"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 559: Chương 559

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   "Lại ngủ nửa ngày?" Tiêu Giang nhíu mày, biểu tình vô cùng lo lắng.Anh ta thực sự lo lắng cha mình nếu ngủ mãi sẽ đi âm phủ mất.Bình thường, anh ta thường xuyên gọi cha dậy cho tỉnh táo.Anh ta đưa nước đường cho vợ: "Em pha nước đường ra, anh vào xem trước.""Nước đường?" Vợ anh ta nhận lấy nước đường, ngạc nhiên hỏi: "Sao tự nhiên lại mua nước đường vậy?"Tiêu Giang kể lại lý do.Vợ anh ta nghe nói nước đường có thể tăng dương khí, hiệu quả có thể tốt hơn nhân sâm, liền cầm nước đường nhón chân sờ trán Tiêu Giang, rồi sờ trán mình."Thực sự không sốt à? Sao lại như người mộng du vậy?""Nước đường có thể giúp cơ thể phục hồi sai? Một ly nước đường sao có thể thần kỳ như vậy?"Nói xong, cô lại hỏi giá nước đường.Nghe nói 50 tệ một ly, vợ anh ta kinh ngạc mở to mắt: "Nước đường của người khác nhiều nhất chỉ mười lăm tệ, anh thế mà mua về một ly nước đường 50 tệ ư?""Giờ sao lại có chủ quán lòng dạ hiểm độc như vậy? Gạt người cũng không đến mức như vậy chứ?"Nói xong, cô thở dài thườn thượt, cầm ly nước đường xoay người vào bếp: "Thôi, anh cứ cho cha thử xem. Nhưng em khuyên anh đừng ôm hy vọng quá lớn, nước đường chỉ là nước đường, dù có thêm bùa phép cũng không thay đổi được bản chất là nước đường."Chờ đến khi nước đường được pha xong.DTVTiêu Giang cầm lấy muỗng và bước vào phòng.Cửa sổ trong phòng được hé mở một chút, vì để ý đến việc người già cần nghỉ ngơi, rèm cửa còn kéo lên một nửa chỉ lộ ra nửa bên cửa sổ.Trong phòng tràn ngập mùi thuốc Bắc nồng nàn.Người già nằm trên giường, nằm nghiêng ngủ, mặt gầy đến mức hõm hập, khi nghe thấy tiếng động, ông run rẩy mở mắt."A... A Giang.""Con ở đây." Tiêu Giang vội vàng đỡ cha dậy, cười nói: "Hôm nay con mang đến cho cha ly nước đường ngon nhất, rất bổ dưỡng, cha mau thử một chút.""Cha... không đói." Người cha mệt mỏi cố gắng mở to mắt. "Không đói cũng ăn chút." Tiêu Giang nhìn thấy cha mình từng khí phách hăng hái, giờ đây biến thành dáng vẻ này, đáy lòng cũng vô cùng khó chịu, sau khi chậm rãi cho cha uống xong nước đường, anh ta lại cho cha nằm hồi phục trên giường.Chờ ra khỏi phòng.Vợ anh ta đang chuẩn bị nấu cơm trong bếp, thấy Tiêu Giang bước vào, cô cũng thở dài an ủi: "Anh Giang, số mệnh đều do ông trời sắp đặt, cha sẽ không trách chúng ta.""Ừm." Mắt Tiêu Giang tràn đầy đau khổ, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu.Đến giờ ăn trưa.Tiêu Giang chuẩn bị bưng cháo đi cho cha mình, anh ta vừa xoay người đã thấy cha đã đỡ cửa đi ra, tuy rằng động tác vẫn như cũ run rẩy, nhưng nhìn tinh thần tốt hơn nhiều.Anh ta kinh ngạc nói: "Cha, sao cha lại ra được?"Đây là lần *****ên trong nửa tháng qua, anh ta thấy cha có thể tự đi lại.Ông lão rốt cuộc cũng có chút sức lực, ông nhìn đồ ăn bốc khói nghi ngút trên bàn, bỗng nhiên dạ dày truyền đến tiếng kêu ọc ọc.Ông cười yếu ớt: "Có chuẩn bị cơm chưa? Cha đã đói bụng rồi đây.""Có! Con sẽ đi bưng ngay." Tiêu Giang cùng vợ bưng cơm ra, đều nhìn thấy vẻ mặt vui mừng khôn xiết của nhau.Đói bụng là tốt rồi!Bác sĩ nói, chỉ cần cha có thể hồi phục muốn ăn thì cơ thể sẽ không có vấn đề lớn.Vợ anh ta càng kích động, đẩy Tiêu Giang: "Em đi chuẩn bị cơm, anh mau đi mua thêm nước đường cho cha đi."Ly nước đường này thật là thần kỳ! Thực sự có thể giúp cha hồi phục tinh thần.Nếu uống thêm vài lần, liệu cơ thể có thể hoàn toàn phục hồi không?Tiêu Giang càng nghĩ càng phấn khích, trái tim nhảy lên đến cổ họng, liên tục nói: "Được rồi, anh đi mua hai ly ngay!"50 tệ là gì chứ?So với mấy ngàn tệ một cây nhân sâm thì có lời hơn hiều!Tiếc là không đợi Tiêu Giang chạy đến thì nước đường Sở Ký đã bán hết rồi.---Buổi trưa dần tới, theo nhiệt độ tăng cao, vẫn còn một số khách hàng ở lại cửa hàng, họ cởi áo khoác, tò mò chờ đợi bên ngoài cửa hàng.

 

 

"Lại ngủ nửa ngày?" Tiêu Giang nhíu mày, biểu tình vô cùng lo lắng.

Anh ta thực sự lo lắng cha mình nếu ngủ mãi sẽ đi âm phủ mất.

Bình thường, anh ta thường xuyên gọi cha dậy cho tỉnh táo.

Anh ta đưa nước đường cho vợ: "Em pha nước đường ra, anh vào xem trước."

"Nước đường?" Vợ anh ta nhận lấy nước đường, ngạc nhiên hỏi: "Sao tự nhiên lại mua nước đường vậy?"

Tiêu Giang kể lại lý do.

Vợ anh ta nghe nói nước đường có thể tăng dương khí, hiệu quả có thể tốt hơn nhân sâm, liền cầm nước đường nhón chân sờ trán Tiêu Giang, rồi sờ trán mình.

"Thực sự không sốt à? Sao lại như người mộng du vậy?"

"Nước đường có thể giúp cơ thể phục hồi sai? Một ly nước đường sao có thể thần kỳ như vậy?"

Nói xong, cô lại hỏi giá nước đường.

Nghe nói 50 tệ một ly, vợ anh ta kinh ngạc mở to mắt: "Nước đường của người khác nhiều nhất chỉ mười lăm tệ, anh thế mà mua về một ly nước đường 50 tệ ư?"

"Giờ sao lại có chủ quán lòng dạ hiểm độc như vậy? Gạt người cũng không đến mức như vậy chứ?"

Nói xong, cô thở dài thườn thượt, cầm ly nước đường xoay người vào bếp: "Thôi, anh cứ cho cha thử xem. Nhưng em khuyên anh đừng ôm hy vọng quá lớn, nước đường chỉ là nước đường, dù có thêm bùa phép cũng không thay đổi được bản chất là nước đường."

Chờ đến khi nước đường được pha xong.

DTV

Tiêu Giang cầm lấy muỗng và bước vào phòng.

Cửa sổ trong phòng được hé mở một chút, vì để ý đến việc người già cần nghỉ ngơi, rèm cửa còn kéo lên một nửa chỉ lộ ra nửa bên cửa sổ.

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc Bắc nồng nàn.

Người già nằm trên giường, nằm nghiêng ngủ, mặt gầy đến mức hõm hập, khi nghe thấy tiếng động, ông run rẩy mở mắt.

"A... A Giang."

"Con ở đây." Tiêu Giang vội vàng đỡ cha dậy, cười nói: "Hôm nay con mang đến cho cha ly nước đường ngon nhất, rất bổ dưỡng, cha mau thử một chút."

"Cha... không đói." Người cha mệt mỏi cố gắng mở to mắt.

 

"Không đói cũng ăn chút." Tiêu Giang nhìn thấy cha mình từng khí phách hăng hái, giờ đây biến thành dáng vẻ này, đáy lòng cũng vô cùng khó chịu, sau khi chậm rãi cho cha uống xong nước đường, anh ta lại cho cha nằm hồi phục trên giường.

Chờ ra khỏi phòng.

Vợ anh ta đang chuẩn bị nấu cơm trong bếp, thấy Tiêu Giang bước vào, cô cũng thở dài an ủi: "Anh Giang, số mệnh đều do ông trời sắp đặt, cha sẽ không trách chúng ta."

"Ừm." Mắt Tiêu Giang tràn đầy đau khổ, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu.

Đến giờ ăn trưa.

Tiêu Giang chuẩn bị bưng cháo đi cho cha mình, anh ta vừa xoay người đã thấy cha đã đỡ cửa đi ra, tuy rằng động tác vẫn như cũ run rẩy, nhưng nhìn tinh thần tốt hơn nhiều.

Anh ta kinh ngạc nói: "Cha, sao cha lại ra được?"

Đây là lần *****ên trong nửa tháng qua, anh ta thấy cha có thể tự đi lại.

Ông lão rốt cuộc cũng có chút sức lực, ông nhìn đồ ăn bốc khói nghi ngút trên bàn, bỗng nhiên dạ dày truyền đến tiếng kêu ọc ọc.

Ông cười yếu ớt: "Có chuẩn bị cơm chưa? Cha đã đói bụng rồi đây."

"Có! Con sẽ đi bưng ngay." Tiêu Giang cùng vợ bưng cơm ra, đều nhìn thấy vẻ mặt vui mừng khôn xiết của nhau.

Đói bụng là tốt rồi!

Bác sĩ nói, chỉ cần cha có thể hồi phục muốn ăn thì cơ thể sẽ không có vấn đề lớn.

Vợ anh ta càng kích động, đẩy Tiêu Giang: "Em đi chuẩn bị cơm, anh mau đi mua thêm nước đường cho cha đi."

Ly nước đường này thật là thần kỳ! Thực sự có thể giúp cha hồi phục tinh thần.

Nếu uống thêm vài lần, liệu cơ thể có thể hoàn toàn phục hồi không?

Tiêu Giang càng nghĩ càng phấn khích, trái tim nhảy lên đến cổ họng, liên tục nói: "Được rồi, anh đi mua hai ly ngay!"

50 tệ là gì chứ?

So với mấy ngàn tệ một cây nhân sâm thì có lời hơn hiều!

Tiếc là không đợi Tiêu Giang chạy đến thì nước đường Sở Ký đã bán hết rồi.

---

Buổi trưa dần tới, theo nhiệt độ tăng cao, vẫn còn một số khách hàng ở lại cửa hàng, họ cởi áo khoác, tò mò chờ đợi bên ngoài cửa hàng.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   "Lại ngủ nửa ngày?" Tiêu Giang nhíu mày, biểu tình vô cùng lo lắng.Anh ta thực sự lo lắng cha mình nếu ngủ mãi sẽ đi âm phủ mất.Bình thường, anh ta thường xuyên gọi cha dậy cho tỉnh táo.Anh ta đưa nước đường cho vợ: "Em pha nước đường ra, anh vào xem trước.""Nước đường?" Vợ anh ta nhận lấy nước đường, ngạc nhiên hỏi: "Sao tự nhiên lại mua nước đường vậy?"Tiêu Giang kể lại lý do.Vợ anh ta nghe nói nước đường có thể tăng dương khí, hiệu quả có thể tốt hơn nhân sâm, liền cầm nước đường nhón chân sờ trán Tiêu Giang, rồi sờ trán mình."Thực sự không sốt à? Sao lại như người mộng du vậy?""Nước đường có thể giúp cơ thể phục hồi sai? Một ly nước đường sao có thể thần kỳ như vậy?"Nói xong, cô lại hỏi giá nước đường.Nghe nói 50 tệ một ly, vợ anh ta kinh ngạc mở to mắt: "Nước đường của người khác nhiều nhất chỉ mười lăm tệ, anh thế mà mua về một ly nước đường 50 tệ ư?""Giờ sao lại có chủ quán lòng dạ hiểm độc như vậy? Gạt người cũng không đến mức như vậy chứ?"Nói xong, cô thở dài thườn thượt, cầm ly nước đường xoay người vào bếp: "Thôi, anh cứ cho cha thử xem. Nhưng em khuyên anh đừng ôm hy vọng quá lớn, nước đường chỉ là nước đường, dù có thêm bùa phép cũng không thay đổi được bản chất là nước đường."Chờ đến khi nước đường được pha xong.DTVTiêu Giang cầm lấy muỗng và bước vào phòng.Cửa sổ trong phòng được hé mở một chút, vì để ý đến việc người già cần nghỉ ngơi, rèm cửa còn kéo lên một nửa chỉ lộ ra nửa bên cửa sổ.Trong phòng tràn ngập mùi thuốc Bắc nồng nàn.Người già nằm trên giường, nằm nghiêng ngủ, mặt gầy đến mức hõm hập, khi nghe thấy tiếng động, ông run rẩy mở mắt."A... A Giang.""Con ở đây." Tiêu Giang vội vàng đỡ cha dậy, cười nói: "Hôm nay con mang đến cho cha ly nước đường ngon nhất, rất bổ dưỡng, cha mau thử một chút.""Cha... không đói." Người cha mệt mỏi cố gắng mở to mắt. "Không đói cũng ăn chút." Tiêu Giang nhìn thấy cha mình từng khí phách hăng hái, giờ đây biến thành dáng vẻ này, đáy lòng cũng vô cùng khó chịu, sau khi chậm rãi cho cha uống xong nước đường, anh ta lại cho cha nằm hồi phục trên giường.Chờ ra khỏi phòng.Vợ anh ta đang chuẩn bị nấu cơm trong bếp, thấy Tiêu Giang bước vào, cô cũng thở dài an ủi: "Anh Giang, số mệnh đều do ông trời sắp đặt, cha sẽ không trách chúng ta.""Ừm." Mắt Tiêu Giang tràn đầy đau khổ, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu.Đến giờ ăn trưa.Tiêu Giang chuẩn bị bưng cháo đi cho cha mình, anh ta vừa xoay người đã thấy cha đã đỡ cửa đi ra, tuy rằng động tác vẫn như cũ run rẩy, nhưng nhìn tinh thần tốt hơn nhiều.Anh ta kinh ngạc nói: "Cha, sao cha lại ra được?"Đây là lần *****ên trong nửa tháng qua, anh ta thấy cha có thể tự đi lại.Ông lão rốt cuộc cũng có chút sức lực, ông nhìn đồ ăn bốc khói nghi ngút trên bàn, bỗng nhiên dạ dày truyền đến tiếng kêu ọc ọc.Ông cười yếu ớt: "Có chuẩn bị cơm chưa? Cha đã đói bụng rồi đây.""Có! Con sẽ đi bưng ngay." Tiêu Giang cùng vợ bưng cơm ra, đều nhìn thấy vẻ mặt vui mừng khôn xiết của nhau.Đói bụng là tốt rồi!Bác sĩ nói, chỉ cần cha có thể hồi phục muốn ăn thì cơ thể sẽ không có vấn đề lớn.Vợ anh ta càng kích động, đẩy Tiêu Giang: "Em đi chuẩn bị cơm, anh mau đi mua thêm nước đường cho cha đi."Ly nước đường này thật là thần kỳ! Thực sự có thể giúp cha hồi phục tinh thần.Nếu uống thêm vài lần, liệu cơ thể có thể hoàn toàn phục hồi không?Tiêu Giang càng nghĩ càng phấn khích, trái tim nhảy lên đến cổ họng, liên tục nói: "Được rồi, anh đi mua hai ly ngay!"50 tệ là gì chứ?So với mấy ngàn tệ một cây nhân sâm thì có lời hơn hiều!Tiếc là không đợi Tiêu Giang chạy đến thì nước đường Sở Ký đã bán hết rồi.---Buổi trưa dần tới, theo nhiệt độ tăng cao, vẫn còn một số khách hàng ở lại cửa hàng, họ cởi áo khoác, tò mò chờ đợi bên ngoài cửa hàng.

Chương 559: Chương 559