"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 421: Chương 421

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Cậu bé trai dường như nói chuyện cũng không trôi chảy.Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào đống tiền, thực sự bẩn thỉu, ở khu vực giá cả đắt đỏ như Hương Giang, rất ít khi nhìn thấy tiền mặt rách nát, mà trước mặt lại toàn là loại tiền này.Đếm đi đếm lại, chỉ có hơn hai mươi đô la.Cô không để ý, nhận tiền và mỉm cười: "Được thôi, chị sẽ giúp em."Mẫn Tiểu Huy thấy cuối cùng cũng có người giúp đỡ, cậu bé vui vẻ nở nụ cười: "Cảm... Cảm ơn đại sư."Sở Nguyệt Nịnh nghe ra cậu bé nói lắp. Cô đứng dậy mở nắp thùng đá lấy ra một chén nước đường đưa cho cậu bé."Uống trước rồi hãy nói chuyện."Mẫn Tiểu Huy nhìn vào nước đường và nuốt nước miếng, ôm chén nước đường vào lòng ngực: "Cảm ơn... Cảm ơn đại sư, em... em muốn mang... Mang cho... Chị gái..."Sở Nguyệt Nịnh liền hỏi: "Chị gái sao vậy? Có bát tự của chị gái không?" Mẫn Tiểu Huy ôm chén nước đường lắc đầu, rồi lại nghĩ đến điều gì đó, mắt đỏ hoe, hít mũi: "Chị... Chị muốn nhảy lầu."Có lẽ vì chuyện này quá cấp bách, Mẫn Tiểu Huy không nói lắp.Hàng xóm càng thêm nóng nảy."Ôi chao, chị gái con muốn nhảy lầu thì nên gọi điện báo cảnh sát, tìm đại sư có ích gì?""Vậy đi, nhà con ở đâu, chúng tôi đi báo cảnh sát.""Trời ơi, phải báo cảnh sát ngay, đừng đợi lát nữa chị con nhảy lầu rồi mà chúng ta còn ở đây."Mẫn Tiểu Huy ôm chén nước đường, cúi đầu.Giọng nói của cậu bé lại trở nên uể oải."Không... Vô dụng thôi. Ba, mẹ đều đã nhảy lầu tự tử, tiếp theo là anh họ, còn có em họ. Họ... Họ còn nhỏ hơn con.""Chúng ta... Cả nhà đều... Đã nhảy lầu tự tử." Mọi người ở đây đều im lặng.Những người định đi tìm điện thoại bàn để báo cảnh sát cũng dừng lại.Mẫn Tiểu Huy nói tiếp: "Người trong thôn đều nói, nhà con... Có thể là... Phong thủy có vấn đề, muốn... Muốn tìm đại sư.""Khi anh họ em chết... Lúc đó đã báo cảnh sát, không... Không kịp cứu... Lúc sau, anh họ em lại đi tìm chỗ khác nhảy."Cậu bé lắc đầu cuồng loạn, "Em... Muốn cứu chị gái, em không muốn chị gái xảy ra chuyện gì!"Cậu bé sợ hãi rằng chị gái cũng sẽ giống như anh họ, lén lút nhảy lầu.Các chú cảnh sát đều rất tốt, nhưng họ không thể đến cứu chị gái mỗi ngày.Cả nhà đều đã nhảy lầu tự tử.Nếu không phải Mẫn Tiểu Huy quá đáng thương, mọi người đều nghi ngờ rằng có người cố ý bịa chuyện ra để lừa đảo thầy bói.Sở Nguyệt Nịnh quay lại quầy lấy một chiếc túi nhựa màu đỏ, sau đó đưa tay lên lấy cây gỗ đào treo trên kệ thủy tinh, hỏi: "Chị gái hiện tại an toàn chứ?""An toàn." Mẫn Tiểu Huy gật đầu."Vậy chúng ta hãy đi đến nhà em trước xem sao." Sở Nguyệt Nịnh nói, vừa lúc nhìn thấy bà A Sơn cũng đang ở trong đám đông, cô xin lỗi nói: "Bà A Sơn, có thể phiền bà giúp cháu dọn dẹp quán không ạ?""Đi đi." Bà A Sơn không ngại, xắn tay áo đẩy lùi đám người.Bà lão gầy gò lộ ra cánh tay, nheo mắt cười: "Đừng tưởng bà A Sơn đây già rồi, chỉ với hai cái bàn này, dọn dẹp trong vòng vài phút là xong ngay ấy mà."Nói xong, bà lại nhìn vào thùng đá, lộ ra vẻ tiếc nuối: "Nước đường lãng phí quá, thôi vậy đi.""Có ai muốn mua nước đường không?"Vừa dứt lời, hàng xóm đã tự động xắn tay áo."Chắc chắn là muốn mua nước đường rồi, mỗi ngày vừa nghe Nịnh Nịnh xem bói vừa uống một ly nước đường, quả thực là cuộc sống thần tiên.""Em cũng muốn một phần, hai ngày trước cũng đã bán hết, hôm nay đến lượt em rồi nhỉ?"Còn có người mua được nước đường vui vẻ trêu chọc: "Bà A Sơn à, thay vì lo lắng nước đường bán không ra, không bằng lo lắng cho quán trái cây của mình đi, muốn láng giềng giúp bà mua hết hay không?"Bà A Sơn cầm lấy muỗng, nhanh chóng đóng gói hàng vào túi, nghe được hàng xóm cũ trêu chọc thì không khỏi cãi lại: "Mọi người tốt bụng như vậy, tôi đương nhiên cầu mà không được rồi, ai mà không mong mỗi ngày hàng bán chạy chứ?"

Cậu bé trai dường như nói chuyện cũng không trôi chảy.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào đống tiền, thực sự bẩn thỉu, ở khu vực giá cả đắt đỏ như Hương Giang, rất ít khi nhìn thấy tiền mặt rách nát, mà trước mặt lại toàn là loại tiền này.

Đếm đi đếm lại, chỉ có hơn hai mươi đô la.

Cô không để ý, nhận tiền và mỉm cười: "Được thôi, chị sẽ giúp em."

Mẫn Tiểu Huy thấy cuối cùng cũng có người giúp đỡ, cậu bé vui vẻ nở nụ cười: "Cảm... Cảm ơn đại sư."

Sở Nguyệt Nịnh nghe ra cậu bé nói lắp. Cô đứng dậy mở nắp thùng đá lấy ra một chén nước đường đưa cho cậu bé.

"Uống trước rồi hãy nói chuyện."

Mẫn Tiểu Huy nhìn vào nước đường và nuốt nước miếng, ôm chén nước đường vào lòng ngực: "Cảm ơn... Cảm ơn đại sư, em... em muốn mang... Mang cho... Chị gái..."

Sở Nguyệt Nịnh liền hỏi: "Chị gái sao vậy? Có bát tự của chị gái không?"

 

Mẫn Tiểu Huy ôm chén nước đường lắc đầu, rồi lại nghĩ đến điều gì đó, mắt đỏ hoe, hít mũi: "Chị... Chị muốn nhảy lầu."

Có lẽ vì chuyện này quá cấp bách, Mẫn Tiểu Huy không nói lắp.

Hàng xóm càng thêm nóng nảy.

"Ôi chao, chị gái con muốn nhảy lầu thì nên gọi điện báo cảnh sát, tìm đại sư có ích gì?"

"Vậy đi, nhà con ở đâu, chúng tôi đi báo cảnh sát."

"Trời ơi, phải báo cảnh sát ngay, đừng đợi lát nữa chị con nhảy lầu rồi mà chúng ta còn ở đây."

Mẫn Tiểu Huy ôm chén nước đường, cúi đầu.

Giọng nói của cậu bé lại trở nên uể oải.

"Không... Vô dụng thôi. Ba, mẹ đều đã nhảy lầu tự tử, tiếp theo là anh họ, còn có em họ. Họ... Họ còn nhỏ hơn con."

"Chúng ta... Cả nhà đều... Đã nhảy lầu tự tử."

 

Mọi người ở đây đều im lặng.

Những người định đi tìm điện thoại bàn để báo cảnh sát cũng dừng lại.

Mẫn Tiểu Huy nói tiếp: "Người trong thôn đều nói, nhà con... Có thể là... Phong thủy có vấn đề, muốn... Muốn tìm đại sư."

"Khi anh họ em chết... Lúc đó đã báo cảnh sát, không... Không kịp cứu... Lúc sau, anh họ em lại đi tìm chỗ khác nhảy."

Cậu bé lắc đầu cuồng loạn, "Em... Muốn cứu chị gái, em không muốn chị gái xảy ra chuyện gì!"

Cậu bé sợ hãi rằng chị gái cũng sẽ giống như anh họ, lén lút nhảy lầu.

Các chú cảnh sát đều rất tốt, nhưng họ không thể đến cứu chị gái mỗi ngày.

Cả nhà đều đã nhảy lầu tự tử.

Nếu không phải Mẫn Tiểu Huy quá đáng thương, mọi người đều nghi ngờ rằng có người cố ý bịa chuyện ra để lừa đảo thầy bói.

Sở Nguyệt Nịnh quay lại quầy lấy một chiếc túi nhựa màu đỏ, sau đó đưa tay lên lấy cây gỗ đào treo trên kệ thủy tinh, hỏi: "Chị gái hiện tại an toàn chứ?"

"An toàn." Mẫn Tiểu Huy gật đầu.

"Vậy chúng ta hãy đi đến nhà em trước xem sao." Sở Nguyệt Nịnh nói, vừa lúc nhìn thấy bà A Sơn cũng đang ở trong đám đông, cô xin lỗi nói: "Bà A Sơn, có thể phiền bà giúp cháu dọn dẹp quán không ạ?"

"Đi đi." Bà A Sơn không ngại, xắn tay áo đẩy lùi đám người.

Bà lão gầy gò lộ ra cánh tay, nheo mắt cười: "Đừng tưởng bà A Sơn đây già rồi, chỉ với hai cái bàn này, dọn dẹp trong vòng vài phút là xong ngay ấy mà."

Nói xong, bà lại nhìn vào thùng đá, lộ ra vẻ tiếc nuối: "Nước đường lãng phí quá, thôi vậy đi."

"Có ai muốn mua nước đường không?"

Vừa dứt lời, hàng xóm đã tự động xắn tay áo.

"Chắc chắn là muốn mua nước đường rồi, mỗi ngày vừa nghe Nịnh Nịnh xem bói vừa uống một ly nước đường, quả thực là cuộc sống thần tiên."

"Em cũng muốn một phần, hai ngày trước cũng đã bán hết, hôm nay đến lượt em rồi nhỉ?"

Còn có người mua được nước đường vui vẻ trêu chọc: "Bà A Sơn à, thay vì lo lắng nước đường bán không ra, không bằng lo lắng cho quán trái cây của mình đi, muốn láng giềng giúp bà mua hết hay không?"

Bà A Sơn cầm lấy muỗng, nhanh chóng đóng gói hàng vào túi, nghe được hàng xóm cũ trêu chọc thì không khỏi cãi lại: "Mọi người tốt bụng như vậy, tôi đương nhiên cầu mà không được rồi, ai mà không mong mỗi ngày hàng bán chạy chứ?"

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Cậu bé trai dường như nói chuyện cũng không trôi chảy.Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào đống tiền, thực sự bẩn thỉu, ở khu vực giá cả đắt đỏ như Hương Giang, rất ít khi nhìn thấy tiền mặt rách nát, mà trước mặt lại toàn là loại tiền này.Đếm đi đếm lại, chỉ có hơn hai mươi đô la.Cô không để ý, nhận tiền và mỉm cười: "Được thôi, chị sẽ giúp em."Mẫn Tiểu Huy thấy cuối cùng cũng có người giúp đỡ, cậu bé vui vẻ nở nụ cười: "Cảm... Cảm ơn đại sư."Sở Nguyệt Nịnh nghe ra cậu bé nói lắp. Cô đứng dậy mở nắp thùng đá lấy ra một chén nước đường đưa cho cậu bé."Uống trước rồi hãy nói chuyện."Mẫn Tiểu Huy nhìn vào nước đường và nuốt nước miếng, ôm chén nước đường vào lòng ngực: "Cảm ơn... Cảm ơn đại sư, em... em muốn mang... Mang cho... Chị gái..."Sở Nguyệt Nịnh liền hỏi: "Chị gái sao vậy? Có bát tự của chị gái không?" Mẫn Tiểu Huy ôm chén nước đường lắc đầu, rồi lại nghĩ đến điều gì đó, mắt đỏ hoe, hít mũi: "Chị... Chị muốn nhảy lầu."Có lẽ vì chuyện này quá cấp bách, Mẫn Tiểu Huy không nói lắp.Hàng xóm càng thêm nóng nảy."Ôi chao, chị gái con muốn nhảy lầu thì nên gọi điện báo cảnh sát, tìm đại sư có ích gì?""Vậy đi, nhà con ở đâu, chúng tôi đi báo cảnh sát.""Trời ơi, phải báo cảnh sát ngay, đừng đợi lát nữa chị con nhảy lầu rồi mà chúng ta còn ở đây."Mẫn Tiểu Huy ôm chén nước đường, cúi đầu.Giọng nói của cậu bé lại trở nên uể oải."Không... Vô dụng thôi. Ba, mẹ đều đã nhảy lầu tự tử, tiếp theo là anh họ, còn có em họ. Họ... Họ còn nhỏ hơn con.""Chúng ta... Cả nhà đều... Đã nhảy lầu tự tử." Mọi người ở đây đều im lặng.Những người định đi tìm điện thoại bàn để báo cảnh sát cũng dừng lại.Mẫn Tiểu Huy nói tiếp: "Người trong thôn đều nói, nhà con... Có thể là... Phong thủy có vấn đề, muốn... Muốn tìm đại sư.""Khi anh họ em chết... Lúc đó đã báo cảnh sát, không... Không kịp cứu... Lúc sau, anh họ em lại đi tìm chỗ khác nhảy."Cậu bé lắc đầu cuồng loạn, "Em... Muốn cứu chị gái, em không muốn chị gái xảy ra chuyện gì!"Cậu bé sợ hãi rằng chị gái cũng sẽ giống như anh họ, lén lút nhảy lầu.Các chú cảnh sát đều rất tốt, nhưng họ không thể đến cứu chị gái mỗi ngày.Cả nhà đều đã nhảy lầu tự tử.Nếu không phải Mẫn Tiểu Huy quá đáng thương, mọi người đều nghi ngờ rằng có người cố ý bịa chuyện ra để lừa đảo thầy bói.Sở Nguyệt Nịnh quay lại quầy lấy một chiếc túi nhựa màu đỏ, sau đó đưa tay lên lấy cây gỗ đào treo trên kệ thủy tinh, hỏi: "Chị gái hiện tại an toàn chứ?""An toàn." Mẫn Tiểu Huy gật đầu."Vậy chúng ta hãy đi đến nhà em trước xem sao." Sở Nguyệt Nịnh nói, vừa lúc nhìn thấy bà A Sơn cũng đang ở trong đám đông, cô xin lỗi nói: "Bà A Sơn, có thể phiền bà giúp cháu dọn dẹp quán không ạ?""Đi đi." Bà A Sơn không ngại, xắn tay áo đẩy lùi đám người.Bà lão gầy gò lộ ra cánh tay, nheo mắt cười: "Đừng tưởng bà A Sơn đây già rồi, chỉ với hai cái bàn này, dọn dẹp trong vòng vài phút là xong ngay ấy mà."Nói xong, bà lại nhìn vào thùng đá, lộ ra vẻ tiếc nuối: "Nước đường lãng phí quá, thôi vậy đi.""Có ai muốn mua nước đường không?"Vừa dứt lời, hàng xóm đã tự động xắn tay áo."Chắc chắn là muốn mua nước đường rồi, mỗi ngày vừa nghe Nịnh Nịnh xem bói vừa uống một ly nước đường, quả thực là cuộc sống thần tiên.""Em cũng muốn một phần, hai ngày trước cũng đã bán hết, hôm nay đến lượt em rồi nhỉ?"Còn có người mua được nước đường vui vẻ trêu chọc: "Bà A Sơn à, thay vì lo lắng nước đường bán không ra, không bằng lo lắng cho quán trái cây của mình đi, muốn láng giềng giúp bà mua hết hay không?"Bà A Sơn cầm lấy muỗng, nhanh chóng đóng gói hàng vào túi, nghe được hàng xóm cũ trêu chọc thì không khỏi cãi lại: "Mọi người tốt bụng như vậy, tôi đương nhiên cầu mà không được rồi, ai mà không mong mỗi ngày hàng bán chạy chứ?"

Chương 421: Chương 421