"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 536: Chương 536
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Hàng xóm xung quanh thở dài, cảm thấy thổn thức không thôi."Người già c.h.ế.t ở bệnh viện đã là chuyện buồn, c.h.ế.t rồi còn phải nằm trong nhà xác không được chôn cất, thật là thảm thương.""Đại sư, theo cô, tại sao con trai ông chú lại như vậy? Dù sao cũng là cha con, sao có thể nhẫn tâm như vậy?"Sở Nguyệt Nịnh nhấp một ngụm trà: "Chuyện này thực ra rất khó để phân biệt đúng sai."DTV"Con trai ông chú thực ra rất căm ghét cha mình, cho rằng cha mình không yêu thương mình. Sau đó, anh ta lại cưới một người vợ hung dữ, ngày thường ông chú ở cùng họ, thường xuyên bị con dâu chửi mắng. Nói đến cùng, ông chú cũng rất nhẫn nhịn. Thật ra, ông ấy đã bị bệnh từ lâu, chịu đựng hơn mười năm, cho đến khi tuổi già sức yếu, bụng sưng to đau đớn, ông ấy không thể chịu đựng được nữa mới đến bệnh viện khám.""Ban đầu, con trai ông ấy vẫn muốn chữa trị, nhưng khi con dâu thấy ông chú bị bệnh, liền lừa ông ấy chuyển tên căn nhà cho chồng mình. Sau này, chi phí chữa trị ngày càng cao, hai vợ chồng không đến bệnh viện nữa."Cô xoay tách trà, lắc đầu: "Nói đến cùng, vẫn là có khoảng cách giữa cha con. Giờ đây âm dương cách biệt, có một số việc cũng khó có thể xoay chuyển."Hàng xóm bàn tán xôn xao."Chúng ta là người ngoài cuộc, chỉ có thể nghĩ thoáng một chút. May mắn có đại sư chỉ điểm, ít nhất ông chú không cần phải đói bụng nữa.""Thật ra, anh Đinh sợ hãi như vậy mà vẫn nguyện ý thắp hương, tính cách anh ấy thật sự không tồi.""Đúng vậy."Bỗng nhiên, một tiếng kêu bụng đói vang lên.Bên cạnh chiếc bàn nhỏ còn đứng một ông lão mà mọi người không nhìn thấy.Ông lão mặt hốc hác, mặc bộ đồ bệnh nhân, gầy gò, mắt trũng sâu, tròng trắng lộ ra ngoài, đồng tử nhỏ xíu. Gương mặt đầy nếp nhăn, như chỉ còn một lớp da mỏng dính trên xương cốt. Vạt áo bệnh nhân rách nát, để chân trần trên mặt đất, tỏa ra hơi lạnh phảng phất.Gió thổi qua, ông lão không ngừng run rẩy.Gần đây tinh thần Đinh Thao không tốt, ông lão lo lắng anh ta sẽ gặp chuyện nên luôn đi theo bên cạnh. Bình thường khi không có việc gì, ông lão sẽ trốn trong túi Đinh Thao. Có nhiều lần Đinh Thao vô tình va vào đồ vật, đều có thể cảm nhận được vạt áo có người kéo, nhờ vậy mà tránh được tai họa. Vừa mới trở thành ma quỷ, ông lão còn nhiều điều không hiểu, đương nhiên cũng không biết không nên đến quá gần người sống.Giờ đã biết, ông tự trách bản thân đã gây phiền toái cho Đinh Thao.Vấn đề đói khát đã được giải quyết.Ông lão đầy lòng biết ơn, cúi đầu chào Sở Nguyệt Nịnh thật sâu.Sở Nguyệt Nịnh đặt chén trà xuống, mỉm cười nhẹ.Coi như đáp lại lời chào của ông lão.Ngay sau đó, ông lão hóa thành một làn khói nhẹ tan biến.Cách quán nước đường không xaĐinh Thao mang quầng thâm mắt, tìm một cửa hàng quan tài ở góc phố mua hương nến, khi ra cửa, anh ta lại do dự, quay đầu nhìn bà bán quan tài."Bà ơi, bà nói xem, tôi có nên lo chuyện bao đồng của người khác không?"Bà bán quan tài đội khăn đóng, hai tay chắp sau lưng, mặc bộ áo bông chỉnh tề, nghe thấy thanh niên muốn lo chuyện bao đồng của người khác, liền hé miệng lộ ra một hàm răng vàng ố."Tôi khuyên cậu! Lo chuyện bao đồng của người khác, thì chẳng được gì đâu!"Đinh Thao mỉm cười, anh ta vác túi hương nến trên khuỷu tay, một tay mở nắp chai nước đường uống cạn.Sau đó, anh ta bước qua ngưỡng cửa, không chút do dự mà vẫy một chiếc taxi ven đường.Thâm Thủy Bộ, một căn hộ cũ kỹ trong khu dân cư.Gió thổi qua song cửa sổ sắt rỉ, bên cạnh đặt vài chậu cây trúc cảnh, những chiếc lá xanh mướt trước đây giờ đã khô vàng, theo từng đợt gió lay động mà rụng dần.Trên mặt đất đầy ắp những thùng giấy đã được đóng gói cẩn thận, trên tường những bức ảnh gia đình đã bị gỡ xuống và ném ở cửa.Người phụ nữ son môi đỏ chót, lau mồ hôi trên trán, chỉ vào những bộ quần áo còn chưa được đóng gói gọn gàng trên sàn nhà, thúc giục người đàn ông: "Nhanh tay lên thu dọn đi, ngày mai chủ nhà mới sẽ đến đây, chẳng lẽ anh không muốn bán căn nhà của ma quỷ già kia sao?
Hàng xóm xung quanh thở dài, cảm thấy thổn thức không thôi.
"Người già c.h.ế.t ở bệnh viện đã là chuyện buồn, c.h.ế.t rồi còn phải nằm trong nhà xác không được chôn cất, thật là thảm thương."
"Đại sư, theo cô, tại sao con trai ông chú lại như vậy? Dù sao cũng là cha con, sao có thể nhẫn tâm như vậy?"
Sở Nguyệt Nịnh nhấp một ngụm trà: "Chuyện này thực ra rất khó để phân biệt đúng sai."
DTV
"Con trai ông chú thực ra rất căm ghét cha mình, cho rằng cha mình không yêu thương mình. Sau đó, anh ta lại cưới một người vợ hung dữ, ngày thường ông chú ở cùng họ, thường xuyên bị con dâu chửi mắng. Nói đến cùng, ông chú cũng rất nhẫn nhịn. Thật ra, ông ấy đã bị bệnh từ lâu, chịu đựng hơn mười năm, cho đến khi tuổi già sức yếu, bụng sưng to đau đớn, ông ấy không thể chịu đựng được nữa mới đến bệnh viện khám."
"Ban đầu, con trai ông ấy vẫn muốn chữa trị, nhưng khi con dâu thấy ông chú bị bệnh, liền lừa ông ấy chuyển tên căn nhà cho chồng mình. Sau này, chi phí chữa trị ngày càng cao, hai vợ chồng không đến bệnh viện nữa."
Cô xoay tách trà, lắc đầu: "Nói đến cùng, vẫn là có khoảng cách giữa cha con. Giờ đây âm dương cách biệt, có một số việc cũng khó có thể xoay chuyển."
Hàng xóm bàn tán xôn xao.
"Chúng ta là người ngoài cuộc, chỉ có thể nghĩ thoáng một chút. May mắn có đại sư chỉ điểm, ít nhất ông chú không cần phải đói bụng nữa."
"Thật ra, anh Đinh sợ hãi như vậy mà vẫn nguyện ý thắp hương, tính cách anh ấy thật sự không tồi."
"Đúng vậy."
Bỗng nhiên, một tiếng kêu bụng đói vang lên.
Bên cạnh chiếc bàn nhỏ còn đứng một ông lão mà mọi người không nhìn thấy.
Ông lão mặt hốc hác, mặc bộ đồ bệnh nhân, gầy gò, mắt trũng sâu, tròng trắng lộ ra ngoài, đồng tử nhỏ xíu. Gương mặt đầy nếp nhăn, như chỉ còn một lớp da mỏng dính trên xương cốt. Vạt áo bệnh nhân rách nát, để chân trần trên mặt đất, tỏa ra hơi lạnh phảng phất.
Gió thổi qua, ông lão không ngừng run rẩy.
Gần đây tinh thần Đinh Thao không tốt, ông lão lo lắng anh ta sẽ gặp chuyện nên luôn đi theo bên cạnh. Bình thường khi không có việc gì, ông lão sẽ trốn trong túi Đinh Thao. Có nhiều lần Đinh Thao vô tình va vào đồ vật, đều có thể cảm nhận được vạt áo có người kéo, nhờ vậy mà tránh được tai họa.
Vừa mới trở thành ma quỷ, ông lão còn nhiều điều không hiểu, đương nhiên cũng không biết không nên đến quá gần người sống.
Giờ đã biết, ông tự trách bản thân đã gây phiền toái cho Đinh Thao.
Vấn đề đói khát đã được giải quyết.
Ông lão đầy lòng biết ơn, cúi đầu chào Sở Nguyệt Nịnh thật sâu.
Sở Nguyệt Nịnh đặt chén trà xuống, mỉm cười nhẹ.
Coi như đáp lại lời chào của ông lão.
Ngay sau đó, ông lão hóa thành một làn khói nhẹ tan biến.
Cách quán nước đường không xa
Đinh Thao mang quầng thâm mắt, tìm một cửa hàng quan tài ở góc phố mua hương nến, khi ra cửa, anh ta lại do dự, quay đầu nhìn bà bán quan tài.
"Bà ơi, bà nói xem, tôi có nên lo chuyện bao đồng của người khác không?"
Bà bán quan tài đội khăn đóng, hai tay chắp sau lưng, mặc bộ áo bông chỉnh tề, nghe thấy thanh niên muốn lo chuyện bao đồng của người khác, liền hé miệng lộ ra một hàm răng vàng ố.
"Tôi khuyên cậu! Lo chuyện bao đồng của người khác, thì chẳng được gì đâu!"
Đinh Thao mỉm cười, anh ta vác túi hương nến trên khuỷu tay, một tay mở nắp chai nước đường uống cạn.
Sau đó, anh ta bước qua ngưỡng cửa, không chút do dự mà vẫy một chiếc taxi ven đường.
Thâm Thủy Bộ, một căn hộ cũ kỹ trong khu dân cư.
Gió thổi qua song cửa sổ sắt rỉ, bên cạnh đặt vài chậu cây trúc cảnh, những chiếc lá xanh mướt trước đây giờ đã khô vàng, theo từng đợt gió lay động mà rụng dần.
Trên mặt đất đầy ắp những thùng giấy đã được đóng gói cẩn thận, trên tường những bức ảnh gia đình đã bị gỡ xuống và ném ở cửa.
Người phụ nữ son môi đỏ chót, lau mồ hôi trên trán, chỉ vào những bộ quần áo còn chưa được đóng gói gọn gàng trên sàn nhà, thúc giục người đàn ông: "Nhanh tay lên thu dọn đi, ngày mai chủ nhà mới sẽ đến đây, chẳng lẽ anh không muốn bán căn nhà của ma quỷ già kia sao?
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Hàng xóm xung quanh thở dài, cảm thấy thổn thức không thôi."Người già c.h.ế.t ở bệnh viện đã là chuyện buồn, c.h.ế.t rồi còn phải nằm trong nhà xác không được chôn cất, thật là thảm thương.""Đại sư, theo cô, tại sao con trai ông chú lại như vậy? Dù sao cũng là cha con, sao có thể nhẫn tâm như vậy?"Sở Nguyệt Nịnh nhấp một ngụm trà: "Chuyện này thực ra rất khó để phân biệt đúng sai."DTV"Con trai ông chú thực ra rất căm ghét cha mình, cho rằng cha mình không yêu thương mình. Sau đó, anh ta lại cưới một người vợ hung dữ, ngày thường ông chú ở cùng họ, thường xuyên bị con dâu chửi mắng. Nói đến cùng, ông chú cũng rất nhẫn nhịn. Thật ra, ông ấy đã bị bệnh từ lâu, chịu đựng hơn mười năm, cho đến khi tuổi già sức yếu, bụng sưng to đau đớn, ông ấy không thể chịu đựng được nữa mới đến bệnh viện khám.""Ban đầu, con trai ông ấy vẫn muốn chữa trị, nhưng khi con dâu thấy ông chú bị bệnh, liền lừa ông ấy chuyển tên căn nhà cho chồng mình. Sau này, chi phí chữa trị ngày càng cao, hai vợ chồng không đến bệnh viện nữa."Cô xoay tách trà, lắc đầu: "Nói đến cùng, vẫn là có khoảng cách giữa cha con. Giờ đây âm dương cách biệt, có một số việc cũng khó có thể xoay chuyển."Hàng xóm bàn tán xôn xao."Chúng ta là người ngoài cuộc, chỉ có thể nghĩ thoáng một chút. May mắn có đại sư chỉ điểm, ít nhất ông chú không cần phải đói bụng nữa.""Thật ra, anh Đinh sợ hãi như vậy mà vẫn nguyện ý thắp hương, tính cách anh ấy thật sự không tồi.""Đúng vậy."Bỗng nhiên, một tiếng kêu bụng đói vang lên.Bên cạnh chiếc bàn nhỏ còn đứng một ông lão mà mọi người không nhìn thấy.Ông lão mặt hốc hác, mặc bộ đồ bệnh nhân, gầy gò, mắt trũng sâu, tròng trắng lộ ra ngoài, đồng tử nhỏ xíu. Gương mặt đầy nếp nhăn, như chỉ còn một lớp da mỏng dính trên xương cốt. Vạt áo bệnh nhân rách nát, để chân trần trên mặt đất, tỏa ra hơi lạnh phảng phất.Gió thổi qua, ông lão không ngừng run rẩy.Gần đây tinh thần Đinh Thao không tốt, ông lão lo lắng anh ta sẽ gặp chuyện nên luôn đi theo bên cạnh. Bình thường khi không có việc gì, ông lão sẽ trốn trong túi Đinh Thao. Có nhiều lần Đinh Thao vô tình va vào đồ vật, đều có thể cảm nhận được vạt áo có người kéo, nhờ vậy mà tránh được tai họa. Vừa mới trở thành ma quỷ, ông lão còn nhiều điều không hiểu, đương nhiên cũng không biết không nên đến quá gần người sống.Giờ đã biết, ông tự trách bản thân đã gây phiền toái cho Đinh Thao.Vấn đề đói khát đã được giải quyết.Ông lão đầy lòng biết ơn, cúi đầu chào Sở Nguyệt Nịnh thật sâu.Sở Nguyệt Nịnh đặt chén trà xuống, mỉm cười nhẹ.Coi như đáp lại lời chào của ông lão.Ngay sau đó, ông lão hóa thành một làn khói nhẹ tan biến.Cách quán nước đường không xaĐinh Thao mang quầng thâm mắt, tìm một cửa hàng quan tài ở góc phố mua hương nến, khi ra cửa, anh ta lại do dự, quay đầu nhìn bà bán quan tài."Bà ơi, bà nói xem, tôi có nên lo chuyện bao đồng của người khác không?"Bà bán quan tài đội khăn đóng, hai tay chắp sau lưng, mặc bộ áo bông chỉnh tề, nghe thấy thanh niên muốn lo chuyện bao đồng của người khác, liền hé miệng lộ ra một hàm răng vàng ố."Tôi khuyên cậu! Lo chuyện bao đồng của người khác, thì chẳng được gì đâu!"Đinh Thao mỉm cười, anh ta vác túi hương nến trên khuỷu tay, một tay mở nắp chai nước đường uống cạn.Sau đó, anh ta bước qua ngưỡng cửa, không chút do dự mà vẫy một chiếc taxi ven đường.Thâm Thủy Bộ, một căn hộ cũ kỹ trong khu dân cư.Gió thổi qua song cửa sổ sắt rỉ, bên cạnh đặt vài chậu cây trúc cảnh, những chiếc lá xanh mướt trước đây giờ đã khô vàng, theo từng đợt gió lay động mà rụng dần.Trên mặt đất đầy ắp những thùng giấy đã được đóng gói cẩn thận, trên tường những bức ảnh gia đình đã bị gỡ xuống và ném ở cửa.Người phụ nữ son môi đỏ chót, lau mồ hôi trên trán, chỉ vào những bộ quần áo còn chưa được đóng gói gọn gàng trên sàn nhà, thúc giục người đàn ông: "Nhanh tay lên thu dọn đi, ngày mai chủ nhà mới sẽ đến đây, chẳng lẽ anh không muốn bán căn nhà của ma quỷ già kia sao?