"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 454: Chương 454
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Một cảnh sát ấn vào bộ đàm:"Khu phố Lệ Loan có tình huống, xin tăng cường lực lượng ngay lập tức."Nói xong, cảnh sát đi theo Đàm Bắc lên lầu.Đàm Bắc mở cửa, nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ phòng bạn cùng phòng, anh ta đi qua gõ cửa:"Mở cửa ra."...Sau khi bước vào cửa phòng của bạn cùng phòng, Đàm Bắc chưa bao giờ vào phòng của hắn.Bạn cùng phòng thường xuyên tỏ ra bí ẩn, mỗi lần ra ngoài đều cẩn thận khóa cửa phòng. Dần dần, Đàm Bắc cũng lười vào phòng của hắn.Chờ một lúc, cửa kẽo kẹt mở ra một khe nhỏ, một người đàn ông tiều tụy ló mặt ra. Khi nhìn thấy Đàm Bắc đi theo cảnh sát, hắn tỏ ra không ngạc nhiên:"A Bắc, cậu lại báo án à?"Nói xong, người đàn ông bật cười một cách kỳ quặc:"A Bắc thật là đọc sách nhiều đến choáng váng rồi, suốt ngày nghi ngờ có trộm trong nhà. Mình cùng cậu ấy ở chung mà cũng không phát hiện ra ai ăn trộm. Các anh cảnh sát vất vả rồi, sau này tôi sẽ dạy dỗ A Bắc ngoan ngoãn hơn."Mỗi lần thấy cảnh sát đến nhà, người đàn ông này đều tỏ ra kỳ quặc như vậy.Trước đây, Đàm Bắc nể mặt bạn gái nên không đôi co với hắn.Nhưng giờ đây thấy hắn kỳ quặc, Đàm Bắc càng nghĩ càng tức giận, một tay đẩy người đàn ông ra:"Cậu tránh ra!"Người đàn ông loạng choạng, khe cửa bị đẩy ra, một mùi tanh tưởi thoang thoảng bay ra.Mọi người đều nhăn mặt che mũi.Người đàn ông ngã xuống đất, vội vàng bò dậy cố gắng đóng cửa lại:"Các anh không được vào!"Cảnh sát móc ra giấy chứng nhận:DTV"Làm phiền anh hợp tác điều tra. Nếu không hợp tác, chúng tôi có quyền sử dụng vũ khí."Nói xong, mấy cảnh sát liền mạnh mẽ xông vào phòng.Khi Đàm Bắc bước vào, anh ta thấy khắp sàn nhà đều là những chiếc túi nilon màu đen được đóng gói cẩn thận. Anh ta mở một chiếc ra, bên trong toàn là những đôi vớ.Những người đi theo sau nhìn thấy vớ thì giật mình:"Đó là vớ của tôi!" "Cặp kia là của tôi!""Hay lắm, thằng thanh niên này không ăn trộm gì ra hồn mà chỉ ăn trộm vớ!"Người đàn ông biết mình đã bị phát hiện, không dám cãi cọ nữa, ngồi xổm ở góc tường.Căn nhà bốc mùi hôi thối nồng nặc, Đàm Bắc bịt mũi tìm vớ khắp nơi. Cuối cùng, sau khi lục tung cả căn nhà, anh ta vẫn không tìm thấy vớ của mình.Người đàn ông thấy Đàm Bắc vẫn không tìm được, vội vàng giả vờ giải thích:"A Bắc, đừng tìm nữa, mình thực sự không lấy vớ của cậu."Đàm Bắc không nghe, thầy bói nói vớ ở trong nhà thì chắc chắn là ở trong nhà.Anh ta nhìn về phía chiếc giường lớn ở giữa phòng.Giường đệm chăn không hề bừa bộn, được trải phẳng phiu.Người đàn ông thấy Đàm Bắc định đi qua, liền ngăn cản:"Cậu đã giúp tớ nhiều rồi, tớ ăn trộm đồ của ai cũng sẽ không ăn trộm của cậu đâu, thật đấy."Đàm Bắc lạnh mặt kéo chăn ra, một mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi, tràn đầy trên giường, toàn là những chiếc vớ chưa giặt của anh ta.Người đàn ông còn định giải thích, Đàm Bắc bực tức xé nát quần áo của hắn và hung hăng tung một cú đấm."Biến thái!"---Cách đó không xa.Bên cạnh khu phố Lệ Loan có một trường trung học.Tiếng chuông tan học vang lên.Lúc này, Thang sư nãi đang ở cửa trường, bà không thường xuyên đi đón con trai, vì con trai tự đi về nhà.Lần này đến, bà mới biết được là cửa trường có nhiều xã hội đen đến vậy!Lại là hai xã hội đen huýt sáo, ánh mắt không thiện ý nhìn chằm chằm vào các nữ sinh.Thang sư nãi che chở cho các nữ sinh nhỏ tuổi:"Mau về nhà đi."Nữ sinh cùng bạn bè sợ hãi vội vàng gật đầu.Cuối cùng.Thang Gia Lượng cùng hai nam sinh cùng lớp đi ra, nhìn thấy Thang sư nãi ở cửa, vẻ mặt ngây ngô hiện lên một chút bực bội.Các nam sinh cùng lớp đều là dân chơi xã hội, nhìn thấy mẹ Thang Gia Lượng đến liền trêu ghẹo:"Này, lớn như vậy rồi mà còn muốn mẹ đưa đón à?"
Một cảnh sát ấn vào bộ đàm:
"Khu phố Lệ Loan có tình huống, xin tăng cường lực lượng ngay lập tức."
Nói xong, cảnh sát đi theo Đàm Bắc lên lầu.
Đàm Bắc mở cửa, nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ phòng bạn cùng phòng, anh ta đi qua gõ cửa:
"Mở cửa ra."
...
Sau khi bước vào cửa phòng của bạn cùng phòng, Đàm Bắc chưa bao giờ vào phòng của hắn.
Bạn cùng phòng thường xuyên tỏ ra bí ẩn, mỗi lần ra ngoài đều cẩn thận khóa cửa phòng. Dần dần, Đàm Bắc cũng lười vào phòng của hắn.
Chờ một lúc, cửa kẽo kẹt mở ra một khe nhỏ, một người đàn ông tiều tụy ló mặt ra. Khi nhìn thấy Đàm Bắc đi theo cảnh sát, hắn tỏ ra không ngạc nhiên:
"A Bắc, cậu lại báo án à?"
Nói xong, người đàn ông bật cười một cách kỳ quặc:
"A Bắc thật là đọc sách nhiều đến choáng váng rồi, suốt ngày nghi ngờ có trộm trong nhà. Mình cùng cậu ấy ở chung mà cũng không phát hiện ra ai ăn trộm. Các anh cảnh sát vất vả rồi, sau này tôi sẽ dạy dỗ A Bắc ngoan ngoãn hơn."
Mỗi lần thấy cảnh sát đến nhà, người đàn ông này đều tỏ ra kỳ quặc như vậy.
Trước đây, Đàm Bắc nể mặt bạn gái nên không đôi co với hắn.
Nhưng giờ đây thấy hắn kỳ quặc, Đàm Bắc càng nghĩ càng tức giận, một tay đẩy người đàn ông ra:
"Cậu tránh ra!"
Người đàn ông loạng choạng, khe cửa bị đẩy ra, một mùi tanh tưởi thoang thoảng bay ra.
Mọi người đều nhăn mặt che mũi.
Người đàn ông ngã xuống đất, vội vàng bò dậy cố gắng đóng cửa lại:
"Các anh không được vào!"
Cảnh sát móc ra giấy chứng nhận:
DTV
"Làm phiền anh hợp tác điều tra. Nếu không hợp tác, chúng tôi có quyền sử dụng vũ khí."
Nói xong, mấy cảnh sát liền mạnh mẽ xông vào phòng.
Khi Đàm Bắc bước vào, anh ta thấy khắp sàn nhà đều là những chiếc túi nilon màu đen được đóng gói cẩn thận. Anh ta mở một chiếc ra, bên trong toàn là những đôi vớ.
Những người đi theo sau nhìn thấy vớ thì giật mình:
"Đó là vớ của tôi!"
"Cặp kia là của tôi!"
"Hay lắm, thằng thanh niên này không ăn trộm gì ra hồn mà chỉ ăn trộm vớ!"
Người đàn ông biết mình đã bị phát hiện, không dám cãi cọ nữa, ngồi xổm ở góc tường.
Căn nhà bốc mùi hôi thối nồng nặc, Đàm Bắc bịt mũi tìm vớ khắp nơi. Cuối cùng, sau khi lục tung cả căn nhà, anh ta vẫn không tìm thấy vớ của mình.
Người đàn ông thấy Đàm Bắc vẫn không tìm được, vội vàng giả vờ giải thích:
"A Bắc, đừng tìm nữa, mình thực sự không lấy vớ của cậu."
Đàm Bắc không nghe, thầy bói nói vớ ở trong nhà thì chắc chắn là ở trong nhà.
Anh ta nhìn về phía chiếc giường lớn ở giữa phòng.
Giường đệm chăn không hề bừa bộn, được trải phẳng phiu.
Người đàn ông thấy Đàm Bắc định đi qua, liền ngăn cản:
"Cậu đã giúp tớ nhiều rồi, tớ ăn trộm đồ của ai cũng sẽ không ăn trộm của cậu đâu, thật đấy."
Đàm Bắc lạnh mặt kéo chăn ra, một mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi, tràn đầy trên giường, toàn là những chiếc vớ chưa giặt của anh ta.
Người đàn ông còn định giải thích, Đàm Bắc bực tức xé nát quần áo của hắn và hung hăng tung một cú đấm.
"Biến thái!"
---
Cách đó không xa.
Bên cạnh khu phố Lệ Loan có một trường trung học.
Tiếng chuông tan học vang lên.
Lúc này, Thang sư nãi đang ở cửa trường, bà không thường xuyên đi đón con trai, vì con trai tự đi về nhà.
Lần này đến, bà mới biết được là cửa trường có nhiều xã hội đen đến vậy!
Lại là hai xã hội đen huýt sáo, ánh mắt không thiện ý nhìn chằm chằm vào các nữ sinh.
Thang sư nãi che chở cho các nữ sinh nhỏ tuổi:
"Mau về nhà đi."
Nữ sinh cùng bạn bè sợ hãi vội vàng gật đầu.
Cuối cùng.
Thang Gia Lượng cùng hai nam sinh cùng lớp đi ra, nhìn thấy Thang sư nãi ở cửa, vẻ mặt ngây ngô hiện lên một chút bực bội.
Các nam sinh cùng lớp đều là dân chơi xã hội, nhìn thấy mẹ Thang Gia Lượng đến liền trêu ghẹo:
"Này, lớn như vậy rồi mà còn muốn mẹ đưa đón à?"
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Một cảnh sát ấn vào bộ đàm:"Khu phố Lệ Loan có tình huống, xin tăng cường lực lượng ngay lập tức."Nói xong, cảnh sát đi theo Đàm Bắc lên lầu.Đàm Bắc mở cửa, nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ phòng bạn cùng phòng, anh ta đi qua gõ cửa:"Mở cửa ra."...Sau khi bước vào cửa phòng của bạn cùng phòng, Đàm Bắc chưa bao giờ vào phòng của hắn.Bạn cùng phòng thường xuyên tỏ ra bí ẩn, mỗi lần ra ngoài đều cẩn thận khóa cửa phòng. Dần dần, Đàm Bắc cũng lười vào phòng của hắn.Chờ một lúc, cửa kẽo kẹt mở ra một khe nhỏ, một người đàn ông tiều tụy ló mặt ra. Khi nhìn thấy Đàm Bắc đi theo cảnh sát, hắn tỏ ra không ngạc nhiên:"A Bắc, cậu lại báo án à?"Nói xong, người đàn ông bật cười một cách kỳ quặc:"A Bắc thật là đọc sách nhiều đến choáng váng rồi, suốt ngày nghi ngờ có trộm trong nhà. Mình cùng cậu ấy ở chung mà cũng không phát hiện ra ai ăn trộm. Các anh cảnh sát vất vả rồi, sau này tôi sẽ dạy dỗ A Bắc ngoan ngoãn hơn."Mỗi lần thấy cảnh sát đến nhà, người đàn ông này đều tỏ ra kỳ quặc như vậy.Trước đây, Đàm Bắc nể mặt bạn gái nên không đôi co với hắn.Nhưng giờ đây thấy hắn kỳ quặc, Đàm Bắc càng nghĩ càng tức giận, một tay đẩy người đàn ông ra:"Cậu tránh ra!"Người đàn ông loạng choạng, khe cửa bị đẩy ra, một mùi tanh tưởi thoang thoảng bay ra.Mọi người đều nhăn mặt che mũi.Người đàn ông ngã xuống đất, vội vàng bò dậy cố gắng đóng cửa lại:"Các anh không được vào!"Cảnh sát móc ra giấy chứng nhận:DTV"Làm phiền anh hợp tác điều tra. Nếu không hợp tác, chúng tôi có quyền sử dụng vũ khí."Nói xong, mấy cảnh sát liền mạnh mẽ xông vào phòng.Khi Đàm Bắc bước vào, anh ta thấy khắp sàn nhà đều là những chiếc túi nilon màu đen được đóng gói cẩn thận. Anh ta mở một chiếc ra, bên trong toàn là những đôi vớ.Những người đi theo sau nhìn thấy vớ thì giật mình:"Đó là vớ của tôi!" "Cặp kia là của tôi!""Hay lắm, thằng thanh niên này không ăn trộm gì ra hồn mà chỉ ăn trộm vớ!"Người đàn ông biết mình đã bị phát hiện, không dám cãi cọ nữa, ngồi xổm ở góc tường.Căn nhà bốc mùi hôi thối nồng nặc, Đàm Bắc bịt mũi tìm vớ khắp nơi. Cuối cùng, sau khi lục tung cả căn nhà, anh ta vẫn không tìm thấy vớ của mình.Người đàn ông thấy Đàm Bắc vẫn không tìm được, vội vàng giả vờ giải thích:"A Bắc, đừng tìm nữa, mình thực sự không lấy vớ của cậu."Đàm Bắc không nghe, thầy bói nói vớ ở trong nhà thì chắc chắn là ở trong nhà.Anh ta nhìn về phía chiếc giường lớn ở giữa phòng.Giường đệm chăn không hề bừa bộn, được trải phẳng phiu.Người đàn ông thấy Đàm Bắc định đi qua, liền ngăn cản:"Cậu đã giúp tớ nhiều rồi, tớ ăn trộm đồ của ai cũng sẽ không ăn trộm của cậu đâu, thật đấy."Đàm Bắc lạnh mặt kéo chăn ra, một mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi, tràn đầy trên giường, toàn là những chiếc vớ chưa giặt của anh ta.Người đàn ông còn định giải thích, Đàm Bắc bực tức xé nát quần áo của hắn và hung hăng tung một cú đấm."Biến thái!"---Cách đó không xa.Bên cạnh khu phố Lệ Loan có một trường trung học.Tiếng chuông tan học vang lên.Lúc này, Thang sư nãi đang ở cửa trường, bà không thường xuyên đi đón con trai, vì con trai tự đi về nhà.Lần này đến, bà mới biết được là cửa trường có nhiều xã hội đen đến vậy!Lại là hai xã hội đen huýt sáo, ánh mắt không thiện ý nhìn chằm chằm vào các nữ sinh.Thang sư nãi che chở cho các nữ sinh nhỏ tuổi:"Mau về nhà đi."Nữ sinh cùng bạn bè sợ hãi vội vàng gật đầu.Cuối cùng.Thang Gia Lượng cùng hai nam sinh cùng lớp đi ra, nhìn thấy Thang sư nãi ở cửa, vẻ mặt ngây ngô hiện lên một chút bực bội.Các nam sinh cùng lớp đều là dân chơi xã hội, nhìn thấy mẹ Thang Gia Lượng đến liền trêu ghẹo:"Này, lớn như vậy rồi mà còn muốn mẹ đưa đón à?"