"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 387: Chương 387
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Mẹ ơi." Phương Giai Giai nghe được có nội tình, liền nũng nịu nắm lấy tay Điền Ngọc Nga, "Mẹ nói cho con biết quán quân là ai? Thật sự là con bé nhà quê kia sao?"Lòng cô ta dâng lên nỗi lo sợ.Nếu đúng như vậy, chẳng phải chính là xác minh lời bói toán của Sở Nguyệt Nịnh trở thành sự thật sao? "Nhà quê thành quán quân? Nó còn lâu mới mơ được." Điền Ngọc Nga nói, "Bố con nói, là La phu nhân muốn nâng đỡ tân nhân, ba người đều đã điều động nội bộ. Tóm lại con yên tâm, quán quân cho dù là ai, cũng đều không phải là con bé nhà quê kia.""Hương Giang tiểu thư, sao có thể để một con bé Đại Lục vượt mặt."Phương Giai Giai nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.Cô ta thầm nghĩ lần trước chuyện âm thai chính là Sở Nguyệt Nịnh bày mưu tính kế, làm sao cô có thể thật sự thần thông quảng đại đến vậy.Nhớ đến con bé nhà quê kia chẳng vớt vát được gì.Phương Giai Giai khinh thường cong khóe miệng.Người nhà quê nên về quê cày ruộng, thế mà còn dám mơ làm minh tinh.Nếu không phải Hứa Từ Lộ hỗ trợ, thì con bé đó đã sớm bị loại từ lâu.Tại hiện trường TVB:Đạo diễn mang tai nghe nghe lén, điều chỉnh vị trí máy quay phim, cách thời gian bắt đầu còn lại một giờ.Nhân viên công tác tại hiện trường đều vô cùng khẩn trương.Nhân viên hậu cần vẫn đang điều chỉnh phông nền, theo dõi đài truyền hình không ngừng ra hiệu, "Sang trái, sang trái nữa, OK!"Khách quý đến dự càng ngày càng đông, các phóng viên của các tờ báo lớn tụ tập trước cổng TVB, mong có thể phỏng vấn được một vài nhân vật nổi tiếng trong chính giới.Thảm đỏ từ sảnh hiên trải dài đến cổng lớn, từng chiếc siêu xe nối đuôi nhau tiến vào.Bỗng nhiên, một phóng viên cầm điện thoại không ngừng reo lên, "Chà? Nhận được tin nội bộ nói rằng nhà họ Hứa cũng sẽ đến hiện trường xem thi sao?" Các phóng viên như bị tiêm m.á.u gà, mắt sáng rực lên như sói đói."Nhà họ Hứa? Vua điện lực nhà họ Hứa ư?""Nhà họ Hứa không chỉ có một cô con gái duy nhất sao, hay là Hứa Từ Lộ sẽ tự mình đến?""Hứa tiểu thư không giống phong cách cao ngạo thường ngày, cô ấy vốn không thích hoạt động giải trí, đài truyền hình năm ngoái đã tự mình gửi thiệp mời, cũng chưa thấy đến một lần.""Mọi người hãy nắm lấy cơ hội, cơ hội hiếm có này, nhất định phải chụp nhiều ảnh Hứa tiểu thư!"Hứa gia tuy nắm giữ phần lớn ngành điện lực Hương Giang, là "đại gia điện lực" bản địa, thân phận cao quý, nhưng lại vô cùng kín tiếng, không thích phô trương, cho dù tham gia các buổi đấu giá từ thiện lớn, phóng viên cũng rất khó chụp ảnh do có nhiều vệ sĩ bảo vệ xung quanh. Cho dù có chụp được, thì cũng chỉ là những bức ảnh mờ nhạt.Chiếc Bentley đen bóng lấp lánh dưới ánh đèn rực rỡ, từ từ vào cổng TVB."Đến rồi! Đến rồi!" Một phóng viên nào đó hô vang.Cả đám phóng viên ùa lên, đội ngũ vệ sĩ hùng hậu lập tức xuống xe giữ trật tự, các phóng viên ở hàng đầu thảm đỏ cùng các nhiếp ảnh gia háo hức chờ đợi.Cửa xe từ từ mở ra.Hứa Từ Lộ trong bộ váy đỏ rực rỡ bước xuống xe.Đèn flash chớp nháy liên tục, khi các phóng viên nghĩ rằng Hứa Từ Lộ sẽ đi về phía họ, họ đã sẵn sàng đưa micro đến phỏng vấn, thì Hứa Từ Lộ lại quay người, chiếc váy đỏ rực rỡ tung bay trong gió: "Nguyệt Nịnh, có thể xuống xe rồi."Xuống xe?Đại tiểu thư mà cũng đón người sao?Các phóng viên há hốc mồm kinh ngạc.Nghe đồn Hứa Từ Lộ kiêu căng, ương ngạnh, là "viên ngọc quý" được ông trùm điện lực Hương Giang cưng chiều trên tay, vậy mà lại đích thân đón người?Người đó rốt cuộc có thân phận gì?Không cần các phóng viên suy đoán nhiều, cửa xe bên kia lại hé mở.Các nhiếp ảnh gia nhanh chóng ngắm máy ảnh vào.Cô gái bước xuống xe, mặc áo sơ mi trắng tinh khôi cùng quần tây ống thẳng, khoác áo khoác cùng màu, mái tóc được búi gọn gàng sau đầu bằng một chiếc trâm đơn giản, thoạt nhìn giản dị nhưng lại ẩn chứa sự tinh tế.
"Mẹ ơi." Phương Giai Giai nghe được có nội tình, liền nũng nịu nắm lấy tay Điền Ngọc Nga, "Mẹ nói cho con biết quán quân là ai? Thật sự là con bé nhà quê kia sao?"
Lòng cô ta dâng lên nỗi lo sợ.
Nếu đúng như vậy, chẳng phải chính là xác minh lời bói toán của Sở Nguyệt Nịnh trở thành sự thật sao?
"Nhà quê thành quán quân? Nó còn lâu mới mơ được." Điền Ngọc Nga nói, "Bố con nói, là La phu nhân muốn nâng đỡ tân nhân, ba người đều đã điều động nội bộ. Tóm lại con yên tâm, quán quân cho dù là ai, cũng đều không phải là con bé nhà quê kia."
"Hương Giang tiểu thư, sao có thể để một con bé Đại Lục vượt mặt."
Phương Giai Giai nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta thầm nghĩ lần trước chuyện âm thai chính là Sở Nguyệt Nịnh bày mưu tính kế, làm sao cô có thể thật sự thần thông quảng đại đến vậy.
Nhớ đến con bé nhà quê kia chẳng vớt vát được gì.
Phương Giai Giai khinh thường cong khóe miệng.
Người nhà quê nên về quê cày ruộng, thế mà còn dám mơ làm minh tinh.
Nếu không phải Hứa Từ Lộ hỗ trợ, thì con bé đó đã sớm bị loại từ lâu.
Tại hiện trường TVB:
Đạo diễn mang tai nghe nghe lén, điều chỉnh vị trí máy quay phim, cách thời gian bắt đầu còn lại một giờ.
Nhân viên công tác tại hiện trường đều vô cùng khẩn trương.
Nhân viên hậu cần vẫn đang điều chỉnh phông nền, theo dõi đài truyền hình không ngừng ra hiệu, "Sang trái, sang trái nữa, OK!"
Khách quý đến dự càng ngày càng đông, các phóng viên của các tờ báo lớn tụ tập trước cổng TVB, mong có thể phỏng vấn được một vài nhân vật nổi tiếng trong chính giới.
Thảm đỏ từ sảnh hiên trải dài đến cổng lớn, từng chiếc siêu xe nối đuôi nhau tiến vào.
Bỗng nhiên, một phóng viên cầm điện thoại không ngừng reo lên, "Chà? Nhận được tin nội bộ nói rằng nhà họ Hứa cũng sẽ đến hiện trường xem thi sao?"
Các phóng viên như bị tiêm m.á.u gà, mắt sáng rực lên như sói đói.
"Nhà họ Hứa? Vua điện lực nhà họ Hứa ư?"
"Nhà họ Hứa không chỉ có một cô con gái duy nhất sao, hay là Hứa Từ Lộ sẽ tự mình đến?"
"Hứa tiểu thư không giống phong cách cao ngạo thường ngày, cô ấy vốn không thích hoạt động giải trí, đài truyền hình năm ngoái đã tự mình gửi thiệp mời, cũng chưa thấy đến một lần."
"Mọi người hãy nắm lấy cơ hội, cơ hội hiếm có này, nhất định phải chụp nhiều ảnh Hứa tiểu thư!"
Hứa gia tuy nắm giữ phần lớn ngành điện lực Hương Giang, là "đại gia điện lực" bản địa, thân phận cao quý, nhưng lại vô cùng kín tiếng, không thích phô trương, cho dù tham gia các buổi đấu giá từ thiện lớn, phóng viên cũng rất khó chụp ảnh do có nhiều vệ sĩ bảo vệ xung quanh. Cho dù có chụp được, thì cũng chỉ là những bức ảnh mờ nhạt.
Chiếc Bentley đen bóng lấp lánh dưới ánh đèn rực rỡ, từ từ vào cổng TVB.
"Đến rồi! Đến rồi!" Một phóng viên nào đó hô vang.
Cả đám phóng viên ùa lên, đội ngũ vệ sĩ hùng hậu lập tức xuống xe giữ trật tự, các phóng viên ở hàng đầu thảm đỏ cùng các nhiếp ảnh gia háo hức chờ đợi.
Cửa xe từ từ mở ra.
Hứa Từ Lộ trong bộ váy đỏ rực rỡ bước xuống xe.
Đèn flash chớp nháy liên tục, khi các phóng viên nghĩ rằng Hứa Từ Lộ sẽ đi về phía họ, họ đã sẵn sàng đưa micro đến phỏng vấn, thì Hứa Từ Lộ lại quay người, chiếc váy đỏ rực rỡ tung bay trong gió: "Nguyệt Nịnh, có thể xuống xe rồi."
Xuống xe?
Đại tiểu thư mà cũng đón người sao?
Các phóng viên há hốc mồm kinh ngạc.
Nghe đồn Hứa Từ Lộ kiêu căng, ương ngạnh, là "viên ngọc quý" được ông trùm điện lực Hương Giang cưng chiều trên tay, vậy mà lại đích thân đón người?
Người đó rốt cuộc có thân phận gì?
Không cần các phóng viên suy đoán nhiều, cửa xe bên kia lại hé mở.
Các nhiếp ảnh gia nhanh chóng ngắm máy ảnh vào.
Cô gái bước xuống xe, mặc áo sơ mi trắng tinh khôi cùng quần tây ống thẳng, khoác áo khoác cùng màu, mái tóc được búi gọn gàng sau đầu bằng một chiếc trâm đơn giản, thoạt nhìn giản dị nhưng lại ẩn chứa sự tinh tế.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Mẹ ơi." Phương Giai Giai nghe được có nội tình, liền nũng nịu nắm lấy tay Điền Ngọc Nga, "Mẹ nói cho con biết quán quân là ai? Thật sự là con bé nhà quê kia sao?"Lòng cô ta dâng lên nỗi lo sợ.Nếu đúng như vậy, chẳng phải chính là xác minh lời bói toán của Sở Nguyệt Nịnh trở thành sự thật sao? "Nhà quê thành quán quân? Nó còn lâu mới mơ được." Điền Ngọc Nga nói, "Bố con nói, là La phu nhân muốn nâng đỡ tân nhân, ba người đều đã điều động nội bộ. Tóm lại con yên tâm, quán quân cho dù là ai, cũng đều không phải là con bé nhà quê kia.""Hương Giang tiểu thư, sao có thể để một con bé Đại Lục vượt mặt."Phương Giai Giai nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.Cô ta thầm nghĩ lần trước chuyện âm thai chính là Sở Nguyệt Nịnh bày mưu tính kế, làm sao cô có thể thật sự thần thông quảng đại đến vậy.Nhớ đến con bé nhà quê kia chẳng vớt vát được gì.Phương Giai Giai khinh thường cong khóe miệng.Người nhà quê nên về quê cày ruộng, thế mà còn dám mơ làm minh tinh.Nếu không phải Hứa Từ Lộ hỗ trợ, thì con bé đó đã sớm bị loại từ lâu.Tại hiện trường TVB:Đạo diễn mang tai nghe nghe lén, điều chỉnh vị trí máy quay phim, cách thời gian bắt đầu còn lại một giờ.Nhân viên công tác tại hiện trường đều vô cùng khẩn trương.Nhân viên hậu cần vẫn đang điều chỉnh phông nền, theo dõi đài truyền hình không ngừng ra hiệu, "Sang trái, sang trái nữa, OK!"Khách quý đến dự càng ngày càng đông, các phóng viên của các tờ báo lớn tụ tập trước cổng TVB, mong có thể phỏng vấn được một vài nhân vật nổi tiếng trong chính giới.Thảm đỏ từ sảnh hiên trải dài đến cổng lớn, từng chiếc siêu xe nối đuôi nhau tiến vào.Bỗng nhiên, một phóng viên cầm điện thoại không ngừng reo lên, "Chà? Nhận được tin nội bộ nói rằng nhà họ Hứa cũng sẽ đến hiện trường xem thi sao?" Các phóng viên như bị tiêm m.á.u gà, mắt sáng rực lên như sói đói."Nhà họ Hứa? Vua điện lực nhà họ Hứa ư?""Nhà họ Hứa không chỉ có một cô con gái duy nhất sao, hay là Hứa Từ Lộ sẽ tự mình đến?""Hứa tiểu thư không giống phong cách cao ngạo thường ngày, cô ấy vốn không thích hoạt động giải trí, đài truyền hình năm ngoái đã tự mình gửi thiệp mời, cũng chưa thấy đến một lần.""Mọi người hãy nắm lấy cơ hội, cơ hội hiếm có này, nhất định phải chụp nhiều ảnh Hứa tiểu thư!"Hứa gia tuy nắm giữ phần lớn ngành điện lực Hương Giang, là "đại gia điện lực" bản địa, thân phận cao quý, nhưng lại vô cùng kín tiếng, không thích phô trương, cho dù tham gia các buổi đấu giá từ thiện lớn, phóng viên cũng rất khó chụp ảnh do có nhiều vệ sĩ bảo vệ xung quanh. Cho dù có chụp được, thì cũng chỉ là những bức ảnh mờ nhạt.Chiếc Bentley đen bóng lấp lánh dưới ánh đèn rực rỡ, từ từ vào cổng TVB."Đến rồi! Đến rồi!" Một phóng viên nào đó hô vang.Cả đám phóng viên ùa lên, đội ngũ vệ sĩ hùng hậu lập tức xuống xe giữ trật tự, các phóng viên ở hàng đầu thảm đỏ cùng các nhiếp ảnh gia háo hức chờ đợi.Cửa xe từ từ mở ra.Hứa Từ Lộ trong bộ váy đỏ rực rỡ bước xuống xe.Đèn flash chớp nháy liên tục, khi các phóng viên nghĩ rằng Hứa Từ Lộ sẽ đi về phía họ, họ đã sẵn sàng đưa micro đến phỏng vấn, thì Hứa Từ Lộ lại quay người, chiếc váy đỏ rực rỡ tung bay trong gió: "Nguyệt Nịnh, có thể xuống xe rồi."Xuống xe?Đại tiểu thư mà cũng đón người sao?Các phóng viên há hốc mồm kinh ngạc.Nghe đồn Hứa Từ Lộ kiêu căng, ương ngạnh, là "viên ngọc quý" được ông trùm điện lực Hương Giang cưng chiều trên tay, vậy mà lại đích thân đón người?Người đó rốt cuộc có thân phận gì?Không cần các phóng viên suy đoán nhiều, cửa xe bên kia lại hé mở.Các nhiếp ảnh gia nhanh chóng ngắm máy ảnh vào.Cô gái bước xuống xe, mặc áo sơ mi trắng tinh khôi cùng quần tây ống thẳng, khoác áo khoác cùng màu, mái tóc được búi gọn gàng sau đầu bằng một chiếc trâm đơn giản, thoạt nhìn giản dị nhưng lại ẩn chứa sự tinh tế.