"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 431: Chương 431

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Phong cách đi đường có phần lêu lổng.Vào đại sảnh.Quách Tiêu nghe thấy tiếng ai đó khóc nức nở, cảm thấy kỳ lạ, liền ra quầy tiếp tân bắt tay, "Có vụ án gì sao? Sao nhiều người thế?"Nhân viên tiếp tân nhận hồ sơ, nói: "Trộm cướp quan tài, xúc phạm thi thể. Theo lời khai của nghi phạm, là do mộ địa của đối phương có phong thủy tốt hơn."Quách Tiêu lắc đầu, "Đã là thế kỷ 21 tân thời đại rồi, mà vẫn còn mê tín phong kiến. Ồi, cơm áo gạo tiền quả là thực tế, phải cho bọn họ nhớ kỹ.""Hừ." Nhân viên tiếp tân bĩu môi, ra hiệu cho Quách Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Đại sư giúp tìm ra phong thủy đổi quan tài đang ngồi kia kìa."Quách Tiêu nhìn qua.Cô gái tóc đẹp búi cao, ngồi im lặng ngược sáng. Khi được cảnh sát hỏi chuyện, cô nói chuyện cười đùa mà không hề lo lắng."À?"Quách Tiêu nhăn mày, "Nhìn có vẻ quen quen? Như thể đã gặp ở đâu rồi?"Theo lý mà nói, trí nhớ của những người làm việc trong tổ trọng án luôn rất tốt, nhưng dù Quách Tiêu cố gắng nhớ thế nào cũng không thể nhớ ra.Đau đầu, Quách Tiêu liền xoa huyệt thái dương, trò chuyện với nhân viên tiếp tân về vụ án mà tổ A đang thụ lý, chờ đến khi hồ sơ đóng dấu hoàn tất mới mang theo rời đi.Xe cảnh sát nổ máy rầm rộ, rời khỏi hiện trường.Sở Nguyệt Nịnh thu hồi tầm mắt.Mẫn thôn trưởng cùng chị em Mẫn Tiểu Mẫn chờ ở cửa.Thấy đại sư ra, Mẫn thôn trưởng đưa gậy cho Mẫn Tiểu Huy, chắp tay cúi đầu đưa phong bì cho cô, "Đại sư, đây là chút tiền của mọi người. Nghe nói các bậc thầy phong thủy đều cần dùng tiền để tiêu tan nghiệp báo. Hai mươi tệ của Tiểu Huy sao có thể đủ? Xin cô hãy nhận lấy." Sở Nguyệt Nịnh cười: "Đó là những người khác."Cô tu luyện công pháp, nghiệp báo đều dùng công đức tiêu trừ nên không ảnh hưởng đến bản thân.Tuy nhiên, rất ít những huyền sư có thể tu luyện nghiệp báo.Họ gánh vác thiên mệnh, phải thay trời hành đạo."Đại sư đừng ngại."Mẫn thôn trưởng nhìn Tiểu Huy, hổ thẹn nói: "Là do tôi không hoàn thành trách nhiệm thôn trưởng, mộ của Lương Bằng bị thay đổi ba năm, mà tôi cũng không biết rõ."Một ngôi mộ khiến cho Lương Bằng đã c.h.ế.t suýt nữa tuyệt tự.Trăm năm sau, ông thật sự không còn mặt mũi nào để gặp lại bạn già.Sở Nguyệt Nịnh đưa tay ***** đầu Mẫn Tiểu Huy, gạt bay tử khí bám trên đỉnh đầu, cười nói: "Hai đứa trẻ đều có mệnh tốt, phúc khí lớn."Vẻ ngoài của Mẫn Tiểu Huy nhiễm khí tử đã thay đổi, Mẫn Tiểu Mẫn cũng vậy. Hai người có tiền đồ vô hạn, sau này cũng có thể trở thành những người có ảnh hưởng ở Hương Giang.DTV"Đại sư nói đúng." Mẫn thôn trưởng nhận lấy gậy từ tay Tiểu Huy, đứng vững vàng vui mừng nói: "Có thể khiêng quan tài tam bại bảy suy huyệt không phải người thường. Tôi đã xin chính phủ trợ cấp, Mẫn đại cũng đang gấp rút về, hắn sẽ mang theo hai đứa trẻ hết sức nuôi dưỡng."Cha mẹ ruột của Mẫn Tiểu Mẫn đã chết, bác ruột cũng đau lòng vì mất hai con, trên đời này chỉ còn lại bọn họ nương tựa nhau.Vượt qua nỗi đau mất con, Mẫn đại cũng không đành lòng để con cháu của em trai phải chịu khổ.Mẫn Tiểu Huy nắm lấy tay Sở Nguyệt Nịnh, đôi mắt gầy gò sáng ngời, "Đại... Đại sư, chị... Chị nhận lấy tiền của thôn trưởng đi... Cá... cá nhân em... Sẽ... Sẽ còn trả lại cho thôn trưởng."Cậu vẫn nói lắp.Sở Nguyệt Nịnh lấy từ một lá bùa trong túi ra, đeo vào cổ Mẫn Tiểu Huy, dặn dò: "Phải cẩn thận nhé, mang theo ba năm không được dính nước, còn phải niệm khẩu lệnh, đến lúc đó tật nói lắp sẽ từ từ khỏi."Nghe được tật nói lắp còn có thể từ từ khỏi, Mẫn Tiểu Huy càng sáng mắt, trân trọng nhận lấy bùa, gật đầu mạnh mẽ: "Em... em biết rồi."Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy tiền của thôn trưởng, rồi đưa cho Mẫn Tiểu Mẫn một sấp tiền dày cộp, "Tiền cất cẩn thận, học hành chăm chỉ, sau này lại đến gặp chị."

Phong cách đi đường có phần lêu lổng.

Vào đại sảnh.

Quách Tiêu nghe thấy tiếng ai đó khóc nức nở, cảm thấy kỳ lạ, liền ra quầy tiếp tân bắt tay, "Có vụ án gì sao? Sao nhiều người thế?"

Nhân viên tiếp tân nhận hồ sơ, nói: "Trộm cướp quan tài, xúc phạm thi thể. Theo lời khai của nghi phạm, là do mộ địa của đối phương có phong thủy tốt hơn."

Quách Tiêu lắc đầu, "Đã là thế kỷ 21 tân thời đại rồi, mà vẫn còn mê tín phong kiến. Ồi, cơm áo gạo tiền quả là thực tế, phải cho bọn họ nhớ kỹ."

"Hừ." Nhân viên tiếp tân bĩu môi, ra hiệu cho Quách Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Đại sư giúp tìm ra phong thủy đổi quan tài đang ngồi kia kìa."

Quách Tiêu nhìn qua.

Cô gái tóc đẹp búi cao, ngồi im lặng ngược sáng. Khi được cảnh sát hỏi chuyện, cô nói chuyện cười đùa mà không hề lo lắng.

"À?"

Quách Tiêu nhăn mày, "Nhìn có vẻ quen quen? Như thể đã gặp ở đâu rồi?"

Theo lý mà nói, trí nhớ của những người làm việc trong tổ trọng án luôn rất tốt, nhưng dù Quách Tiêu cố gắng nhớ thế nào cũng không thể nhớ ra.

Đau đầu, Quách Tiêu liền xoa huyệt thái dương, trò chuyện với nhân viên tiếp tân về vụ án mà tổ A đang thụ lý, chờ đến khi hồ sơ đóng dấu hoàn tất mới mang theo rời đi.

Xe cảnh sát nổ máy rầm rộ, rời khỏi hiện trường.

Sở Nguyệt Nịnh thu hồi tầm mắt.

Mẫn thôn trưởng cùng chị em Mẫn Tiểu Mẫn chờ ở cửa.

Thấy đại sư ra, Mẫn thôn trưởng đưa gậy cho Mẫn Tiểu Huy, chắp tay cúi đầu đưa phong bì cho cô, "Đại sư, đây là chút tiền của mọi người. Nghe nói các bậc thầy phong thủy đều cần dùng tiền để tiêu tan nghiệp báo. Hai mươi tệ của Tiểu Huy sao có thể đủ? Xin cô hãy nhận lấy."

 

Sở Nguyệt Nịnh cười: "Đó là những người khác."

Cô tu luyện công pháp, nghiệp báo đều dùng công đức tiêu trừ nên không ảnh hưởng đến bản thân.

Tuy nhiên, rất ít những huyền sư có thể tu luyện nghiệp báo.

Họ gánh vác thiên mệnh, phải thay trời hành đạo.

"Đại sư đừng ngại."

Mẫn thôn trưởng nhìn Tiểu Huy, hổ thẹn nói: "Là do tôi không hoàn thành trách nhiệm thôn trưởng, mộ của Lương Bằng bị thay đổi ba năm, mà tôi cũng không biết rõ."

Một ngôi mộ khiến cho Lương Bằng đã c.h.ế.t suýt nữa tuyệt tự.

Trăm năm sau, ông thật sự không còn mặt mũi nào để gặp lại bạn già.

Sở Nguyệt Nịnh đưa tay ***** đầu Mẫn Tiểu Huy, gạt bay tử khí bám trên đỉnh đầu, cười nói: "Hai đứa trẻ đều có mệnh tốt, phúc khí lớn."

Vẻ ngoài của Mẫn Tiểu Huy nhiễm khí tử đã thay đổi, Mẫn Tiểu Mẫn cũng vậy. Hai người có tiền đồ vô hạn, sau này cũng có thể trở thành những người có ảnh hưởng ở Hương Giang.

DTV

"Đại sư nói đúng." Mẫn thôn trưởng nhận lấy gậy từ tay Tiểu Huy, đứng vững vàng vui mừng nói: "Có thể khiêng quan tài tam bại bảy suy huyệt không phải người thường. Tôi đã xin chính phủ trợ cấp, Mẫn đại cũng đang gấp rút về, hắn sẽ mang theo hai đứa trẻ hết sức nuôi dưỡng."

Cha mẹ ruột của Mẫn Tiểu Mẫn đã chết, bác ruột cũng đau lòng vì mất hai con, trên đời này chỉ còn lại bọn họ nương tựa nhau.

Vượt qua nỗi đau mất con, Mẫn đại cũng không đành lòng để con cháu của em trai phải chịu khổ.

Mẫn Tiểu Huy nắm lấy tay Sở Nguyệt Nịnh, đôi mắt gầy gò sáng ngời, "Đại... Đại sư, chị... Chị nhận lấy tiền của thôn trưởng đi... Cá... cá nhân em... Sẽ... Sẽ còn trả lại cho thôn trưởng."

Cậu vẫn nói lắp.

Sở Nguyệt Nịnh lấy từ một lá bùa trong túi ra, đeo vào cổ Mẫn Tiểu Huy, dặn dò: "Phải cẩn thận nhé, mang theo ba năm không được dính nước, còn phải niệm khẩu lệnh, đến lúc đó tật nói lắp sẽ từ từ khỏi."

Nghe được tật nói lắp còn có thể từ từ khỏi, Mẫn Tiểu Huy càng sáng mắt, trân trọng nhận lấy bùa, gật đầu mạnh mẽ: "Em... em biết rồi."

Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy tiền của thôn trưởng, rồi đưa cho Mẫn Tiểu Mẫn một sấp tiền dày cộp, "Tiền cất cẩn thận, học hành chăm chỉ, sau này lại đến gặp chị."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Phong cách đi đường có phần lêu lổng.Vào đại sảnh.Quách Tiêu nghe thấy tiếng ai đó khóc nức nở, cảm thấy kỳ lạ, liền ra quầy tiếp tân bắt tay, "Có vụ án gì sao? Sao nhiều người thế?"Nhân viên tiếp tân nhận hồ sơ, nói: "Trộm cướp quan tài, xúc phạm thi thể. Theo lời khai của nghi phạm, là do mộ địa của đối phương có phong thủy tốt hơn."Quách Tiêu lắc đầu, "Đã là thế kỷ 21 tân thời đại rồi, mà vẫn còn mê tín phong kiến. Ồi, cơm áo gạo tiền quả là thực tế, phải cho bọn họ nhớ kỹ.""Hừ." Nhân viên tiếp tân bĩu môi, ra hiệu cho Quách Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Đại sư giúp tìm ra phong thủy đổi quan tài đang ngồi kia kìa."Quách Tiêu nhìn qua.Cô gái tóc đẹp búi cao, ngồi im lặng ngược sáng. Khi được cảnh sát hỏi chuyện, cô nói chuyện cười đùa mà không hề lo lắng."À?"Quách Tiêu nhăn mày, "Nhìn có vẻ quen quen? Như thể đã gặp ở đâu rồi?"Theo lý mà nói, trí nhớ của những người làm việc trong tổ trọng án luôn rất tốt, nhưng dù Quách Tiêu cố gắng nhớ thế nào cũng không thể nhớ ra.Đau đầu, Quách Tiêu liền xoa huyệt thái dương, trò chuyện với nhân viên tiếp tân về vụ án mà tổ A đang thụ lý, chờ đến khi hồ sơ đóng dấu hoàn tất mới mang theo rời đi.Xe cảnh sát nổ máy rầm rộ, rời khỏi hiện trường.Sở Nguyệt Nịnh thu hồi tầm mắt.Mẫn thôn trưởng cùng chị em Mẫn Tiểu Mẫn chờ ở cửa.Thấy đại sư ra, Mẫn thôn trưởng đưa gậy cho Mẫn Tiểu Huy, chắp tay cúi đầu đưa phong bì cho cô, "Đại sư, đây là chút tiền của mọi người. Nghe nói các bậc thầy phong thủy đều cần dùng tiền để tiêu tan nghiệp báo. Hai mươi tệ của Tiểu Huy sao có thể đủ? Xin cô hãy nhận lấy." Sở Nguyệt Nịnh cười: "Đó là những người khác."Cô tu luyện công pháp, nghiệp báo đều dùng công đức tiêu trừ nên không ảnh hưởng đến bản thân.Tuy nhiên, rất ít những huyền sư có thể tu luyện nghiệp báo.Họ gánh vác thiên mệnh, phải thay trời hành đạo."Đại sư đừng ngại."Mẫn thôn trưởng nhìn Tiểu Huy, hổ thẹn nói: "Là do tôi không hoàn thành trách nhiệm thôn trưởng, mộ của Lương Bằng bị thay đổi ba năm, mà tôi cũng không biết rõ."Một ngôi mộ khiến cho Lương Bằng đã c.h.ế.t suýt nữa tuyệt tự.Trăm năm sau, ông thật sự không còn mặt mũi nào để gặp lại bạn già.Sở Nguyệt Nịnh đưa tay ***** đầu Mẫn Tiểu Huy, gạt bay tử khí bám trên đỉnh đầu, cười nói: "Hai đứa trẻ đều có mệnh tốt, phúc khí lớn."Vẻ ngoài của Mẫn Tiểu Huy nhiễm khí tử đã thay đổi, Mẫn Tiểu Mẫn cũng vậy. Hai người có tiền đồ vô hạn, sau này cũng có thể trở thành những người có ảnh hưởng ở Hương Giang.DTV"Đại sư nói đúng." Mẫn thôn trưởng nhận lấy gậy từ tay Tiểu Huy, đứng vững vàng vui mừng nói: "Có thể khiêng quan tài tam bại bảy suy huyệt không phải người thường. Tôi đã xin chính phủ trợ cấp, Mẫn đại cũng đang gấp rút về, hắn sẽ mang theo hai đứa trẻ hết sức nuôi dưỡng."Cha mẹ ruột của Mẫn Tiểu Mẫn đã chết, bác ruột cũng đau lòng vì mất hai con, trên đời này chỉ còn lại bọn họ nương tựa nhau.Vượt qua nỗi đau mất con, Mẫn đại cũng không đành lòng để con cháu của em trai phải chịu khổ.Mẫn Tiểu Huy nắm lấy tay Sở Nguyệt Nịnh, đôi mắt gầy gò sáng ngời, "Đại... Đại sư, chị... Chị nhận lấy tiền của thôn trưởng đi... Cá... cá nhân em... Sẽ... Sẽ còn trả lại cho thôn trưởng."Cậu vẫn nói lắp.Sở Nguyệt Nịnh lấy từ một lá bùa trong túi ra, đeo vào cổ Mẫn Tiểu Huy, dặn dò: "Phải cẩn thận nhé, mang theo ba năm không được dính nước, còn phải niệm khẩu lệnh, đến lúc đó tật nói lắp sẽ từ từ khỏi."Nghe được tật nói lắp còn có thể từ từ khỏi, Mẫn Tiểu Huy càng sáng mắt, trân trọng nhận lấy bùa, gật đầu mạnh mẽ: "Em... em biết rồi."Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy tiền của thôn trưởng, rồi đưa cho Mẫn Tiểu Mẫn một sấp tiền dày cộp, "Tiền cất cẩn thận, học hành chăm chỉ, sau này lại đến gặp chị."

Chương 431: Chương 431