"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 549: Chương 549
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Tiền tài vốn dĩ mong manh, biết kiếm tiền là tốt rồi. Chúc mừng ông, vận may của ông khá tốt.""Tất cả đều nhờ có Sở đại sư." Đào Hải Chu nói, rồi đẩy con trai mình ra phía trước, vẻ mặt đầy tự hào, "Giờ đây, tôi đã một lần nữa thành công, điều duy nhất tôi lo lắng là con trai mình.""Trước đây đầu óc tôi không tỉnh táo liền nhận lời kết nghĩa, nên đã ảnh hưởng đến nó, tôi rất lo lắng, mong đại sư có thể xem giúp."Người thanh niên trẻ tuổi ước chừng hơn 20 tuổi, khuôn mặt thanh tú với nét trẻ trung. Anh ta bước ra, thoải mái cúi người chào, không còn vẻ thiếu đứng đắn trước đây mà trở nên ung dung hơn."Đại sư, xin cảm ơn cô."Có mấy ai trẻ tuổi mà chịu cúi đầu với người cùng tuổi chứ?Nhưng Đào Vân lại không hề cảm thấy ngượng ngùng.Anh ta nghe cha nói rằng nếu không có vị đại sư này, thì gia đình họ không biết sẽ bị mối quan hệ kết nghĩa này làm hại thành dạng gì.Sở đại sư này chính là ân nhân cứu mạng của cả gia đình họ!Sở Nguyệt Nịnh đánh giá tướng mạo của Đào Vân, mỉm cười: "Đào tiên sinh, xin hãy yên tâm. Vận mệnh của con ông đã thay đổi, sức khỏe của anh ấy tốt và sau này anh ấy sẽ gặt hái được nhiều thành công trong sự nghiệp."Trước đây, mệnh cách của Đào Hải Chu bị mối quan hệ kết nghĩa hút vận khí, còn ảnh hưởng đến mệnh của con trai, khiến nó trở nên xấu đi.Nhưng giờ đây mọi chuyện đã được giải quyết.Mọi thứ trở lại như ban đầu."Tốt quá, tốt quá." Đào Hải Chu cười ha hả, lấy ra một thẻ ngân hàng từ trong bóp tiền ở cánh tay dưới, cung kính đưa cho cô, "Đại sư, trong thẻ có tổng cộng 100 vạn, xin cô hãy nhận lấy."Trong suy nghĩ của ông.Đừng nói 100 vạn, cho dù là 1 ngàn vạn thì Sở đại sư cũng xứng đáng nhận được. Chỉ tiếc là ông chưa kiếm được 1 ngàn vạn.“Được!”Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào ánh mắt lo lắng và chân thành của Đào Hải Chu, khóe miệng dần cong lên, không từ chối ý tốt của Đào Hải Chu mà nhận lấy thẻ ngân hàng.Đào Hải Chu thấy đại sư đồng ý nhận, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ. Ông khác với những người keo kiệt khác, đại sư đồng ý nhận tiền là hoàn toàn coi trọng ông.Phải biết rằng, với thực lực của đại sư, cô có thể thiếu tiền sao?Sau này, nếu ông có việc cần đến đại sư, đại sư chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp đỡ.Đào Hải Chu bình tâm trở lại, mỉm cười trên khuôn mặt hiền hậu chắp tay nói: "Đại sư, vậy tôi xin cáo từ trước."DTV"Tạm biệt." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười, nhìn theo Đào Hải Chu rời khỏi phố Miếu mới thu hồi tầm mắt.Quán nước đường lại trở nên vắng vẻ.Bà A Sơn xách theo một túi hoa quả lớn đến, thở hồng hộc nói: "Nịnh Nịnh à, ngày mai quán nước đường khai trương, bà mang chút trái cây cho cháu, có thể bày trước cửa để thu hút khách hàng."Trên mặt bà A Sơn che giấu không được sự lo lắng.Không ai hiểu rõ hơn bà về sự khó khăn khi mở cửa hàng, tiền thuê nhà, điện nước cao, mà lượng khách lại ít. Ai cũng thích tiện lợi nên đi mua ở quán ven đường.Bà A Sơn đã mở cửa hàng hai lần, cuối cùng đều phải đóng cửa dẹp tiệm.Giờ đây, đến lượt Nịnh Nịnh mở cửa hàng, bà vừa vui mừng vừa lo lắng. Dù sao, quầy hàng bói toán cũng có nhiều khách qua lại, tự nhiên buôn bán cũng có thể sôi động hơn một chút.Cửa hàng phong thủy nằm ở khúc rẽ ngõ hẻm, vị trí không tệ lắm, nhưng trước mặt lại có quầy hàng che khuất tầm nhìn, nếu không có khách quen, thì Nịnh Nịnh chẳng phải là sẽ lâm vào cảnh nợ nần như bà sao?Bà A Sơn suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng nghĩ ra cách hay. Mọi người đều thích tiện lợi, nếu thích tiện lợi vậy thì cho họ hưởng lợi!"Bà A Sơn, bà làm gì vậy?" Sở Nguyệt Nịnh thấy có mấy chục cân trái cây, vội vàng giúp đỡ nhận lấy.Bà A Sơn thở mệt mỏi, nhưng trên mặt lại mang vẻ hài lòng và phấn khích, bà gỡ chiếc kẹp tóc gỗ đào trên tóc bạc xuống, chải chuốt mái tóc, "Làm trái cây miễn phí để thu hút khách hàng, tâm lý dân chúng muốn ăn không trả tiền nên nhất định sẽ vào tiệm!"
Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Tiền tài vốn dĩ mong manh, biết kiếm tiền là tốt rồi. Chúc mừng ông, vận may của ông khá tốt."
"Tất cả đều nhờ có Sở đại sư." Đào Hải Chu nói, rồi đẩy con trai mình ra phía trước, vẻ mặt đầy tự hào, "Giờ đây, tôi đã một lần nữa thành công, điều duy nhất tôi lo lắng là con trai mình."
"Trước đây đầu óc tôi không tỉnh táo liền nhận lời kết nghĩa, nên đã ảnh hưởng đến nó, tôi rất lo lắng, mong đại sư có thể xem giúp."
Người thanh niên trẻ tuổi ước chừng hơn 20 tuổi, khuôn mặt thanh tú với nét trẻ trung. Anh ta bước ra, thoải mái cúi người chào, không còn vẻ thiếu đứng đắn trước đây mà trở nên ung dung hơn.
"Đại sư, xin cảm ơn cô."
Có mấy ai trẻ tuổi mà chịu cúi đầu với người cùng tuổi chứ?
Nhưng Đào Vân lại không hề cảm thấy ngượng ngùng.
Anh ta nghe cha nói rằng nếu không có vị đại sư này, thì gia đình họ không biết sẽ bị mối quan hệ kết nghĩa này làm hại thành dạng gì.
Sở đại sư này chính là ân nhân cứu mạng của cả gia đình họ!
Sở Nguyệt Nịnh đánh giá tướng mạo của Đào Vân, mỉm cười: "Đào tiên sinh, xin hãy yên tâm. Vận mệnh của con ông đã thay đổi, sức khỏe của anh ấy tốt và sau này anh ấy sẽ gặt hái được nhiều thành công trong sự nghiệp."
Trước đây, mệnh cách của Đào Hải Chu bị mối quan hệ kết nghĩa hút vận khí, còn ảnh hưởng đến mệnh của con trai, khiến nó trở nên xấu đi.
Nhưng giờ đây mọi chuyện đã được giải quyết.
Mọi thứ trở lại như ban đầu.
"Tốt quá, tốt quá." Đào Hải Chu cười ha hả, lấy ra một thẻ ngân hàng từ trong bóp tiền ở cánh tay dưới, cung kính đưa cho cô, "Đại sư, trong thẻ có tổng cộng 100 vạn, xin cô hãy nhận lấy."
Trong suy nghĩ của ông.
Đừng nói 100 vạn, cho dù là 1 ngàn vạn thì Sở đại sư cũng xứng đáng nhận được.
Chỉ tiếc là ông chưa kiếm được 1 ngàn vạn.
“Được!”
Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào ánh mắt lo lắng và chân thành của Đào Hải Chu, khóe miệng dần cong lên, không từ chối ý tốt của Đào Hải Chu mà nhận lấy thẻ ngân hàng.
Đào Hải Chu thấy đại sư đồng ý nhận, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ. Ông khác với những người keo kiệt khác, đại sư đồng ý nhận tiền là hoàn toàn coi trọng ông.
Phải biết rằng, với thực lực của đại sư, cô có thể thiếu tiền sao?
Sau này, nếu ông có việc cần đến đại sư, đại sư chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp đỡ.
Đào Hải Chu bình tâm trở lại, mỉm cười trên khuôn mặt hiền hậu chắp tay nói: "Đại sư, vậy tôi xin cáo từ trước."
DTV
"Tạm biệt." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười, nhìn theo Đào Hải Chu rời khỏi phố Miếu mới thu hồi tầm mắt.
Quán nước đường lại trở nên vắng vẻ.
Bà A Sơn xách theo một túi hoa quả lớn đến, thở hồng hộc nói: "Nịnh Nịnh à, ngày mai quán nước đường khai trương, bà mang chút trái cây cho cháu, có thể bày trước cửa để thu hút khách hàng."
Trên mặt bà A Sơn che giấu không được sự lo lắng.
Không ai hiểu rõ hơn bà về sự khó khăn khi mở cửa hàng, tiền thuê nhà, điện nước cao, mà lượng khách lại ít. Ai cũng thích tiện lợi nên đi mua ở quán ven đường.
Bà A Sơn đã mở cửa hàng hai lần, cuối cùng đều phải đóng cửa dẹp tiệm.
Giờ đây, đến lượt Nịnh Nịnh mở cửa hàng, bà vừa vui mừng vừa lo lắng. Dù sao, quầy hàng bói toán cũng có nhiều khách qua lại, tự nhiên buôn bán cũng có thể sôi động hơn một chút.
Cửa hàng phong thủy nằm ở khúc rẽ ngõ hẻm, vị trí không tệ lắm, nhưng trước mặt lại có quầy hàng che khuất tầm nhìn, nếu không có khách quen, thì Nịnh Nịnh chẳng phải là sẽ lâm vào cảnh nợ nần như bà sao?
Bà A Sơn suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng nghĩ ra cách hay. Mọi người đều thích tiện lợi, nếu thích tiện lợi vậy thì cho họ hưởng lợi!
"Bà A Sơn, bà làm gì vậy?" Sở Nguyệt Nịnh thấy có mấy chục cân trái cây, vội vàng giúp đỡ nhận lấy.
Bà A Sơn thở mệt mỏi, nhưng trên mặt lại mang vẻ hài lòng và phấn khích, bà gỡ chiếc kẹp tóc gỗ đào trên tóc bạc xuống, chải chuốt mái tóc, "Làm trái cây miễn phí để thu hút khách hàng, tâm lý dân chúng muốn ăn không trả tiền nên nhất định sẽ vào tiệm!"
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Tiền tài vốn dĩ mong manh, biết kiếm tiền là tốt rồi. Chúc mừng ông, vận may của ông khá tốt.""Tất cả đều nhờ có Sở đại sư." Đào Hải Chu nói, rồi đẩy con trai mình ra phía trước, vẻ mặt đầy tự hào, "Giờ đây, tôi đã một lần nữa thành công, điều duy nhất tôi lo lắng là con trai mình.""Trước đây đầu óc tôi không tỉnh táo liền nhận lời kết nghĩa, nên đã ảnh hưởng đến nó, tôi rất lo lắng, mong đại sư có thể xem giúp."Người thanh niên trẻ tuổi ước chừng hơn 20 tuổi, khuôn mặt thanh tú với nét trẻ trung. Anh ta bước ra, thoải mái cúi người chào, không còn vẻ thiếu đứng đắn trước đây mà trở nên ung dung hơn."Đại sư, xin cảm ơn cô."Có mấy ai trẻ tuổi mà chịu cúi đầu với người cùng tuổi chứ?Nhưng Đào Vân lại không hề cảm thấy ngượng ngùng.Anh ta nghe cha nói rằng nếu không có vị đại sư này, thì gia đình họ không biết sẽ bị mối quan hệ kết nghĩa này làm hại thành dạng gì.Sở đại sư này chính là ân nhân cứu mạng của cả gia đình họ!Sở Nguyệt Nịnh đánh giá tướng mạo của Đào Vân, mỉm cười: "Đào tiên sinh, xin hãy yên tâm. Vận mệnh của con ông đã thay đổi, sức khỏe của anh ấy tốt và sau này anh ấy sẽ gặt hái được nhiều thành công trong sự nghiệp."Trước đây, mệnh cách của Đào Hải Chu bị mối quan hệ kết nghĩa hút vận khí, còn ảnh hưởng đến mệnh của con trai, khiến nó trở nên xấu đi.Nhưng giờ đây mọi chuyện đã được giải quyết.Mọi thứ trở lại như ban đầu."Tốt quá, tốt quá." Đào Hải Chu cười ha hả, lấy ra một thẻ ngân hàng từ trong bóp tiền ở cánh tay dưới, cung kính đưa cho cô, "Đại sư, trong thẻ có tổng cộng 100 vạn, xin cô hãy nhận lấy."Trong suy nghĩ của ông.Đừng nói 100 vạn, cho dù là 1 ngàn vạn thì Sở đại sư cũng xứng đáng nhận được. Chỉ tiếc là ông chưa kiếm được 1 ngàn vạn.“Được!”Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào ánh mắt lo lắng và chân thành của Đào Hải Chu, khóe miệng dần cong lên, không từ chối ý tốt của Đào Hải Chu mà nhận lấy thẻ ngân hàng.Đào Hải Chu thấy đại sư đồng ý nhận, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ. Ông khác với những người keo kiệt khác, đại sư đồng ý nhận tiền là hoàn toàn coi trọng ông.Phải biết rằng, với thực lực của đại sư, cô có thể thiếu tiền sao?Sau này, nếu ông có việc cần đến đại sư, đại sư chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp đỡ.Đào Hải Chu bình tâm trở lại, mỉm cười trên khuôn mặt hiền hậu chắp tay nói: "Đại sư, vậy tôi xin cáo từ trước."DTV"Tạm biệt." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười, nhìn theo Đào Hải Chu rời khỏi phố Miếu mới thu hồi tầm mắt.Quán nước đường lại trở nên vắng vẻ.Bà A Sơn xách theo một túi hoa quả lớn đến, thở hồng hộc nói: "Nịnh Nịnh à, ngày mai quán nước đường khai trương, bà mang chút trái cây cho cháu, có thể bày trước cửa để thu hút khách hàng."Trên mặt bà A Sơn che giấu không được sự lo lắng.Không ai hiểu rõ hơn bà về sự khó khăn khi mở cửa hàng, tiền thuê nhà, điện nước cao, mà lượng khách lại ít. Ai cũng thích tiện lợi nên đi mua ở quán ven đường.Bà A Sơn đã mở cửa hàng hai lần, cuối cùng đều phải đóng cửa dẹp tiệm.Giờ đây, đến lượt Nịnh Nịnh mở cửa hàng, bà vừa vui mừng vừa lo lắng. Dù sao, quầy hàng bói toán cũng có nhiều khách qua lại, tự nhiên buôn bán cũng có thể sôi động hơn một chút.Cửa hàng phong thủy nằm ở khúc rẽ ngõ hẻm, vị trí không tệ lắm, nhưng trước mặt lại có quầy hàng che khuất tầm nhìn, nếu không có khách quen, thì Nịnh Nịnh chẳng phải là sẽ lâm vào cảnh nợ nần như bà sao?Bà A Sơn suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng nghĩ ra cách hay. Mọi người đều thích tiện lợi, nếu thích tiện lợi vậy thì cho họ hưởng lợi!"Bà A Sơn, bà làm gì vậy?" Sở Nguyệt Nịnh thấy có mấy chục cân trái cây, vội vàng giúp đỡ nhận lấy.Bà A Sơn thở mệt mỏi, nhưng trên mặt lại mang vẻ hài lòng và phấn khích, bà gỡ chiếc kẹp tóc gỗ đào trên tóc bạc xuống, chải chuốt mái tóc, "Làm trái cây miễn phí để thu hút khách hàng, tâm lý dân chúng muốn ăn không trả tiền nên nhất định sẽ vào tiệm!"