"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 586: Chương 586
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Bị cánh cửa cuốn che khuất, Chu Phong Húc hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình bên trong. Hắn một lần nữa đến xe đội trưởng, gõ cửa xe.Lương cảnh sát bực mình, nhưng thấy tên cướp đang uy h.i.ế.p mấy chục người, lại sợ chọc giận hắn ta nên đành nhượng bộ, cầm lấy bộ đàm: "Đội Phi Hổ, PTC, tất cả rút lui về phía sau một con phố, chỉ để lại một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa tại chỗ chờ lệnh, những người còn lại rút lui ngay lập tức."Lương cảnh sát vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn màn hình tivi cáp.Lương cảnh sát nhìn vào màn hình tivi, nơi có hơn bốn mươi người dân đang lo lắng vây quanh, nói với giọng trầm trọng: "A Húc, bằng mọi giá không được để con tin nào bị thương, trước tiên phải đảm bảo an toàn cho người dân."Chu Phong Húc bật bộ đàm, "Yes, sir."Hắn chuẩn bị tiếp tục nói chuyện.Tình hình hiện trường không thể trực tiếp đàm phán, chỉ có thể nghĩ cách ổn định tên cướp.Cũng vào lúc này.Bà lão trong ngân hàng vì quá kích động nên bị đột quỵ tim, bà ôm n.g.ự.c trái đau đớn dữ dội, đồng tử giãn to, *****.Nghiêm Lôi cúi đầu nhìn bà lão ngã lăn ra sau, hắn ta một tay đỡ lấy bà ta, một tay hung hăng vỗ vào trán bà ta, nghiến răng nheo mắt: "Đừng giả vờ! Đứng dậy! Đứng dậy!"Bà lão run rẩy đưa tay sờ vào túi, bà ta mặc một chiếc áo khoác vest có túi rất sâu, nhưng sờ mãi cũng không sờ vào được.Nhìn thấy bà lão càng lúc càng đau đớn.Sở Nguyệt Nịnh không thể nhấm nháp trà sữa nữa, đứng dậy, "Hay là tôi đổi chỗ với bà ấy? Một con tin bệnh nặng chỉ khiến anh thêm phiền phức, tôi khỏe mạnh có thể cùng anh ra ngoài.""Đổi chỗ?" Nghiêm Lôi nhìn lướt qua trang phục của Sở Nguyệt Nịnh, thấy cổ tay và tay cô đều trống trơn, không có bất kỳ đồ trang sức đắt tiền nào, càng thêm phẫn nộ. "Cô đang nói nhảm à?" "Tôi nghèo kiết xác, nói cho anh biết, cảnh sát và dân chúng đều không giống nhau, họ chỉ nhìn tiền mà thôi, không ai quan tâm đến người nghèo."Nói xong, Nghiêm Lôi lại kéo sợi dây chuyền ngọc bích trên cổ bà lão, "Cái này có tiền thì khác, chỉ cần có chuyện gì xảy ra, cảnh sát sẽ lập tức đến.""Anh muốn dùng dê béo đổi gà? Không thể nào!"DTVHắn ta lại kéo bà lão đang bị đột quỵ tim ra sau, thúc giục nhân viên quầy: "Lấy tiền nhanh lên!"Sở Nguyệt Nịnh tiến đến, Nghiêm Lôi hung hăng chĩa s.ú.n.g về phía cô.Cô đặt ly trà sữa lên quầy, giơ hai tay lên, "Không đổi con tin, vậy tôi cho lấy thuốc bà ấy được không?"Vừa nói, cô vừa cố gắng ổn định cảm xúc của Nghiêm Lôi, đồng thời khuyên nhủ: "Thực ra, anh hoàn toàn có thể trở thành người tốt.""Người tốt?" Nghiêm Lôi sững sờ trong chốc lát, đột nhiên trở nên kích động, "Người tốt? Làm người tốt có ích gì! Chỉ để bị người khác bắt nạt thôi!""Tôi biết anh rất không hạnh phúc." Sở Nguyệt Nịnh từ từ tiến đến gần hắn ta để trấn an, "Anh không có cha mẹ ruột, từ nhỏ đã sống với cha mẹ nuôi. Cha nuôi rất bạo lực, thường xuyên đánh đập anh và mẹ nuôi. Tôi biết hết."Nghiêm Lôi cảnh giác nhìn Sở Nguyệt Nịnh, giơ s.ú.n.g lên, "Làm sao mà cô biết được?"Hắn ta luôn cẩn thận bảo vệ thông tin cá nhân, không thể nào tiết lộ ra ngoài.Sở Nguyệt Nịnh thong thả tiến đến gần, "Tôi là thầy bói, có thể biết được vận mệnh của một người thông qua bát tự và tướng mạo.""Thầy bói?" Nghiêm Lôi càng thêm nghi ngờ."Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào mặt hắn ta, "Không tin, anh có thể nghe thêm xem tôi tính có chuẩn không.""Cha nuôi của anh thích cờ bạc, nghiện rượu, và thường xuyên ngược đãi anh. Đánh anh bằng dép lê, bắt anh quỳ gối, treo anh lên trần nhà, anh đã thử qua mọi hình phạt. Năm 12 tuổi, anh không thể chịu đựng được nữa nên đã ra ngoài xã hội kiếm sống, ngủ gầm cầu ăn xin. Anh trở thành như thế này đều là do lỗi của cha nuôi, không liên quan gì đến anh, đúng không?"Hận ý dâng lên trong mắt Nghiêm Lôi, "Đúng vậy, tôi trở thành như thế này đều là do lỗi của cha nuôi. Nếu không phải vì hắn, tôi sẽ không thay đổi thành như vậy."
Bị cánh cửa cuốn che khuất, Chu Phong Húc hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình bên trong. Hắn một lần nữa đến xe đội trưởng, gõ cửa xe.
Lương cảnh sát bực mình, nhưng thấy tên cướp đang uy h.i.ế.p mấy chục người, lại sợ chọc giận hắn ta nên đành nhượng bộ, cầm lấy bộ đàm: "Đội Phi Hổ, PTC, tất cả rút lui về phía sau một con phố, chỉ để lại một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa tại chỗ chờ lệnh, những người còn lại rút lui ngay lập tức."
Lương cảnh sát vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn màn hình tivi cáp.
Lương cảnh sát nhìn vào màn hình tivi, nơi có hơn bốn mươi người dân đang lo lắng vây quanh, nói với giọng trầm trọng: "A Húc, bằng mọi giá không được để con tin nào bị thương, trước tiên phải đảm bảo an toàn cho người dân."
Chu Phong Húc bật bộ đàm, "Yes, sir."
Hắn chuẩn bị tiếp tục nói chuyện.
Tình hình hiện trường không thể trực tiếp đàm phán, chỉ có thể nghĩ cách ổn định tên cướp.
Cũng vào lúc này.
Bà lão trong ngân hàng vì quá kích động nên bị đột quỵ tim, bà ôm n.g.ự.c trái đau đớn dữ dội, đồng tử giãn to, *****.
Nghiêm Lôi cúi đầu nhìn bà lão ngã lăn ra sau, hắn ta một tay đỡ lấy bà ta, một tay hung hăng vỗ vào trán bà ta, nghiến răng nheo mắt: "Đừng giả vờ! Đứng dậy! Đứng dậy!"
Bà lão run rẩy đưa tay sờ vào túi, bà ta mặc một chiếc áo khoác vest có túi rất sâu, nhưng sờ mãi cũng không sờ vào được.
Nhìn thấy bà lão càng lúc càng đau đớn.
Sở Nguyệt Nịnh không thể nhấm nháp trà sữa nữa, đứng dậy, "Hay là tôi đổi chỗ với bà ấy? Một con tin bệnh nặng chỉ khiến anh thêm phiền phức, tôi khỏe mạnh có thể cùng anh ra ngoài."
"Đổi chỗ?" Nghiêm Lôi nhìn lướt qua trang phục của Sở Nguyệt Nịnh, thấy cổ tay và tay cô đều trống trơn, không có bất kỳ đồ trang sức đắt tiền nào, càng thêm phẫn nộ. "Cô đang nói nhảm à?"
"Tôi nghèo kiết xác, nói cho anh biết, cảnh sát và dân chúng đều không giống nhau, họ chỉ nhìn tiền mà thôi, không ai quan tâm đến người nghèo."
Nói xong, Nghiêm Lôi lại kéo sợi dây chuyền ngọc bích trên cổ bà lão, "Cái này có tiền thì khác, chỉ cần có chuyện gì xảy ra, cảnh sát sẽ lập tức đến."
"Anh muốn dùng dê béo đổi gà? Không thể nào!"
DTV
Hắn ta lại kéo bà lão đang bị đột quỵ tim ra sau, thúc giục nhân viên quầy: "Lấy tiền nhanh lên!"
Sở Nguyệt Nịnh tiến đến, Nghiêm Lôi hung hăng chĩa s.ú.n.g về phía cô.
Cô đặt ly trà sữa lên quầy, giơ hai tay lên, "Không đổi con tin, vậy tôi cho lấy thuốc bà ấy được không?"
Vừa nói, cô vừa cố gắng ổn định cảm xúc của Nghiêm Lôi, đồng thời khuyên nhủ: "Thực ra, anh hoàn toàn có thể trở thành người tốt."
"Người tốt?" Nghiêm Lôi sững sờ trong chốc lát, đột nhiên trở nên kích động, "Người tốt? Làm người tốt có ích gì! Chỉ để bị người khác bắt nạt thôi!"
"Tôi biết anh rất không hạnh phúc." Sở Nguyệt Nịnh từ từ tiến đến gần hắn ta để trấn an, "Anh không có cha mẹ ruột, từ nhỏ đã sống với cha mẹ nuôi. Cha nuôi rất bạo lực, thường xuyên đánh đập anh và mẹ nuôi. Tôi biết hết."
Nghiêm Lôi cảnh giác nhìn Sở Nguyệt Nịnh, giơ s.ú.n.g lên, "Làm sao mà cô biết được?"
Hắn ta luôn cẩn thận bảo vệ thông tin cá nhân, không thể nào tiết lộ ra ngoài.
Sở Nguyệt Nịnh thong thả tiến đến gần, "Tôi là thầy bói, có thể biết được vận mệnh của một người thông qua bát tự và tướng mạo."
"Thầy bói?" Nghiêm Lôi càng thêm nghi ngờ.
"Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào mặt hắn ta, "Không tin, anh có thể nghe thêm xem tôi tính có chuẩn không."
"Cha nuôi của anh thích cờ bạc, nghiện rượu, và thường xuyên ngược đãi anh. Đánh anh bằng dép lê, bắt anh quỳ gối, treo anh lên trần nhà, anh đã thử qua mọi hình phạt. Năm 12 tuổi, anh không thể chịu đựng được nữa nên đã ra ngoài xã hội kiếm sống, ngủ gầm cầu ăn xin. Anh trở thành như thế này đều là do lỗi của cha nuôi, không liên quan gì đến anh, đúng không?"
Hận ý dâng lên trong mắt Nghiêm Lôi, "Đúng vậy, tôi trở thành như thế này đều là do lỗi của cha nuôi. Nếu không phải vì hắn, tôi sẽ không thay đổi thành như vậy."
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Bị cánh cửa cuốn che khuất, Chu Phong Húc hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình bên trong. Hắn một lần nữa đến xe đội trưởng, gõ cửa xe.Lương cảnh sát bực mình, nhưng thấy tên cướp đang uy h.i.ế.p mấy chục người, lại sợ chọc giận hắn ta nên đành nhượng bộ, cầm lấy bộ đàm: "Đội Phi Hổ, PTC, tất cả rút lui về phía sau một con phố, chỉ để lại một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa tại chỗ chờ lệnh, những người còn lại rút lui ngay lập tức."Lương cảnh sát vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn màn hình tivi cáp.Lương cảnh sát nhìn vào màn hình tivi, nơi có hơn bốn mươi người dân đang lo lắng vây quanh, nói với giọng trầm trọng: "A Húc, bằng mọi giá không được để con tin nào bị thương, trước tiên phải đảm bảo an toàn cho người dân."Chu Phong Húc bật bộ đàm, "Yes, sir."Hắn chuẩn bị tiếp tục nói chuyện.Tình hình hiện trường không thể trực tiếp đàm phán, chỉ có thể nghĩ cách ổn định tên cướp.Cũng vào lúc này.Bà lão trong ngân hàng vì quá kích động nên bị đột quỵ tim, bà ôm n.g.ự.c trái đau đớn dữ dội, đồng tử giãn to, *****.Nghiêm Lôi cúi đầu nhìn bà lão ngã lăn ra sau, hắn ta một tay đỡ lấy bà ta, một tay hung hăng vỗ vào trán bà ta, nghiến răng nheo mắt: "Đừng giả vờ! Đứng dậy! Đứng dậy!"Bà lão run rẩy đưa tay sờ vào túi, bà ta mặc một chiếc áo khoác vest có túi rất sâu, nhưng sờ mãi cũng không sờ vào được.Nhìn thấy bà lão càng lúc càng đau đớn.Sở Nguyệt Nịnh không thể nhấm nháp trà sữa nữa, đứng dậy, "Hay là tôi đổi chỗ với bà ấy? Một con tin bệnh nặng chỉ khiến anh thêm phiền phức, tôi khỏe mạnh có thể cùng anh ra ngoài.""Đổi chỗ?" Nghiêm Lôi nhìn lướt qua trang phục của Sở Nguyệt Nịnh, thấy cổ tay và tay cô đều trống trơn, không có bất kỳ đồ trang sức đắt tiền nào, càng thêm phẫn nộ. "Cô đang nói nhảm à?" "Tôi nghèo kiết xác, nói cho anh biết, cảnh sát và dân chúng đều không giống nhau, họ chỉ nhìn tiền mà thôi, không ai quan tâm đến người nghèo."Nói xong, Nghiêm Lôi lại kéo sợi dây chuyền ngọc bích trên cổ bà lão, "Cái này có tiền thì khác, chỉ cần có chuyện gì xảy ra, cảnh sát sẽ lập tức đến.""Anh muốn dùng dê béo đổi gà? Không thể nào!"DTVHắn ta lại kéo bà lão đang bị đột quỵ tim ra sau, thúc giục nhân viên quầy: "Lấy tiền nhanh lên!"Sở Nguyệt Nịnh tiến đến, Nghiêm Lôi hung hăng chĩa s.ú.n.g về phía cô.Cô đặt ly trà sữa lên quầy, giơ hai tay lên, "Không đổi con tin, vậy tôi cho lấy thuốc bà ấy được không?"Vừa nói, cô vừa cố gắng ổn định cảm xúc của Nghiêm Lôi, đồng thời khuyên nhủ: "Thực ra, anh hoàn toàn có thể trở thành người tốt.""Người tốt?" Nghiêm Lôi sững sờ trong chốc lát, đột nhiên trở nên kích động, "Người tốt? Làm người tốt có ích gì! Chỉ để bị người khác bắt nạt thôi!""Tôi biết anh rất không hạnh phúc." Sở Nguyệt Nịnh từ từ tiến đến gần hắn ta để trấn an, "Anh không có cha mẹ ruột, từ nhỏ đã sống với cha mẹ nuôi. Cha nuôi rất bạo lực, thường xuyên đánh đập anh và mẹ nuôi. Tôi biết hết."Nghiêm Lôi cảnh giác nhìn Sở Nguyệt Nịnh, giơ s.ú.n.g lên, "Làm sao mà cô biết được?"Hắn ta luôn cẩn thận bảo vệ thông tin cá nhân, không thể nào tiết lộ ra ngoài.Sở Nguyệt Nịnh thong thả tiến đến gần, "Tôi là thầy bói, có thể biết được vận mệnh của một người thông qua bát tự và tướng mạo.""Thầy bói?" Nghiêm Lôi càng thêm nghi ngờ."Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào mặt hắn ta, "Không tin, anh có thể nghe thêm xem tôi tính có chuẩn không.""Cha nuôi của anh thích cờ bạc, nghiện rượu, và thường xuyên ngược đãi anh. Đánh anh bằng dép lê, bắt anh quỳ gối, treo anh lên trần nhà, anh đã thử qua mọi hình phạt. Năm 12 tuổi, anh không thể chịu đựng được nữa nên đã ra ngoài xã hội kiếm sống, ngủ gầm cầu ăn xin. Anh trở thành như thế này đều là do lỗi của cha nuôi, không liên quan gì đến anh, đúng không?"Hận ý dâng lên trong mắt Nghiêm Lôi, "Đúng vậy, tôi trở thành như thế này đều là do lỗi của cha nuôi. Nếu không phải vì hắn, tôi sẽ không thay đổi thành như vậy."