"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 346: Chương 346
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Đầu dây bên kia vang lên một tràng huyên náo, sau đó là giọng nói của Tiền Tu Viễn.Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười."Anh cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"Tiền Tu Viễn ngượng ngùng gãi đầu, nhìn năm người bị cảnh sát còng tay: "Khá hơn nhiều rồi."Anh ta là tức giận vì bố đã giấu diếm tình trạng gia đình.Nhưng khi biết được bố mình vẫn vì mình mà bỏ ra hàng chục triệu để mở công ty, thì sự ủy khuất và oán khí trong lòng anh ta đã tan biến đi một nửa.Hiện tại, kẻ chủ mưu đang ngồi đồn cảnh sát, biết được vụ bạo lực không liên quan đến bố mình.Anh ta hoàn toàn buông bỏ những uất hận tích tụ bấy lâu nay."Cuộc sống có ổn thỏa không?" Sở Nguyệt Nịnh hỏi tiếp.Chàng trai ngượng ngùng cười: "Ổn thỏa rồi, đã thấy được ki vọng."Anh ta biết, Sở đại sư đã cứu mình."Cảm ơn đại sư.""Ừ, nếu 5 năm sau anh vẫn còn có ý tưởng làm game online thì hãy cứ làm thôi." Sở Nguyệt Nịnh cười. Vào thời kỳ này, internet mới bắt đầu dần phổ cập.Tiền Tu Viễn lại rưng rưng nước mắt, hít hít mũi."Đại sư, cô là ân nhân cứu mạng cả đời của tôi."Tiền gia phái xe chuyên dụng đưa Sở Nguyệt Nịnh về phố Miếu, Tiền Hi cũng cung kính dâng bao lì xì to tướng.Sở Nguyệt Nịnh chỉ rút ra hai tờ tiền từ trong bao.Thấy Sở Nguyệt Nịnh không muốn nhận nhiều tiền, Tiền Hi vô cùng áy náy: "Sau này đại sư có việc gì chỉ cần nói một lời, Tiền gia nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ.""Bao gồm cả Hương Tâm, chỉ cần đại sư vui lòng giá lâm, toàn bộ chi phí sẽ được miễn phí."Là do ông ngu ngốc.Mạng sống của con trai há có thể so sánh được với tiền tài sao? "Tôi nhận nhiều như vậy không phải vì muốn gì khác." Sở Nguyệt Nịnh bỏ hai trăm tệ vào túi áo khoác len, "Bất kỳ sinh mệnh nào cũng không nên coi thường vì bất kỳ lý do gì." Vì vậy.Dù có tiền hay không.Gặp gỡ cô.Cô đều sẽ cứu.Tiền Hi cảm động vô cùng, đồng thời nhớ đến bản thân không hoàn thành trách nhiệm của người cha, lòng vô cùng áy náy: "Đại sư nói đúng, sau này tôi sẽ chú ý nhiều hơn đến cảm xúc của Tu Viễn."Chờ đến khi siêu xe rời đi.Sở Nguyệt Nịnh mới vỗ vỗ lưng, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh.Vừa mới đi theo ra ngoài, các hàng xóm cũng đã trở lại.Họ bàn tán về chuyện của Tiền Tu Viễn với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.Ai mà ngờ được rằng một anh chàng nghèo ngủ dưới cầu vượt lại có thể là một đại gia?"Thật là ngưỡng mộ, mai tôi cũng phải đi ngủ dưới cầu vượt, biết đâu gia đình tôi cũng đang giấu giếm gia thế."Một người hàng xóm khác cũng vui vẻ nói: "Có lý, tôi cũng thử xem."Sở Nguyệt Nịnh khuấy đều chén trà nguội, sau đó mở phích nước nóng pha một bình trà mới. Khi đã ngồi ổn định, cô nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: "Vị khách tiếp theo là ai? Có thể tiếp tục xem bói.""Là tôi."Một người đàn ông trong đám đông giơ tay lên.Mọi người xung quanh đều nhìn về phía anh ta.Đó là một thanh niên nam tính mặc đồ tập thể thao màu đen, cơ thể rắn chắc với từng múi cơ cuồn cuộn. Anh ta cao lớn nhưng bước đi lại nhẹ nhàng, thậm chí còn giơ hai tay lên tạo dáng khi đi đến trước mặt mọi người.Điều này khiến cho một số phụ nữ trong đám đông reo hò phấn khích.Khi thấy mục đích đã đạt được, anh ta nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng sáng."Tôi là Thư Đạt, chủ phòng tập thể hình và cũng là huấn luyện viên. Phòng tập của tôi nằm trên lầu của quán xem bói này. Hoan nghênh mọi người đến phòng tập của tôi để tập thể hình."Nói xong, anh ta lại điều chỉnh tư thế, chống tay lên trán, ngước mắt lên và nở một nụ cười tự cho là "soái ca"."Hãy đến tìm tôi mua thẻ tập, sẽ được giảm giá 20% nhé."Đúng vậy.Mục đích thực sự của anh ta không phải là xem bói, mà là lợi dụng lượng người đông đúc tại quán xem bói để quảng bá cho phòng tập thể hình của mình.
Đầu dây bên kia vang lên một tràng huyên náo, sau đó là giọng nói của Tiền Tu Viễn.
Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười.
"Anh cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"
Tiền Tu Viễn ngượng ngùng gãi đầu, nhìn năm người bị cảnh sát còng tay: "Khá hơn nhiều rồi."
Anh ta là tức giận vì bố đã giấu diếm tình trạng gia đình.
Nhưng khi biết được bố mình vẫn vì mình mà bỏ ra hàng chục triệu để mở công ty, thì sự ủy khuất và oán khí trong lòng anh ta đã tan biến đi một nửa.
Hiện tại, kẻ chủ mưu đang ngồi đồn cảnh sát, biết được vụ bạo lực không liên quan đến bố mình.
Anh ta hoàn toàn buông bỏ những uất hận tích tụ bấy lâu nay.
"Cuộc sống có ổn thỏa không?" Sở Nguyệt Nịnh hỏi tiếp.
Chàng trai ngượng ngùng cười: "Ổn thỏa rồi, đã thấy được ki vọng."
Anh ta biết, Sở đại sư đã cứu mình.
"Cảm ơn đại sư."
"Ừ, nếu 5 năm sau anh vẫn còn có ý tưởng làm game online thì hãy cứ làm thôi." Sở Nguyệt Nịnh cười. Vào thời kỳ này, internet mới bắt đầu dần phổ cập.
Tiền Tu Viễn lại rưng rưng nước mắt, hít hít mũi.
"Đại sư, cô là ân nhân cứu mạng cả đời của tôi."
Tiền gia phái xe chuyên dụng đưa Sở Nguyệt Nịnh về phố Miếu, Tiền Hi cũng cung kính dâng bao lì xì to tướng.
Sở Nguyệt Nịnh chỉ rút ra hai tờ tiền từ trong bao.
Thấy Sở Nguyệt Nịnh không muốn nhận nhiều tiền, Tiền Hi vô cùng áy náy: "Sau này đại sư có việc gì chỉ cần nói một lời, Tiền gia nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ."
"Bao gồm cả Hương Tâm, chỉ cần đại sư vui lòng giá lâm, toàn bộ chi phí sẽ được miễn phí."
Là do ông ngu ngốc.
Mạng sống của con trai há có thể so sánh được với tiền tài sao?
"Tôi nhận nhiều như vậy không phải vì muốn gì khác." Sở Nguyệt Nịnh bỏ hai trăm tệ vào túi áo khoác len, "Bất kỳ sinh mệnh nào cũng không nên coi thường vì bất kỳ lý do gì."
Vì vậy.
Dù có tiền hay không.
Gặp gỡ cô.
Cô đều sẽ cứu.
Tiền Hi cảm động vô cùng, đồng thời nhớ đến bản thân không hoàn thành trách nhiệm của người cha, lòng vô cùng áy náy: "Đại sư nói đúng, sau này tôi sẽ chú ý nhiều hơn đến cảm xúc của Tu Viễn."
Chờ đến khi siêu xe rời đi.
Sở Nguyệt Nịnh mới vỗ vỗ lưng, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Vừa mới đi theo ra ngoài, các hàng xóm cũng đã trở lại.
Họ bàn tán về chuyện của Tiền Tu Viễn với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Ai mà ngờ được rằng một anh chàng nghèo ngủ dưới cầu vượt lại có thể là một đại gia?
"Thật là ngưỡng mộ, mai tôi cũng phải đi ngủ dưới cầu vượt, biết đâu gia đình tôi cũng đang giấu giếm gia thế."
Một người hàng xóm khác cũng vui vẻ nói: "Có lý, tôi cũng thử xem."
Sở Nguyệt Nịnh khuấy đều chén trà nguội, sau đó mở phích nước nóng pha một bình trà mới. Khi đã ngồi ổn định, cô nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: "Vị khách tiếp theo là ai? Có thể tiếp tục xem bói."
"Là tôi."
Một người đàn ông trong đám đông giơ tay lên.
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía anh ta.
Đó là một thanh niên nam tính mặc đồ tập thể thao màu đen, cơ thể rắn chắc với từng múi cơ cuồn cuộn. Anh ta cao lớn nhưng bước đi lại nhẹ nhàng, thậm chí còn giơ hai tay lên tạo dáng khi đi đến trước mặt mọi người.
Điều này khiến cho một số phụ nữ trong đám đông reo hò phấn khích.
Khi thấy mục đích đã đạt được, anh ta nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng sáng.
"Tôi là Thư Đạt, chủ phòng tập thể hình và cũng là huấn luyện viên. Phòng tập của tôi nằm trên lầu của quán xem bói này. Hoan nghênh mọi người đến phòng tập của tôi để tập thể hình."
Nói xong, anh ta lại điều chỉnh tư thế, chống tay lên trán, ngước mắt lên và nở một nụ cười tự cho là "soái ca".
"Hãy đến tìm tôi mua thẻ tập, sẽ được giảm giá 20% nhé."
Đúng vậy.
Mục đích thực sự của anh ta không phải là xem bói, mà là lợi dụng lượng người đông đúc tại quán xem bói để quảng bá cho phòng tập thể hình của mình.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Đầu dây bên kia vang lên một tràng huyên náo, sau đó là giọng nói của Tiền Tu Viễn.Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười."Anh cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"Tiền Tu Viễn ngượng ngùng gãi đầu, nhìn năm người bị cảnh sát còng tay: "Khá hơn nhiều rồi."Anh ta là tức giận vì bố đã giấu diếm tình trạng gia đình.Nhưng khi biết được bố mình vẫn vì mình mà bỏ ra hàng chục triệu để mở công ty, thì sự ủy khuất và oán khí trong lòng anh ta đã tan biến đi một nửa.Hiện tại, kẻ chủ mưu đang ngồi đồn cảnh sát, biết được vụ bạo lực không liên quan đến bố mình.Anh ta hoàn toàn buông bỏ những uất hận tích tụ bấy lâu nay."Cuộc sống có ổn thỏa không?" Sở Nguyệt Nịnh hỏi tiếp.Chàng trai ngượng ngùng cười: "Ổn thỏa rồi, đã thấy được ki vọng."Anh ta biết, Sở đại sư đã cứu mình."Cảm ơn đại sư.""Ừ, nếu 5 năm sau anh vẫn còn có ý tưởng làm game online thì hãy cứ làm thôi." Sở Nguyệt Nịnh cười. Vào thời kỳ này, internet mới bắt đầu dần phổ cập.Tiền Tu Viễn lại rưng rưng nước mắt, hít hít mũi."Đại sư, cô là ân nhân cứu mạng cả đời của tôi."Tiền gia phái xe chuyên dụng đưa Sở Nguyệt Nịnh về phố Miếu, Tiền Hi cũng cung kính dâng bao lì xì to tướng.Sở Nguyệt Nịnh chỉ rút ra hai tờ tiền từ trong bao.Thấy Sở Nguyệt Nịnh không muốn nhận nhiều tiền, Tiền Hi vô cùng áy náy: "Sau này đại sư có việc gì chỉ cần nói một lời, Tiền gia nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ.""Bao gồm cả Hương Tâm, chỉ cần đại sư vui lòng giá lâm, toàn bộ chi phí sẽ được miễn phí."Là do ông ngu ngốc.Mạng sống của con trai há có thể so sánh được với tiền tài sao? "Tôi nhận nhiều như vậy không phải vì muốn gì khác." Sở Nguyệt Nịnh bỏ hai trăm tệ vào túi áo khoác len, "Bất kỳ sinh mệnh nào cũng không nên coi thường vì bất kỳ lý do gì." Vì vậy.Dù có tiền hay không.Gặp gỡ cô.Cô đều sẽ cứu.Tiền Hi cảm động vô cùng, đồng thời nhớ đến bản thân không hoàn thành trách nhiệm của người cha, lòng vô cùng áy náy: "Đại sư nói đúng, sau này tôi sẽ chú ý nhiều hơn đến cảm xúc của Tu Viễn."Chờ đến khi siêu xe rời đi.Sở Nguyệt Nịnh mới vỗ vỗ lưng, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh.Vừa mới đi theo ra ngoài, các hàng xóm cũng đã trở lại.Họ bàn tán về chuyện của Tiền Tu Viễn với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.Ai mà ngờ được rằng một anh chàng nghèo ngủ dưới cầu vượt lại có thể là một đại gia?"Thật là ngưỡng mộ, mai tôi cũng phải đi ngủ dưới cầu vượt, biết đâu gia đình tôi cũng đang giấu giếm gia thế."Một người hàng xóm khác cũng vui vẻ nói: "Có lý, tôi cũng thử xem."Sở Nguyệt Nịnh khuấy đều chén trà nguội, sau đó mở phích nước nóng pha một bình trà mới. Khi đã ngồi ổn định, cô nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: "Vị khách tiếp theo là ai? Có thể tiếp tục xem bói.""Là tôi."Một người đàn ông trong đám đông giơ tay lên.Mọi người xung quanh đều nhìn về phía anh ta.Đó là một thanh niên nam tính mặc đồ tập thể thao màu đen, cơ thể rắn chắc với từng múi cơ cuồn cuộn. Anh ta cao lớn nhưng bước đi lại nhẹ nhàng, thậm chí còn giơ hai tay lên tạo dáng khi đi đến trước mặt mọi người.Điều này khiến cho một số phụ nữ trong đám đông reo hò phấn khích.Khi thấy mục đích đã đạt được, anh ta nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng sáng."Tôi là Thư Đạt, chủ phòng tập thể hình và cũng là huấn luyện viên. Phòng tập của tôi nằm trên lầu của quán xem bói này. Hoan nghênh mọi người đến phòng tập của tôi để tập thể hình."Nói xong, anh ta lại điều chỉnh tư thế, chống tay lên trán, ngước mắt lên và nở một nụ cười tự cho là "soái ca"."Hãy đến tìm tôi mua thẻ tập, sẽ được giảm giá 20% nhé."Đúng vậy.Mục đích thực sự của anh ta không phải là xem bói, mà là lợi dụng lượng người đông đúc tại quán xem bói để quảng bá cho phòng tập thể hình của mình.