"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 409: Chương 409

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Trong mắt họ, Sở Nguyệt Nịnh chẳng khác gì Bồ Tát.Sau một hồi lâu, tiếng vỗ tay mới dần dần lắng xuống.Có người hàng xóm hỏi: "Đại sư, tối qua chúng tôi nhận được tin của anh Đức, đã biết rằng hôm nay đại sư không ra quán. Hôm nay đại sư xem mấy quẻ?""Hôm nay cũng chỉ xem ba quẻ thôi." Sở Nguyệt Nịnh nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt trắng nõn, vừa mới mở bàn ra, đã nghe thấy một giọng nói thanh tú vang lên."Đại sư, cô còn nhớ tôi không?"Một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đứng trong đám đông, cô mặc một bộ váy màu trắng trang nhã, tay cầm một chiếc túi nhỏ cùng màu. Đó là Tiết Doanh.Khi đến gần.Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, mỉm cười nói: "Chẳng lẽ còn phải khóc lâu như vậy sao?"Tiết Doanh nhìn vào chiếc túi, đôi mắt ngấn lệ, ngượng ngùng nói: "Tôi đối xử với anh ta không tệ, thế mà anh ta lại dám ngoại tình, còn dám ăn vụng ngay trước mặt tôi. Tôi chỉ thấy thương bản thân mình thôi."Nghĩ đến việc mình đã vất vả ở bên ngoài vì tên tra nam này tìm kiếm tài nguyên, mà tên tra nam lại còn muốn ngoại tình, cô liền cảm thấy ghê tởm.May mắn thay, đại sư đã thức tỉnh cô.Nếu không, chỉ vì trả giá bằng cả lòng nhiệt huyết cho tình yêu, đợi đến thật lâu sau mới phát hiện thì không biết bản thân đã bị tổn thương sâu sắc đến mức nào."Làm như vậy là đúng." Sở Nguyệt Nịnh khẳng định ý kiến của mình. Tiết Doanh hỏi: "Đại sư, nếu không phát hiện ra bộ mặt thật của tên tra nam, thì sau này tôi sẽ ra sao?"Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một lát, quyết định nói cho cô biết: "Gia cảnh ban đầu của cô rất khá giả, vì người tình có thể hào phóng tiêu xài cả gia tài. Tên tra nam lừa tiền xong liền dứt khoát chia tay, cô đi tìm hắn để nói lý, nhưng không ngờ hắn lại ra tay đánh cô.""Chuyện này trở thành ác mộng trong nửa đời sau của cô, khiến cô không dám bắt đầu một mối quan hệ nào khác nữa."Tiết Doanh mở to mắt không thể tin nổi, "Tên tra nam đó lại dám động thủ đánh tôi? Cũng may là có đại sư."Tên tra nam thực sự che giấu quá giỏi, bình thường biểu hiện luôn rất ga lăng và dịu dàng. Nghĩ đến việc nếu không kịp thời ngăn chặn tổn hại, có khả năng còn sẽ gặp một trận bạo hành gia đình, Tiết Doanh liền hoảng sợ vỗ n.g.ự.c liên tục."May mà tôi chạy nhanh." Một lần nữa, Tiết Doanh muốn cảm ơn đại sư, từ trong túi lấy ra một vạn đồng, trịnh trọng đặt lên bàn gỗ."Đại sư, đây là tiền xem bói của tôi, xin hãy nhất định nhận lấy."Ban đầu, khi biết tiền xem bói của Sở Nguyệt Nịnh chỉ có hai trăm tệ, cô đã vô cùng kinh ngạc. Bởi vì quẻ bói của Sở Nguyệt Nịnh, chỉ có người trải qua mới hiểu được độ chính xác của nó.Vì lo lắng Sở Nguyệt Nịnh không hiểu giá thị trường, Tiết Doanh chủ động nói: "Bất kỳ thầy bói nào có chút danh tiếng, họ ít nhất cũng phải thu hai nghìn đồng một quẻ, và tùy theo mức độ nghiêm trọng của công việc mà điều chỉnh giá cho phù hợp. Chưa kể đến những đại sư huyền học thường xuyên lên TV, họ có thể thu một quẻ lên đến hàng chục nghìn. Trong đó có một đại sư huyền học thường xuyên lên TV, bố tôi cũng đã đi xem bói, xem xong còn phải bỏ tiền giải hạn, cuối cùng tổng cộng mất hai mươi vạn." Giải hạn cũng tương tự như việc tiêu tai giải nạn.Thầy bói nói rằng người đó có kiếp nạn, nếu không muốn trải qua kiếp nạn này, họ phải bỏ tiền cho thầy bói để hóa giải.Tiết Doanh nghĩ đến việc bố mình đã tiêu hai mươi vạn, mà cái gọi là đại sư đó thậm chí còn không bói đúng, cô liền cảm thấy rất bức xúc."Đại sư, cô giỏi hơn nhiều so với họ, tại sao không thu giá cao hơn?"Sở Nguyệt Nịnh kiên nhẫn nghe xong, liền giải thích: "Đối với thầy bói, tiền bạc chỉ là một cách để thiết lập một ngưỡng cửa."Cao hay thấp, những người muốn kiếm tiền tự nhiên sẽ nâng giá cao.

Trong mắt họ, Sở Nguyệt Nịnh chẳng khác gì Bồ Tát.

Sau một hồi lâu, tiếng vỗ tay mới dần dần lắng xuống.

Có người hàng xóm hỏi: "Đại sư, tối qua chúng tôi nhận được tin của anh Đức, đã biết rằng hôm nay đại sư không ra quán. Hôm nay đại sư xem mấy quẻ?"

"Hôm nay cũng chỉ xem ba quẻ thôi." Sở Nguyệt Nịnh nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt trắng nõn, vừa mới mở bàn ra, đã nghe thấy một giọng nói thanh tú vang lên.

"Đại sư, cô còn nhớ tôi không?"

Một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đứng trong đám đông, cô mặc một bộ váy màu trắng trang nhã, tay cầm một chiếc túi nhỏ cùng màu. Đó là Tiết Doanh.

Khi đến gần.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, mỉm cười nói: "Chẳng lẽ còn phải khóc lâu như vậy sao?"

Tiết Doanh nhìn vào chiếc túi, đôi mắt ngấn lệ, ngượng ngùng nói: "Tôi đối xử với anh ta không tệ, thế mà anh ta lại dám ngoại tình, còn dám ăn vụng ngay trước mặt tôi. Tôi chỉ thấy thương bản thân mình thôi."

Nghĩ đến việc mình đã vất vả ở bên ngoài vì tên tra nam này tìm kiếm tài nguyên, mà tên tra nam lại còn muốn ngoại tình, cô liền cảm thấy ghê tởm.

May mắn thay, đại sư đã thức tỉnh cô.

Nếu không, chỉ vì trả giá bằng cả lòng nhiệt huyết cho tình yêu, đợi đến thật lâu sau mới phát hiện thì không biết bản thân đã bị tổn thương sâu sắc đến mức nào.

"Làm như vậy là đúng." Sở Nguyệt Nịnh khẳng định ý kiến của mình.

 

Tiết Doanh hỏi: "Đại sư, nếu không phát hiện ra bộ mặt thật của tên tra nam, thì sau này tôi sẽ ra sao?"

Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một lát, quyết định nói cho cô biết: "Gia cảnh ban đầu của cô rất khá giả, vì người tình có thể hào phóng tiêu xài cả gia tài. Tên tra nam lừa tiền xong liền dứt khoát chia tay, cô đi tìm hắn để nói lý, nhưng không ngờ hắn lại ra tay đánh cô."

"Chuyện này trở thành ác mộng trong nửa đời sau của cô, khiến cô không dám bắt đầu một mối quan hệ nào khác nữa."

Tiết Doanh mở to mắt không thể tin nổi, "Tên tra nam đó lại dám động thủ đánh tôi? Cũng may là có đại sư."

Tên tra nam thực sự che giấu quá giỏi, bình thường biểu hiện luôn rất ga lăng và dịu dàng. Nghĩ đến việc nếu không kịp thời ngăn chặn tổn hại, có khả năng còn sẽ gặp một trận bạo hành gia đình, Tiết Doanh liền hoảng sợ vỗ n.g.ự.c liên tục.

"May mà tôi chạy nhanh." Một lần nữa, Tiết Doanh muốn cảm ơn đại sư, từ trong túi lấy ra một vạn đồng, trịnh trọng đặt lên bàn gỗ.

"Đại sư, đây là tiền xem bói của tôi, xin hãy nhất định nhận lấy."

Ban đầu, khi biết tiền xem bói của Sở Nguyệt Nịnh chỉ có hai trăm tệ, cô đã vô cùng kinh ngạc. Bởi vì quẻ bói của Sở Nguyệt Nịnh, chỉ có người trải qua mới hiểu được độ chính xác của nó.

Vì lo lắng Sở Nguyệt Nịnh không hiểu giá thị trường, Tiết Doanh chủ động nói: "Bất kỳ thầy bói nào có chút danh tiếng, họ ít nhất cũng phải thu hai nghìn đồng một quẻ, và tùy theo mức độ nghiêm trọng của công việc mà điều chỉnh giá cho phù hợp. Chưa kể đến những đại sư huyền học thường xuyên lên TV, họ có thể thu một quẻ lên đến hàng chục nghìn. Trong đó có một đại sư huyền học thường xuyên lên TV, bố tôi cũng đã đi xem bói, xem xong còn phải bỏ tiền giải hạn, cuối cùng tổng cộng mất hai mươi vạn."

 

Giải hạn cũng tương tự như việc tiêu tai giải nạn.

Thầy bói nói rằng người đó có kiếp nạn, nếu không muốn trải qua kiếp nạn này, họ phải bỏ tiền cho thầy bói để hóa giải.

Tiết Doanh nghĩ đến việc bố mình đã tiêu hai mươi vạn, mà cái gọi là đại sư đó thậm chí còn không bói đúng, cô liền cảm thấy rất bức xúc.

"Đại sư, cô giỏi hơn nhiều so với họ, tại sao không thu giá cao hơn?"

Sở Nguyệt Nịnh kiên nhẫn nghe xong, liền giải thích: "Đối với thầy bói, tiền bạc chỉ là một cách để thiết lập một ngưỡng cửa."

Cao hay thấp, những người muốn kiếm tiền tự nhiên sẽ nâng giá cao.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Trong mắt họ, Sở Nguyệt Nịnh chẳng khác gì Bồ Tát.Sau một hồi lâu, tiếng vỗ tay mới dần dần lắng xuống.Có người hàng xóm hỏi: "Đại sư, tối qua chúng tôi nhận được tin của anh Đức, đã biết rằng hôm nay đại sư không ra quán. Hôm nay đại sư xem mấy quẻ?""Hôm nay cũng chỉ xem ba quẻ thôi." Sở Nguyệt Nịnh nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt trắng nõn, vừa mới mở bàn ra, đã nghe thấy một giọng nói thanh tú vang lên."Đại sư, cô còn nhớ tôi không?"Một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đứng trong đám đông, cô mặc một bộ váy màu trắng trang nhã, tay cầm một chiếc túi nhỏ cùng màu. Đó là Tiết Doanh.Khi đến gần.Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, mỉm cười nói: "Chẳng lẽ còn phải khóc lâu như vậy sao?"Tiết Doanh nhìn vào chiếc túi, đôi mắt ngấn lệ, ngượng ngùng nói: "Tôi đối xử với anh ta không tệ, thế mà anh ta lại dám ngoại tình, còn dám ăn vụng ngay trước mặt tôi. Tôi chỉ thấy thương bản thân mình thôi."Nghĩ đến việc mình đã vất vả ở bên ngoài vì tên tra nam này tìm kiếm tài nguyên, mà tên tra nam lại còn muốn ngoại tình, cô liền cảm thấy ghê tởm.May mắn thay, đại sư đã thức tỉnh cô.Nếu không, chỉ vì trả giá bằng cả lòng nhiệt huyết cho tình yêu, đợi đến thật lâu sau mới phát hiện thì không biết bản thân đã bị tổn thương sâu sắc đến mức nào."Làm như vậy là đúng." Sở Nguyệt Nịnh khẳng định ý kiến của mình. Tiết Doanh hỏi: "Đại sư, nếu không phát hiện ra bộ mặt thật của tên tra nam, thì sau này tôi sẽ ra sao?"Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một lát, quyết định nói cho cô biết: "Gia cảnh ban đầu của cô rất khá giả, vì người tình có thể hào phóng tiêu xài cả gia tài. Tên tra nam lừa tiền xong liền dứt khoát chia tay, cô đi tìm hắn để nói lý, nhưng không ngờ hắn lại ra tay đánh cô.""Chuyện này trở thành ác mộng trong nửa đời sau của cô, khiến cô không dám bắt đầu một mối quan hệ nào khác nữa."Tiết Doanh mở to mắt không thể tin nổi, "Tên tra nam đó lại dám động thủ đánh tôi? Cũng may là có đại sư."Tên tra nam thực sự che giấu quá giỏi, bình thường biểu hiện luôn rất ga lăng và dịu dàng. Nghĩ đến việc nếu không kịp thời ngăn chặn tổn hại, có khả năng còn sẽ gặp một trận bạo hành gia đình, Tiết Doanh liền hoảng sợ vỗ n.g.ự.c liên tục."May mà tôi chạy nhanh." Một lần nữa, Tiết Doanh muốn cảm ơn đại sư, từ trong túi lấy ra một vạn đồng, trịnh trọng đặt lên bàn gỗ."Đại sư, đây là tiền xem bói của tôi, xin hãy nhất định nhận lấy."Ban đầu, khi biết tiền xem bói của Sở Nguyệt Nịnh chỉ có hai trăm tệ, cô đã vô cùng kinh ngạc. Bởi vì quẻ bói của Sở Nguyệt Nịnh, chỉ có người trải qua mới hiểu được độ chính xác của nó.Vì lo lắng Sở Nguyệt Nịnh không hiểu giá thị trường, Tiết Doanh chủ động nói: "Bất kỳ thầy bói nào có chút danh tiếng, họ ít nhất cũng phải thu hai nghìn đồng một quẻ, và tùy theo mức độ nghiêm trọng của công việc mà điều chỉnh giá cho phù hợp. Chưa kể đến những đại sư huyền học thường xuyên lên TV, họ có thể thu một quẻ lên đến hàng chục nghìn. Trong đó có một đại sư huyền học thường xuyên lên TV, bố tôi cũng đã đi xem bói, xem xong còn phải bỏ tiền giải hạn, cuối cùng tổng cộng mất hai mươi vạn." Giải hạn cũng tương tự như việc tiêu tai giải nạn.Thầy bói nói rằng người đó có kiếp nạn, nếu không muốn trải qua kiếp nạn này, họ phải bỏ tiền cho thầy bói để hóa giải.Tiết Doanh nghĩ đến việc bố mình đã tiêu hai mươi vạn, mà cái gọi là đại sư đó thậm chí còn không bói đúng, cô liền cảm thấy rất bức xúc."Đại sư, cô giỏi hơn nhiều so với họ, tại sao không thu giá cao hơn?"Sở Nguyệt Nịnh kiên nhẫn nghe xong, liền giải thích: "Đối với thầy bói, tiền bạc chỉ là một cách để thiết lập một ngưỡng cửa."Cao hay thấp, những người muốn kiếm tiền tự nhiên sẽ nâng giá cao.

Chương 409: Chương 409