"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 424: Chương 424

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Mẫn thôn trưởng ***** bộ râu bạc trắng, sống đến tuổi này, ông cũng nên hiểu được cách nhìn người.Ông thấy Sở Nguyệt Nịnh mang theo la bàn và kiếm gỗ đào, cả người toát lên khí chất phi phàm, thanh tao, liền hiểu rằng người trước mặt này không phải là đạo sĩ bình thường."Đại sư." Mẫn thôn trưởng chống gậy trúc khom người hơi cúi, hành lễ, ra hiệu mời vào cửa, "Chuyện này tôi đã nghe A Mậu nói rồi. Tôi sẽ dẫn cô đi xem mộ tổ tiên của Mẫn gia.""Làm phiền thôn trưởng." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười đáp."A Mậu." Mẫn thôn trưởng gọi, người đàn ông cao to vạm vỡ lập tức ngồi xổm xuống để thôn trưởng lên lưng, sau đó cầm ngang gậy trúc.Đoàn người nối đuôi nhau lên núi.Khi đến đích.Mẫn thôn trưởng xuống đất, một lần nữa chống gậy trúc, đối mặt với Sở Nguyệt Nịnh, liền nở nụ cười hiền hậu, "Đại sư thông cảm, tôi tuổi già sức yếu, ở đây chỉ có tôi mới biết rõ vị trí mộ tổ tiên của gia đình Mẫn Tiểu Huy, chỉ có thể tự mình đi một chuyến.""Lòng tốt của thôn trưởng, tôi và Tiểu Huy xin ghi nhớ." Sở Nguyệt Nịnh lịch sự cười một cái, rồi nhìn về phía ngọn núi lớn.Mẫn thôn trưởng chỉ mấy vị trí, Sở Nguyệt Nịnh nhìn thoáng qua liền không nhìn lần thứ hai, đi thẳng đến ngôi mộ cuối cùng."Đây là mộ của ông nội Tiểu Huy."Mẫn thôn trưởng còn nói: "Mộ của ông nội Tiểu Huy được coi là mộ phong thủy tốt nhất của nhà họ Mẫn. Năm đó, từng có thầy phong thủy đến xem qua, nói rằng được chôn ở huyệt này thì con cháu đời sau nhất định sẽ tiền tài song toàn."Nói xong, Mẫn thôn trưởng chống gậy trúc, nhắm mắt lại, những nếp nhăn tang thương trên khuôn mặt đều thể hiện sự bi thương, "Tôi và ông nội Tiểu Huy cũng coi như nửa cái anh em, nhìn thấy hậu bối của ông ấy rơi vào kết cục như hiện nay, tôi cũng thật đau lòng. Thế sự trêu ngươi, thế sự trêu ngươi a!"Một cơn gió âm thổi đến, cây cối lay động, trước bia mộ có ba chiếc bát méo mó bẩn thỉu, trong đó một chiếc còn đựng đầy m.á.u gà khô và tiền giấy, theo gió âm bay lơ lửng trong không trung.Sở Nguyệt Nịnh nhìn tiền giấy, ánh mắt dần dần lạnh xuống.Cô quay đầu nhìn lại đám người Mẫn gia thôn đang háo hức xem náo nhiệt, mỉm cười."Đây đâu phải là mộ của ông nội Tiểu Huy, rõ ràng là chôn người khác."Mẫn thôn trưởng nghe vậy, chống gậy trúc đi đến bia mộ trước mặt, run rẩy từ trong túi áo móc ra kính lúp, tiến đến bia đá cẩn thận phóng to.Ông ngẩng đầu lên: "Đại sư nói gì vậy, đây rõ ràng là mộ phần của Lương Bằng."Nói xong, ông cúi người xuống, nhẹ nhàng ***** bia mộ có khắc tên, "Cô nhìn xem, còn có tên của cha mẹ Tiểu Huy nữa, không thể sai được."Lúc nãy, người dân Mẫn gia thôn mới bắt đầu cảm thấy có lẽ Sở Nguyệt Nịnh có chút bản lĩnh, nhưng lại thấy người con gái này chỉ vào mộ của Mẫn gia mà nói rằng người chôn ở đây không phải là gia chủ Mẫn gia.Bọn họ đều tỏ ra bức xúc.Rốt cuộc khi Mẫn Lương Bằng qua đời thì cả thôn đều có mặt phụ giúp."Cô bé, ông nội Mẫn là do chúng tôi cùng nhau khiêng quan tài hạ huyệt, cô nói không phải thì không phải sao?""Có gì nhầm lẫn chăng, tuổi còn trẻ không hiểu chuyện cũng đừng làm đại sư chứ.""Cô vốn không phải người thôn Mẫn gia, liệu chúng tôi có thể không rõ ràng hơn cô về vị trí của Mẫn Lương Bằng sao?""Đúng vậy!"Một giọng nói vang vọng đầy khí thế vang lên."Mở to mắt nói dối, Mẫn Lương Bằng nếu không được chôn ở mộ nhà ông ấy, vậy thì ông ấy được chôn ở đâu? Rõ ràng cô là kẻ lừa đảo giang hồ không học vấn, không nghề nghiệp!"Mọi người cùng nhìn về phía phát ra tiếng nói.Ba người bước ra, hai bên là vợ chồng Cống Kim Chi, người ở giữa là thầy phong thủy mặc áo bào màu vàng.Thầy phong thủy tỏ ra rất tức giận, chỉ vào Sở Nguyệt Nịnh quát lớn: "Con bé này, lừa tiền cũng dám lừa đến tận Mẫn gia thôn! Tôi hỏi cô, cô theo môn phái nào? Sư phụ của cô là ai?"

Mẫn thôn trưởng ***** bộ râu bạc trắng, sống đến tuổi này, ông cũng nên hiểu được cách nhìn người.

Ông thấy Sở Nguyệt Nịnh mang theo la bàn và kiếm gỗ đào, cả người toát lên khí chất phi phàm, thanh tao, liền hiểu rằng người trước mặt này không phải là đạo sĩ bình thường.

"Đại sư." Mẫn thôn trưởng chống gậy trúc khom người hơi cúi, hành lễ, ra hiệu mời vào cửa, "Chuyện này tôi đã nghe A Mậu nói rồi. Tôi sẽ dẫn cô đi xem mộ tổ tiên của Mẫn gia."

"Làm phiền thôn trưởng." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười đáp.

"A Mậu." Mẫn thôn trưởng gọi, người đàn ông cao to vạm vỡ lập tức ngồi xổm xuống để thôn trưởng lên lưng, sau đó cầm ngang gậy trúc.

Đoàn người nối đuôi nhau lên núi.

Khi đến đích.

Mẫn thôn trưởng xuống đất, một lần nữa chống gậy trúc, đối mặt với Sở Nguyệt Nịnh, liền nở nụ cười hiền hậu, "Đại sư thông cảm, tôi tuổi già sức yếu, ở đây chỉ có tôi mới biết rõ vị trí mộ tổ tiên của gia đình Mẫn Tiểu Huy, chỉ có thể tự mình đi một chuyến."

"Lòng tốt của thôn trưởng, tôi và Tiểu Huy xin ghi nhớ." Sở Nguyệt Nịnh lịch sự cười một cái, rồi nhìn về phía ngọn núi lớn.

Mẫn thôn trưởng chỉ mấy vị trí, Sở Nguyệt Nịnh nhìn thoáng qua liền không nhìn lần thứ hai, đi thẳng đến ngôi mộ cuối cùng.

"Đây là mộ của ông nội Tiểu Huy."

Mẫn thôn trưởng còn nói: "Mộ của ông nội Tiểu Huy được coi là mộ phong thủy tốt nhất của nhà họ Mẫn. Năm đó, từng có thầy phong thủy đến xem qua, nói rằng được chôn ở huyệt này thì con cháu đời sau nhất định sẽ tiền tài song toàn."

Nói xong, Mẫn thôn trưởng chống gậy trúc, nhắm mắt lại, những nếp nhăn tang thương trên khuôn mặt đều thể hiện sự bi thương, "Tôi và ông nội Tiểu Huy cũng coi như nửa cái anh em, nhìn thấy hậu bối của ông ấy rơi vào kết cục như hiện nay, tôi cũng thật đau lòng. Thế sự trêu ngươi, thế sự trêu ngươi a!"

Một cơn gió âm thổi đến, cây cối lay động, trước bia mộ có ba chiếc bát méo mó bẩn thỉu, trong đó một chiếc còn đựng đầy m.á.u gà khô và tiền giấy, theo gió âm bay lơ lửng trong không trung.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn tiền giấy, ánh mắt dần dần lạnh xuống.

Cô quay đầu nhìn lại đám người Mẫn gia thôn đang háo hức xem náo nhiệt, mỉm cười.

"Đây đâu phải là mộ của ông nội Tiểu Huy, rõ ràng là chôn người khác."

Mẫn thôn trưởng nghe vậy, chống gậy trúc đi đến bia mộ trước mặt, run rẩy từ trong túi áo móc ra kính lúp, tiến đến bia đá cẩn thận phóng to.

Ông ngẩng đầu lên: "Đại sư nói gì vậy, đây rõ ràng là mộ phần của Lương Bằng."

Nói xong, ông cúi người xuống, nhẹ nhàng ***** bia mộ có khắc tên, "Cô nhìn xem, còn có tên của cha mẹ Tiểu Huy nữa, không thể sai được."

Lúc nãy, người dân Mẫn gia thôn mới bắt đầu cảm thấy có lẽ Sở Nguyệt Nịnh có chút bản lĩnh, nhưng lại thấy người con gái này chỉ vào mộ của Mẫn gia mà nói rằng người chôn ở đây không phải là gia chủ Mẫn gia.

Bọn họ đều tỏ ra bức xúc.

Rốt cuộc khi Mẫn Lương Bằng qua đời thì cả thôn đều có mặt phụ giúp.

"Cô bé, ông nội Mẫn là do chúng tôi cùng nhau khiêng quan tài hạ huyệt, cô nói không phải thì không phải sao?"

"Có gì nhầm lẫn chăng, tuổi còn trẻ không hiểu chuyện cũng đừng làm đại sư chứ."

"Cô vốn không phải người thôn Mẫn gia, liệu chúng tôi có thể không rõ ràng hơn cô về vị trí của Mẫn Lương Bằng sao?"

"Đúng vậy!"

Một giọng nói vang vọng đầy khí thế vang lên.

"Mở to mắt nói dối, Mẫn Lương Bằng nếu không được chôn ở mộ nhà ông ấy, vậy thì ông ấy được chôn ở đâu? Rõ ràng cô là kẻ lừa đảo giang hồ không học vấn, không nghề nghiệp!"

Mọi người cùng nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Ba người bước ra, hai bên là vợ chồng Cống Kim Chi, người ở giữa là thầy phong thủy mặc áo bào màu vàng.

Thầy phong thủy tỏ ra rất tức giận, chỉ vào Sở Nguyệt Nịnh quát lớn: "Con bé này, lừa tiền cũng dám lừa đến tận Mẫn gia thôn! Tôi hỏi cô, cô theo môn phái nào? Sư phụ của cô là ai?"

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Mẫn thôn trưởng ***** bộ râu bạc trắng, sống đến tuổi này, ông cũng nên hiểu được cách nhìn người.Ông thấy Sở Nguyệt Nịnh mang theo la bàn và kiếm gỗ đào, cả người toát lên khí chất phi phàm, thanh tao, liền hiểu rằng người trước mặt này không phải là đạo sĩ bình thường."Đại sư." Mẫn thôn trưởng chống gậy trúc khom người hơi cúi, hành lễ, ra hiệu mời vào cửa, "Chuyện này tôi đã nghe A Mậu nói rồi. Tôi sẽ dẫn cô đi xem mộ tổ tiên của Mẫn gia.""Làm phiền thôn trưởng." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười đáp."A Mậu." Mẫn thôn trưởng gọi, người đàn ông cao to vạm vỡ lập tức ngồi xổm xuống để thôn trưởng lên lưng, sau đó cầm ngang gậy trúc.Đoàn người nối đuôi nhau lên núi.Khi đến đích.Mẫn thôn trưởng xuống đất, một lần nữa chống gậy trúc, đối mặt với Sở Nguyệt Nịnh, liền nở nụ cười hiền hậu, "Đại sư thông cảm, tôi tuổi già sức yếu, ở đây chỉ có tôi mới biết rõ vị trí mộ tổ tiên của gia đình Mẫn Tiểu Huy, chỉ có thể tự mình đi một chuyến.""Lòng tốt của thôn trưởng, tôi và Tiểu Huy xin ghi nhớ." Sở Nguyệt Nịnh lịch sự cười một cái, rồi nhìn về phía ngọn núi lớn.Mẫn thôn trưởng chỉ mấy vị trí, Sở Nguyệt Nịnh nhìn thoáng qua liền không nhìn lần thứ hai, đi thẳng đến ngôi mộ cuối cùng."Đây là mộ của ông nội Tiểu Huy."Mẫn thôn trưởng còn nói: "Mộ của ông nội Tiểu Huy được coi là mộ phong thủy tốt nhất của nhà họ Mẫn. Năm đó, từng có thầy phong thủy đến xem qua, nói rằng được chôn ở huyệt này thì con cháu đời sau nhất định sẽ tiền tài song toàn."Nói xong, Mẫn thôn trưởng chống gậy trúc, nhắm mắt lại, những nếp nhăn tang thương trên khuôn mặt đều thể hiện sự bi thương, "Tôi và ông nội Tiểu Huy cũng coi như nửa cái anh em, nhìn thấy hậu bối của ông ấy rơi vào kết cục như hiện nay, tôi cũng thật đau lòng. Thế sự trêu ngươi, thế sự trêu ngươi a!"Một cơn gió âm thổi đến, cây cối lay động, trước bia mộ có ba chiếc bát méo mó bẩn thỉu, trong đó một chiếc còn đựng đầy m.á.u gà khô và tiền giấy, theo gió âm bay lơ lửng trong không trung.Sở Nguyệt Nịnh nhìn tiền giấy, ánh mắt dần dần lạnh xuống.Cô quay đầu nhìn lại đám người Mẫn gia thôn đang háo hức xem náo nhiệt, mỉm cười."Đây đâu phải là mộ của ông nội Tiểu Huy, rõ ràng là chôn người khác."Mẫn thôn trưởng nghe vậy, chống gậy trúc đi đến bia mộ trước mặt, run rẩy từ trong túi áo móc ra kính lúp, tiến đến bia đá cẩn thận phóng to.Ông ngẩng đầu lên: "Đại sư nói gì vậy, đây rõ ràng là mộ phần của Lương Bằng."Nói xong, ông cúi người xuống, nhẹ nhàng ***** bia mộ có khắc tên, "Cô nhìn xem, còn có tên của cha mẹ Tiểu Huy nữa, không thể sai được."Lúc nãy, người dân Mẫn gia thôn mới bắt đầu cảm thấy có lẽ Sở Nguyệt Nịnh có chút bản lĩnh, nhưng lại thấy người con gái này chỉ vào mộ của Mẫn gia mà nói rằng người chôn ở đây không phải là gia chủ Mẫn gia.Bọn họ đều tỏ ra bức xúc.Rốt cuộc khi Mẫn Lương Bằng qua đời thì cả thôn đều có mặt phụ giúp."Cô bé, ông nội Mẫn là do chúng tôi cùng nhau khiêng quan tài hạ huyệt, cô nói không phải thì không phải sao?""Có gì nhầm lẫn chăng, tuổi còn trẻ không hiểu chuyện cũng đừng làm đại sư chứ.""Cô vốn không phải người thôn Mẫn gia, liệu chúng tôi có thể không rõ ràng hơn cô về vị trí của Mẫn Lương Bằng sao?""Đúng vậy!"Một giọng nói vang vọng đầy khí thế vang lên."Mở to mắt nói dối, Mẫn Lương Bằng nếu không được chôn ở mộ nhà ông ấy, vậy thì ông ấy được chôn ở đâu? Rõ ràng cô là kẻ lừa đảo giang hồ không học vấn, không nghề nghiệp!"Mọi người cùng nhìn về phía phát ra tiếng nói.Ba người bước ra, hai bên là vợ chồng Cống Kim Chi, người ở giữa là thầy phong thủy mặc áo bào màu vàng.Thầy phong thủy tỏ ra rất tức giận, chỉ vào Sở Nguyệt Nịnh quát lớn: "Con bé này, lừa tiền cũng dám lừa đến tận Mẫn gia thôn! Tôi hỏi cô, cô theo môn phái nào? Sư phụ của cô là ai?"

Chương 424: Chương 424