"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 442: Chương 442

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Thi Bác Nhân cười ha hả: "Chú không thấy hung thủ bắt chước cách c.h.ế.t của người bị hại cũng rất được lòng người sao?"La Thất Trung làm cảnh sát mấy chục năm, đã từng gặp qua rất nhiều đồng nghiệp chọn cách cùng hung thủ quy kết bằng cái c.h.ế.t thảm khốc, ông cau mày nói: "A Nhân, nhớ kỹ lời chú Trung nói, vĩnh viễn đừng làm lộ liễu."Thi Bác Nhân nhớ ra điều gì đó, thu lại nụ cười, sắc mặt hơi trầm xuống: "Chú Trung yên tâm, tôi sẽ không.""Chu Sa Triển." Một giọng nói vang lên.Đi tới trước mặt họ là vợ chồng nhà họ Trịnh.Bà Trịnh tại tòa án đã khóc ngất vài lần, đôi mắt sưng đỏ như hạch đào, bà gắt gao nắm lấy Chu Phong Húc, nhìn mọi người: "Cảm ơn các anh đã tận tâm tận lực, hung thủ g.i.ế.c hại Hân Nhã nhờ vậy mới có thể bị đưa ra xét xử. Hai vợ chồng chúng tôi đã chờ đợi ngày này 18 năm rồi."Ông Trịnh cũng tiều tụy, nhìn thấy nhóm cảnh sát ai cũng quầng thâm mắt, giọng khàn khàn nói: "Lúc này đây, tôi thực sự cảm ơn các vị cảnh sát."Nói xong, vợ chồng nhà họ Trịnh định quỳ xuống.Bị Chu Phong Húc ngăn lại, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Việc bắt giữ hung thủ là trách nhiệm không thể thoái thác của tổ trọng án chúng tôi.""Nhưng kỳ thật, các vị càng nên cảm ơn một người."Nếu không có sự giúp đỡ của cô ấy, vụ án này sẽ còn cần thêm thời gian để phá.Chu Phong Húc cười lắc đầu.Nếu miễn phí, cũng nên làm cho người ta biết ơn.Bên kia.Tại phòng thôn Hà Văn Điền.Bà lão ở trong bếp vội vàng nấu ăn, trong phòng khách tivi đen trắng đang phát tin tức Hương Giang."Hôm qua, Sở cảnh sát Cửu Long đã phá được một vụ án mạng phủ bụi 18 năm, hung thủ Mã Chính Kỳ đã hãm h.i.ế.p và sát hại một bé gái 18 năm trước, bị phán tù chung thân. Ông ta từng nhập cư trái phép sang nước ngoài và phẫu thuật thẩm mỹ...""Mã Chính Kỳ?" Bà lão mang thức ăn ra, cảm thấy cũng là họ Mã nên không khỏi cảm thấy kỳ lạ.Mấy ngày trước đây, bà lão nghe nói lão Mã cũng bị cảnh sát bắt đi, không biết phạm tội gì. Bà lão đặt đồ ăn lên bàn, quay người lại liền thấy trên TV hình ảnh chụp của lão Mã, bà hoảng sợ đến nghẹn thở, tay ấn vào mâm cơm vừa làm xong."Lão...lão Mã, là hung thủ g.i.ế.c bé gái?"Bà lão nhìn khuôn mặt quen thuộc trên TV mà hồn bay phách lạc, không thể tin nổi kẻ xấu lại ở ngay bên cạnh mình. Thậm chí, bà... bà suýt nữa đã cùng lão Mã kết nhóm sinh hoạt.Nghĩ đến việc lão Mã thường xuyên quan tâm đến cháu gái, bà càng nghĩ càng sợ hãi.Thậm chí, bà còn muốn cho cháu gái nhận kẹo của ông Mã.DTVTrời ơi!Bà đang làm gì vậy?Nếu lần này lão Mã không bị cảnh sát bắt, thì sẽ xảy ra chuyện gì?Nam Nam có thể sẽ biến thành Trịnh Hân Nhã 18 năm trước?Càng nghĩ, bà lão càng sợ hãi."Bà ơi, bà đang làm gì vậy?" Giọng nói nũng nịu của bé gái vang lên.Bà lão cúi đầu nhìn xuống, cháu gái mặc váy công chúa, cầm gậy tiên nữ ngoan ngoãn nhìn bà.Bà bế cháu gái lên, run rẩy vì sợ hãi: "Xin lỗi Nam Nam, xin lỗi, bà về sau không dám nữa, về sau ai cho kẹo cũng không được ăn, biết không?"---Nhà tù Xích Trụ.Nằm ở đầu phía đông khu đảo Xích Trụ Hương Giang, là nhà tù có mức độ bảo vệ cao nhất, chuyên giam giữ những tội phạm nguy hiểm nhất.Nhà tù tối om, ánh đèn lờ mờ chiếu sáng lối đi nhỏ, các phạm nhân xếp thành hàng dài, hai chân mang gông xiềng chậm rãi đi vào từng người một.Chỉ có một tên tội phạm đi lững thững, không chịu đi vào.Cảnh sát giam giữ tên tội phạm này bực bội cầm dùi cui gõ vào song sắt, thúc giục: "6577! Sắp đến giờ tắt đèn, mau đi vào!"Mã Chính Kỳ nhìn vào nhà tù đơn sơ, chiếc giường chỉ là một chiếc giường sắt đơn giản, không gian hoạt động chỉ khoảng vài mét vuông, bệ xí xổm và bồn rửa mặt đều lộ thiên, mọi hành động đều có thể nhìn rõ từ bên đối diện.

Thi Bác Nhân cười ha hả: "Chú không thấy hung thủ bắt chước cách c.h.ế.t của người bị hại cũng rất được lòng người sao?"

La Thất Trung làm cảnh sát mấy chục năm, đã từng gặp qua rất nhiều đồng nghiệp chọn cách cùng hung thủ quy kết bằng cái c.h.ế.t thảm khốc, ông cau mày nói: "A Nhân, nhớ kỹ lời chú Trung nói, vĩnh viễn đừng làm lộ liễu."

Thi Bác Nhân nhớ ra điều gì đó, thu lại nụ cười, sắc mặt hơi trầm xuống: "Chú Trung yên tâm, tôi sẽ không."

"Chu Sa Triển." Một giọng nói vang lên.

Đi tới trước mặt họ là vợ chồng nhà họ Trịnh.

Bà Trịnh tại tòa án đã khóc ngất vài lần, đôi mắt sưng đỏ như hạch đào, bà gắt gao nắm lấy Chu Phong Húc, nhìn mọi người: "Cảm ơn các anh đã tận tâm tận lực, hung thủ g.i.ế.c hại Hân Nhã nhờ vậy mới có thể bị đưa ra xét xử. Hai vợ chồng chúng tôi đã chờ đợi ngày này 18 năm rồi."

Ông Trịnh cũng tiều tụy, nhìn thấy nhóm cảnh sát ai cũng quầng thâm mắt, giọng khàn khàn nói: "Lúc này đây, tôi thực sự cảm ơn các vị cảnh sát."

Nói xong, vợ chồng nhà họ Trịnh định quỳ xuống.

Bị Chu Phong Húc ngăn lại, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Việc bắt giữ hung thủ là trách nhiệm không thể thoái thác của tổ trọng án chúng tôi."

"Nhưng kỳ thật, các vị càng nên cảm ơn một người."

Nếu không có sự giúp đỡ của cô ấy, vụ án này sẽ còn cần thêm thời gian để phá.

Chu Phong Húc cười lắc đầu.

Nếu miễn phí, cũng nên làm cho người ta biết ơn.

Bên kia.

Tại phòng thôn Hà Văn Điền.

Bà lão ở trong bếp vội vàng nấu ăn, trong phòng khách tivi đen trắng đang phát tin tức Hương Giang.

"Hôm qua, Sở cảnh sát Cửu Long đã phá được một vụ án mạng phủ bụi 18 năm, hung thủ Mã Chính Kỳ đã hãm h.i.ế.p và sát hại một bé gái 18 năm trước, bị phán tù chung thân. Ông ta từng nhập cư trái phép sang nước ngoài và phẫu thuật thẩm mỹ..."

"Mã Chính Kỳ?" Bà lão mang thức ăn ra, cảm thấy cũng là họ Mã nên không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Mấy ngày trước đây, bà lão nghe nói lão Mã cũng bị cảnh sát bắt đi, không biết phạm tội gì.

 

Bà lão đặt đồ ăn lên bàn, quay người lại liền thấy trên TV hình ảnh chụp của lão Mã, bà hoảng sợ đến nghẹn thở, tay ấn vào mâm cơm vừa làm xong.

"Lão...lão Mã, là hung thủ g.i.ế.c bé gái?"

Bà lão nhìn khuôn mặt quen thuộc trên TV mà hồn bay phách lạc, không thể tin nổi kẻ xấu lại ở ngay bên cạnh mình. Thậm chí, bà... bà suýt nữa đã cùng lão Mã kết nhóm sinh hoạt.

Nghĩ đến việc lão Mã thường xuyên quan tâm đến cháu gái, bà càng nghĩ càng sợ hãi.

Thậm chí, bà còn muốn cho cháu gái nhận kẹo của ông Mã.

DTV

Trời ơi!

Bà đang làm gì vậy?

Nếu lần này lão Mã không bị cảnh sát bắt, thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Nam Nam có thể sẽ biến thành Trịnh Hân Nhã 18 năm trước?

Càng nghĩ, bà lão càng sợ hãi.

"Bà ơi, bà đang làm gì vậy?" Giọng nói nũng nịu của bé gái vang lên.

Bà lão cúi đầu nhìn xuống, cháu gái mặc váy công chúa, cầm gậy tiên nữ ngoan ngoãn nhìn bà.

Bà bế cháu gái lên, run rẩy vì sợ hãi: "Xin lỗi Nam Nam, xin lỗi, bà về sau không dám nữa, về sau ai cho kẹo cũng không được ăn, biết không?"

---

Nhà tù Xích Trụ.

Nằm ở đầu phía đông khu đảo Xích Trụ Hương Giang, là nhà tù có mức độ bảo vệ cao nhất, chuyên giam giữ những tội phạm nguy hiểm nhất.

Nhà tù tối om, ánh đèn lờ mờ chiếu sáng lối đi nhỏ, các phạm nhân xếp thành hàng dài, hai chân mang gông xiềng chậm rãi đi vào từng người một.

Chỉ có một tên tội phạm đi lững thững, không chịu đi vào.

Cảnh sát giam giữ tên tội phạm này bực bội cầm dùi cui gõ vào song sắt, thúc giục: "6577! Sắp đến giờ tắt đèn, mau đi vào!"

Mã Chính Kỳ nhìn vào nhà tù đơn sơ, chiếc giường chỉ là một chiếc giường sắt đơn giản, không gian hoạt động chỉ khoảng vài mét vuông, bệ xí xổm và bồn rửa mặt đều lộ thiên, mọi hành động đều có thể nhìn rõ từ bên đối diện.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Thi Bác Nhân cười ha hả: "Chú không thấy hung thủ bắt chước cách c.h.ế.t của người bị hại cũng rất được lòng người sao?"La Thất Trung làm cảnh sát mấy chục năm, đã từng gặp qua rất nhiều đồng nghiệp chọn cách cùng hung thủ quy kết bằng cái c.h.ế.t thảm khốc, ông cau mày nói: "A Nhân, nhớ kỹ lời chú Trung nói, vĩnh viễn đừng làm lộ liễu."Thi Bác Nhân nhớ ra điều gì đó, thu lại nụ cười, sắc mặt hơi trầm xuống: "Chú Trung yên tâm, tôi sẽ không.""Chu Sa Triển." Một giọng nói vang lên.Đi tới trước mặt họ là vợ chồng nhà họ Trịnh.Bà Trịnh tại tòa án đã khóc ngất vài lần, đôi mắt sưng đỏ như hạch đào, bà gắt gao nắm lấy Chu Phong Húc, nhìn mọi người: "Cảm ơn các anh đã tận tâm tận lực, hung thủ g.i.ế.c hại Hân Nhã nhờ vậy mới có thể bị đưa ra xét xử. Hai vợ chồng chúng tôi đã chờ đợi ngày này 18 năm rồi."Ông Trịnh cũng tiều tụy, nhìn thấy nhóm cảnh sát ai cũng quầng thâm mắt, giọng khàn khàn nói: "Lúc này đây, tôi thực sự cảm ơn các vị cảnh sát."Nói xong, vợ chồng nhà họ Trịnh định quỳ xuống.Bị Chu Phong Húc ngăn lại, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Việc bắt giữ hung thủ là trách nhiệm không thể thoái thác của tổ trọng án chúng tôi.""Nhưng kỳ thật, các vị càng nên cảm ơn một người."Nếu không có sự giúp đỡ của cô ấy, vụ án này sẽ còn cần thêm thời gian để phá.Chu Phong Húc cười lắc đầu.Nếu miễn phí, cũng nên làm cho người ta biết ơn.Bên kia.Tại phòng thôn Hà Văn Điền.Bà lão ở trong bếp vội vàng nấu ăn, trong phòng khách tivi đen trắng đang phát tin tức Hương Giang."Hôm qua, Sở cảnh sát Cửu Long đã phá được một vụ án mạng phủ bụi 18 năm, hung thủ Mã Chính Kỳ đã hãm h.i.ế.p và sát hại một bé gái 18 năm trước, bị phán tù chung thân. Ông ta từng nhập cư trái phép sang nước ngoài và phẫu thuật thẩm mỹ...""Mã Chính Kỳ?" Bà lão mang thức ăn ra, cảm thấy cũng là họ Mã nên không khỏi cảm thấy kỳ lạ.Mấy ngày trước đây, bà lão nghe nói lão Mã cũng bị cảnh sát bắt đi, không biết phạm tội gì. Bà lão đặt đồ ăn lên bàn, quay người lại liền thấy trên TV hình ảnh chụp của lão Mã, bà hoảng sợ đến nghẹn thở, tay ấn vào mâm cơm vừa làm xong."Lão...lão Mã, là hung thủ g.i.ế.c bé gái?"Bà lão nhìn khuôn mặt quen thuộc trên TV mà hồn bay phách lạc, không thể tin nổi kẻ xấu lại ở ngay bên cạnh mình. Thậm chí, bà... bà suýt nữa đã cùng lão Mã kết nhóm sinh hoạt.Nghĩ đến việc lão Mã thường xuyên quan tâm đến cháu gái, bà càng nghĩ càng sợ hãi.Thậm chí, bà còn muốn cho cháu gái nhận kẹo của ông Mã.DTVTrời ơi!Bà đang làm gì vậy?Nếu lần này lão Mã không bị cảnh sát bắt, thì sẽ xảy ra chuyện gì?Nam Nam có thể sẽ biến thành Trịnh Hân Nhã 18 năm trước?Càng nghĩ, bà lão càng sợ hãi."Bà ơi, bà đang làm gì vậy?" Giọng nói nũng nịu của bé gái vang lên.Bà lão cúi đầu nhìn xuống, cháu gái mặc váy công chúa, cầm gậy tiên nữ ngoan ngoãn nhìn bà.Bà bế cháu gái lên, run rẩy vì sợ hãi: "Xin lỗi Nam Nam, xin lỗi, bà về sau không dám nữa, về sau ai cho kẹo cũng không được ăn, biết không?"---Nhà tù Xích Trụ.Nằm ở đầu phía đông khu đảo Xích Trụ Hương Giang, là nhà tù có mức độ bảo vệ cao nhất, chuyên giam giữ những tội phạm nguy hiểm nhất.Nhà tù tối om, ánh đèn lờ mờ chiếu sáng lối đi nhỏ, các phạm nhân xếp thành hàng dài, hai chân mang gông xiềng chậm rãi đi vào từng người một.Chỉ có một tên tội phạm đi lững thững, không chịu đi vào.Cảnh sát giam giữ tên tội phạm này bực bội cầm dùi cui gõ vào song sắt, thúc giục: "6577! Sắp đến giờ tắt đèn, mau đi vào!"Mã Chính Kỳ nhìn vào nhà tù đơn sơ, chiếc giường chỉ là một chiếc giường sắt đơn giản, không gian hoạt động chỉ khoảng vài mét vuông, bệ xí xổm và bồn rửa mặt đều lộ thiên, mọi hành động đều có thể nhìn rõ từ bên đối diện.

Chương 442: Chương 442