"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 298: Chương 298

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…  Đặng Lệ Xảo không ngu ngốc, so với trạng thái tinh thần bình thường. Cô gần như có thể khẳng định, lúc này chính là nước đường thanh thần đã giúp cô.Nghĩ đến cô bán nước đường xinh đẹp.Cô vui mừng đến rơi nước mắt, một tay lau nước mắt trên mặt.“CEO công ty Thịnh Thế Chiêm Quân vào rạng sáng ngày 22 tháng 11 tại nhà xảy ra hỏa hoạn tự sát, nguyên nhân hỏa hoạn kỳ dị, bác sĩ chưa xác định được.”“May mắn là vụ hỏa hoạn lần này không gây thương vong cho người khác.”Thi Bác Nhân giả vờ ngốc, đọc tin tức về Hương Giang cho Sở Nguyệt Nịnh nghe, không sót một chữ. Đọc xong, anh ta liền hỏi cô: “Nịnh Nịnh à, cô nói xem sao lại có người bỗng dưng bốc cháy vậy chứ?”Sở Nguyệt Nịnh nhìn lên trời, rồi nhìn xuống đất, chớp chớp đôi mắt mơ hồ nói: “Ồ, sao lại tự cháy nhỉ?”“Cô không biết?” Thi Bác Nhân ngạc nhiên.“Đương nhiên, tôi đâu phải là người biết tuốt.” Sở Nguyệt Nịnh nói, rồi đưa ra một tờ 100 đô la Hồng Kông mới tinh.Nhìn theo bàn tay thon dài của cô, đó chính là khuôn mặt tuấn tú của Chu Phong Húc trong tấm ảnh gặp biến bất kinh.Sở Nguyệt Nịnh cong cong mắt trái đào, vui vẻ nhận tiền, vẫy tay với Thi Bác Nhân, “Vẫn là Chu sir hiểu chuyện, Thi cảnh sát tính hỏi han vụ án mà không cần trả phí sao?”“Chúng ta không phải bạn à? Vào sinh ra tử cùng nhau, nói chuyện tiền bạc có phải quá mức hay không?” Thi Bác Nhân giở bài tình cảm, không thể nào khác, ngày hôm qua những người khác đều không có thời gian gọi điện lại đây, là anh ta dẫn người đi Chiêm gia điều tra.Vô duyên vô cớ tự cháy.Càng nghĩ càng thấy kỳ quặc.Thi Bác Nhân rùng mình: "Cô biết nhiều vậy, cô nghĩ có phải là bị vong hồn nào báo thù, thiêu sống hắn ta không?"Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười không nói.Về chuyện trận pháp, kỳ thực người thường biết càng ít càng tốt. Biết nhiều, đối với Thi Bác Nhân cũng không có lợi.“Nịnh Nịnh, nhiều nhất… nhiều nhất 50 tệ.” Thi Bác Nhân luyến tiếc móc ra 50 têk, biểu tình có vẻ hơi uất ức.Không sai.Anh ta chính thức xác định, hóa ra giữa anh ta và Nịnh Nịnh không hề có chút tình bạn nào."Không được, tôi rất dễ quên. Ngủ một giấc ngày mai liền quên luôn, sao có thể biết được chuyện động trời như vậy." Sở Nguyệt Nịnh đưa bốn phần nước đường đóng gói cẩn thận cho Chu Phong Húc.Chu Phong Húc duỗi tay nhận, thấy Thi Bác Nhân còn dựa qua truy vấn, liền vươn tay dài kéo mũ trùm áo hoodie của Thi Bác Nhân ra sau.Hắn nói: "Tiền thưởng tháng này sẽ được dùng để mời Nịnh Nịnh đi hát đi.""Cái gì?" Thi Bác Nhân thốt nhiên hoảng hốt, vội vàng thu lại 50 đô la, "Anh Húc đừng tàn nhẫn như vậy chứ, tôi tính toán dùng tiền thưởng để đi cưa gái! Không có tiền thì làm sao cưa được? Có tiền thì mới có thể uống nước no!""Người ta chưa chắc đã muốn đi cảng Victoria hóng gió lạnh với anh đâu.""Vậy thì đừng hỏi nữa." Chu Phong Húc mỉm cười nhẹ nhàng.Sở Nguyệt Nịnh hướng về Chu Phong Húc giơ ngón tay cái, nhớ lại lần trước vào rừng trúc gặp được t.h.i t.h.ể nam giới, cô tò mò hỏi: "Rốt cuộc là nguyên nhân gì?""Tình sát." Chu Phong Húc trả lời câu hỏi, án tử đã được phá nên không còn tính bảo mật, có thể công bố ra ngoài."Giết người trước rồi ném xác xuống biển, hung thủ chính là tình nhân của nạn nhân. Chủ yếu là do vấn đề chia tài sản không đều.""Tình sát mà còn chia tài sản không đều?" Sở Nguyệt Nịnh chưa hiểu chuyện đời, bị chấn động đến, lấy thêm một chiếc ghế dựa ngồi xuống và tiện tay đưa qua một tờ tiền.Chu Phong Húc ngồi xuống, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Dạo này cô có bận không?""Sao vậy?" Sở Nguyệt Nịnh nghiêng đầu, "Có việc gì sao?""Ừm." Chu Phong Húc khẽ gật đầu, cụp mi, "Sở cảnh sát gần đây đang phúc thẩm một án cũ, có một vụ án bé gái vẫn luôn không thể tìm được manh mối hiệu quả, nên muốn mời cô giúp đỡ một chút."DTVSở Nguyệt Nịnh ngớ ra.

 

Đặng Lệ Xảo không ngu ngốc, so với trạng thái tinh thần bình thường. Cô gần như có thể khẳng định, lúc này chính là nước đường thanh thần đã giúp cô.

Nghĩ đến cô bán nước đường xinh đẹp.

Cô vui mừng đến rơi nước mắt, một tay lau nước mắt trên mặt.

“CEO công ty Thịnh Thế Chiêm Quân vào rạng sáng ngày 22 tháng 11 tại nhà xảy ra hỏa hoạn tự sát, nguyên nhân hỏa hoạn kỳ dị, bác sĩ chưa xác định được.”

“May mắn là vụ hỏa hoạn lần này không gây thương vong cho người khác.”

Thi Bác Nhân giả vờ ngốc, đọc tin tức về Hương Giang cho Sở Nguyệt Nịnh nghe, không sót một chữ. Đọc xong, anh ta liền hỏi cô: “Nịnh Nịnh à, cô nói xem sao lại có người bỗng dưng bốc cháy vậy chứ?”

Sở Nguyệt Nịnh nhìn lên trời, rồi nhìn xuống đất, chớp chớp đôi mắt mơ hồ nói: “Ồ, sao lại tự cháy nhỉ?”

“Cô không biết?” Thi Bác Nhân ngạc nhiên.

“Đương nhiên, tôi đâu phải là người biết tuốt.” Sở Nguyệt Nịnh nói, rồi đưa ra một tờ 100 đô la Hồng Kông mới tinh.

Nhìn theo bàn tay thon dài của cô, đó chính là khuôn mặt tuấn tú của Chu Phong Húc trong tấm ảnh gặp biến bất kinh.

Sở Nguyệt Nịnh cong cong mắt trái đào, vui vẻ nhận tiền, vẫy tay với Thi Bác Nhân, “Vẫn là Chu sir hiểu chuyện, Thi cảnh sát tính hỏi han vụ án mà không cần trả phí sao?”

“Chúng ta không phải bạn à? Vào sinh ra tử cùng nhau, nói chuyện tiền bạc có phải quá mức hay không?” Thi Bác Nhân giở bài tình cảm, không thể nào khác, ngày hôm qua những người khác đều không có thời gian gọi điện lại đây, là anh ta dẫn người đi Chiêm gia điều tra.

Vô duyên vô cớ tự cháy.

Càng nghĩ càng thấy kỳ quặc.

Thi Bác Nhân rùng mình: "Cô biết nhiều vậy, cô nghĩ có phải là bị vong hồn nào báo thù, thiêu sống hắn ta không?"

Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười không nói.

Về chuyện trận pháp, kỳ thực người thường biết càng ít càng tốt.

 

Biết nhiều, đối với Thi Bác Nhân cũng không có lợi.

“Nịnh Nịnh, nhiều nhất… nhiều nhất 50 tệ.” Thi Bác Nhân luyến tiếc móc ra 50 têk, biểu tình có vẻ hơi uất ức.

Không sai.

Anh ta chính thức xác định, hóa ra giữa anh ta và Nịnh Nịnh không hề có chút tình bạn nào.

"Không được, tôi rất dễ quên. Ngủ một giấc ngày mai liền quên luôn, sao có thể biết được chuyện động trời như vậy." Sở Nguyệt Nịnh đưa bốn phần nước đường đóng gói cẩn thận cho Chu Phong Húc.

Chu Phong Húc duỗi tay nhận, thấy Thi Bác Nhân còn dựa qua truy vấn, liền vươn tay dài kéo mũ trùm áo hoodie của Thi Bác Nhân ra sau.

Hắn nói: "Tiền thưởng tháng này sẽ được dùng để mời Nịnh Nịnh đi hát đi."

"Cái gì?" Thi Bác Nhân thốt nhiên hoảng hốt, vội vàng thu lại 50 đô la, "Anh Húc đừng tàn nhẫn như vậy chứ, tôi tính toán dùng tiền thưởng để đi cưa gái! Không có tiền thì làm sao cưa được? Có tiền thì mới có thể uống nước no!"

"Người ta chưa chắc đã muốn đi cảng Victoria hóng gió lạnh với anh đâu."

"Vậy thì đừng hỏi nữa." Chu Phong Húc mỉm cười nhẹ nhàng.

Sở Nguyệt Nịnh hướng về Chu Phong Húc giơ ngón tay cái, nhớ lại lần trước vào rừng trúc gặp được t.h.i t.h.ể nam giới, cô tò mò hỏi: "Rốt cuộc là nguyên nhân gì?"

"Tình sát." Chu Phong Húc trả lời câu hỏi, án tử đã được phá nên không còn tính bảo mật, có thể công bố ra ngoài.

"Giết người trước rồi ném xác xuống biển, hung thủ chính là tình nhân của nạn nhân. Chủ yếu là do vấn đề chia tài sản không đều."

"Tình sát mà còn chia tài sản không đều?" Sở Nguyệt Nịnh chưa hiểu chuyện đời, bị chấn động đến, lấy thêm một chiếc ghế dựa ngồi xuống và tiện tay đưa qua một tờ tiền.

Chu Phong Húc ngồi xuống, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Dạo này cô có bận không?"

"Sao vậy?" Sở Nguyệt Nịnh nghiêng đầu, "Có việc gì sao?"

"Ừm." Chu Phong Húc khẽ gật đầu, cụp mi, "Sở cảnh sát gần đây đang phúc thẩm một án cũ, có một vụ án bé gái vẫn luôn không thể tìm được manh mối hiệu quả, nên muốn mời cô giúp đỡ một chút."

DTV

Sở Nguyệt Nịnh ngớ ra.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…  Đặng Lệ Xảo không ngu ngốc, so với trạng thái tinh thần bình thường. Cô gần như có thể khẳng định, lúc này chính là nước đường thanh thần đã giúp cô.Nghĩ đến cô bán nước đường xinh đẹp.Cô vui mừng đến rơi nước mắt, một tay lau nước mắt trên mặt.“CEO công ty Thịnh Thế Chiêm Quân vào rạng sáng ngày 22 tháng 11 tại nhà xảy ra hỏa hoạn tự sát, nguyên nhân hỏa hoạn kỳ dị, bác sĩ chưa xác định được.”“May mắn là vụ hỏa hoạn lần này không gây thương vong cho người khác.”Thi Bác Nhân giả vờ ngốc, đọc tin tức về Hương Giang cho Sở Nguyệt Nịnh nghe, không sót một chữ. Đọc xong, anh ta liền hỏi cô: “Nịnh Nịnh à, cô nói xem sao lại có người bỗng dưng bốc cháy vậy chứ?”Sở Nguyệt Nịnh nhìn lên trời, rồi nhìn xuống đất, chớp chớp đôi mắt mơ hồ nói: “Ồ, sao lại tự cháy nhỉ?”“Cô không biết?” Thi Bác Nhân ngạc nhiên.“Đương nhiên, tôi đâu phải là người biết tuốt.” Sở Nguyệt Nịnh nói, rồi đưa ra một tờ 100 đô la Hồng Kông mới tinh.Nhìn theo bàn tay thon dài của cô, đó chính là khuôn mặt tuấn tú của Chu Phong Húc trong tấm ảnh gặp biến bất kinh.Sở Nguyệt Nịnh cong cong mắt trái đào, vui vẻ nhận tiền, vẫy tay với Thi Bác Nhân, “Vẫn là Chu sir hiểu chuyện, Thi cảnh sát tính hỏi han vụ án mà không cần trả phí sao?”“Chúng ta không phải bạn à? Vào sinh ra tử cùng nhau, nói chuyện tiền bạc có phải quá mức hay không?” Thi Bác Nhân giở bài tình cảm, không thể nào khác, ngày hôm qua những người khác đều không có thời gian gọi điện lại đây, là anh ta dẫn người đi Chiêm gia điều tra.Vô duyên vô cớ tự cháy.Càng nghĩ càng thấy kỳ quặc.Thi Bác Nhân rùng mình: "Cô biết nhiều vậy, cô nghĩ có phải là bị vong hồn nào báo thù, thiêu sống hắn ta không?"Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười không nói.Về chuyện trận pháp, kỳ thực người thường biết càng ít càng tốt. Biết nhiều, đối với Thi Bác Nhân cũng không có lợi.“Nịnh Nịnh, nhiều nhất… nhiều nhất 50 tệ.” Thi Bác Nhân luyến tiếc móc ra 50 têk, biểu tình có vẻ hơi uất ức.Không sai.Anh ta chính thức xác định, hóa ra giữa anh ta và Nịnh Nịnh không hề có chút tình bạn nào."Không được, tôi rất dễ quên. Ngủ một giấc ngày mai liền quên luôn, sao có thể biết được chuyện động trời như vậy." Sở Nguyệt Nịnh đưa bốn phần nước đường đóng gói cẩn thận cho Chu Phong Húc.Chu Phong Húc duỗi tay nhận, thấy Thi Bác Nhân còn dựa qua truy vấn, liền vươn tay dài kéo mũ trùm áo hoodie của Thi Bác Nhân ra sau.Hắn nói: "Tiền thưởng tháng này sẽ được dùng để mời Nịnh Nịnh đi hát đi.""Cái gì?" Thi Bác Nhân thốt nhiên hoảng hốt, vội vàng thu lại 50 đô la, "Anh Húc đừng tàn nhẫn như vậy chứ, tôi tính toán dùng tiền thưởng để đi cưa gái! Không có tiền thì làm sao cưa được? Có tiền thì mới có thể uống nước no!""Người ta chưa chắc đã muốn đi cảng Victoria hóng gió lạnh với anh đâu.""Vậy thì đừng hỏi nữa." Chu Phong Húc mỉm cười nhẹ nhàng.Sở Nguyệt Nịnh hướng về Chu Phong Húc giơ ngón tay cái, nhớ lại lần trước vào rừng trúc gặp được t.h.i t.h.ể nam giới, cô tò mò hỏi: "Rốt cuộc là nguyên nhân gì?""Tình sát." Chu Phong Húc trả lời câu hỏi, án tử đã được phá nên không còn tính bảo mật, có thể công bố ra ngoài."Giết người trước rồi ném xác xuống biển, hung thủ chính là tình nhân của nạn nhân. Chủ yếu là do vấn đề chia tài sản không đều.""Tình sát mà còn chia tài sản không đều?" Sở Nguyệt Nịnh chưa hiểu chuyện đời, bị chấn động đến, lấy thêm một chiếc ghế dựa ngồi xuống và tiện tay đưa qua một tờ tiền.Chu Phong Húc ngồi xuống, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Dạo này cô có bận không?""Sao vậy?" Sở Nguyệt Nịnh nghiêng đầu, "Có việc gì sao?""Ừm." Chu Phong Húc khẽ gật đầu, cụp mi, "Sở cảnh sát gần đây đang phúc thẩm một án cũ, có một vụ án bé gái vẫn luôn không thể tìm được manh mối hiệu quả, nên muốn mời cô giúp đỡ một chút."DTVSở Nguyệt Nịnh ngớ ra.

Chương 298: Chương 298