"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 473: Chương 473

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   Phó Phỉ Phỉ cũng sợ hãi đến mức gật đầu lia lịa.Lý Xuân Ni vội vàng xé băng dính dán trên miệng Phó Phỉ Phỉ xuống."Cứu! Con cứu!" Phó Phỉ Phỉ nhìn Vương Thông Hải cầm dao, sợ hãi run rẩy, mặt tái nhợt khóc lóc van xin: "Chú, cầu xin chú buông tha cho con với.""Chú?" Vương Thông Hải như bị kích thích, cười lạnh một cách âm ngoan, đẩy Lý Xuân Ni ra một bên, giơ d.a.o tiến về phía Phó Phỉ Phỉ đang hoảng sợ."Tao không phải là chú của mày, tao là cha mày.""Mệnh mày là do tao cho, tao lấy cái thận của mày cũng coi như là trả nợ!"---Mặt khác.Tổ trưởng Quách Tiêu của tổ trọng án C cũng đang nỗ lực truy tìm thêm manh mối.Vương Thông Hải vừa mới đến Hương Giang một tuần, tung tích không rõ, nên rất khó để theo dõi rõ ràng hành tung của ông ta. Quách Tiêu đã cử một số lượng lớn cảnh sát đến khu vực xung quanh trường học nơi Phó Phỉ Phỉ mất tích để điều tra.Một thành viên trong tổ đưa cho Quách Tiêu một cuộn băng ghi hình, lau mồ hôi trên trán: "Báo cáo sếp, đã theo dõi khu vực xung quanh phố Thường Hưng, nhưng không thấy bóng dáng của Vương Thông Hải."Một thành viên khác cũng đưa băng ghi hình cho Quách Tiêu: "Báo cáo, khu vực Thái Bình cũng không có."Quách Tiêu thấy các thành viên trong nhóm đều không có kết quả, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, theo dõi không chụp được hình ảnh thì phải chuyển hướng sang tìm kiếm nhân chứng."Được rồi, hai người cùng A Quân đi tìm kiếm người dân ven đường để hỏi, kể cả những người đã đóng cửa nghỉ ngơi cũng phải hỏi.""Vâng." Hai thành viên trong nhóm đồng ý và rời đi.Ngay khi mọi người đều bế tắc.Thì tiếng la hét vang lên từ ven đường.Boni chạy đến chỗ Quách Tiêu, vội vàng vẫy tay: "Anh Tiêu, có manh mối!" Quách Tiêu lập tức đi về phía Boni: "Boni, manh mối gì?"Boni chỉ tay về phía tài xế: "Ông ấy nói rằng đã gặp Vương Thông Hải và Phó Phỉ Phỉ."Boni dẫn đường, Quách Tiêu lấy ảnh chụp Phó Phỉ Phỉ ra và tiến đến: "Làm phiền ông xem kỹ xem có phải là cô gái trong ảnh chụp này không?"Tài xế cầm lấy ảnh chụp, híp mắt dưới ánh đèn mờ để xem kỹ, sau đó khẳng định và chỉ vào ảnh chụp nói: "Không sai, buổi chiều lúc tôi đang ở trạm xe chở khách thì đã thấy họ.""Cô gái đó và người trong ảnh chụp giống hệt nhau." Tài xế nhớ lại, "Nhưng mà, hình như cô bé rất mệt mỏi, vẫn luôn ngủ, và có một người đàn ông trung niên đi cùng.""Lúc đó tôi thấy bầu không khí rất kỳ lạ, nên đã nhìn qua gương chiếu hậu nhiều lần. Sếp à, tôi cam đoan với anh, tuyệt đối không nhìn nhầm!""Tốt." Quách Tiêu thu hồi ảnh chụp, tiếp tục hỏi: "Ông chở họ lên xe lúc nào, và đưa họ đi đâu?"Tài xế mỗi ngày phải tiếp hàng chục khách hàng, ký ức về hướng đi khá hỗn loạn, nên cần thời gian để nhớ lại.Trong lúc chờ đợi, thời gian trôi đi từng chút một.Quách Tiêu đi qua đi lại trong xe một cách bồn chồn.Cũng không trách hắn vội vàng.Thời gian càng lâu thì Phó Phỉ Phỉ càng nguy hiểm. Một cô gái trẻ tuổi nếu bỏ mạng trong tay kẻ bắt cóc, thì hắn lấy gì để đối diện với công lý và đồng phục cảnh sát?"Tôi nhớ ra rồi!"DTVBỗng nhiên, tài xế vỗ mạnh vào tay lái một cách phấn khích: “Sếp à, ở khu đất hoang! Họ đi đến khu đất hoang! Tôi còn chở một vị khách khác ở đó.""Cảm ơn ông đã hợp tác." Quách Tiêu càng thêm phấn khích,Ra lệnh một tiếng, tập hợp các thành viên trong tổ, lên xe cảnh sát và phóng thẳng đến địa điểm mục tiêu.Trên đường, Boni sử dụng máy tính xách tay để xác định vị trí và địa hình của khu đất hoang ngoại thành, sau khi gọi một vài cuộc điện thoại, thì nhìn về phía Quách Tiêu."Đã xác định, khu đất hoang ngoại thành có một nhà kho bỏ hoang, Vương Thông Hải rất có thể đang lẩn trốn ở đó.""Tốt!" Quách Tiêu siết c.h.ặ.t t.a.y lái, "Ông ta chơi trò du kích với chúng ta lâu như vậy, chắc chắn sẽ trốn ở ngoại thành!"

 

 

Phó Phỉ Phỉ cũng sợ hãi đến mức gật đầu lia lịa.

Lý Xuân Ni vội vàng xé băng dính dán trên miệng Phó Phỉ Phỉ xuống.

"Cứu! Con cứu!" Phó Phỉ Phỉ nhìn Vương Thông Hải cầm dao, sợ hãi run rẩy, mặt tái nhợt khóc lóc van xin: "Chú, cầu xin chú buông tha cho con với."

"Chú?" Vương Thông Hải như bị kích thích, cười lạnh một cách âm ngoan, đẩy Lý Xuân Ni ra một bên, giơ d.a.o tiến về phía Phó Phỉ Phỉ đang hoảng sợ.

"Tao không phải là chú của mày, tao là cha mày."

"Mệnh mày là do tao cho, tao lấy cái thận của mày cũng coi như là trả nợ!"

---

Mặt khác.

Tổ trưởng Quách Tiêu của tổ trọng án C cũng đang nỗ lực truy tìm thêm manh mối.

Vương Thông Hải vừa mới đến Hương Giang một tuần, tung tích không rõ, nên rất khó để theo dõi rõ ràng hành tung của ông ta. Quách Tiêu đã cử một số lượng lớn cảnh sát đến khu vực xung quanh trường học nơi Phó Phỉ Phỉ mất tích để điều tra.

Một thành viên trong tổ đưa cho Quách Tiêu một cuộn băng ghi hình, lau mồ hôi trên trán: "Báo cáo sếp, đã theo dõi khu vực xung quanh phố Thường Hưng, nhưng không thấy bóng dáng của Vương Thông Hải."

Một thành viên khác cũng đưa băng ghi hình cho Quách Tiêu: "Báo cáo, khu vực Thái Bình cũng không có."

Quách Tiêu thấy các thành viên trong nhóm đều không có kết quả, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, theo dõi không chụp được hình ảnh thì phải chuyển hướng sang tìm kiếm nhân chứng.

"Được rồi, hai người cùng A Quân đi tìm kiếm người dân ven đường để hỏi, kể cả những người đã đóng cửa nghỉ ngơi cũng phải hỏi."

"Vâng." Hai thành viên trong nhóm đồng ý và rời đi.

Ngay khi mọi người đều bế tắc.

Thì tiếng la hét vang lên từ ven đường.

Boni chạy đến chỗ Quách Tiêu, vội vàng vẫy tay: "Anh Tiêu, có manh mối!"

 

Quách Tiêu lập tức đi về phía Boni: "Boni, manh mối gì?"

Boni chỉ tay về phía tài xế: "Ông ấy nói rằng đã gặp Vương Thông Hải và Phó Phỉ Phỉ."

Boni dẫn đường, Quách Tiêu lấy ảnh chụp Phó Phỉ Phỉ ra và tiến đến: "Làm phiền ông xem kỹ xem có phải là cô gái trong ảnh chụp này không?"

Tài xế cầm lấy ảnh chụp, híp mắt dưới ánh đèn mờ để xem kỹ, sau đó khẳng định và chỉ vào ảnh chụp nói: "Không sai, buổi chiều lúc tôi đang ở trạm xe chở khách thì đã thấy họ."

"Cô gái đó và người trong ảnh chụp giống hệt nhau." Tài xế nhớ lại, "Nhưng mà, hình như cô bé rất mệt mỏi, vẫn luôn ngủ, và có một người đàn ông trung niên đi cùng."

"Lúc đó tôi thấy bầu không khí rất kỳ lạ, nên đã nhìn qua gương chiếu hậu nhiều lần. Sếp à, tôi cam đoan với anh, tuyệt đối không nhìn nhầm!"

"Tốt." Quách Tiêu thu hồi ảnh chụp, tiếp tục hỏi: "Ông chở họ lên xe lúc nào, và đưa họ đi đâu?"

Tài xế mỗi ngày phải tiếp hàng chục khách hàng, ký ức về hướng đi khá hỗn loạn, nên cần thời gian để nhớ lại.

Trong lúc chờ đợi, thời gian trôi đi từng chút một.

Quách Tiêu đi qua đi lại trong xe một cách bồn chồn.

Cũng không trách hắn vội vàng.

Thời gian càng lâu thì Phó Phỉ Phỉ càng nguy hiểm. Một cô gái trẻ tuổi nếu bỏ mạng trong tay kẻ bắt cóc, thì hắn lấy gì để đối diện với công lý và đồng phục cảnh sát?

"Tôi nhớ ra rồi!"

DTV

Bỗng nhiên, tài xế vỗ mạnh vào tay lái một cách phấn khích: “Sếp à, ở khu đất hoang! Họ đi đến khu đất hoang! Tôi còn chở một vị khách khác ở đó."

"Cảm ơn ông đã hợp tác." Quách Tiêu càng thêm phấn khích,

Ra lệnh một tiếng, tập hợp các thành viên trong tổ, lên xe cảnh sát và phóng thẳng đến địa điểm mục tiêu.

Trên đường, Boni sử dụng máy tính xách tay để xác định vị trí và địa hình của khu đất hoang ngoại thành, sau khi gọi một vài cuộc điện thoại, thì nhìn về phía Quách Tiêu.

"Đã xác định, khu đất hoang ngoại thành có một nhà kho bỏ hoang, Vương Thông Hải rất có thể đang lẩn trốn ở đó."

"Tốt!" Quách Tiêu siết c.h.ặ.t t.a.y lái, "Ông ta chơi trò du kích với chúng ta lâu như vậy, chắc chắn sẽ trốn ở ngoại thành!"

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   Phó Phỉ Phỉ cũng sợ hãi đến mức gật đầu lia lịa.Lý Xuân Ni vội vàng xé băng dính dán trên miệng Phó Phỉ Phỉ xuống."Cứu! Con cứu!" Phó Phỉ Phỉ nhìn Vương Thông Hải cầm dao, sợ hãi run rẩy, mặt tái nhợt khóc lóc van xin: "Chú, cầu xin chú buông tha cho con với.""Chú?" Vương Thông Hải như bị kích thích, cười lạnh một cách âm ngoan, đẩy Lý Xuân Ni ra một bên, giơ d.a.o tiến về phía Phó Phỉ Phỉ đang hoảng sợ."Tao không phải là chú của mày, tao là cha mày.""Mệnh mày là do tao cho, tao lấy cái thận của mày cũng coi như là trả nợ!"---Mặt khác.Tổ trưởng Quách Tiêu của tổ trọng án C cũng đang nỗ lực truy tìm thêm manh mối.Vương Thông Hải vừa mới đến Hương Giang một tuần, tung tích không rõ, nên rất khó để theo dõi rõ ràng hành tung của ông ta. Quách Tiêu đã cử một số lượng lớn cảnh sát đến khu vực xung quanh trường học nơi Phó Phỉ Phỉ mất tích để điều tra.Một thành viên trong tổ đưa cho Quách Tiêu một cuộn băng ghi hình, lau mồ hôi trên trán: "Báo cáo sếp, đã theo dõi khu vực xung quanh phố Thường Hưng, nhưng không thấy bóng dáng của Vương Thông Hải."Một thành viên khác cũng đưa băng ghi hình cho Quách Tiêu: "Báo cáo, khu vực Thái Bình cũng không có."Quách Tiêu thấy các thành viên trong nhóm đều không có kết quả, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, theo dõi không chụp được hình ảnh thì phải chuyển hướng sang tìm kiếm nhân chứng."Được rồi, hai người cùng A Quân đi tìm kiếm người dân ven đường để hỏi, kể cả những người đã đóng cửa nghỉ ngơi cũng phải hỏi.""Vâng." Hai thành viên trong nhóm đồng ý và rời đi.Ngay khi mọi người đều bế tắc.Thì tiếng la hét vang lên từ ven đường.Boni chạy đến chỗ Quách Tiêu, vội vàng vẫy tay: "Anh Tiêu, có manh mối!" Quách Tiêu lập tức đi về phía Boni: "Boni, manh mối gì?"Boni chỉ tay về phía tài xế: "Ông ấy nói rằng đã gặp Vương Thông Hải và Phó Phỉ Phỉ."Boni dẫn đường, Quách Tiêu lấy ảnh chụp Phó Phỉ Phỉ ra và tiến đến: "Làm phiền ông xem kỹ xem có phải là cô gái trong ảnh chụp này không?"Tài xế cầm lấy ảnh chụp, híp mắt dưới ánh đèn mờ để xem kỹ, sau đó khẳng định và chỉ vào ảnh chụp nói: "Không sai, buổi chiều lúc tôi đang ở trạm xe chở khách thì đã thấy họ.""Cô gái đó và người trong ảnh chụp giống hệt nhau." Tài xế nhớ lại, "Nhưng mà, hình như cô bé rất mệt mỏi, vẫn luôn ngủ, và có một người đàn ông trung niên đi cùng.""Lúc đó tôi thấy bầu không khí rất kỳ lạ, nên đã nhìn qua gương chiếu hậu nhiều lần. Sếp à, tôi cam đoan với anh, tuyệt đối không nhìn nhầm!""Tốt." Quách Tiêu thu hồi ảnh chụp, tiếp tục hỏi: "Ông chở họ lên xe lúc nào, và đưa họ đi đâu?"Tài xế mỗi ngày phải tiếp hàng chục khách hàng, ký ức về hướng đi khá hỗn loạn, nên cần thời gian để nhớ lại.Trong lúc chờ đợi, thời gian trôi đi từng chút một.Quách Tiêu đi qua đi lại trong xe một cách bồn chồn.Cũng không trách hắn vội vàng.Thời gian càng lâu thì Phó Phỉ Phỉ càng nguy hiểm. Một cô gái trẻ tuổi nếu bỏ mạng trong tay kẻ bắt cóc, thì hắn lấy gì để đối diện với công lý và đồng phục cảnh sát?"Tôi nhớ ra rồi!"DTVBỗng nhiên, tài xế vỗ mạnh vào tay lái một cách phấn khích: “Sếp à, ở khu đất hoang! Họ đi đến khu đất hoang! Tôi còn chở một vị khách khác ở đó.""Cảm ơn ông đã hợp tác." Quách Tiêu càng thêm phấn khích,Ra lệnh một tiếng, tập hợp các thành viên trong tổ, lên xe cảnh sát và phóng thẳng đến địa điểm mục tiêu.Trên đường, Boni sử dụng máy tính xách tay để xác định vị trí và địa hình của khu đất hoang ngoại thành, sau khi gọi một vài cuộc điện thoại, thì nhìn về phía Quách Tiêu."Đã xác định, khu đất hoang ngoại thành có một nhà kho bỏ hoang, Vương Thông Hải rất có thể đang lẩn trốn ở đó.""Tốt!" Quách Tiêu siết c.h.ặ.t t.a.y lái, "Ông ta chơi trò du kích với chúng ta lâu như vậy, chắc chắn sẽ trốn ở ngoại thành!"

Chương 473: Chương 473