"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 348: Chương 348

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…  "Cô không cần xem bói cho tôi đâu, đại sư. Cứ lợi dụng thời gian này để nghỉ ngơi đi.""Vậy thì đến đây nào, sư nãi." Trần Hạo Minh vừa đưa tiền đã đứng dậy, hớn hở chuẩn bị vẫy tay mời hai vị sư nãi đang nhìn chằm chằm vào n.g.ự.c mình lên lầu.Đối mặt với Thần toán phố Miếu.Anh ta dường như không có chút luyến tiếc nào.Dù sao, xem bói cũng chẳng thể so sánh được với việc đi làm hai đơn hàng."Khoan đã."Cô gái ngồi bên chiếc bàn gỗ, nhìn 300 tệ trên bàn, chậm rãi nở nụ cười: "Chắc chắn không muốn xem bói?"Trần Hạo Minh xua tay, cười tươi rạng rỡ: "Đại sư, thôi bỏ đi, thật sự cuộc đời tôi không có gì hay để xem.""Phải không?" Sở Nguyệt Nịnh nhìn tướng mạo của anh ta, nhíu mày: "Anh có khúc mắc nghiêm trọng như vậy mà xác định không muốn xem bói sao?""Hơn nữa, mấy vị khách hàng đó cũng không thể nào cứu được phòng tập thể hình của anh."Một câu nói.DTVĐã vạch trần hoàn cảnh khó khăn của Trần Hạo Minh.Nụ cười trên môi Trần Hạo Minh chợt tắt, thái độ thờ ơ lúc trước biến mất không dấu vết, mồ hôi lạnh toát tuôn ra từ sau lưng.Không thể nào.Điều này hoàn toàn không thể xảy ra.Suy nghĩ sâu kín trong lòng anh ta, chưa bao giờ tiết lộ cho ai khác, vậy mà Sở đại sư lại biết được?Sở Nguyệt Nịnh đẩy 300 tệ về phía Trần Hạo Minh: "Nếu anh không muốn xem bói nữa, hãy lấy tiền về. Tôi sẽ hoãn lại cho người tiếp theo." "Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nói với anh một điều. Khúc mắc của anh ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của anh, nếu không giải quyết được, phòng tập thể hình của anh nhất định sẽ phá sản.""Muốn xem bói không?"Nghe được khúc mắc có liên quan đến sự nghiệp, Trần Hạo Minh lập tức tỉnh táo.Nói giỡn chứ, ai mà không quan tâm đến sự nghiệp của mình.Đó là 300 vạn! 300 vạn đó!Trần Hạo Minh nhanh chóng ngồi xuống đối diện với Sở Nguyệt Nịnh, đặt hai tay lên bàn, háo hức nhìn cô: "Đại sư, xin ngài chỉ bảo, chỉ cần phòng tập thể hình của tôi khởi sắc trở lại, dù ngài bảo tôi đi làm “vịt” tôi cũng đồng ý.""Đừng làm “vịt”, cơ thể anh không chịu nổi đâu." Sở Nguyệt Nịnh cười."Chịu nổi, tôi thực sự chịu nổi." Trần Hạo Minh xắn tay áo lên, khoe cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc.Hai vị sư nãi lại không thể rời mắt khỏi cơ bắp của anh ta.Theo quy định, Sở Nguyệt Nịnh trước tiên lấy bát tự sinh thần của Trần Hạo Minh, kết hợp bát tự để xem tướng mạo."Theo quy cũ, tôi sẽ nói qua cho anh tình hình cơ bản của anh."Trần Hạo Minh buông tay áo, không cố tình làm trò nữa. Nếu đã quyết định xem bói nghiêm túc, thì vẫn nên nghiêm túc, công việc nào cũng không dễ dàng, anh ta cần tôn trọng đối phương.Sở Nguyệt Nịnh bấm bấm ngón tay: "Giáp Mộc ngày chủ Mậu Thổ, ngày chủ Mậu Thổ thuộc Chính Quan, trong nhà anh hẳn là có một người chị gái. Cha anh khỏe mạnh, tứ trụ xuất hiện Kiêu Thực kết hợp với cung Mẫu ảm đạm có hố, mẹ anh đã không còn nữa phải không?"Bỗng nhiên nhắc đến mẹ, Trần Hạo Minh rõ ràng thất thần: "Đúng vậy, mẹ tôi qua đời vì tai nạn khi tôi mới 20 tuổi. Nếu mẹ còn sống, có lẽ bà sẽ rất lo lắng và buồn phiền vì việc đầu tư hàng trăm vạn vào phòng tập thể hình mà không hiệu quả của tôi."Sở Nguyệt Nịnh gật đầu đồng ý: "Mẹ thường sẽ lo lắng cho con cái hơn cả.""Đúng vậy." Trần Hạo Minh nhận ra sự thất thố của mình, lại cười ha ha: "Tôi cũng có một người chị gái, nhưng chị ấy đã kết hôn và sống ở New Zealand. Hai điều mà đại sư nói đều đúng, quả nhiên có bản lĩnh, không trách gì mà khách hàng mỗi ngày đều nườm nượp đến."Sau khi Sở Nguyệt Nịnh tính xong, sắc mặt Trần Hạo Minh trở nên nghiêm túc hơn nhiều.Tất cả những thông tin về gia đình anh đều được tính toán chính xác, vậy... những gì đại sư vừa nói về tình hình phòng tập thể hình chẳng phải là dữ nhiều lành ít sao?Nghĩ đến việc vất vả tích cóp mười mấy năm mới có được vài trăm vạn, mà chỉ trong vài tháng ngắn ngủi phải đổ sông đổ bể, anh ta không khỏi lo lắng.

 

"Cô không cần xem bói cho tôi đâu, đại sư. Cứ lợi dụng thời gian này để nghỉ ngơi đi."

"Vậy thì đến đây nào, sư nãi." Trần Hạo Minh vừa đưa tiền đã đứng dậy, hớn hở chuẩn bị vẫy tay mời hai vị sư nãi đang nhìn chằm chằm vào n.g.ự.c mình lên lầu.

Đối mặt với Thần toán phố Miếu.

Anh ta dường như không có chút luyến tiếc nào.

Dù sao, xem bói cũng chẳng thể so sánh được với việc đi làm hai đơn hàng.

"Khoan đã."

Cô gái ngồi bên chiếc bàn gỗ, nhìn 300 tệ trên bàn, chậm rãi nở nụ cười: "Chắc chắn không muốn xem bói?"

Trần Hạo Minh xua tay, cười tươi rạng rỡ: "Đại sư, thôi bỏ đi, thật sự cuộc đời tôi không có gì hay để xem."

"Phải không?" Sở Nguyệt Nịnh nhìn tướng mạo của anh ta, nhíu mày: "Anh có khúc mắc nghiêm trọng như vậy mà xác định không muốn xem bói sao?"

"Hơn nữa, mấy vị khách hàng đó cũng không thể nào cứu được phòng tập thể hình của anh."

Một câu nói.

DTV

Đã vạch trần hoàn cảnh khó khăn của Trần Hạo Minh.

Nụ cười trên môi Trần Hạo Minh chợt tắt, thái độ thờ ơ lúc trước biến mất không dấu vết, mồ hôi lạnh toát tuôn ra từ sau lưng.

Không thể nào.

Điều này hoàn toàn không thể xảy ra.

Suy nghĩ sâu kín trong lòng anh ta, chưa bao giờ tiết lộ cho ai khác, vậy mà Sở đại sư lại biết được?

Sở Nguyệt Nịnh đẩy 300 tệ về phía Trần Hạo Minh: "Nếu anh không muốn xem bói nữa, hãy lấy tiền về. Tôi sẽ hoãn lại cho người tiếp theo."

 

"Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nói với anh một điều. Khúc mắc của anh ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của anh, nếu không giải quyết được, phòng tập thể hình của anh nhất định sẽ phá sản."

"Muốn xem bói không?"

Nghe được khúc mắc có liên quan đến sự nghiệp, Trần Hạo Minh lập tức tỉnh táo.

Nói giỡn chứ, ai mà không quan tâm đến sự nghiệp của mình.

Đó là 300 vạn! 300 vạn đó!

Trần Hạo Minh nhanh chóng ngồi xuống đối diện với Sở Nguyệt Nịnh, đặt hai tay lên bàn, háo hức nhìn cô: "Đại sư, xin ngài chỉ bảo, chỉ cần phòng tập thể hình của tôi khởi sắc trở lại, dù ngài bảo tôi đi làm “vịt” tôi cũng đồng ý."

"Đừng làm “vịt”, cơ thể anh không chịu nổi đâu." Sở Nguyệt Nịnh cười.

"Chịu nổi, tôi thực sự chịu nổi." Trần Hạo Minh xắn tay áo lên, khoe cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc.

Hai vị sư nãi lại không thể rời mắt khỏi cơ bắp của anh ta.

Theo quy định, Sở Nguyệt Nịnh trước tiên lấy bát tự sinh thần của Trần Hạo Minh, kết hợp bát tự để xem tướng mạo.

"Theo quy cũ, tôi sẽ nói qua cho anh tình hình cơ bản của anh."

Trần Hạo Minh buông tay áo, không cố tình làm trò nữa. Nếu đã quyết định xem bói nghiêm túc, thì vẫn nên nghiêm túc, công việc nào cũng không dễ dàng, anh ta cần tôn trọng đối phương.

Sở Nguyệt Nịnh bấm bấm ngón tay: "Giáp Mộc ngày chủ Mậu Thổ, ngày chủ Mậu Thổ thuộc Chính Quan, trong nhà anh hẳn là có một người chị gái. Cha anh khỏe mạnh, tứ trụ xuất hiện Kiêu Thực kết hợp với cung Mẫu ảm đạm có hố, mẹ anh đã không còn nữa phải không?"

Bỗng nhiên nhắc đến mẹ, Trần Hạo Minh rõ ràng thất thần: "Đúng vậy, mẹ tôi qua đời vì tai nạn khi tôi mới 20 tuổi. Nếu mẹ còn sống, có lẽ bà sẽ rất lo lắng và buồn phiền vì việc đầu tư hàng trăm vạn vào phòng tập thể hình mà không hiệu quả của tôi."

Sở Nguyệt Nịnh gật đầu đồng ý: "Mẹ thường sẽ lo lắng cho con cái hơn cả."

"Đúng vậy." Trần Hạo Minh nhận ra sự thất thố của mình, lại cười ha ha: "Tôi cũng có một người chị gái, nhưng chị ấy đã kết hôn và sống ở New Zealand. Hai điều mà đại sư nói đều đúng, quả nhiên có bản lĩnh, không trách gì mà khách hàng mỗi ngày đều nườm nượp đến."

Sau khi Sở Nguyệt Nịnh tính xong, sắc mặt Trần Hạo Minh trở nên nghiêm túc hơn nhiều.

Tất cả những thông tin về gia đình anh đều được tính toán chính xác, vậy... những gì đại sư vừa nói về tình hình phòng tập thể hình chẳng phải là dữ nhiều lành ít sao?

Nghĩ đến việc vất vả tích cóp mười mấy năm mới có được vài trăm vạn, mà chỉ trong vài tháng ngắn ngủi phải đổ sông đổ bể, anh ta không khỏi lo lắng.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…  "Cô không cần xem bói cho tôi đâu, đại sư. Cứ lợi dụng thời gian này để nghỉ ngơi đi.""Vậy thì đến đây nào, sư nãi." Trần Hạo Minh vừa đưa tiền đã đứng dậy, hớn hở chuẩn bị vẫy tay mời hai vị sư nãi đang nhìn chằm chằm vào n.g.ự.c mình lên lầu.Đối mặt với Thần toán phố Miếu.Anh ta dường như không có chút luyến tiếc nào.Dù sao, xem bói cũng chẳng thể so sánh được với việc đi làm hai đơn hàng."Khoan đã."Cô gái ngồi bên chiếc bàn gỗ, nhìn 300 tệ trên bàn, chậm rãi nở nụ cười: "Chắc chắn không muốn xem bói?"Trần Hạo Minh xua tay, cười tươi rạng rỡ: "Đại sư, thôi bỏ đi, thật sự cuộc đời tôi không có gì hay để xem.""Phải không?" Sở Nguyệt Nịnh nhìn tướng mạo của anh ta, nhíu mày: "Anh có khúc mắc nghiêm trọng như vậy mà xác định không muốn xem bói sao?""Hơn nữa, mấy vị khách hàng đó cũng không thể nào cứu được phòng tập thể hình của anh."Một câu nói.DTVĐã vạch trần hoàn cảnh khó khăn của Trần Hạo Minh.Nụ cười trên môi Trần Hạo Minh chợt tắt, thái độ thờ ơ lúc trước biến mất không dấu vết, mồ hôi lạnh toát tuôn ra từ sau lưng.Không thể nào.Điều này hoàn toàn không thể xảy ra.Suy nghĩ sâu kín trong lòng anh ta, chưa bao giờ tiết lộ cho ai khác, vậy mà Sở đại sư lại biết được?Sở Nguyệt Nịnh đẩy 300 tệ về phía Trần Hạo Minh: "Nếu anh không muốn xem bói nữa, hãy lấy tiền về. Tôi sẽ hoãn lại cho người tiếp theo." "Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nói với anh một điều. Khúc mắc của anh ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của anh, nếu không giải quyết được, phòng tập thể hình của anh nhất định sẽ phá sản.""Muốn xem bói không?"Nghe được khúc mắc có liên quan đến sự nghiệp, Trần Hạo Minh lập tức tỉnh táo.Nói giỡn chứ, ai mà không quan tâm đến sự nghiệp của mình.Đó là 300 vạn! 300 vạn đó!Trần Hạo Minh nhanh chóng ngồi xuống đối diện với Sở Nguyệt Nịnh, đặt hai tay lên bàn, háo hức nhìn cô: "Đại sư, xin ngài chỉ bảo, chỉ cần phòng tập thể hình của tôi khởi sắc trở lại, dù ngài bảo tôi đi làm “vịt” tôi cũng đồng ý.""Đừng làm “vịt”, cơ thể anh không chịu nổi đâu." Sở Nguyệt Nịnh cười."Chịu nổi, tôi thực sự chịu nổi." Trần Hạo Minh xắn tay áo lên, khoe cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc.Hai vị sư nãi lại không thể rời mắt khỏi cơ bắp của anh ta.Theo quy định, Sở Nguyệt Nịnh trước tiên lấy bát tự sinh thần của Trần Hạo Minh, kết hợp bát tự để xem tướng mạo."Theo quy cũ, tôi sẽ nói qua cho anh tình hình cơ bản của anh."Trần Hạo Minh buông tay áo, không cố tình làm trò nữa. Nếu đã quyết định xem bói nghiêm túc, thì vẫn nên nghiêm túc, công việc nào cũng không dễ dàng, anh ta cần tôn trọng đối phương.Sở Nguyệt Nịnh bấm bấm ngón tay: "Giáp Mộc ngày chủ Mậu Thổ, ngày chủ Mậu Thổ thuộc Chính Quan, trong nhà anh hẳn là có một người chị gái. Cha anh khỏe mạnh, tứ trụ xuất hiện Kiêu Thực kết hợp với cung Mẫu ảm đạm có hố, mẹ anh đã không còn nữa phải không?"Bỗng nhiên nhắc đến mẹ, Trần Hạo Minh rõ ràng thất thần: "Đúng vậy, mẹ tôi qua đời vì tai nạn khi tôi mới 20 tuổi. Nếu mẹ còn sống, có lẽ bà sẽ rất lo lắng và buồn phiền vì việc đầu tư hàng trăm vạn vào phòng tập thể hình mà không hiệu quả của tôi."Sở Nguyệt Nịnh gật đầu đồng ý: "Mẹ thường sẽ lo lắng cho con cái hơn cả.""Đúng vậy." Trần Hạo Minh nhận ra sự thất thố của mình, lại cười ha ha: "Tôi cũng có một người chị gái, nhưng chị ấy đã kết hôn và sống ở New Zealand. Hai điều mà đại sư nói đều đúng, quả nhiên có bản lĩnh, không trách gì mà khách hàng mỗi ngày đều nườm nượp đến."Sau khi Sở Nguyệt Nịnh tính xong, sắc mặt Trần Hạo Minh trở nên nghiêm túc hơn nhiều.Tất cả những thông tin về gia đình anh đều được tính toán chính xác, vậy... những gì đại sư vừa nói về tình hình phòng tập thể hình chẳng phải là dữ nhiều lành ít sao?Nghĩ đến việc vất vả tích cóp mười mấy năm mới có được vài trăm vạn, mà chỉ trong vài tháng ngắn ngủi phải đổ sông đổ bể, anh ta không khỏi lo lắng.

Chương 348: Chương 348