"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 543: Chương 543
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… “Không hiểu?” Sở Nguyệt Nịnh cười lạnh lùng: “Ông làm gì thì trong lòng hẳn là rõ ràng, nếu không muốn người khác biết thì đừng nên làm.”Liêu Đại Bằng nhìn Sở Nguyệt Nịnh với ánh mắt âm trầm.Ông vốn tưởng rằng tất cả các thầy bói đều giống nhau.Thầy bói Phố Miếu nổi tiếng, được đồn thổi là giỏi như thần thánh, nhưng thực lực cũng chỉ tầm thường.Ai ngờ, cô lại có thể bói ra những bí mật của ông.Liêu Đại Bằng hiện giờ như cưỡi hổ khó xuống, cố gắng cười xòa cho qua chuyện: “Đại sư, có lẽ cô tính sai rồi. Tôi làm sao có thư ký được?”Sở Nguyệt Nịnh không để Liêu Đại Bằng nói dối, cô vung tay áo lên, hai chữ viết tắt hiện ra trên cánh tay ông.“Không có thư ký? Vậy chữ viết tắt trên cánh tay ông là của ai?”Liêu Đại Bằng né tránh ánh mắt.Hàng xóm đứng gần nhìn lướt qua, nhếch môi: “Liêu tiên sinh, trước đây anh nói vợ anh họ Thân mà, nhưng chữ viết tắt này không có chữ T nào cả.”“Còn dám nói không ngoại tình sao?”Ai sẽ xăm tên người không liên quan lên tay?Liêu Đại Bằng muốn thu hồi cánh tay, nhưng Sở Nguyệt Nịnh không buông.Trên trán Liêu Đại Bằng lấm tấm mồ hôi mỏng, ông cố gắng bình tĩnh: “Tôi là đàn ông, thường xuyên đi công tác bên ngoài, cũng có nhu cầu sinh lý bình thường… Tôi đảm bảo, chỉ có một người.”“Cho dù là tôi ngoại tình thì sao?” Liêu Đại Bằng há hốc miệng, nhìn những người hàng xóm tức giận vì bị lừa dối, vô lực giải thích: “Vợ tôi cũng không trong sạch, về mặt đạo đức, cô ấy ngoại tình với bạn tốt của tôi, thì càng khốn nạn hơn tôi.”DTVMọi người thấy Liêu Đại Bằng vô liêm sỉ, cố ý hạ thấp hình ảnh vợ mình, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.“Với đạo đức như vậy mà còn muốn phát tài ư? Thật là khó.”“Mau đi đi, ai muốn nhìn thấy anh ở đây bói toán.” “Làm Nịnh Nịnh bói toán cho loại người như anh, thì thật ô uế cô ấy.”Liêu Đại Bằng tưởng rằng nguy hiểm đã qua, cười xòa đứng dậy: “Phải phải phải, tôi vô liêm sỉ, đi đây đi đây.”Sở Nguyệt Nịnh đã vạch trần việc ngoại tình của ông, ông còn lá gan nào ở lại đây bói toán?Lỡ lại bị vạch trần thêm chuyện gì khác.Ngay khi ông vội vã rời đi, Sở Nguyệt Nịnh nhàn nhạt hỏi:“Sao vậy? Nghe thấy vợ mình vượng phu liền không muốn bà ấy c.h.ế.t sao?”Chỉ một câu nói, bầu không khí xung quanh lại trở nên lạnh lẽo.Những người hàng xóm bàng hoàng.“Đại sư, rốt cuộc chuyện này là sao?”Liêu Đại Bằng nghiến răng, muốn nhanh chóng rời khỏi hiện trường, vừa định bước đi thì một lá bùa định thân dán vào sau lưng ông.Cơ bắp của ông cứng đờ, không thể nhúc nhích.Sở Nguyệt Nịnh thu hồi ánh mắt, bấm tay tính toán: “Thực ra, vợ của Liêu tiên sinh chưa bao giờ ngoại tình. Người ngoại tình từ đầu đến cuối là Liêu Đại Bằng. Trong một lần đi công tác, ông ta đã quen một cô gái trẻ xinh đẹp ở khách sạn. So với người vợ trung niên với những nếp nhăn nơi khóe mắt do tuổi tác, thì Liêu Đại Bằng cảm thấy rung động và đã lừa dối vợ.“Một người chuyên đi “câu” đại gia ở khách sạn, một người đam mê tiểu thư trẻ tuổi. Hai người hợp nhau như đinh đóng cọc. Liêu Đại Bằng còn sắp xếp cho cô ta chức vụ thư ký chỉ để có thể thường xuyên hẹn hò.”“Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, trong một lần Liêu Đại Bằng đưa người tình về nhà, thì gặp vợ vừa đi công tác về, cuối cùng chuyện tốt bị bại lộ.”Liêu Đại Bằng muốn nói gì đó, nhưng cơ thể ông như bị tảng đá đè nặng, không thể thở nổi hay cử động.Ông chỉ có thể trừng mắt nhìn Sở Nguyệt Nịnh với vẻ căm phẫn.Sở Nguyệt Nịnh không chút hoang mang tiếp tục nói: “Bà Liêu bắt quả tang người chồng thanh mai trúc mã đang ôm người phụ nữ khác trên giường của mình, kết cục có thể nghĩ, bà ấy lựa chọn ly hôn.”“Liêu Đại Bằng lại không muốn ly hôn, các vị biết vì sao không?”Nhóm hàng xóm không hiểu rõ nguyên do.
“Không hiểu?” Sở Nguyệt Nịnh cười lạnh lùng: “Ông làm gì thì trong lòng hẳn là rõ ràng, nếu không muốn người khác biết thì đừng nên làm.”
Liêu Đại Bằng nhìn Sở Nguyệt Nịnh với ánh mắt âm trầm.
Ông vốn tưởng rằng tất cả các thầy bói đều giống nhau.
Thầy bói Phố Miếu nổi tiếng, được đồn thổi là giỏi như thần thánh, nhưng thực lực cũng chỉ tầm thường.
Ai ngờ, cô lại có thể bói ra những bí mật của ông.
Liêu Đại Bằng hiện giờ như cưỡi hổ khó xuống, cố gắng cười xòa cho qua chuyện: “Đại sư, có lẽ cô tính sai rồi. Tôi làm sao có thư ký được?”
Sở Nguyệt Nịnh không để Liêu Đại Bằng nói dối, cô vung tay áo lên, hai chữ viết tắt hiện ra trên cánh tay ông.
“Không có thư ký? Vậy chữ viết tắt trên cánh tay ông là của ai?”
Liêu Đại Bằng né tránh ánh mắt.
Hàng xóm đứng gần nhìn lướt qua, nhếch môi: “Liêu tiên sinh, trước đây anh nói vợ anh họ Thân mà, nhưng chữ viết tắt này không có chữ T nào cả.”
“Còn dám nói không ngoại tình sao?”
Ai sẽ xăm tên người không liên quan lên tay?
Liêu Đại Bằng muốn thu hồi cánh tay, nhưng Sở Nguyệt Nịnh không buông.
Trên trán Liêu Đại Bằng lấm tấm mồ hôi mỏng, ông cố gắng bình tĩnh: “Tôi là đàn ông, thường xuyên đi công tác bên ngoài, cũng có nhu cầu sinh lý bình thường… Tôi đảm bảo, chỉ có một người.”
“Cho dù là tôi ngoại tình thì sao?” Liêu Đại Bằng há hốc miệng, nhìn những người hàng xóm tức giận vì bị lừa dối, vô lực giải thích: “Vợ tôi cũng không trong sạch, về mặt đạo đức, cô ấy ngoại tình với bạn tốt của tôi, thì càng khốn nạn hơn tôi.”
DTV
Mọi người thấy Liêu Đại Bằng vô liêm sỉ, cố ý hạ thấp hình ảnh vợ mình, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
“Với đạo đức như vậy mà còn muốn phát tài ư? Thật là khó.”
“Mau đi đi, ai muốn nhìn thấy anh ở đây bói toán.”
“Làm Nịnh Nịnh bói toán cho loại người như anh, thì thật ô uế cô ấy.”
Liêu Đại Bằng tưởng rằng nguy hiểm đã qua, cười xòa đứng dậy: “Phải phải phải, tôi vô liêm sỉ, đi đây đi đây.”
Sở Nguyệt Nịnh đã vạch trần việc ngoại tình của ông, ông còn lá gan nào ở lại đây bói toán?
Lỡ lại bị vạch trần thêm chuyện gì khác.
Ngay khi ông vội vã rời đi, Sở Nguyệt Nịnh nhàn nhạt hỏi:
“Sao vậy? Nghe thấy vợ mình vượng phu liền không muốn bà ấy c.h.ế.t sao?”
Chỉ một câu nói, bầu không khí xung quanh lại trở nên lạnh lẽo.
Những người hàng xóm bàng hoàng.
“Đại sư, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Liêu Đại Bằng nghiến răng, muốn nhanh chóng rời khỏi hiện trường, vừa định bước đi thì một lá bùa định thân dán vào sau lưng ông.
Cơ bắp của ông cứng đờ, không thể nhúc nhích.
Sở Nguyệt Nịnh thu hồi ánh mắt, bấm tay tính toán: “Thực ra, vợ của Liêu tiên sinh chưa bao giờ ngoại tình. Người ngoại tình từ đầu đến cuối là Liêu Đại Bằng. Trong một lần đi công tác, ông ta đã quen một cô gái trẻ xinh đẹp ở khách sạn. So với người vợ trung niên với những nếp nhăn nơi khóe mắt do tuổi tác, thì Liêu Đại Bằng cảm thấy rung động và đã lừa dối vợ.
“Một người chuyên đi “câu” đại gia ở khách sạn, một người đam mê tiểu thư trẻ tuổi. Hai người hợp nhau như đinh đóng cọc. Liêu Đại Bằng còn sắp xếp cho cô ta chức vụ thư ký chỉ để có thể thường xuyên hẹn hò.”
“Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, trong một lần Liêu Đại Bằng đưa người tình về nhà, thì gặp vợ vừa đi công tác về, cuối cùng chuyện tốt bị bại lộ.”
Liêu Đại Bằng muốn nói gì đó, nhưng cơ thể ông như bị tảng đá đè nặng, không thể thở nổi hay cử động.
Ông chỉ có thể trừng mắt nhìn Sở Nguyệt Nịnh với vẻ căm phẫn.
Sở Nguyệt Nịnh không chút hoang mang tiếp tục nói: “Bà Liêu bắt quả tang người chồng thanh mai trúc mã đang ôm người phụ nữ khác trên giường của mình, kết cục có thể nghĩ, bà ấy lựa chọn ly hôn.”
“Liêu Đại Bằng lại không muốn ly hôn, các vị biết vì sao không?”
Nhóm hàng xóm không hiểu rõ nguyên do.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… “Không hiểu?” Sở Nguyệt Nịnh cười lạnh lùng: “Ông làm gì thì trong lòng hẳn là rõ ràng, nếu không muốn người khác biết thì đừng nên làm.”Liêu Đại Bằng nhìn Sở Nguyệt Nịnh với ánh mắt âm trầm.Ông vốn tưởng rằng tất cả các thầy bói đều giống nhau.Thầy bói Phố Miếu nổi tiếng, được đồn thổi là giỏi như thần thánh, nhưng thực lực cũng chỉ tầm thường.Ai ngờ, cô lại có thể bói ra những bí mật của ông.Liêu Đại Bằng hiện giờ như cưỡi hổ khó xuống, cố gắng cười xòa cho qua chuyện: “Đại sư, có lẽ cô tính sai rồi. Tôi làm sao có thư ký được?”Sở Nguyệt Nịnh không để Liêu Đại Bằng nói dối, cô vung tay áo lên, hai chữ viết tắt hiện ra trên cánh tay ông.“Không có thư ký? Vậy chữ viết tắt trên cánh tay ông là của ai?”Liêu Đại Bằng né tránh ánh mắt.Hàng xóm đứng gần nhìn lướt qua, nhếch môi: “Liêu tiên sinh, trước đây anh nói vợ anh họ Thân mà, nhưng chữ viết tắt này không có chữ T nào cả.”“Còn dám nói không ngoại tình sao?”Ai sẽ xăm tên người không liên quan lên tay?Liêu Đại Bằng muốn thu hồi cánh tay, nhưng Sở Nguyệt Nịnh không buông.Trên trán Liêu Đại Bằng lấm tấm mồ hôi mỏng, ông cố gắng bình tĩnh: “Tôi là đàn ông, thường xuyên đi công tác bên ngoài, cũng có nhu cầu sinh lý bình thường… Tôi đảm bảo, chỉ có một người.”“Cho dù là tôi ngoại tình thì sao?” Liêu Đại Bằng há hốc miệng, nhìn những người hàng xóm tức giận vì bị lừa dối, vô lực giải thích: “Vợ tôi cũng không trong sạch, về mặt đạo đức, cô ấy ngoại tình với bạn tốt của tôi, thì càng khốn nạn hơn tôi.”DTVMọi người thấy Liêu Đại Bằng vô liêm sỉ, cố ý hạ thấp hình ảnh vợ mình, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.“Với đạo đức như vậy mà còn muốn phát tài ư? Thật là khó.”“Mau đi đi, ai muốn nhìn thấy anh ở đây bói toán.” “Làm Nịnh Nịnh bói toán cho loại người như anh, thì thật ô uế cô ấy.”Liêu Đại Bằng tưởng rằng nguy hiểm đã qua, cười xòa đứng dậy: “Phải phải phải, tôi vô liêm sỉ, đi đây đi đây.”Sở Nguyệt Nịnh đã vạch trần việc ngoại tình của ông, ông còn lá gan nào ở lại đây bói toán?Lỡ lại bị vạch trần thêm chuyện gì khác.Ngay khi ông vội vã rời đi, Sở Nguyệt Nịnh nhàn nhạt hỏi:“Sao vậy? Nghe thấy vợ mình vượng phu liền không muốn bà ấy c.h.ế.t sao?”Chỉ một câu nói, bầu không khí xung quanh lại trở nên lạnh lẽo.Những người hàng xóm bàng hoàng.“Đại sư, rốt cuộc chuyện này là sao?”Liêu Đại Bằng nghiến răng, muốn nhanh chóng rời khỏi hiện trường, vừa định bước đi thì một lá bùa định thân dán vào sau lưng ông.Cơ bắp của ông cứng đờ, không thể nhúc nhích.Sở Nguyệt Nịnh thu hồi ánh mắt, bấm tay tính toán: “Thực ra, vợ của Liêu tiên sinh chưa bao giờ ngoại tình. Người ngoại tình từ đầu đến cuối là Liêu Đại Bằng. Trong một lần đi công tác, ông ta đã quen một cô gái trẻ xinh đẹp ở khách sạn. So với người vợ trung niên với những nếp nhăn nơi khóe mắt do tuổi tác, thì Liêu Đại Bằng cảm thấy rung động và đã lừa dối vợ.“Một người chuyên đi “câu” đại gia ở khách sạn, một người đam mê tiểu thư trẻ tuổi. Hai người hợp nhau như đinh đóng cọc. Liêu Đại Bằng còn sắp xếp cho cô ta chức vụ thư ký chỉ để có thể thường xuyên hẹn hò.”“Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, trong một lần Liêu Đại Bằng đưa người tình về nhà, thì gặp vợ vừa đi công tác về, cuối cùng chuyện tốt bị bại lộ.”Liêu Đại Bằng muốn nói gì đó, nhưng cơ thể ông như bị tảng đá đè nặng, không thể thở nổi hay cử động.Ông chỉ có thể trừng mắt nhìn Sở Nguyệt Nịnh với vẻ căm phẫn.Sở Nguyệt Nịnh không chút hoang mang tiếp tục nói: “Bà Liêu bắt quả tang người chồng thanh mai trúc mã đang ôm người phụ nữ khác trên giường của mình, kết cục có thể nghĩ, bà ấy lựa chọn ly hôn.”“Liêu Đại Bằng lại không muốn ly hôn, các vị biết vì sao không?”Nhóm hàng xóm không hiểu rõ nguyên do.