"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 576: Chương 576
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Thấy Sở Nguyệt Nịnh nói đúng, Đỗ Thiên Phàm lại liên tưởng đến việc đại sư nói quỷ muốn cứu người, lòng cũng bớt mâu thuẫn hơn."Đại sư, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi giải thích: "Thực ra, chuyện này đều liên quan đến chiếc xe lu sửa đường quốc lộ của các anh.""Xe lu?" Đỗ Thiên Phàm hoàn toàn ngớ ngàng."Đại sư, sao mà quỷ lại liên quan đến xe lu? Giữa hai thứ này hoàn toàn không có liên hệ gì cả."Hàng xóm xung quanh cũng cảm thấy hoang mang."Đúng vậy Nịnh Nịnh, sao mà ma quỷ lại liên quan đến xe lu?""Chẳng lẽ không phải liên quan đến việc ăn đồ cúng sao?"DTVSở Nguyệt Nịnh cầm chén trà xoay xoay, "Tất nhiên là có liên quan, và còn liên quan rất lớn nữa."Nói xong, cô đặt chén trà xuống bàn."Mọi người hẳn đều biết, vào thập niên 70, Đại Lục đã từng xảy ra trận động đất lớn phải không?"Câu nói này khiến bầu không khí trở nên im ắng.Không ai có thể quên trận đại họa năm đó, trận động đất cấp 8 vào lúc 7 giờ sáng đã khiến 240.000 người thiệt mạng, đó là một đêm mà nhiều người sẽ không bao giờ quên.Tai nạn xảy ra sau đó đã ảnh hưởng sâu sắc đến tâm lý của người dân hai bờ sông Hoa Quốc.Trong đám đông bỗng vang lên tiếng nức nở. "Tôi biết trận động đất này, năm đó nhiều người đang ngủ say không kịp chạy trốn. Cô tôi cũng c.h.ế.t vào năm đó."Càng ngày càng nhiều tiếng nói vang lên."Trận động đất năm đó thật khủng khiếp, tôi cũng đến hiện trường để hỗ trợ cứu hộ. Nhiều trường học bị sập, tôi đã kéo ra rất nhiều em nhỏ, những đứa trẻ đó còn rất nhỏ, chúng vô cùng đáng thương."Người phụ nữ đang nói chuyện rưng rưng nước mắt, có lẽ là bị gợi lại những ký ức đau buồn vẫn luôn chôn giấu trong lòng, bà che mắt lại, "Tôi thực sự không bao giờ quên được cảnh tượng đó, rất nhiều cha mẹ mất đi con cái, rất nhiều con cái cũng mất đi cha mẹ.""Có cả những thầy cô giáo vì cứu học sinh mà không thể thoát ra, vợ chồng ôm nhau c.h.ế.t trong tuyệt vọng, còn có ông lão ôm một vài đứa trẻ trong lòng để che chắn cho chúng khỏi tảng đá lớn, cuối... cuối cùng vẫn không thể thoát ra được.""Ngày hôm sau sau tai nạn, họ đã tổ chức một đám tang lớn, đào một cái hố lớn ở khu vực công viên Nam Hồ, một lớp thi thể, một lớp vôi, cứ thế cho đến khi hố đầy.""Ôi, trận đại họa năm đó thực sự đã c.h.ế.t rất nhiều người, suýt nữa không còn lại gì."Đỗ Thiên Phàm im lặng hồi lâu.Hắn đi công tác cũng từng nghe người ta kể về trận động đất kinh hoàng đó. Nhớ lại cảnh trong ác mộng, những người già và trẻ em trên người đều phủ đầy bùn đất, có đứa trẻ vỡ đầu chảy máu, có đứa trẻ bị tách rời đầu khỏi mình, cứ thế nhìn hắn bằng đôi mắt đầy thương xót, không khí tuyệt vọng khiến hắn nghẹn thở.Đỗ Thiên Phàm bỗng nhiên nói: "Đại sư, họ... có phải là những người thiệt mạng trong trận động đất không?"Lúc này, Sở Nguyệt Nịnh gật đầu: "Đúng vậy.""Khi đó có rất nhiều nạn nhân, chỉ có một trường hợp mới có bia mộ. Đó là những người tham gia cứu hộ nạn nhân, bạn bè và người thân sẽ giúp ghi lại vị trí. Anh nhìn thấy những ngôi mộ xếp thành hàng cũng vì lý do này."Chết quá nhiều người, đào hố chôn tập thể là sự tôn trọng lớn nhất dành cho họ.Đỗ Thiên Phàm không bao giờ ngờ rằng nơi đây lại ẩn chứa một câu chuyện như vậy.Cảm giác sợ hãi của hắn dần dần tan biến, "Đại sư, vậy thì chuyện này liên quan gì đến xe lu thế?"Sở Nguyệt Nịnh bấm đốt ngón tay, cười nói: "Chỗ đang xây dựng đường xá cách nơi anh ở không xa lắm phải không?""Đúng vậy." Đỗ Thiên Phàm liên tục gật đầu, nhớ lại khoảng thời gian bị tra tấn bởi tiếng ầm ầm, vẻ mặt buồn bã không thôi, "Ngay sau căn phòng tranh cỏ của tôi. Cô không biết đâu, căn phòng tranh cỏ không có xi măng mà chỉ là bùn đất, công ty còn đẩy nhanh tiến độ, làm việc cả đêm. Do vậy, khi lu lăn trên đường, xung quanh đất cũng sẽ rung động."
Thấy Sở Nguyệt Nịnh nói đúng, Đỗ Thiên Phàm lại liên tưởng đến việc đại sư nói quỷ muốn cứu người, lòng cũng bớt mâu thuẫn hơn.
"Đại sư, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi giải thích: "Thực ra, chuyện này đều liên quan đến chiếc xe lu sửa đường quốc lộ của các anh."
"Xe lu?" Đỗ Thiên Phàm hoàn toàn ngớ ngàng.
"Đại sư, sao mà quỷ lại liên quan đến xe lu? Giữa hai thứ này hoàn toàn không có liên hệ gì cả."
Hàng xóm xung quanh cũng cảm thấy hoang mang.
"Đúng vậy Nịnh Nịnh, sao mà ma quỷ lại liên quan đến xe lu?"
"Chẳng lẽ không phải liên quan đến việc ăn đồ cúng sao?"
DTV
Sở Nguyệt Nịnh cầm chén trà xoay xoay, "Tất nhiên là có liên quan, và còn liên quan rất lớn nữa."
Nói xong, cô đặt chén trà xuống bàn.
"Mọi người hẳn đều biết, vào thập niên 70, Đại Lục đã từng xảy ra trận động đất lớn phải không?"
Câu nói này khiến bầu không khí trở nên im ắng.
Không ai có thể quên trận đại họa năm đó, trận động đất cấp 8 vào lúc 7 giờ sáng đã khiến 240.000 người thiệt mạng, đó là một đêm mà nhiều người sẽ không bao giờ quên.
Tai nạn xảy ra sau đó đã ảnh hưởng sâu sắc đến tâm lý của người dân hai bờ sông Hoa Quốc.
Trong đám đông bỗng vang lên tiếng nức nở.
"Tôi biết trận động đất này, năm đó nhiều người đang ngủ say không kịp chạy trốn. Cô tôi cũng c.h.ế.t vào năm đó."
Càng ngày càng nhiều tiếng nói vang lên.
"Trận động đất năm đó thật khủng khiếp, tôi cũng đến hiện trường để hỗ trợ cứu hộ. Nhiều trường học bị sập, tôi đã kéo ra rất nhiều em nhỏ, những đứa trẻ đó còn rất nhỏ, chúng vô cùng đáng thương."
Người phụ nữ đang nói chuyện rưng rưng nước mắt, có lẽ là bị gợi lại những ký ức đau buồn vẫn luôn chôn giấu trong lòng, bà che mắt lại, "Tôi thực sự không bao giờ quên được cảnh tượng đó, rất nhiều cha mẹ mất đi con cái, rất nhiều con cái cũng mất đi cha mẹ."
"Có cả những thầy cô giáo vì cứu học sinh mà không thể thoát ra, vợ chồng ôm nhau c.h.ế.t trong tuyệt vọng, còn có ông lão ôm một vài đứa trẻ trong lòng để che chắn cho chúng khỏi tảng đá lớn, cuối... cuối cùng vẫn không thể thoát ra được."
"Ngày hôm sau sau tai nạn, họ đã tổ chức một đám tang lớn, đào một cái hố lớn ở khu vực công viên Nam Hồ, một lớp thi thể, một lớp vôi, cứ thế cho đến khi hố đầy."
"Ôi, trận đại họa năm đó thực sự đã c.h.ế.t rất nhiều người, suýt nữa không còn lại gì."
Đỗ Thiên Phàm im lặng hồi lâu.
Hắn đi công tác cũng từng nghe người ta kể về trận động đất kinh hoàng đó. Nhớ lại cảnh trong ác mộng, những người già và trẻ em trên người đều phủ đầy bùn đất, có đứa trẻ vỡ đầu chảy máu, có đứa trẻ bị tách rời đầu khỏi mình, cứ thế nhìn hắn bằng đôi mắt đầy thương xót, không khí tuyệt vọng khiến hắn nghẹn thở.
Đỗ Thiên Phàm bỗng nhiên nói: "Đại sư, họ... có phải là những người thiệt mạng trong trận động đất không?"
Lúc này, Sở Nguyệt Nịnh gật đầu: "Đúng vậy."
"Khi đó có rất nhiều nạn nhân, chỉ có một trường hợp mới có bia mộ. Đó là những người tham gia cứu hộ nạn nhân, bạn bè và người thân sẽ giúp ghi lại vị trí. Anh nhìn thấy những ngôi mộ xếp thành hàng cũng vì lý do này."
Chết quá nhiều người, đào hố chôn tập thể là sự tôn trọng lớn nhất dành cho họ.
Đỗ Thiên Phàm không bao giờ ngờ rằng nơi đây lại ẩn chứa một câu chuyện như vậy.
Cảm giác sợ hãi của hắn dần dần tan biến, "Đại sư, vậy thì chuyện này liên quan gì đến xe lu thế?"
Sở Nguyệt Nịnh bấm đốt ngón tay, cười nói: "Chỗ đang xây dựng đường xá cách nơi anh ở không xa lắm phải không?"
"Đúng vậy." Đỗ Thiên Phàm liên tục gật đầu, nhớ lại khoảng thời gian bị tra tấn bởi tiếng ầm ầm, vẻ mặt buồn bã không thôi, "Ngay sau căn phòng tranh cỏ của tôi. Cô không biết đâu, căn phòng tranh cỏ không có xi măng mà chỉ là bùn đất, công ty còn đẩy nhanh tiến độ, làm việc cả đêm. Do vậy, khi lu lăn trên đường, xung quanh đất cũng sẽ rung động."
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Thấy Sở Nguyệt Nịnh nói đúng, Đỗ Thiên Phàm lại liên tưởng đến việc đại sư nói quỷ muốn cứu người, lòng cũng bớt mâu thuẫn hơn."Đại sư, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi giải thích: "Thực ra, chuyện này đều liên quan đến chiếc xe lu sửa đường quốc lộ của các anh.""Xe lu?" Đỗ Thiên Phàm hoàn toàn ngớ ngàng."Đại sư, sao mà quỷ lại liên quan đến xe lu? Giữa hai thứ này hoàn toàn không có liên hệ gì cả."Hàng xóm xung quanh cũng cảm thấy hoang mang."Đúng vậy Nịnh Nịnh, sao mà ma quỷ lại liên quan đến xe lu?""Chẳng lẽ không phải liên quan đến việc ăn đồ cúng sao?"DTVSở Nguyệt Nịnh cầm chén trà xoay xoay, "Tất nhiên là có liên quan, và còn liên quan rất lớn nữa."Nói xong, cô đặt chén trà xuống bàn."Mọi người hẳn đều biết, vào thập niên 70, Đại Lục đã từng xảy ra trận động đất lớn phải không?"Câu nói này khiến bầu không khí trở nên im ắng.Không ai có thể quên trận đại họa năm đó, trận động đất cấp 8 vào lúc 7 giờ sáng đã khiến 240.000 người thiệt mạng, đó là một đêm mà nhiều người sẽ không bao giờ quên.Tai nạn xảy ra sau đó đã ảnh hưởng sâu sắc đến tâm lý của người dân hai bờ sông Hoa Quốc.Trong đám đông bỗng vang lên tiếng nức nở. "Tôi biết trận động đất này, năm đó nhiều người đang ngủ say không kịp chạy trốn. Cô tôi cũng c.h.ế.t vào năm đó."Càng ngày càng nhiều tiếng nói vang lên."Trận động đất năm đó thật khủng khiếp, tôi cũng đến hiện trường để hỗ trợ cứu hộ. Nhiều trường học bị sập, tôi đã kéo ra rất nhiều em nhỏ, những đứa trẻ đó còn rất nhỏ, chúng vô cùng đáng thương."Người phụ nữ đang nói chuyện rưng rưng nước mắt, có lẽ là bị gợi lại những ký ức đau buồn vẫn luôn chôn giấu trong lòng, bà che mắt lại, "Tôi thực sự không bao giờ quên được cảnh tượng đó, rất nhiều cha mẹ mất đi con cái, rất nhiều con cái cũng mất đi cha mẹ.""Có cả những thầy cô giáo vì cứu học sinh mà không thể thoát ra, vợ chồng ôm nhau c.h.ế.t trong tuyệt vọng, còn có ông lão ôm một vài đứa trẻ trong lòng để che chắn cho chúng khỏi tảng đá lớn, cuối... cuối cùng vẫn không thể thoát ra được.""Ngày hôm sau sau tai nạn, họ đã tổ chức một đám tang lớn, đào một cái hố lớn ở khu vực công viên Nam Hồ, một lớp thi thể, một lớp vôi, cứ thế cho đến khi hố đầy.""Ôi, trận đại họa năm đó thực sự đã c.h.ế.t rất nhiều người, suýt nữa không còn lại gì."Đỗ Thiên Phàm im lặng hồi lâu.Hắn đi công tác cũng từng nghe người ta kể về trận động đất kinh hoàng đó. Nhớ lại cảnh trong ác mộng, những người già và trẻ em trên người đều phủ đầy bùn đất, có đứa trẻ vỡ đầu chảy máu, có đứa trẻ bị tách rời đầu khỏi mình, cứ thế nhìn hắn bằng đôi mắt đầy thương xót, không khí tuyệt vọng khiến hắn nghẹn thở.Đỗ Thiên Phàm bỗng nhiên nói: "Đại sư, họ... có phải là những người thiệt mạng trong trận động đất không?"Lúc này, Sở Nguyệt Nịnh gật đầu: "Đúng vậy.""Khi đó có rất nhiều nạn nhân, chỉ có một trường hợp mới có bia mộ. Đó là những người tham gia cứu hộ nạn nhân, bạn bè và người thân sẽ giúp ghi lại vị trí. Anh nhìn thấy những ngôi mộ xếp thành hàng cũng vì lý do này."Chết quá nhiều người, đào hố chôn tập thể là sự tôn trọng lớn nhất dành cho họ.Đỗ Thiên Phàm không bao giờ ngờ rằng nơi đây lại ẩn chứa một câu chuyện như vậy.Cảm giác sợ hãi của hắn dần dần tan biến, "Đại sư, vậy thì chuyện này liên quan gì đến xe lu thế?"Sở Nguyệt Nịnh bấm đốt ngón tay, cười nói: "Chỗ đang xây dựng đường xá cách nơi anh ở không xa lắm phải không?""Đúng vậy." Đỗ Thiên Phàm liên tục gật đầu, nhớ lại khoảng thời gian bị tra tấn bởi tiếng ầm ầm, vẻ mặt buồn bã không thôi, "Ngay sau căn phòng tranh cỏ của tôi. Cô không biết đâu, căn phòng tranh cỏ không có xi măng mà chỉ là bùn đất, công ty còn đẩy nhanh tiến độ, làm việc cả đêm. Do vậy, khi lu lăn trên đường, xung quanh đất cũng sẽ rung động."