đã quyết định rồi."Nói xong, bà ấy lấy ra hai trăm tệ đặt lên bàn."Đại sư ơi, tính tiền."Sở Nguyệt Nịnh không nhận tiền, cô nhìn lướt qua A Viễn và cô gái được gọi là em gái, vẻ mặt bình thản nói:"Kết hôn rồi sao?"“Anh ta và cô gái kia mới là người yêu, làm sao anh ta có thể kết hôn với chị được?""Người yêu!!!"Hiện trường vang lên tiếng xôn xao.Tằng Hân Tú sửng sốt, không thể tin được, thu hồi hai trăm tệ: "A Viễn từng cho tôi xem ảnh gia đình, sao có thể là người yêu? Đại sư, có phải đại sư đã nhầm không?" A Viễn tái mặt, *****ên là lúng túng, sau đó tức giận muốn gây rối, nhưng Vệ Nghiên Lâm đã ngăn anh ta lại."Cô không được vu khống quan hệ của tôi và em gái! Cái gì mà đại sư, còn hơn cả đồ lừa đảo!"Nói xong, A Viễn kéo tay cô gái trẻ.Cô gái trẻ vội vàng nói: "Đúng vậy! Tôi và A Viễn là anh em ruột."Nói xong, cô gái trẻ lại trấn an Tằng Hân Tú: "Chị dâu, chị đừng tin loại đại sư bói đầu đường xó chợ này, bịa chuyện bừa bãi chỉ để lừa tiền thôi.""Không biết chia rẽ anh trai và chị dâu của tôi có lợi gì cho cô chứ!"Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Tôi chia rẽ họ, đưa A Viễn cho cô không tốt hơn à?"Cô gái trẻ bị ánh mắt Sở Nguyệt Nịnh nhìn chằm chằm khiến cho chột dạ, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó: "Tôi hiểu rồi!"DTV"Cô muốn chia rẽ họ là vì muốn giới thiệu người này cho chị dâu!"Vệ Nghiên Lâm bị vu khống một cách oan uổng, hắn không cam tâm, ném chiếc áo bào rộng thùng thình xuống đất, véo vai A Viễn: "Giới thiệu? Anh tưởng tôi là ai! Là một người đàn ông đường đường chính chính, không làm việc tử tế chỉ nghĩ ăn bám phụ nữ để kiếm tiền sao?"Hắn chỉ vào tướng mạo của A Viễn mà quở trách: "Tên đàn ông này hai mắt đờ đẫn, mười phần dâm đãng, không phải bắt cá hai tay thì cũng có mười tám điều xấu xa.""Được thôi! Hai tên lừa đảo các người!" A Viễn không phục cãi lại.Tằng Hân Tú không quan tâm, mà hỏi: "Đại sư ơi, có bằng chứng gì chứng minh hai người họ là tình nhân không?""Sẽ sớm thôi." Sở Nguyệt Nịnh khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi một câu: "Hai người họ có ở cùng nhà không?""Có." Tằng Hân Tú nói, "Khi tôi quen biết A Viễn, anh ta mang theo em gái ở ngoài thuê phòng trọ, điều kiện rất gian khổ. Tôi mua một căn biệt thự nhỏ ở khu Đông, dù sao cũng dư chỗ nên dứt khoát mời họ ở cùng.""Phòng của cô gái có ở cạnh phòng của A Viễn không?" Sở Nguyệt Nịnh lại hỏi.Câu hỏi vừa dứt ra, xung quanh đã có người khe khẽ bàn tán. Rốt cuộc, trước đó trong đám đông có một chàng trai trẻ đã hỏi:"Chị đại gia, tìm trai trẻ không phải để…."Chàng trai trẻ mặt bỗng đỏ bừng, "Không phải để vui sướng ư? Sao các người còn phân phòng ngủ?"Tằng Hân Tú hiểu ý, mỉm cười: "Thật ra, tôi cũng không ham thích chuyện đó."Bà ấy đã 50 tuổi, ba mươi năm trước lòng vẫn luôn hướng về chồng cũ, thỉnh thoảng có nhu cầu sinh lý thì sẽ tìm trai bao sạch sẽ giải quyết, nhưng nhu cầu thường xuyên vẫn là thiếu.
"Được rồi, được rồi, đi ngay." Tằng Hân Tú cười đáp ứng, chuẩn bị đứng dậy để kết thúc việc bói toán.
Theo quan điểm của bà ấy, bà ấy đã tìm được hạnh phúc và có vô số tài sản. Tương lai dù biết hay không biết cũng không còn quan trọng nữa.
Những người đàn ông xung quanh càng tỏ ra ngưỡng mộ.
"LV hàng hiệu, đúng là phú bà siêu giàu có."
"Còn cần nói gì nữa? Nhìn quần áo chị ấy toàn đồ đặt thiếu kế riêng, không phải dạng vừa đâu."
"Ban đầu tôi còn thấy hai người chênh lệch tuổi tác quá lớn, không hợp để làm người yêu."
"Đây là thế kỷ 20 rồi, con người đừng cổ hủ nữa."
"Có người nói, người có tiền đối với bạn trai và em gái đều tốt. Ước gì có thể không cần phấn đấu vài thập niên, nếu là tôi tôi, tôi cũng muốn được như vậy."
"Chị ơi, chị có suy nghĩ đến em không?"
Một chàng trai trẻ trong đám đông đùa giỡn.
Tằng Hân Tú cười khẽ từ chối: "Không cần, tôi và A Viễn đã quyết định rồi."
Nói xong, bà ấy lấy ra hai trăm tệ đặt lên bàn.
"Đại sư ơi, tính tiền."
Sở Nguyệt Nịnh không nhận tiền, cô nhìn lướt qua A Viễn và cô gái được gọi là em gái, vẻ mặt bình thản nói:
"Kết hôn rồi sao?"
“Anh ta và cô gái kia mới là người yêu, làm sao anh ta có thể kết hôn với chị được?"
"Người yêu!!!"
Hiện trường vang lên tiếng xôn xao.
Tằng Hân Tú sửng sốt, không thể tin được, thu hồi hai trăm tệ: "A Viễn từng cho tôi xem ảnh gia đình, sao có thể là người yêu? Đại sư, có phải đại sư đã nhầm không?"
A Viễn tái mặt, *****ên là lúng túng, sau đó tức giận muốn gây rối, nhưng Vệ Nghiên Lâm đã ngăn anh ta lại.
"Cô không được vu khống quan hệ của tôi và em gái! Cái gì mà đại sư, còn hơn cả đồ lừa đảo!"
Nói xong, A Viễn kéo tay cô gái trẻ.
Cô gái trẻ vội vàng nói: "Đúng vậy! Tôi và A Viễn là anh em ruột."
Nói xong, cô gái trẻ lại trấn an Tằng Hân Tú: "Chị dâu, chị đừng tin loại đại sư bói đầu đường xó chợ này, bịa chuyện bừa bãi chỉ để lừa tiền thôi."
"Không biết chia rẽ anh trai và chị dâu của tôi có lợi gì cho cô chứ!"
Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Tôi chia rẽ họ, đưa A Viễn cho cô không tốt hơn à?"
Cô gái trẻ bị ánh mắt Sở Nguyệt Nịnh nhìn chằm chằm khiến cho chột dạ, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó: "Tôi hiểu rồi!"
DTV
"Cô muốn chia rẽ họ là vì muốn giới thiệu người này cho chị dâu!"
Vệ Nghiên Lâm bị vu khống một cách oan uổng, hắn không cam tâm, ném chiếc áo bào rộng thùng thình xuống đất, véo vai A Viễn: "Giới thiệu? Anh tưởng tôi là ai! Là một người đàn ông đường đường chính chính, không làm việc tử tế chỉ nghĩ ăn bám phụ nữ để kiếm tiền sao?"
Hắn chỉ vào tướng mạo của A Viễn mà quở trách: "Tên đàn ông này hai mắt đờ đẫn, mười phần dâm đãng, không phải bắt cá hai tay thì cũng có mười tám điều xấu xa."
"Được thôi! Hai tên lừa đảo các người!" A Viễn không phục cãi lại.
Tằng Hân Tú không quan tâm, mà hỏi: "Đại sư ơi, có bằng chứng gì chứng minh hai người họ là tình nhân không?"
"Sẽ sớm thôi." Sở Nguyệt Nịnh khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi một câu: "Hai người họ có ở cùng nhà không?"
"Có." Tằng Hân Tú nói, "Khi tôi quen biết A Viễn, anh ta mang theo em gái ở ngoài thuê phòng trọ, điều kiện rất gian khổ. Tôi mua một căn biệt thự nhỏ ở khu Đông, dù sao cũng dư chỗ nên dứt khoát mời họ ở cùng."
"Phòng của cô gái có ở cạnh phòng của A Viễn không?" Sở Nguyệt Nịnh lại hỏi.
Câu hỏi vừa dứt ra, xung quanh đã có người khe khẽ bàn tán. Rốt cuộc, trước đó trong đám đông có một chàng trai trẻ đã hỏi:
"Chị đại gia, tìm trai trẻ không phải để…."
Chàng trai trẻ mặt bỗng đỏ bừng, "Không phải để vui sướng ư? Sao các người còn phân phòng ngủ?"
Tằng Hân Tú hiểu ý, mỉm cười: "Thật ra, tôi cũng không ham thích chuyện đó."
Bà ấy đã 50 tuổi, ba mươi năm trước lòng vẫn luôn hướng về chồng cũ, thỉnh thoảng có nhu cầu sinh lý thì sẽ tìm trai bao sạch sẽ giải quyết, nhưng nhu cầu thường xuyên vẫn là thiếu.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Được rồi, được rồi, đi ngay." Tằng Hân Tú cười đáp ứng, chuẩn bị đứng dậy để kết thúc việc bói toán.Theo quan điểm của bà ấy, bà ấy đã tìm được hạnh phúc và có vô số tài sản. Tương lai dù biết hay không biết cũng không còn quan trọng nữa.Những người đàn ông xung quanh càng tỏ ra ngưỡng mộ."LV hàng hiệu, đúng là phú bà siêu giàu có.""Còn cần nói gì nữa? Nhìn quần áo chị ấy toàn đồ đặt thiếu kế riêng, không phải dạng vừa đâu.""Ban đầu tôi còn thấy hai người chênh lệch tuổi tác quá lớn, không hợp để làm người yêu.""Đây là thế kỷ 20 rồi, con người đừng cổ hủ nữa.""Có người nói, người có tiền đối với bạn trai và em gái đều tốt. Ước gì có thể không cần phấn đấu vài thập niên, nếu là tôi tôi, tôi cũng muốn được như vậy.""Chị ơi, chị có suy nghĩ đến em không?"Một chàng trai trẻ trong đám đông đùa giỡn.Tằng Hân Tú cười khẽ từ chối: "Không cần, tôi và A Viễn đã quyết định rồi."Nói xong, bà ấy lấy ra hai trăm tệ đặt lên bàn."Đại sư ơi, tính tiền."Sở Nguyệt Nịnh không nhận tiền, cô nhìn lướt qua A Viễn và cô gái được gọi là em gái, vẻ mặt bình thản nói:"Kết hôn rồi sao?"“Anh ta và cô gái kia mới là người yêu, làm sao anh ta có thể kết hôn với chị được?""Người yêu!!!"Hiện trường vang lên tiếng xôn xao.Tằng Hân Tú sửng sốt, không thể tin được, thu hồi hai trăm tệ: "A Viễn từng cho tôi xem ảnh gia đình, sao có thể là người yêu? Đại sư, có phải đại sư đã nhầm không?" A Viễn tái mặt, *****ên là lúng túng, sau đó tức giận muốn gây rối, nhưng Vệ Nghiên Lâm đã ngăn anh ta lại."Cô không được vu khống quan hệ của tôi và em gái! Cái gì mà đại sư, còn hơn cả đồ lừa đảo!"Nói xong, A Viễn kéo tay cô gái trẻ.Cô gái trẻ vội vàng nói: "Đúng vậy! Tôi và A Viễn là anh em ruột."Nói xong, cô gái trẻ lại trấn an Tằng Hân Tú: "Chị dâu, chị đừng tin loại đại sư bói đầu đường xó chợ này, bịa chuyện bừa bãi chỉ để lừa tiền thôi.""Không biết chia rẽ anh trai và chị dâu của tôi có lợi gì cho cô chứ!"Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Tôi chia rẽ họ, đưa A Viễn cho cô không tốt hơn à?"Cô gái trẻ bị ánh mắt Sở Nguyệt Nịnh nhìn chằm chằm khiến cho chột dạ, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó: "Tôi hiểu rồi!"DTV"Cô muốn chia rẽ họ là vì muốn giới thiệu người này cho chị dâu!"Vệ Nghiên Lâm bị vu khống một cách oan uổng, hắn không cam tâm, ném chiếc áo bào rộng thùng thình xuống đất, véo vai A Viễn: "Giới thiệu? Anh tưởng tôi là ai! Là một người đàn ông đường đường chính chính, không làm việc tử tế chỉ nghĩ ăn bám phụ nữ để kiếm tiền sao?"Hắn chỉ vào tướng mạo của A Viễn mà quở trách: "Tên đàn ông này hai mắt đờ đẫn, mười phần dâm đãng, không phải bắt cá hai tay thì cũng có mười tám điều xấu xa.""Được thôi! Hai tên lừa đảo các người!" A Viễn không phục cãi lại.Tằng Hân Tú không quan tâm, mà hỏi: "Đại sư ơi, có bằng chứng gì chứng minh hai người họ là tình nhân không?""Sẽ sớm thôi." Sở Nguyệt Nịnh khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi một câu: "Hai người họ có ở cùng nhà không?""Có." Tằng Hân Tú nói, "Khi tôi quen biết A Viễn, anh ta mang theo em gái ở ngoài thuê phòng trọ, điều kiện rất gian khổ. Tôi mua một căn biệt thự nhỏ ở khu Đông, dù sao cũng dư chỗ nên dứt khoát mời họ ở cùng.""Phòng của cô gái có ở cạnh phòng của A Viễn không?" Sở Nguyệt Nịnh lại hỏi.Câu hỏi vừa dứt ra, xung quanh đã có người khe khẽ bàn tán. Rốt cuộc, trước đó trong đám đông có một chàng trai trẻ đã hỏi:"Chị đại gia, tìm trai trẻ không phải để…."Chàng trai trẻ mặt bỗng đỏ bừng, "Không phải để vui sướng ư? Sao các người còn phân phòng ngủ?"Tằng Hân Tú hiểu ý, mỉm cười: "Thật ra, tôi cũng không ham thích chuyện đó."Bà ấy đã 50 tuổi, ba mươi năm trước lòng vẫn luôn hướng về chồng cũ, thỉnh thoảng có nhu cầu sinh lý thì sẽ tìm trai bao sạch sẽ giải quyết, nhưng nhu cầu thường xuyên vẫn là thiếu.