"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 472: Chương 472

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   "Tỉnh? Đã đổ nửa bình Triclormethane, con bé có thể tỉnh lại mới là lạ!" Vương Thông Hải lại đẩy bà ra.Lý Xuân Ni vẫn còn luyến tiếc, bà không có học vấn gì, nhưng cũng mơ hồ biết rằng lấy thận là một phẫu thuật lớn, ở bệnh viện có thể đảm bảo an toàn, còn ở ngoài trời thì không có gì đảm bảo cả.Nếu con gái c.h.ế.t thì phải làm sao bây giờ?Tuy rằng bà không nuôi dưỡng Phó Phỉ Phỉ nhiều, nhưng khi nhìn vào ánh mắt *****ên của Phó Phỉ Phỉ, có lẽ vì bản năng làm mẹ, bao nhiêu năm qua bà không thể hoàn thành trách nhiệm làm mẹ, giờ đây sao có thể nhẫn tâm để con bé chịu một nhát d.a.o ở đây?"Thông Hải, tôi... tôi có thể đưa Phó Phỉ Phỉ về quê trước được không? Bệnh... Bệnh viện sẽ an toàn hơn.""Về quê?" Vương Thông Hải cười lạnh, "Trước đây đã thử rồi, Phó Phỉ Phỉ thà c.h.ế.t cũng không chịu về."Nói xong, ông ta lại muốn giơ d.a.o lên.Bỗng nhiên.Ưm ư một tiếng.Phó Phỉ Phỉ bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân ngồi đối diện, chậm rãi mở mắt, vừa lúc nhìn thấy Vương Thông Hải muốn giơ dao."Ô ô ô ô..."Cô hoảng sợ trợn to hai mắt, tiếng hét chói tai bị băng dính phong bế trở nên nặng nề.DTVLý Xuân Ni thấy Phó Phỉ Phỉ sợ hãi đến mức không chịu nổi, vội vàng ngăn lại Vương Thông Hải đang cầm dao: "Chúng ta mang Phỉ Phỉ về quê rồi nói chuyện tử tế với Phỉ Phỉ, đó là em trai ruột của con bé, con bé nhất định sẽ đồng ý cứu."Trước đây, con trai bà được chẩn đoán mắc bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu, bệnh tình chuyển biến xấu rất nhanh. Bác sĩ nói rằng cần thay thận mới có thể sống sót và yêu cầu thận phù hợp. Tìm người thân là một con đường ngắn nhất.Vương Thông Hải không chút do dự liền đồng ý hiến thận.Bác sĩ cũng cảm động trước hành động của Vương Thông Hải, nhưng đáng tiếc, sau khi kiểm tra, kết quả cho thấy cơ thể Vương Thông Hải không thích hợp để hiến thận.Hai vợ chồng bà ngày đêm mong ngóng, nhưng vẫn không tìm được người hiến thận phù hợp.Bác sĩ đành bất lực thông báo, do không còn nguồn thận phù hợp, họ chỉ còn cách chuẩn bị lo hậu sự cho con trai.Bế tắc trong tình huống này, Vương Thông Hải chợt nhớ đến chuyện nghe được trước đây về một đứa bé bị bỏ rơi trên núi. Ông ta biết rằng đứa bé đó chính là Phó Phỉ Phỉ, con gái mình, nhưng khi đó, ông ta vẫn luôn chối bỏ việc vứt bỏ con bé.Sau đó, Vương Thông Hải đã nhờ nhiều người tìm kiếm và cuối cùng phát hiện ra Phỉ Phỉ được nhà họ Phó nhận nuôi.Bây giờ, cơ hội cứu sống con trai đang ở ngay trước mắt, Vương Thông Hải làm sao có thể bỏ qua?Ông ta nhìn Phó Phỉ Phỉ với vẻ mặt hung ác và nói: "Con nhẫn tâm này, cuối cùng cũng chịu quay về? Chỉ lo ăn sung mặc sướng ở nhà họ Phó mà không quan tâm đến em trai. Mày không thấy sắc mặt của người nhà họ Phó sao? Nếu năm đó tao không vứt bỏ mày thì mày có thể được gia đình tốt như họ Phó nhận nuôi không?""Vứt bỏ?" Lý Xuân Ni như nghe được một tin tức khó tin, mở to mắt hỏi: "Lúc trước rõ ràng ông nói là đã đưa con cho một gia đình khá giả, còn lấy về một bộ áo bông, còn nói rằng họ chê chất lượng kém, nên để lại cho con tôi sau này mà?"Năm đó điều kiện kinh gia đình tế khó khăn, nuôi hai đứa con đã vất vả, Vương Thông Hải lại muốn sinh thêm đứa thứ ba nên đã lừa dối Lý Xuân Ni, nói rằng đã tìm được một gia đình khá giả để cho con gái út có cuộc sống tốt đẹp.Hóa ra...Con gái út của bà vậy mà lại bị bỏ rơi!Vương Thông Hải nhớ lại sự kiện năm ấy, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, nhưng vẫn cố ra vẻ thanh minh: "Đừng cãi nhau chuyện bỏ hay không bỏ, dù sao giờ con bé cũng đang sống tốt là được!"Lý Xuân Ni sau khi biết được sự thật Phó Phỉ Phỉ bị vứt bỏ càng không thể để Vương Thông Hải động thủ, bà bất chấp nguy hiểm mà van xin: "Thông Hải, chúng ta hãy cùng nhau nói chuyện tử tế với ông bà Phó, họ đã có lòng tốt nuôi dưỡng Phỉ Phỉ lớn lên, thì chắc chắn cũng sẽ đồng ý cho Phỉ Phỉ cứu con trai."

 

 

"Tỉnh? Đã đổ nửa bình Triclormethane, con bé có thể tỉnh lại mới là lạ!" Vương Thông Hải lại đẩy bà ra.

Lý Xuân Ni vẫn còn luyến tiếc, bà không có học vấn gì, nhưng cũng mơ hồ biết rằng lấy thận là một phẫu thuật lớn, ở bệnh viện có thể đảm bảo an toàn, còn ở ngoài trời thì không có gì đảm bảo cả.

Nếu con gái c.h.ế.t thì phải làm sao bây giờ?

Tuy rằng bà không nuôi dưỡng Phó Phỉ Phỉ nhiều, nhưng khi nhìn vào ánh mắt *****ên của Phó Phỉ Phỉ, có lẽ vì bản năng làm mẹ, bao nhiêu năm qua bà không thể hoàn thành trách nhiệm làm mẹ, giờ đây sao có thể nhẫn tâm để con bé chịu một nhát d.a.o ở đây?

"Thông Hải, tôi... tôi có thể đưa Phó Phỉ Phỉ về quê trước được không? Bệnh... Bệnh viện sẽ an toàn hơn."

"Về quê?" Vương Thông Hải cười lạnh, "Trước đây đã thử rồi, Phó Phỉ Phỉ thà c.h.ế.t cũng không chịu về."

Nói xong, ông ta lại muốn giơ d.a.o lên.

Bỗng nhiên.

Ưm ư một tiếng.

Phó Phỉ Phỉ bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân ngồi đối diện, chậm rãi mở mắt, vừa lúc nhìn thấy Vương Thông Hải muốn giơ dao.

"Ô ô ô ô..."

Cô hoảng sợ trợn to hai mắt, tiếng hét chói tai bị băng dính phong bế trở nên nặng nề.

DTV

Lý Xuân Ni thấy Phó Phỉ Phỉ sợ hãi đến mức không chịu nổi, vội vàng ngăn lại Vương Thông Hải đang cầm dao: "Chúng ta mang Phỉ Phỉ về quê rồi nói chuyện tử tế với Phỉ Phỉ, đó là em trai ruột của con bé, con bé nhất định sẽ đồng ý cứu."

Trước đây, con trai bà được chẩn đoán mắc bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu, bệnh tình chuyển biến xấu rất nhanh.

 

Bác sĩ nói rằng cần thay thận mới có thể sống sót và yêu cầu thận phù hợp. Tìm người thân là một con đường ngắn nhất.

Vương Thông Hải không chút do dự liền đồng ý hiến thận.

Bác sĩ cũng cảm động trước hành động của Vương Thông Hải, nhưng đáng tiếc, sau khi kiểm tra, kết quả cho thấy cơ thể Vương Thông Hải không thích hợp để hiến thận.

Hai vợ chồng bà ngày đêm mong ngóng, nhưng vẫn không tìm được người hiến thận phù hợp.

Bác sĩ đành bất lực thông báo, do không còn nguồn thận phù hợp, họ chỉ còn cách chuẩn bị lo hậu sự cho con trai.

Bế tắc trong tình huống này, Vương Thông Hải chợt nhớ đến chuyện nghe được trước đây về một đứa bé bị bỏ rơi trên núi. Ông ta biết rằng đứa bé đó chính là Phó Phỉ Phỉ, con gái mình, nhưng khi đó, ông ta vẫn luôn chối bỏ việc vứt bỏ con bé.

Sau đó, Vương Thông Hải đã nhờ nhiều người tìm kiếm và cuối cùng phát hiện ra Phỉ Phỉ được nhà họ Phó nhận nuôi.

Bây giờ, cơ hội cứu sống con trai đang ở ngay trước mắt, Vương Thông Hải làm sao có thể bỏ qua?

Ông ta nhìn Phó Phỉ Phỉ với vẻ mặt hung ác và nói: "Con nhẫn tâm này, cuối cùng cũng chịu quay về? Chỉ lo ăn sung mặc sướng ở nhà họ Phó mà không quan tâm đến em trai. Mày không thấy sắc mặt của người nhà họ Phó sao? Nếu năm đó tao không vứt bỏ mày thì mày có thể được gia đình tốt như họ Phó nhận nuôi không?"

"Vứt bỏ?" Lý Xuân Ni như nghe được một tin tức khó tin, mở to mắt hỏi: "Lúc trước rõ ràng ông nói là đã đưa con cho một gia đình khá giả, còn lấy về một bộ áo bông, còn nói rằng họ chê chất lượng kém, nên để lại cho con tôi sau này mà?"

Năm đó điều kiện kinh gia đình tế khó khăn, nuôi hai đứa con đã vất vả, Vương Thông Hải lại muốn sinh thêm đứa thứ ba nên đã lừa dối Lý Xuân Ni, nói rằng đã tìm được một gia đình khá giả để cho con gái út có cuộc sống tốt đẹp.

Hóa ra...

Con gái út của bà vậy mà lại bị bỏ rơi!

Vương Thông Hải nhớ lại sự kiện năm ấy, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, nhưng vẫn cố ra vẻ thanh minh: "Đừng cãi nhau chuyện bỏ hay không bỏ, dù sao giờ con bé cũng đang sống tốt là được!"

Lý Xuân Ni sau khi biết được sự thật Phó Phỉ Phỉ bị vứt bỏ càng không thể để Vương Thông Hải động thủ, bà bất chấp nguy hiểm mà van xin: "Thông Hải, chúng ta hãy cùng nhau nói chuyện tử tế với ông bà Phó, họ đã có lòng tốt nuôi dưỡng Phỉ Phỉ lớn lên, thì chắc chắn cũng sẽ đồng ý cho Phỉ Phỉ cứu con trai."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   "Tỉnh? Đã đổ nửa bình Triclormethane, con bé có thể tỉnh lại mới là lạ!" Vương Thông Hải lại đẩy bà ra.Lý Xuân Ni vẫn còn luyến tiếc, bà không có học vấn gì, nhưng cũng mơ hồ biết rằng lấy thận là một phẫu thuật lớn, ở bệnh viện có thể đảm bảo an toàn, còn ở ngoài trời thì không có gì đảm bảo cả.Nếu con gái c.h.ế.t thì phải làm sao bây giờ?Tuy rằng bà không nuôi dưỡng Phó Phỉ Phỉ nhiều, nhưng khi nhìn vào ánh mắt *****ên của Phó Phỉ Phỉ, có lẽ vì bản năng làm mẹ, bao nhiêu năm qua bà không thể hoàn thành trách nhiệm làm mẹ, giờ đây sao có thể nhẫn tâm để con bé chịu một nhát d.a.o ở đây?"Thông Hải, tôi... tôi có thể đưa Phó Phỉ Phỉ về quê trước được không? Bệnh... Bệnh viện sẽ an toàn hơn.""Về quê?" Vương Thông Hải cười lạnh, "Trước đây đã thử rồi, Phó Phỉ Phỉ thà c.h.ế.t cũng không chịu về."Nói xong, ông ta lại muốn giơ d.a.o lên.Bỗng nhiên.Ưm ư một tiếng.Phó Phỉ Phỉ bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân ngồi đối diện, chậm rãi mở mắt, vừa lúc nhìn thấy Vương Thông Hải muốn giơ dao."Ô ô ô ô..."Cô hoảng sợ trợn to hai mắt, tiếng hét chói tai bị băng dính phong bế trở nên nặng nề.DTVLý Xuân Ni thấy Phó Phỉ Phỉ sợ hãi đến mức không chịu nổi, vội vàng ngăn lại Vương Thông Hải đang cầm dao: "Chúng ta mang Phỉ Phỉ về quê rồi nói chuyện tử tế với Phỉ Phỉ, đó là em trai ruột của con bé, con bé nhất định sẽ đồng ý cứu."Trước đây, con trai bà được chẩn đoán mắc bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu, bệnh tình chuyển biến xấu rất nhanh. Bác sĩ nói rằng cần thay thận mới có thể sống sót và yêu cầu thận phù hợp. Tìm người thân là một con đường ngắn nhất.Vương Thông Hải không chút do dự liền đồng ý hiến thận.Bác sĩ cũng cảm động trước hành động của Vương Thông Hải, nhưng đáng tiếc, sau khi kiểm tra, kết quả cho thấy cơ thể Vương Thông Hải không thích hợp để hiến thận.Hai vợ chồng bà ngày đêm mong ngóng, nhưng vẫn không tìm được người hiến thận phù hợp.Bác sĩ đành bất lực thông báo, do không còn nguồn thận phù hợp, họ chỉ còn cách chuẩn bị lo hậu sự cho con trai.Bế tắc trong tình huống này, Vương Thông Hải chợt nhớ đến chuyện nghe được trước đây về một đứa bé bị bỏ rơi trên núi. Ông ta biết rằng đứa bé đó chính là Phó Phỉ Phỉ, con gái mình, nhưng khi đó, ông ta vẫn luôn chối bỏ việc vứt bỏ con bé.Sau đó, Vương Thông Hải đã nhờ nhiều người tìm kiếm và cuối cùng phát hiện ra Phỉ Phỉ được nhà họ Phó nhận nuôi.Bây giờ, cơ hội cứu sống con trai đang ở ngay trước mắt, Vương Thông Hải làm sao có thể bỏ qua?Ông ta nhìn Phó Phỉ Phỉ với vẻ mặt hung ác và nói: "Con nhẫn tâm này, cuối cùng cũng chịu quay về? Chỉ lo ăn sung mặc sướng ở nhà họ Phó mà không quan tâm đến em trai. Mày không thấy sắc mặt của người nhà họ Phó sao? Nếu năm đó tao không vứt bỏ mày thì mày có thể được gia đình tốt như họ Phó nhận nuôi không?""Vứt bỏ?" Lý Xuân Ni như nghe được một tin tức khó tin, mở to mắt hỏi: "Lúc trước rõ ràng ông nói là đã đưa con cho một gia đình khá giả, còn lấy về một bộ áo bông, còn nói rằng họ chê chất lượng kém, nên để lại cho con tôi sau này mà?"Năm đó điều kiện kinh gia đình tế khó khăn, nuôi hai đứa con đã vất vả, Vương Thông Hải lại muốn sinh thêm đứa thứ ba nên đã lừa dối Lý Xuân Ni, nói rằng đã tìm được một gia đình khá giả để cho con gái út có cuộc sống tốt đẹp.Hóa ra...Con gái út của bà vậy mà lại bị bỏ rơi!Vương Thông Hải nhớ lại sự kiện năm ấy, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, nhưng vẫn cố ra vẻ thanh minh: "Đừng cãi nhau chuyện bỏ hay không bỏ, dù sao giờ con bé cũng đang sống tốt là được!"Lý Xuân Ni sau khi biết được sự thật Phó Phỉ Phỉ bị vứt bỏ càng không thể để Vương Thông Hải động thủ, bà bất chấp nguy hiểm mà van xin: "Thông Hải, chúng ta hãy cùng nhau nói chuyện tử tế với ông bà Phó, họ đã có lòng tốt nuôi dưỡng Phỉ Phỉ lớn lên, thì chắc chắn cũng sẽ đồng ý cho Phỉ Phỉ cứu con trai."

Chương 472: Chương 472