"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 436: Chương 436

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Chu Phong Húc vốn định từ chối, nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, quay đầu lại: "A Nhân, anh đi cùng Nịnh Nịnh đi.""Không thành vấn đề." Thi Bác Nhân lập tức đồng ý.Bốn người nhanh chóng hành động.Thi Bác Nhân dẫn theo Sở Nguyệt Nịnh, đi thẳng vào cổng bắc của trung tâm lưu giữ xe bị tạm giữ.Vừa bước vào cửa, Sở Nguyệt Nịnh đã nhìn thấy vô số ô tô và xe máy, từng chiếc xếp hàng ngay ngắn, kinh ngạc: "Sao nhiều xe thế vào đây?"Thi Bác Nhân cũng chú ý đến điều này, suy nghĩ một lúc rồi giải thích: "Có người vi phạm luật giao thông như gây rối, vượt đèn đỏ, v.v. đều bị bắt xe vào đây. Tuy nhiên, cũng có rất nhiều xe không sử dụng hoặc chưa nộp phí gửi xe."Vừa giải thích, anh ta vừa liếc mắt nhìn xung quanh, sợ bỏ sót điều gì.Một người đàn ông đi ngang qua.Anh ta vội vã bước tới, không quên nói: "Nịnh Nịnh, bắt tội phạm là việc của cảnh sát, cô đã tính ra vị trí rồi thì đã rất tuyệt rồi, trước tiên hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi."Sở Nguyệt Nịnh lo lắng sẽ lộ diện Thi Bác Nhân, không muốn đi xa, "Được thôi."Miệng thì nói vậy, nhưng người lại không có ý định nghỉ ngơi.Cô vừa định xoay người, liền nghe thấy hai giọng nói bên cạnh."Làm phiền cậu, tôi lấy chiếc này."Người nói chuyện là một ông bác, mặc áo khoác cũ nát, đi dép lê nhựa trên chân. Ông ta lục lọi trong túi quần nửa ngày, móc tiền ra đưa cho nhân viên, "3000 tệ."Nhân viên công tác nhấc mũ lên, nhìn trái nhìn phải, xác nhận không ai chú ý mới nhận tiền, đếm tiền xong, anh ta vỗ vỗ bụi bặm trên xe máy: "Ông biết coi hàng đấy, giá xe này do chủ xe đi nước ngoài, ông đừng nhìn nó cũ mà xem thường, thực ra động cơ vẫn còn rất mạnh.""Được rồi." Nhân viên công tác bỏ tiền vào túi, "Ngày mai lại đây lấy xe."Ông bác đã ngoài mấy chục tuổi, da dẻ lại rất bóng loáng. Khi ông ta cười, khóe miệng bị kéo căng do da mặt căng, khiến người ta nhìn vào rùng mình sợ hãi, lo lắng da thịt bóng loáng sẽ bị nứt ra.Thi Bác Nhân cũng chú ý đến ông bác đó, anh ta quan sát vài phút, liền phát hiện không khớp với ảnh chụp Mã Chính Kỳ nên dời mắt đi. Sở Nguyệt Nịnh cũng định dời mắt đi.Bỗng nhiên, ông ta xoay người, khí đen tràn ngập xung quanh.Sở Nguyệt Nịnh dừng bước, nhíu mày.Chỉ thấy sau lưng ông ta bỗng nhiên treo một chiếc váy của bé gái, bé gái vung tay ôm lấy cổ ông ta, trong tay còn ôm một cái đầu chảy máu.Bé gái thong thả cử động, như muốn treo đầu lên cổ. Bay lên, rồi lại rơi xuống, bay lên rồi lại rơi xuống.Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần.Cuối cùng bé gái cũng thỏa hiệp, ngoan ngoãn treo ở sau lưng ông ta.Khí đen tràn ngập khắp nơi.Vì trọng lực kéo, cổ của ông ta nghiêng một cách kỳ lạ.Nhân viên công tác thấy cổ ông ta nghiêng như vậy rất nghiêm trọng, tốt bụng nhắc nhở: "Đi bệnh viện kiểm tra đi, xem có phải vấn đề về cột sống không."DTVÔng ta từ từ nở nụ cười: "Già rồi, tôi bị mười mấy năm rồi."Nói xong, ông ta đi về hướng đối diện.Sở Nguyệt Nịnh nhìn vị trí của ông bác, lại nhìn Thi Bác Nhân đã biến mất không thấy, cô suy nghĩ một chút, rồi đi theo sau.Ông bác tuổi đã cao, đi đường chậm rãi, cũng không vội vàng mà thong thả đi dạo. Qua đường cái, ông ta đi vào hẻm phòng thôn Hà Văn Điền.Ở phía đối diện, ông ta gặp một bà lão dắt theo cháu gái 4 tuổi ra cửa.Hai người gặp nhau.Bà lão nhận ra ông ta, liền hỏi: "Lão Mã, đi đâu vậy?"Lão Mã nhìn bé gái, từ từ nở nụ cười, trả lời bà lão: "Đi đối diện mua xe.""Xe? Mua xe làm gì? Ông đã lớn tuổi rồi, chưa chắc còn có thể chạy được xe nữa đâu?" Bà lão vừa tò mò vừa đánh giá lão Mã.Lão Mã mới chuyển về từ Mỹ, ông ta định cư ở hẻm phòng thôn Hà Văn Điền, gần đây đã trở thành đề tài hot của khu, vì độc thân lại có tiền nên ông ta đã trở thành chủ đề bàn tán của hàng xóm.

Chu Phong Húc vốn định từ chối, nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, quay đầu lại: "A Nhân, anh đi cùng Nịnh Nịnh đi."

"Không thành vấn đề." Thi Bác Nhân lập tức đồng ý.

Bốn người nhanh chóng hành động.

Thi Bác Nhân dẫn theo Sở Nguyệt Nịnh, đi thẳng vào cổng bắc của trung tâm lưu giữ xe bị tạm giữ.

Vừa bước vào cửa, Sở Nguyệt Nịnh đã nhìn thấy vô số ô tô và xe máy, từng chiếc xếp hàng ngay ngắn, kinh ngạc: "Sao nhiều xe thế vào đây?"

Thi Bác Nhân cũng chú ý đến điều này, suy nghĩ một lúc rồi giải thích: "Có người vi phạm luật giao thông như gây rối, vượt đèn đỏ, v.v. đều bị bắt xe vào đây. Tuy nhiên, cũng có rất nhiều xe không sử dụng hoặc chưa nộp phí gửi xe."

Vừa giải thích, anh ta vừa liếc mắt nhìn xung quanh, sợ bỏ sót điều gì.

Một người đàn ông đi ngang qua.

Anh ta vội vã bước tới, không quên nói: "Nịnh Nịnh, bắt tội phạm là việc của cảnh sát, cô đã tính ra vị trí rồi thì đã rất tuyệt rồi, trước tiên hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi."

Sở Nguyệt Nịnh lo lắng sẽ lộ diện Thi Bác Nhân, không muốn đi xa, "Được thôi."

Miệng thì nói vậy, nhưng người lại không có ý định nghỉ ngơi.

Cô vừa định xoay người, liền nghe thấy hai giọng nói bên cạnh.

"Làm phiền cậu, tôi lấy chiếc này."

Người nói chuyện là một ông bác, mặc áo khoác cũ nát, đi dép lê nhựa trên chân. Ông ta lục lọi trong túi quần nửa ngày, móc tiền ra đưa cho nhân viên, "3000 tệ."

Nhân viên công tác nhấc mũ lên, nhìn trái nhìn phải, xác nhận không ai chú ý mới nhận tiền, đếm tiền xong, anh ta vỗ vỗ bụi bặm trên xe máy: "Ông biết coi hàng đấy, giá xe này do chủ xe đi nước ngoài, ông đừng nhìn nó cũ mà xem thường, thực ra động cơ vẫn còn rất mạnh."

"Được rồi." Nhân viên công tác bỏ tiền vào túi, "Ngày mai lại đây lấy xe."

Ông bác đã ngoài mấy chục tuổi, da dẻ lại rất bóng loáng. Khi ông ta cười, khóe miệng bị kéo căng do da mặt căng, khiến người ta nhìn vào rùng mình sợ hãi, lo lắng da thịt bóng loáng sẽ bị nứt ra.

Thi Bác Nhân cũng chú ý đến ông bác đó, anh ta quan sát vài phút, liền phát hiện không khớp với ảnh chụp Mã Chính Kỳ nên dời mắt đi.

 

Sở Nguyệt Nịnh cũng định dời mắt đi.

Bỗng nhiên, ông ta xoay người, khí đen tràn ngập xung quanh.

Sở Nguyệt Nịnh dừng bước, nhíu mày.

Chỉ thấy sau lưng ông ta bỗng nhiên treo một chiếc váy của bé gái, bé gái vung tay ôm lấy cổ ông ta, trong tay còn ôm một cái đầu chảy máu.

Bé gái thong thả cử động, như muốn treo đầu lên cổ. Bay lên, rồi lại rơi xuống, bay lên rồi lại rơi xuống.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần.

Cuối cùng bé gái cũng thỏa hiệp, ngoan ngoãn treo ở sau lưng ông ta.

Khí đen tràn ngập khắp nơi.

Vì trọng lực kéo, cổ của ông ta nghiêng một cách kỳ lạ.

Nhân viên công tác thấy cổ ông ta nghiêng như vậy rất nghiêm trọng, tốt bụng nhắc nhở: "Đi bệnh viện kiểm tra đi, xem có phải vấn đề về cột sống không."

DTV

Ông ta từ từ nở nụ cười: "Già rồi, tôi bị mười mấy năm rồi."

Nói xong, ông ta đi về hướng đối diện.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn vị trí của ông bác, lại nhìn Thi Bác Nhân đã biến mất không thấy, cô suy nghĩ một chút, rồi đi theo sau.

Ông bác tuổi đã cao, đi đường chậm rãi, cũng không vội vàng mà thong thả đi dạo. Qua đường cái, ông ta đi vào hẻm phòng thôn Hà Văn Điền.

Ở phía đối diện, ông ta gặp một bà lão dắt theo cháu gái 4 tuổi ra cửa.

Hai người gặp nhau.

Bà lão nhận ra ông ta, liền hỏi: "Lão Mã, đi đâu vậy?"

Lão Mã nhìn bé gái, từ từ nở nụ cười, trả lời bà lão: "Đi đối diện mua xe."

"Xe? Mua xe làm gì? Ông đã lớn tuổi rồi, chưa chắc còn có thể chạy được xe nữa đâu?" Bà lão vừa tò mò vừa đánh giá lão Mã.

Lão Mã mới chuyển về từ Mỹ, ông ta định cư ở hẻm phòng thôn Hà Văn Điền, gần đây đã trở thành đề tài hot của khu, vì độc thân lại có tiền nên ông ta đã trở thành chủ đề bàn tán của hàng xóm.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Chu Phong Húc vốn định từ chối, nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, quay đầu lại: "A Nhân, anh đi cùng Nịnh Nịnh đi.""Không thành vấn đề." Thi Bác Nhân lập tức đồng ý.Bốn người nhanh chóng hành động.Thi Bác Nhân dẫn theo Sở Nguyệt Nịnh, đi thẳng vào cổng bắc của trung tâm lưu giữ xe bị tạm giữ.Vừa bước vào cửa, Sở Nguyệt Nịnh đã nhìn thấy vô số ô tô và xe máy, từng chiếc xếp hàng ngay ngắn, kinh ngạc: "Sao nhiều xe thế vào đây?"Thi Bác Nhân cũng chú ý đến điều này, suy nghĩ một lúc rồi giải thích: "Có người vi phạm luật giao thông như gây rối, vượt đèn đỏ, v.v. đều bị bắt xe vào đây. Tuy nhiên, cũng có rất nhiều xe không sử dụng hoặc chưa nộp phí gửi xe."Vừa giải thích, anh ta vừa liếc mắt nhìn xung quanh, sợ bỏ sót điều gì.Một người đàn ông đi ngang qua.Anh ta vội vã bước tới, không quên nói: "Nịnh Nịnh, bắt tội phạm là việc của cảnh sát, cô đã tính ra vị trí rồi thì đã rất tuyệt rồi, trước tiên hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi."Sở Nguyệt Nịnh lo lắng sẽ lộ diện Thi Bác Nhân, không muốn đi xa, "Được thôi."Miệng thì nói vậy, nhưng người lại không có ý định nghỉ ngơi.Cô vừa định xoay người, liền nghe thấy hai giọng nói bên cạnh."Làm phiền cậu, tôi lấy chiếc này."Người nói chuyện là một ông bác, mặc áo khoác cũ nát, đi dép lê nhựa trên chân. Ông ta lục lọi trong túi quần nửa ngày, móc tiền ra đưa cho nhân viên, "3000 tệ."Nhân viên công tác nhấc mũ lên, nhìn trái nhìn phải, xác nhận không ai chú ý mới nhận tiền, đếm tiền xong, anh ta vỗ vỗ bụi bặm trên xe máy: "Ông biết coi hàng đấy, giá xe này do chủ xe đi nước ngoài, ông đừng nhìn nó cũ mà xem thường, thực ra động cơ vẫn còn rất mạnh.""Được rồi." Nhân viên công tác bỏ tiền vào túi, "Ngày mai lại đây lấy xe."Ông bác đã ngoài mấy chục tuổi, da dẻ lại rất bóng loáng. Khi ông ta cười, khóe miệng bị kéo căng do da mặt căng, khiến người ta nhìn vào rùng mình sợ hãi, lo lắng da thịt bóng loáng sẽ bị nứt ra.Thi Bác Nhân cũng chú ý đến ông bác đó, anh ta quan sát vài phút, liền phát hiện không khớp với ảnh chụp Mã Chính Kỳ nên dời mắt đi. Sở Nguyệt Nịnh cũng định dời mắt đi.Bỗng nhiên, ông ta xoay người, khí đen tràn ngập xung quanh.Sở Nguyệt Nịnh dừng bước, nhíu mày.Chỉ thấy sau lưng ông ta bỗng nhiên treo một chiếc váy của bé gái, bé gái vung tay ôm lấy cổ ông ta, trong tay còn ôm một cái đầu chảy máu.Bé gái thong thả cử động, như muốn treo đầu lên cổ. Bay lên, rồi lại rơi xuống, bay lên rồi lại rơi xuống.Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần.Cuối cùng bé gái cũng thỏa hiệp, ngoan ngoãn treo ở sau lưng ông ta.Khí đen tràn ngập khắp nơi.Vì trọng lực kéo, cổ của ông ta nghiêng một cách kỳ lạ.Nhân viên công tác thấy cổ ông ta nghiêng như vậy rất nghiêm trọng, tốt bụng nhắc nhở: "Đi bệnh viện kiểm tra đi, xem có phải vấn đề về cột sống không."DTVÔng ta từ từ nở nụ cười: "Già rồi, tôi bị mười mấy năm rồi."Nói xong, ông ta đi về hướng đối diện.Sở Nguyệt Nịnh nhìn vị trí của ông bác, lại nhìn Thi Bác Nhân đã biến mất không thấy, cô suy nghĩ một chút, rồi đi theo sau.Ông bác tuổi đã cao, đi đường chậm rãi, cũng không vội vàng mà thong thả đi dạo. Qua đường cái, ông ta đi vào hẻm phòng thôn Hà Văn Điền.Ở phía đối diện, ông ta gặp một bà lão dắt theo cháu gái 4 tuổi ra cửa.Hai người gặp nhau.Bà lão nhận ra ông ta, liền hỏi: "Lão Mã, đi đâu vậy?"Lão Mã nhìn bé gái, từ từ nở nụ cười, trả lời bà lão: "Đi đối diện mua xe.""Xe? Mua xe làm gì? Ông đã lớn tuổi rồi, chưa chắc còn có thể chạy được xe nữa đâu?" Bà lão vừa tò mò vừa đánh giá lão Mã.Lão Mã mới chuyển về từ Mỹ, ông ta định cư ở hẻm phòng thôn Hà Văn Điền, gần đây đã trở thành đề tài hot của khu, vì độc thân lại có tiền nên ông ta đã trở thành chủ đề bàn tán của hàng xóm.

Chương 436: Chương 436