"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 526: Chương 526
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "À ra là vậy." Sở Nguyệt Nịnh gật đầu, tự hỏi sao cô có thể gọi tên được tất cả mọi người.Tuy nhiên, điều này cũng cho thấy mức độ được yêu mến của họ.Nhân viên của Từ Ký nhanh chóng đến hỗ trợ gọi món.Chu Phong Húc muốn đưa thực đơn cho Sở Nguyệt Nịnh, thấy ánh mắt cô bị thu hút bởi thực đơn, hắn mỉm cười: "Nhìn xem, muốn ăn gì thì cứ gọi.""Ôi, tôi cũng muốn gọi!" Thi Bác Nhân vừa đỗ xe xong bước vào, ngồi phịch xuống ghế, rồi từng bước dịch ghế sang bên cạnh Sở Nguyệt Nịnh, mắt dán chặt vào thực đơn."Gọi năm phần cánh gà quay, đặc sản của Từ Ký, Nịnh Nịnh nhất định phải thử.""Được thôi." Sở Nguyệt Nịnh chỉ vào thực đơn, ngẩng đầu lên hỏi người phục vụ: "Một phần sò điệp nướng ớt, một phần tôm hấp."Nói xong, cô quay sang Chú Trung: "Chú Trung, chú muốn ăn gì ạ?"Chú Trung đặt ly cà phê xuống, nhìn tiểu thiên sư trẻ tuổi đầy thiện cảm, mỉm cười và nói: "Chú muốn một phần hải sản xào cay.""Chu cảnh sát, anh muốn gì?" Sở Nguyệt Nịnh đưa thực đơn xuống, hỏi Chu Phong Húc.Chu Phong Húc đang nhỏ giọng thảo luận với Cam Nhất Tổ, tay thon dài cầm chén trà, nghe tiếng gọi, đặt chén trà xuống và nhìn sang: "Tôi ăn gì cũng được."Thi Bác Nhân ồn ào: "Hay là gọi tất cả các món đặc sản hải sản của Từ Ký đi? Dù sao anh Húc thanh toán, càng nhiều càng tốt.""Cứ gọi món mình thích, không sợ tốn tiền." Chu Phong Húc trực tiếp đặt ví tiền lên bàn.Chiếc ví da nâu căng phồng, nhìn vào đã biết không ít tiền mặt.DTVSở Nguyệt Nịnh không ngại ngần, giúp mọi người gọi món ăn ngon.Vừa buông thực đơn, cô đã thấy một tờ séc được đẩy đến trước mặt.Cô ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Chu Phong Húc. Hắn nói: "Hôm nay cô giúp bắt La Thông nên sở cảnh sát có thưởng.""Lại có tiền thưởng sao?" Sở Nguyệt Nịnh vô cùng ngạc nhiên, "Sở cảnh sát có thể thưởng nhiều tiền như vậy ư? Chính phủ Hương Giang quả là giàu có thật.""Ừ, nhất định phải lấy tiền của họ." Chu Phong Húc cười cười, rồi quay lại tiếp tục thảo luận về vụ án chưa kết thúc với Cam Nhất Tổ.Sở Nguyệt Nịnh cầm tờ séc, mắt cong cong, cười hai tiếng, "Cảm ơn nhiều, cảm ơn nhiều."Chỉ có Thi Bác Nhân là vẻ mặt kinh ngạc."Thưởng?"Anh ta dịch ghế lại, nửa ngồi xổm đến gần Chu Phong Húc, nhỏ giọng hỏi: "Anh Húc, sở cảnh sát khi nào có thưởng vậy?""Lần sau có thể cho tôi biết trước được không? Để tôi tăng ca kiếm thêm."Chu Phong Húc nhìn anh ta, cong môi: "Anh thì không có.""À!" Thi Bác Nhân bừng tỉnh, chỉ tay: "Anh..."Chưa kịp cất lời, anh ta thấy sắc mặt sếp nhà mình không được đẹp lắm, bèn nhỏ giọng: “Anh Húc, lần sau tiền nhiều không ngại chia cho tôi một ít nhé."Anh ta còn tưởng rằng sở cảnh sát ngoài việc thưởng cho những vụ án hình sự nghiêm trọng, còn có loại thưởng nào khác.Hóa ra tất cả đều là Chu Phong Húc bỏ tiền túi ra."Anh tưởng bở." Chu Phong Húc đưa tay dọn chén đĩa sang một bên, ánh mắt lại nhìn sang bên trái: "Nhất Tổ, tình hình điều tra vụ t.h.i t.h.ể nữ tại công viên Thế Vận như thế nào rồi?"Hắn hôm nay bận rộn với vụ đầu độc, còn chưa kịp hỏi tiến độ."Đã điều tra ra." Cam Nhất Tổ đang uống trà, nghe đồng nghiệp hỏi vội vàng buông chén trà: "Tôi đến cục quản lý xuất nhập cảnh tra được ảnh chụp nhập cảnh của nạn nhân, tên là Huống Lệ Hà, khoảng nửa năm trước từ Thượng Hải đến Hương Giang làm kinh doanh đồ gia dụng, ở Thượng Hải còn có chi nhánh, đã kết hôn và có hai con gái."Thi Bác Nhân cảm thấy kỳ quái: "Có chồng có con, sao lại một mình chạy đến Hương Giang buôn bán? Nạn nhân không nhớ nhà à?""Khi thông báo cho người nhà, chồng của Huống Lệ Hà đã khóc rất thương tâm." Cam Nhất Tổ không khỏi thở dài cảm thán, người ngoài đều nói tổ trọng án vì thường xuyên tiếp xúc với những vụ án mạng ghê rợn mà trở nên chai lì. Nhưng anh ta đã ở đây lâu như vậy, vẫn cảm thấy mỗi lần nhìn thấy người nhà nạn nhân đau khổ, bản thân cũng sẽ khổ sở theo.
"À ra là vậy." Sở Nguyệt Nịnh gật đầu, tự hỏi sao cô có thể gọi tên được tất cả mọi người.
Tuy nhiên, điều này cũng cho thấy mức độ được yêu mến của họ.
Nhân viên của Từ Ký nhanh chóng đến hỗ trợ gọi món.
Chu Phong Húc muốn đưa thực đơn cho Sở Nguyệt Nịnh, thấy ánh mắt cô bị thu hút bởi thực đơn, hắn mỉm cười: "Nhìn xem, muốn ăn gì thì cứ gọi."
"Ôi, tôi cũng muốn gọi!" Thi Bác Nhân vừa đỗ xe xong bước vào, ngồi phịch xuống ghế, rồi từng bước dịch ghế sang bên cạnh Sở Nguyệt Nịnh, mắt dán chặt vào thực đơn.
"Gọi năm phần cánh gà quay, đặc sản của Từ Ký, Nịnh Nịnh nhất định phải thử."
"Được thôi." Sở Nguyệt Nịnh chỉ vào thực đơn, ngẩng đầu lên hỏi người phục vụ: "Một phần sò điệp nướng ớt, một phần tôm hấp."
Nói xong, cô quay sang Chú Trung: "Chú Trung, chú muốn ăn gì ạ?"
Chú Trung đặt ly cà phê xuống, nhìn tiểu thiên sư trẻ tuổi đầy thiện cảm, mỉm cười và nói: "Chú muốn một phần hải sản xào cay."
"Chu cảnh sát, anh muốn gì?" Sở Nguyệt Nịnh đưa thực đơn xuống, hỏi Chu Phong Húc.
Chu Phong Húc đang nhỏ giọng thảo luận với Cam Nhất Tổ, tay thon dài cầm chén trà, nghe tiếng gọi, đặt chén trà xuống và nhìn sang: "Tôi ăn gì cũng được."
Thi Bác Nhân ồn ào: "Hay là gọi tất cả các món đặc sản hải sản của Từ Ký đi? Dù sao anh Húc thanh toán, càng nhiều càng tốt."
"Cứ gọi món mình thích, không sợ tốn tiền." Chu Phong Húc trực tiếp đặt ví tiền lên bàn.
Chiếc ví da nâu căng phồng, nhìn vào đã biết không ít tiền mặt.
DTV
Sở Nguyệt Nịnh không ngại ngần, giúp mọi người gọi món ăn ngon.
Vừa buông thực đơn, cô đã thấy một tờ séc được đẩy đến trước mặt.
Cô ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Chu Phong Húc.
Hắn nói: "Hôm nay cô giúp bắt La Thông nên sở cảnh sát có thưởng."
"Lại có tiền thưởng sao?" Sở Nguyệt Nịnh vô cùng ngạc nhiên, "Sở cảnh sát có thể thưởng nhiều tiền như vậy ư? Chính phủ Hương Giang quả là giàu có thật."
"Ừ, nhất định phải lấy tiền của họ." Chu Phong Húc cười cười, rồi quay lại tiếp tục thảo luận về vụ án chưa kết thúc với Cam Nhất Tổ.
Sở Nguyệt Nịnh cầm tờ séc, mắt cong cong, cười hai tiếng, "Cảm ơn nhiều, cảm ơn nhiều."
Chỉ có Thi Bác Nhân là vẻ mặt kinh ngạc.
"Thưởng?"
Anh ta dịch ghế lại, nửa ngồi xổm đến gần Chu Phong Húc, nhỏ giọng hỏi: "Anh Húc, sở cảnh sát khi nào có thưởng vậy?"
"Lần sau có thể cho tôi biết trước được không? Để tôi tăng ca kiếm thêm."
Chu Phong Húc nhìn anh ta, cong môi: "Anh thì không có."
"À!" Thi Bác Nhân bừng tỉnh, chỉ tay: "Anh..."
Chưa kịp cất lời, anh ta thấy sắc mặt sếp nhà mình không được đẹp lắm, bèn nhỏ giọng: “Anh Húc, lần sau tiền nhiều không ngại chia cho tôi một ít nhé."
Anh ta còn tưởng rằng sở cảnh sát ngoài việc thưởng cho những vụ án hình sự nghiêm trọng, còn có loại thưởng nào khác.
Hóa ra tất cả đều là Chu Phong Húc bỏ tiền túi ra.
"Anh tưởng bở." Chu Phong Húc đưa tay dọn chén đĩa sang một bên, ánh mắt lại nhìn sang bên trái: "Nhất Tổ, tình hình điều tra vụ t.h.i t.h.ể nữ tại công viên Thế Vận như thế nào rồi?"
Hắn hôm nay bận rộn với vụ đầu độc, còn chưa kịp hỏi tiến độ.
"Đã điều tra ra." Cam Nhất Tổ đang uống trà, nghe đồng nghiệp hỏi vội vàng buông chén trà: "Tôi đến cục quản lý xuất nhập cảnh tra được ảnh chụp nhập cảnh của nạn nhân, tên là Huống Lệ Hà, khoảng nửa năm trước từ Thượng Hải đến Hương Giang làm kinh doanh đồ gia dụng, ở Thượng Hải còn có chi nhánh, đã kết hôn và có hai con gái."
Thi Bác Nhân cảm thấy kỳ quái: "Có chồng có con, sao lại một mình chạy đến Hương Giang buôn bán? Nạn nhân không nhớ nhà à?"
"Khi thông báo cho người nhà, chồng của Huống Lệ Hà đã khóc rất thương tâm." Cam Nhất Tổ không khỏi thở dài cảm thán, người ngoài đều nói tổ trọng án vì thường xuyên tiếp xúc với những vụ án mạng ghê rợn mà trở nên chai lì. Nhưng anh ta đã ở đây lâu như vậy, vẫn cảm thấy mỗi lần nhìn thấy người nhà nạn nhân đau khổ, bản thân cũng sẽ khổ sở theo.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "À ra là vậy." Sở Nguyệt Nịnh gật đầu, tự hỏi sao cô có thể gọi tên được tất cả mọi người.Tuy nhiên, điều này cũng cho thấy mức độ được yêu mến của họ.Nhân viên của Từ Ký nhanh chóng đến hỗ trợ gọi món.Chu Phong Húc muốn đưa thực đơn cho Sở Nguyệt Nịnh, thấy ánh mắt cô bị thu hút bởi thực đơn, hắn mỉm cười: "Nhìn xem, muốn ăn gì thì cứ gọi.""Ôi, tôi cũng muốn gọi!" Thi Bác Nhân vừa đỗ xe xong bước vào, ngồi phịch xuống ghế, rồi từng bước dịch ghế sang bên cạnh Sở Nguyệt Nịnh, mắt dán chặt vào thực đơn."Gọi năm phần cánh gà quay, đặc sản của Từ Ký, Nịnh Nịnh nhất định phải thử.""Được thôi." Sở Nguyệt Nịnh chỉ vào thực đơn, ngẩng đầu lên hỏi người phục vụ: "Một phần sò điệp nướng ớt, một phần tôm hấp."Nói xong, cô quay sang Chú Trung: "Chú Trung, chú muốn ăn gì ạ?"Chú Trung đặt ly cà phê xuống, nhìn tiểu thiên sư trẻ tuổi đầy thiện cảm, mỉm cười và nói: "Chú muốn một phần hải sản xào cay.""Chu cảnh sát, anh muốn gì?" Sở Nguyệt Nịnh đưa thực đơn xuống, hỏi Chu Phong Húc.Chu Phong Húc đang nhỏ giọng thảo luận với Cam Nhất Tổ, tay thon dài cầm chén trà, nghe tiếng gọi, đặt chén trà xuống và nhìn sang: "Tôi ăn gì cũng được."Thi Bác Nhân ồn ào: "Hay là gọi tất cả các món đặc sản hải sản của Từ Ký đi? Dù sao anh Húc thanh toán, càng nhiều càng tốt.""Cứ gọi món mình thích, không sợ tốn tiền." Chu Phong Húc trực tiếp đặt ví tiền lên bàn.Chiếc ví da nâu căng phồng, nhìn vào đã biết không ít tiền mặt.DTVSở Nguyệt Nịnh không ngại ngần, giúp mọi người gọi món ăn ngon.Vừa buông thực đơn, cô đã thấy một tờ séc được đẩy đến trước mặt.Cô ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Chu Phong Húc. Hắn nói: "Hôm nay cô giúp bắt La Thông nên sở cảnh sát có thưởng.""Lại có tiền thưởng sao?" Sở Nguyệt Nịnh vô cùng ngạc nhiên, "Sở cảnh sát có thể thưởng nhiều tiền như vậy ư? Chính phủ Hương Giang quả là giàu có thật.""Ừ, nhất định phải lấy tiền của họ." Chu Phong Húc cười cười, rồi quay lại tiếp tục thảo luận về vụ án chưa kết thúc với Cam Nhất Tổ.Sở Nguyệt Nịnh cầm tờ séc, mắt cong cong, cười hai tiếng, "Cảm ơn nhiều, cảm ơn nhiều."Chỉ có Thi Bác Nhân là vẻ mặt kinh ngạc."Thưởng?"Anh ta dịch ghế lại, nửa ngồi xổm đến gần Chu Phong Húc, nhỏ giọng hỏi: "Anh Húc, sở cảnh sát khi nào có thưởng vậy?""Lần sau có thể cho tôi biết trước được không? Để tôi tăng ca kiếm thêm."Chu Phong Húc nhìn anh ta, cong môi: "Anh thì không có.""À!" Thi Bác Nhân bừng tỉnh, chỉ tay: "Anh..."Chưa kịp cất lời, anh ta thấy sắc mặt sếp nhà mình không được đẹp lắm, bèn nhỏ giọng: “Anh Húc, lần sau tiền nhiều không ngại chia cho tôi một ít nhé."Anh ta còn tưởng rằng sở cảnh sát ngoài việc thưởng cho những vụ án hình sự nghiêm trọng, còn có loại thưởng nào khác.Hóa ra tất cả đều là Chu Phong Húc bỏ tiền túi ra."Anh tưởng bở." Chu Phong Húc đưa tay dọn chén đĩa sang một bên, ánh mắt lại nhìn sang bên trái: "Nhất Tổ, tình hình điều tra vụ t.h.i t.h.ể nữ tại công viên Thế Vận như thế nào rồi?"Hắn hôm nay bận rộn với vụ đầu độc, còn chưa kịp hỏi tiến độ."Đã điều tra ra." Cam Nhất Tổ đang uống trà, nghe đồng nghiệp hỏi vội vàng buông chén trà: "Tôi đến cục quản lý xuất nhập cảnh tra được ảnh chụp nhập cảnh của nạn nhân, tên là Huống Lệ Hà, khoảng nửa năm trước từ Thượng Hải đến Hương Giang làm kinh doanh đồ gia dụng, ở Thượng Hải còn có chi nhánh, đã kết hôn và có hai con gái."Thi Bác Nhân cảm thấy kỳ quái: "Có chồng có con, sao lại một mình chạy đến Hương Giang buôn bán? Nạn nhân không nhớ nhà à?""Khi thông báo cho người nhà, chồng của Huống Lệ Hà đã khóc rất thương tâm." Cam Nhất Tổ không khỏi thở dài cảm thán, người ngoài đều nói tổ trọng án vì thường xuyên tiếp xúc với những vụ án mạng ghê rợn mà trở nên chai lì. Nhưng anh ta đã ở đây lâu như vậy, vẫn cảm thấy mỗi lần nhìn thấy người nhà nạn nhân đau khổ, bản thân cũng sẽ khổ sở theo.