"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 492: Chương 492

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   Mộ Dung Sơn đã ra hiệu cho Dư Quý Thanh dẫn người đi, hai vị đại sư còn lại cũng thờ ơ.Họ đã gặp quá nhiều trường hợp như vậy.Dư Quý Thanh cũng không biết phải làm gì, gọi cameraman đến muốn đưa hai mẹ con sang một bên, khó xử nói: "Cô ơi, xin hãy nén bi thương, chúng tôi đang ghi hình chương trình, xin cô đừng che khuất quầy."Quan Nguyên Hương nức nở, cả người cô ta rũ rượi ôm con trai cố gắng bò dậy. Một đứa trẻ bảy tuổi nặng như vậy, lại đi một đoạn đường dài trên lưng một người phụ nữ, làm sao có thể đứng dậy ngay được?Ngay sau đó.Quan Nguyên Hương chỉ cảm thấy n.g.ự.c mình nhẹ tênh, động tác giãy giụa đột ngột dừng lại.Mọi người đều nhìn thấy, người phụ nữ đang đọc truyện tranh hài bỗng buông cuốn truyện xuống, gói lại những viên kẹo chưa ăn xong bằng giấy, vươn vai vặn cổ đứng dậy.Sau đó -Cô đi đến trước mặt Quan Nguyên Hương, bế đứa trẻ đang hôn mê lên.Dáng người mảnh mai của cô lại toát lên một sức mạnh phi thường.Cô đặt đứa trẻ nhẹ nhàng lên bàn.Sở Nguyệt Nịnh lại đặt chén trà xuống đất, nhìn về phía Quan Nguyên Hương đang nức nở ở đằng xa, nghiêng đầu.Nghi hoặc."Sao còn chưa đến?"Cả hiện trường chìm trong im lặng.Dân chúng há hốc mồm nhìn chằm chằm.Ba vị đại sư cũng không dám nhận đơn, sợ gặp quả báo, mà một cô gái mới hơn hai mươi năm tuổi mà dám nhận sao?Cô quá dại dột? Hay là quá liều lĩnh đây?Người quay phim đi theo sau, đưa máy quay về phía bàn của cậu bé trai. Cậu bé có khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào, nếu không được Quan Nguyên Phương cho biết là hôn mê hơn một tháng rồi, thì nhìn cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy. Người quay phim càng thêm nghi ngờ: "Anh Dư, đứa bé thực sự bị bệnh à?"Dư Quý Thanh nhìn đứa bé, cũng cảm thấy đau lòng.Vừa nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Quan Nguyên Phương, lòng anh ta cũng như bị d.a.o đâm. Tiếc là, nhóm đại sư nói tiền không đủ để tiêu trừ nghiệp báo, anh ta cũng không thể ép buộc họ nhận đơn được.Anh ta nhanh chóng đưa micro cho Sở Nguyệt Nịnh."Ba vị đại sư đều nói nếu tiền không đủ yêu cầu sẽ gánh vác nhân quả báo ứng, nặng thì bỏ mạng nhẹ thì bị thương, Sở đại sư có biết không?"Trước mắt Quan Nguyên Phương chỉ có 9000 đồng tiền, khẳng định là không đủ.Nếu Sở Nguyệt Nịnh muốn tiếp tục, vậy phải thừa nhận gánh vác nhân quả báo ứng.Sở Nguyệt Nịnh xoa xoa huyệt đạo trên người cậu bé, thấy cậu bé vẫn chưa dính tử khí, không chút do dự lên tiếng: "Ừm."Ừm? Chính là đồng ý.Dư Quý Thanh kinh ngạc: "Sở... Sở đại sư, cô không sợ sao?"Sở Nguyệt Nịnh lại bình thản nói: "Nếu ngay cả việc chiêu hồn cũng không thể gánh vác nhân quả, tôi cảm thấy bọn họ có thể đóng cửa dẹp tiệm không cần lăn lộn nữa."Lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy châm biếm, như một cái tát vang dội vào mặt ba vị đại sư.Mỗi người đều xanh mặt, khó chịu.Chiêu hồn thực ra không có gì to tát, con người có ba hồn sáu phách, giống như trẻ em đi lạc tìm đường về nhà, ngược lại còn có thể tích lũy công đức.Đối với ba vị đại sư mà nói, lí do nhiều như vậy bất quá chỉ là lấy cớ.DTVTrương Thức Khai đỏ mặt: "Thật là muốn kiếm tiền đến phát điên rồi, nói không có nhân quả, cũng không biết bản thân có cái mạng để gánh vác hay không.""Thích khoác lác không phải từ dạo này mới bắt đầu." Mộ Dung Sơn hừ lạnh, nhìn về phía cậu bé: "Hôn mê một tháng, hồn vía cũng không biết đã chạy đi đâu, làm sao một kẻ hậu bối như cô có thể dễ dàng đánh thức được?"Trác Thông và Sở Nguyệt Nịnh tuổi tác xấp xỉ nhau, việc đánh thức e rằng cũng phải tiêu tốn không ít sức lực và công phu.Mộ Dung Sơn nhất quyết cho rằng pháp thuật của Sở Nguyệt Nịnh chỉ tầm thường.Hắn ta lại nhìn về phía Quan Nguyên Phương đang cố gắng đứng dậy từ dưới đất, đối với loại người không có tiền mà còn muốn cứu sống người, hắn ta từ trước đến nay đều miệt thị, cười nhạo: "Quan tiểu thư, tôi khuyên cô làm việc vẫn là nên cẩn thận. Tìm một kẻ thầy phong thủy nửa vời đến chiêu hồn, cẩn thận người trở về không phải con trai cô đó."

 

 

Mộ Dung Sơn đã ra hiệu cho Dư Quý Thanh dẫn người đi, hai vị đại sư còn lại cũng thờ ơ.

Họ đã gặp quá nhiều trường hợp như vậy.

Dư Quý Thanh cũng không biết phải làm gì, gọi cameraman đến muốn đưa hai mẹ con sang một bên, khó xử nói: "Cô ơi, xin hãy nén bi thương, chúng tôi đang ghi hình chương trình, xin cô đừng che khuất quầy."

Quan Nguyên Hương nức nở, cả người cô ta rũ rượi ôm con trai cố gắng bò dậy. Một đứa trẻ bảy tuổi nặng như vậy, lại đi một đoạn đường dài trên lưng một người phụ nữ, làm sao có thể đứng dậy ngay được?

Ngay sau đó.

Quan Nguyên Hương chỉ cảm thấy n.g.ự.c mình nhẹ tênh, động tác giãy giụa đột ngột dừng lại.

Mọi người đều nhìn thấy, người phụ nữ đang đọc truyện tranh hài bỗng buông cuốn truyện xuống, gói lại những viên kẹo chưa ăn xong bằng giấy, vươn vai vặn cổ đứng dậy.

Sau đó -

Cô đi đến trước mặt Quan Nguyên Hương, bế đứa trẻ đang hôn mê lên.

Dáng người mảnh mai của cô lại toát lên một sức mạnh phi thường.

Cô đặt đứa trẻ nhẹ nhàng lên bàn.

Sở Nguyệt Nịnh lại đặt chén trà xuống đất, nhìn về phía Quan Nguyên Hương đang nức nở ở đằng xa, nghiêng đầu.

Nghi hoặc.

"Sao còn chưa đến?"

Cả hiện trường chìm trong im lặng.

Dân chúng há hốc mồm nhìn chằm chằm.

Ba vị đại sư cũng không dám nhận đơn, sợ gặp quả báo, mà một cô gái mới hơn hai mươi năm tuổi mà dám nhận sao?

Cô quá dại dột? Hay là quá liều lĩnh đây?

Người quay phim đi theo sau, đưa máy quay về phía bàn của cậu bé trai. Cậu bé có khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào, nếu không được Quan Nguyên Phương cho biết là hôn mê hơn một tháng rồi, thì nhìn cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.

 

Người quay phim càng thêm nghi ngờ: "Anh Dư, đứa bé thực sự bị bệnh à?"

Dư Quý Thanh nhìn đứa bé, cũng cảm thấy đau lòng.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Quan Nguyên Phương, lòng anh ta cũng như bị d.a.o đâm. Tiếc là, nhóm đại sư nói tiền không đủ để tiêu trừ nghiệp báo, anh ta cũng không thể ép buộc họ nhận đơn được.

Anh ta nhanh chóng đưa micro cho Sở Nguyệt Nịnh.

"Ba vị đại sư đều nói nếu tiền không đủ yêu cầu sẽ gánh vác nhân quả báo ứng, nặng thì bỏ mạng nhẹ thì bị thương, Sở đại sư có biết không?"

Trước mắt Quan Nguyên Phương chỉ có 9000 đồng tiền, khẳng định là không đủ.

Nếu Sở Nguyệt Nịnh muốn tiếp tục, vậy phải thừa nhận gánh vác nhân quả báo ứng.

Sở Nguyệt Nịnh xoa xoa huyệt đạo trên người cậu bé, thấy cậu bé vẫn chưa dính tử khí, không chút do dự lên tiếng: "Ừm."

Ừm? Chính là đồng ý.

Dư Quý Thanh kinh ngạc: "Sở... Sở đại sư, cô không sợ sao?"

Sở Nguyệt Nịnh lại bình thản nói: "Nếu ngay cả việc chiêu hồn cũng không thể gánh vác nhân quả, tôi cảm thấy bọn họ có thể đóng cửa dẹp tiệm không cần lăn lộn nữa."

Lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy châm biếm, như một cái tát vang dội vào mặt ba vị đại sư.

Mỗi người đều xanh mặt, khó chịu.

Chiêu hồn thực ra không có gì to tát, con người có ba hồn sáu phách, giống như trẻ em đi lạc tìm đường về nhà, ngược lại còn có thể tích lũy công đức.

Đối với ba vị đại sư mà nói, lí do nhiều như vậy bất quá chỉ là lấy cớ.

DTV

Trương Thức Khai đỏ mặt: "Thật là muốn kiếm tiền đến phát điên rồi, nói không có nhân quả, cũng không biết bản thân có cái mạng để gánh vác hay không."

"Thích khoác lác không phải từ dạo này mới bắt đầu." Mộ Dung Sơn hừ lạnh, nhìn về phía cậu bé: "Hôn mê một tháng, hồn vía cũng không biết đã chạy đi đâu, làm sao một kẻ hậu bối như cô có thể dễ dàng đánh thức được?"

Trác Thông và Sở Nguyệt Nịnh tuổi tác xấp xỉ nhau, việc đánh thức e rằng cũng phải tiêu tốn không ít sức lực và công phu.

Mộ Dung Sơn nhất quyết cho rằng pháp thuật của Sở Nguyệt Nịnh chỉ tầm thường.

Hắn ta lại nhìn về phía Quan Nguyên Phương đang cố gắng đứng dậy từ dưới đất, đối với loại người không có tiền mà còn muốn cứu sống người, hắn ta từ trước đến nay đều miệt thị, cười nhạo: "Quan tiểu thư, tôi khuyên cô làm việc vẫn là nên cẩn thận. Tìm một kẻ thầy phong thủy nửa vời đến chiêu hồn, cẩn thận người trở về không phải con trai cô đó."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   Mộ Dung Sơn đã ra hiệu cho Dư Quý Thanh dẫn người đi, hai vị đại sư còn lại cũng thờ ơ.Họ đã gặp quá nhiều trường hợp như vậy.Dư Quý Thanh cũng không biết phải làm gì, gọi cameraman đến muốn đưa hai mẹ con sang một bên, khó xử nói: "Cô ơi, xin hãy nén bi thương, chúng tôi đang ghi hình chương trình, xin cô đừng che khuất quầy."Quan Nguyên Hương nức nở, cả người cô ta rũ rượi ôm con trai cố gắng bò dậy. Một đứa trẻ bảy tuổi nặng như vậy, lại đi một đoạn đường dài trên lưng một người phụ nữ, làm sao có thể đứng dậy ngay được?Ngay sau đó.Quan Nguyên Hương chỉ cảm thấy n.g.ự.c mình nhẹ tênh, động tác giãy giụa đột ngột dừng lại.Mọi người đều nhìn thấy, người phụ nữ đang đọc truyện tranh hài bỗng buông cuốn truyện xuống, gói lại những viên kẹo chưa ăn xong bằng giấy, vươn vai vặn cổ đứng dậy.Sau đó -Cô đi đến trước mặt Quan Nguyên Hương, bế đứa trẻ đang hôn mê lên.Dáng người mảnh mai của cô lại toát lên một sức mạnh phi thường.Cô đặt đứa trẻ nhẹ nhàng lên bàn.Sở Nguyệt Nịnh lại đặt chén trà xuống đất, nhìn về phía Quan Nguyên Hương đang nức nở ở đằng xa, nghiêng đầu.Nghi hoặc."Sao còn chưa đến?"Cả hiện trường chìm trong im lặng.Dân chúng há hốc mồm nhìn chằm chằm.Ba vị đại sư cũng không dám nhận đơn, sợ gặp quả báo, mà một cô gái mới hơn hai mươi năm tuổi mà dám nhận sao?Cô quá dại dột? Hay là quá liều lĩnh đây?Người quay phim đi theo sau, đưa máy quay về phía bàn của cậu bé trai. Cậu bé có khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào, nếu không được Quan Nguyên Phương cho biết là hôn mê hơn một tháng rồi, thì nhìn cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy. Người quay phim càng thêm nghi ngờ: "Anh Dư, đứa bé thực sự bị bệnh à?"Dư Quý Thanh nhìn đứa bé, cũng cảm thấy đau lòng.Vừa nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Quan Nguyên Phương, lòng anh ta cũng như bị d.a.o đâm. Tiếc là, nhóm đại sư nói tiền không đủ để tiêu trừ nghiệp báo, anh ta cũng không thể ép buộc họ nhận đơn được.Anh ta nhanh chóng đưa micro cho Sở Nguyệt Nịnh."Ba vị đại sư đều nói nếu tiền không đủ yêu cầu sẽ gánh vác nhân quả báo ứng, nặng thì bỏ mạng nhẹ thì bị thương, Sở đại sư có biết không?"Trước mắt Quan Nguyên Phương chỉ có 9000 đồng tiền, khẳng định là không đủ.Nếu Sở Nguyệt Nịnh muốn tiếp tục, vậy phải thừa nhận gánh vác nhân quả báo ứng.Sở Nguyệt Nịnh xoa xoa huyệt đạo trên người cậu bé, thấy cậu bé vẫn chưa dính tử khí, không chút do dự lên tiếng: "Ừm."Ừm? Chính là đồng ý.Dư Quý Thanh kinh ngạc: "Sở... Sở đại sư, cô không sợ sao?"Sở Nguyệt Nịnh lại bình thản nói: "Nếu ngay cả việc chiêu hồn cũng không thể gánh vác nhân quả, tôi cảm thấy bọn họ có thể đóng cửa dẹp tiệm không cần lăn lộn nữa."Lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy châm biếm, như một cái tát vang dội vào mặt ba vị đại sư.Mỗi người đều xanh mặt, khó chịu.Chiêu hồn thực ra không có gì to tát, con người có ba hồn sáu phách, giống như trẻ em đi lạc tìm đường về nhà, ngược lại còn có thể tích lũy công đức.Đối với ba vị đại sư mà nói, lí do nhiều như vậy bất quá chỉ là lấy cớ.DTVTrương Thức Khai đỏ mặt: "Thật là muốn kiếm tiền đến phát điên rồi, nói không có nhân quả, cũng không biết bản thân có cái mạng để gánh vác hay không.""Thích khoác lác không phải từ dạo này mới bắt đầu." Mộ Dung Sơn hừ lạnh, nhìn về phía cậu bé: "Hôn mê một tháng, hồn vía cũng không biết đã chạy đi đâu, làm sao một kẻ hậu bối như cô có thể dễ dàng đánh thức được?"Trác Thông và Sở Nguyệt Nịnh tuổi tác xấp xỉ nhau, việc đánh thức e rằng cũng phải tiêu tốn không ít sức lực và công phu.Mộ Dung Sơn nhất quyết cho rằng pháp thuật của Sở Nguyệt Nịnh chỉ tầm thường.Hắn ta lại nhìn về phía Quan Nguyên Phương đang cố gắng đứng dậy từ dưới đất, đối với loại người không có tiền mà còn muốn cứu sống người, hắn ta từ trước đến nay đều miệt thị, cười nhạo: "Quan tiểu thư, tôi khuyên cô làm việc vẫn là nên cẩn thận. Tìm một kẻ thầy phong thủy nửa vời đến chiêu hồn, cẩn thận người trở về không phải con trai cô đó."

Chương 492: Chương 492