"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 398: Chương 398

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… ...Sở Nguyệt Nịnh ăn xong bánh cuốn rồi rời khỏi quán. Vì hôm qua xe quán đã để lại ở Phố Miếu, nên hôm nay cô quyết định đi đường khác.Khoảng chừng nửa tiếng sau.Cô ôm túi, đến trước cửa hàng.Vào sáng sớm. Cửa hàng đã mở cửa, công nhân đang vận chuyển từng tấm ván gỗ vào trong, trên nền đất rơi đầy bụi gỗ."Cẩn thận nào. Ván gỗ quý lắm, gãy một tấm là tốn kém rất nhiều." Chung Xướng sáng sớm đã mang theo người chuẩn bị thi công, thấy bụi gỗ rơi xuống liền rất xót xa.Làm ăn mà phải tiết kiệm, một tấm ván gỗ này có thể mua được hai tấm ván gỗ của Bao Công.Chung Xướng dặn dò xong, liền đội mũ bảo hộ chuẩn bị thi công, hắn vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh bước lên bậc thang.Hắn nở nụ cười nhưng lại ngạc nhiên: "Cô chủ, sao sáng sớm đã đến đây rồi?""Lại đây đưa bùa." Sở Nguyệt Nịnh giơ túi da trâu lên, nhìn quanh quất: "Ăn sáng chưa? Chưa ăn thì cháu đi mua cho.""Ăn rồi." Chung Xướng thấy chủ nhân quan tâm cũng mỉm cười.Ở Hương Giang, chủ nhân đi làm không cần phải lo cơm nước cho công nhân, dù sao công nhân ăn thêm một bữa cũng không tiện, hiếm có người trẻ tuổi nào nhiệt tình như vậy."Làm phiền bác Chung giúp tôi dán bùa lên tấm ván gỗ với." Sở Nguyệt Nịnh đưa túi da trâu cho hắn."Không sao cả, không cần khách sáo." Chung Xướng nhận lấy túi da trâu, biết Sở Nguyệt Nịnh sốt ruột trang trí: "Tôi sẽ gọi người dán ngay."Hắn quay đầu gọi: "Lệ Lệ! Lệ Lệ ơi!"Không lâu sau một người phụ nữ trang điểm nhẹ nhàng bước ra.Sở Nguyệt Nịnh biết cô ta, là vợ của Chung Xướng.Chung Xướng vẫy tay gọi Lệ Lệ đến, đưa túi da trâu cho cô ta: "Lấy bùa trong túi ra, chuẩn bị tấm ván gỗ, dùng hồ dán bùa lên, nhớ dán đẹp một chút." Lệ Lệ đóng nắp hộp phấn, ôm túi da trâu, nhìn Sở Nguyệt Nịnh liếc mắt một cái rồi bĩu môi, lại giơ tay chọc vào Chung Xướng: "Anh à, nói giúp thì giúp thật à? Hồ dán vừa dính vừa hôi, em lo làm bẩn quần áo. Mới mua cả đấy.""Được rồi được rồi." Chung Xướng kiên nhẫn dỗ dành người vợ xinh đẹp: "Túy Kê và những người khác đều đang bận việc khác, loại việc tinh tế này chỉ có em mới giúp đỡ anh là được thôi. Chờ xong việc, anh lại mua cho em một bộ đồ mới nhé.""Anh nói dối." Lệ Lệ không vui."Anh nói thật, một bộ không đủ thì mua hai bộ." Chung Xướng rất kiên nhẫn."Vậy cũng được." Lệ Lệ hừ nhẹ một tiếng, ôm túi da trâu liếc nhìn Sở Nguyệt Nịnh rồi đi ra khỏi cửa vào phòng nhỏ.Khi mọi người đã đi xa, xác định vợ mình không nghe thấy, Chung Xướng mới nói một cách ngại ngùng: "Thật ngại quá, vợ tôi còn trẻ, thường hay mè nheo."Hơn ba mươi tuổi mà còn trẻ ư?Lệ Lệ là một người phụ nữ đào hoa, điển hình là kiểu ăn trong chén lại nhìn trong nồi, sẽ không an phận. Vợ chồng họ không hợp, cũng khó có thể lâu dài.Tuy nhiên, Chung Xướng không hỏi gì. Cô tự nhiên cũng không thể chủ động nói.Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Không sao."Thấy cô chủ không trách móc vì thái độ vô lễ của vợ, Chung Xướng đội mũ bảo hộ lên đầu và mỉm cười: "Cô chủ đi nghỉ ngơi trước đi, tôi muốn bắt đầu công việc."Nói xong, hắn cúi người xuống nhặt dụng cụ ở góc tường, vừa cúi người đã đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói."Ôi!"Chung Xướng ôm bụng, lông mày và mũi nhíu chặt lại, biểu hiện vô cùng đau đớn.Biến cố xảy ra quá đột ngột.Sở Nguyệt Nịnh vừa giơ tay lên đỡ thì ầm ầm ầm, bụi bặm màu xám trắng từ thang chữ A đổ xuống dưới, một người nhanh chóng đi xuống.Cô chưa kịp đỡ đã có công nhân đỡ lấy."Không sao đâu, bác Chung giao cho tôi."Nói xong, Túy Kê liền đưa tay vòng quanh n.g.ự.c Chung Xướng, quay lưng về phía tường và ôm hắn vào góc. Chung Xướng đau đến mức không thể đứng thẳng, mặc cho Túy Kê kéo hắn vào góc và ngồi xuống.Túy Kê tức giận nhưng vẫn cố tỏ ra quan tâm, đưa khăn cho hắn lau mồ hôi, đôi mắt đảo quanh một vòng và giọng điệu giả vờ lo lắng: "Anh Chung à, tối qua em bảo anh đừng ăn ốc nhiều mà, sao anh không nghe, giờ ra nông nỗi này rồi."

...

Sở Nguyệt Nịnh ăn xong bánh cuốn rồi rời khỏi quán. Vì hôm qua xe quán đã để lại ở Phố Miếu, nên hôm nay cô quyết định đi đường khác.

Khoảng chừng nửa tiếng sau.

Cô ôm túi, đến trước cửa hàng.

Vào sáng sớm.

 

Cửa hàng đã mở cửa, công nhân đang vận chuyển từng tấm ván gỗ vào trong, trên nền đất rơi đầy bụi gỗ.

"Cẩn thận nào. Ván gỗ quý lắm, gãy một tấm là tốn kém rất nhiều." Chung Xướng sáng sớm đã mang theo người chuẩn bị thi công, thấy bụi gỗ rơi xuống liền rất xót xa.

Làm ăn mà phải tiết kiệm, một tấm ván gỗ này có thể mua được hai tấm ván gỗ của Bao Công.

Chung Xướng dặn dò xong, liền đội mũ bảo hộ chuẩn bị thi công, hắn vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh bước lên bậc thang.

Hắn nở nụ cười nhưng lại ngạc nhiên: "Cô chủ, sao sáng sớm đã đến đây rồi?"

"Lại đây đưa bùa." Sở Nguyệt Nịnh giơ túi da trâu lên, nhìn quanh quất: "Ăn sáng chưa? Chưa ăn thì cháu đi mua cho."

"Ăn rồi." Chung Xướng thấy chủ nhân quan tâm cũng mỉm cười.

Ở Hương Giang, chủ nhân đi làm không cần phải lo cơm nước cho công nhân, dù sao công nhân ăn thêm một bữa cũng không tiện, hiếm có người trẻ tuổi nào nhiệt tình như vậy.

"Làm phiền bác Chung giúp tôi dán bùa lên tấm ván gỗ với." Sở Nguyệt Nịnh đưa túi da trâu cho hắn.

"Không sao cả, không cần khách sáo." Chung Xướng nhận lấy túi da trâu, biết Sở Nguyệt Nịnh sốt ruột trang trí: "Tôi sẽ gọi người dán ngay."

Hắn quay đầu gọi: "Lệ Lệ! Lệ Lệ ơi!"

Không lâu sau một người phụ nữ trang điểm nhẹ nhàng bước ra.

Sở Nguyệt Nịnh biết cô ta, là vợ của Chung Xướng.

Chung Xướng vẫy tay gọi Lệ Lệ đến, đưa túi da trâu cho cô ta: "Lấy bùa trong túi ra, chuẩn bị tấm ván gỗ, dùng hồ dán bùa lên, nhớ dán đẹp một chút."

 

Lệ Lệ đóng nắp hộp phấn, ôm túi da trâu, nhìn Sở Nguyệt Nịnh liếc mắt một cái rồi bĩu môi, lại giơ tay chọc vào Chung Xướng: "Anh à, nói giúp thì giúp thật à? Hồ dán vừa dính vừa hôi, em lo làm bẩn quần áo. Mới mua cả đấy."

"Được rồi được rồi." Chung Xướng kiên nhẫn dỗ dành người vợ xinh đẹp: "Túy Kê và những người khác đều đang bận việc khác, loại việc tinh tế này chỉ có em mới giúp đỡ anh là được thôi. Chờ xong việc, anh lại mua cho em một bộ đồ mới nhé."

"Anh nói dối." Lệ Lệ không vui.

"Anh nói thật, một bộ không đủ thì mua hai bộ." Chung Xướng rất kiên nhẫn.

"Vậy cũng được." Lệ Lệ hừ nhẹ một tiếng, ôm túi da trâu liếc nhìn Sở Nguyệt Nịnh rồi đi ra khỏi cửa vào phòng nhỏ.

Khi mọi người đã đi xa, xác định vợ mình không nghe thấy, Chung Xướng mới nói một cách ngại ngùng: "Thật ngại quá, vợ tôi còn trẻ, thường hay mè nheo."

Hơn ba mươi tuổi mà còn trẻ ư?

Lệ Lệ là một người phụ nữ đào hoa, điển hình là kiểu ăn trong chén lại nhìn trong nồi, sẽ không an phận. Vợ chồng họ không hợp, cũng khó có thể lâu dài.

Tuy nhiên, Chung Xướng không hỏi gì. Cô tự nhiên cũng không thể chủ động nói.

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Không sao."

Thấy cô chủ không trách móc vì thái độ vô lễ của vợ, Chung Xướng đội mũ bảo hộ lên đầu và mỉm cười: "Cô chủ đi nghỉ ngơi trước đi, tôi muốn bắt đầu công việc."

Nói xong, hắn cúi người xuống nhặt dụng cụ ở góc tường, vừa cúi người đã đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói.

"Ôi!"

Chung Xướng ôm bụng, lông mày và mũi nhíu chặt lại, biểu hiện vô cùng đau đớn.

Biến cố xảy ra quá đột ngột.

Sở Nguyệt Nịnh vừa giơ tay lên đỡ thì ầm ầm ầm, bụi bặm màu xám trắng từ thang chữ A đổ xuống dưới, một người nhanh chóng đi xuống.

Cô chưa kịp đỡ đã có công nhân đỡ lấy.

"Không sao đâu, bác Chung giao cho tôi."

Nói xong, Túy Kê liền đưa tay vòng quanh n.g.ự.c Chung Xướng, quay lưng về phía tường và ôm hắn vào góc. Chung Xướng đau đến mức không thể đứng thẳng, mặc cho Túy Kê kéo hắn vào góc và ngồi xuống.

Túy Kê tức giận nhưng vẫn cố tỏ ra quan tâm, đưa khăn cho hắn lau mồ hôi, đôi mắt đảo quanh một vòng và giọng điệu giả vờ lo lắng: "Anh Chung à, tối qua em bảo anh đừng ăn ốc nhiều mà, sao anh không nghe, giờ ra nông nỗi này rồi."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… ...Sở Nguyệt Nịnh ăn xong bánh cuốn rồi rời khỏi quán. Vì hôm qua xe quán đã để lại ở Phố Miếu, nên hôm nay cô quyết định đi đường khác.Khoảng chừng nửa tiếng sau.Cô ôm túi, đến trước cửa hàng.Vào sáng sớm. Cửa hàng đã mở cửa, công nhân đang vận chuyển từng tấm ván gỗ vào trong, trên nền đất rơi đầy bụi gỗ."Cẩn thận nào. Ván gỗ quý lắm, gãy một tấm là tốn kém rất nhiều." Chung Xướng sáng sớm đã mang theo người chuẩn bị thi công, thấy bụi gỗ rơi xuống liền rất xót xa.Làm ăn mà phải tiết kiệm, một tấm ván gỗ này có thể mua được hai tấm ván gỗ của Bao Công.Chung Xướng dặn dò xong, liền đội mũ bảo hộ chuẩn bị thi công, hắn vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh bước lên bậc thang.Hắn nở nụ cười nhưng lại ngạc nhiên: "Cô chủ, sao sáng sớm đã đến đây rồi?""Lại đây đưa bùa." Sở Nguyệt Nịnh giơ túi da trâu lên, nhìn quanh quất: "Ăn sáng chưa? Chưa ăn thì cháu đi mua cho.""Ăn rồi." Chung Xướng thấy chủ nhân quan tâm cũng mỉm cười.Ở Hương Giang, chủ nhân đi làm không cần phải lo cơm nước cho công nhân, dù sao công nhân ăn thêm một bữa cũng không tiện, hiếm có người trẻ tuổi nào nhiệt tình như vậy."Làm phiền bác Chung giúp tôi dán bùa lên tấm ván gỗ với." Sở Nguyệt Nịnh đưa túi da trâu cho hắn."Không sao cả, không cần khách sáo." Chung Xướng nhận lấy túi da trâu, biết Sở Nguyệt Nịnh sốt ruột trang trí: "Tôi sẽ gọi người dán ngay."Hắn quay đầu gọi: "Lệ Lệ! Lệ Lệ ơi!"Không lâu sau một người phụ nữ trang điểm nhẹ nhàng bước ra.Sở Nguyệt Nịnh biết cô ta, là vợ của Chung Xướng.Chung Xướng vẫy tay gọi Lệ Lệ đến, đưa túi da trâu cho cô ta: "Lấy bùa trong túi ra, chuẩn bị tấm ván gỗ, dùng hồ dán bùa lên, nhớ dán đẹp một chút." Lệ Lệ đóng nắp hộp phấn, ôm túi da trâu, nhìn Sở Nguyệt Nịnh liếc mắt một cái rồi bĩu môi, lại giơ tay chọc vào Chung Xướng: "Anh à, nói giúp thì giúp thật à? Hồ dán vừa dính vừa hôi, em lo làm bẩn quần áo. Mới mua cả đấy.""Được rồi được rồi." Chung Xướng kiên nhẫn dỗ dành người vợ xinh đẹp: "Túy Kê và những người khác đều đang bận việc khác, loại việc tinh tế này chỉ có em mới giúp đỡ anh là được thôi. Chờ xong việc, anh lại mua cho em một bộ đồ mới nhé.""Anh nói dối." Lệ Lệ không vui."Anh nói thật, một bộ không đủ thì mua hai bộ." Chung Xướng rất kiên nhẫn."Vậy cũng được." Lệ Lệ hừ nhẹ một tiếng, ôm túi da trâu liếc nhìn Sở Nguyệt Nịnh rồi đi ra khỏi cửa vào phòng nhỏ.Khi mọi người đã đi xa, xác định vợ mình không nghe thấy, Chung Xướng mới nói một cách ngại ngùng: "Thật ngại quá, vợ tôi còn trẻ, thường hay mè nheo."Hơn ba mươi tuổi mà còn trẻ ư?Lệ Lệ là một người phụ nữ đào hoa, điển hình là kiểu ăn trong chén lại nhìn trong nồi, sẽ không an phận. Vợ chồng họ không hợp, cũng khó có thể lâu dài.Tuy nhiên, Chung Xướng không hỏi gì. Cô tự nhiên cũng không thể chủ động nói.Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Không sao."Thấy cô chủ không trách móc vì thái độ vô lễ của vợ, Chung Xướng đội mũ bảo hộ lên đầu và mỉm cười: "Cô chủ đi nghỉ ngơi trước đi, tôi muốn bắt đầu công việc."Nói xong, hắn cúi người xuống nhặt dụng cụ ở góc tường, vừa cúi người đã đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói."Ôi!"Chung Xướng ôm bụng, lông mày và mũi nhíu chặt lại, biểu hiện vô cùng đau đớn.Biến cố xảy ra quá đột ngột.Sở Nguyệt Nịnh vừa giơ tay lên đỡ thì ầm ầm ầm, bụi bặm màu xám trắng từ thang chữ A đổ xuống dưới, một người nhanh chóng đi xuống.Cô chưa kịp đỡ đã có công nhân đỡ lấy."Không sao đâu, bác Chung giao cho tôi."Nói xong, Túy Kê liền đưa tay vòng quanh n.g.ự.c Chung Xướng, quay lưng về phía tường và ôm hắn vào góc. Chung Xướng đau đến mức không thể đứng thẳng, mặc cho Túy Kê kéo hắn vào góc và ngồi xuống.Túy Kê tức giận nhưng vẫn cố tỏ ra quan tâm, đưa khăn cho hắn lau mồ hôi, đôi mắt đảo quanh một vòng và giọng điệu giả vờ lo lắng: "Anh Chung à, tối qua em bảo anh đừng ăn ốc nhiều mà, sao anh không nghe, giờ ra nông nỗi này rồi."

Chương 398: Chương 398