"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 592: Chương 592
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Thi Bác Nhân và Cam Nhất Tổ nhìn thấy người đến, cũng không còn đùa giỡn nữa, biểu tình trở nên nghiêm túc hơn nhiều."Anh Húc, anh không sao chứ?"Thi Bác Nhân là người lên tiếng hỏi *****ên.Trời ạ, khoảnh khắc quả b.o.m suýt nổ kia, tim anh ta đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi *****."Không sao cả." Chu Phong Húc cầm báo cáo, mắt lướt quanh văn phòng nhìn thấy người bên cửa sổ hoàn hảo không hề hấn hấn gì, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.Chu Phong Húc vừa họp báo cáo với cấp trên và Madam, sau đó lại tham gia vào vụ việc của Nghiêm Lôi nên hoàn toàn không có thời gian chỉnh trang. Kiểu tóc hắn đã rối tung, keo xịt tóc bám trên tóc mái cũng đã rơi xuống, tạo thành một "dấu phẩy". Tay áo da và đầu gối quần jean đều có dấu mòn rách toét, đây là do lúc vật lộn với Nghiêm Lôi mà cọ xát xuống nền nhà.Nói tóm lại, Chu Phong Húc vốn là một cảnh sát trưởng lịch lãm và bảnh bao, giờ đây trông thật chật vật bất kham."Lời khai của nhân viên ngân hàng đã xong chưa?"Chu Phong Húc đặt báo cáo lên bàn làm việc, vô tình nhìn về phía cô gái đang ngồi bên cửa sổ ăn cơm. Dường như vì đói bụng, cô ăn rất ngon miệng, từng miếng nhỏ đều trông rất đẹp mắt."Lấy lời khai xong hết rồi." Thi Bác Nhân cầm một chồng vở dày trên bàn lên, vỗ vỗ vào lòng bàn tay, "Nhân viên ngân hàng bị dọa đến mức hoảng loạn, mất trí nhớ nhiều, Nịnh Nịnh đã giúp bổ sung rất nhiều. Anh Húc, lời khai của Nghiêm Lôi thế nào?""Hắn đã nhận tội. Anh liên hệ với người nhà đến nhận t.h.i t.h.ể đi." Chu Phong Húc ngồi xuống chuẩn bị viết báo cáo kết án. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh đang quấn khăn giấy quanh ngón tay, vẻ mặt kinh ngạc đờ đẫn.Chu Phong Húc mang theo hộp thuốc đi đến bên cửa sổ.Sở Nguyệt Nịnh đang cầm đũa, ngón tay được quấn khăn giấy. Trước mặt cô là bát cháo yến mạch và thịt khô cháy xém. Cô chớp chớp mắt và hỏi: "Chu cảnh sát, anh muốn ăn cùng không?" "Tôi không đói." Chu Phong Húc nhìn chằm chằm vào vị trí băng bó trên ngón tay của cô, cố nén xúc động muốn kéo tay cô ra, hắn duy trì phong thái lịch thiệp và đĩnh đạc: "Cho tôi xem tay cô một chút được không?""Hả?" Sở Nguyệt Nịnh buông đũa, lúng túng giơ ngón giữa quấn khăn giấy lên: "À, không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ ở ngón tay."Chu Phong Húc ngồi xuống, sau khi được Sở Nguyệt Nịnh đồng ý, hắn cẩn thận cầm lấy bàn tay của cô, từng chút từng chút gỡ bỏ lớp khăn giấy quấn quanh ngón giữa. Khi nhìn thấy vết thương nhỏ xíu trên lòng bàn tay, ánh mắt hắn không khỏi nhíu lại.Ban đầu chỉ là phỏng đoán.Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên ngón tay, hắn đã biết mọi chuyện.Chu Phong Húc trong lòng dấy lên một chút cảm giác áy náy và tự trách.Trong ấn tượng của hắn, Sở Nguyệt Nịnh là một người rất lợi hại.Nếu không phải vì cứu hắn thì Sở Nguyệt Nịnh căn bản sẽ không bị thương."Bị thương à?""À, không phải bị thương. Không có chu sa, nên bùa chỉ có thể dùng m.á.u để vẽ." Sở Nguyệt Nịnh tỏ ra không sao cả, chỉ là vết thương vô tình bị cắn lớn, cô vốn là người tu hành của Thiên Sư đạo, dòng tu hành này có đặc điểm là m.á.u đặc biệt, khả năng cầm m.á.u rất tốt."Lần sau không có thì không cần vẽ." Chu Phong Húc cẩn thận xử lý vết thương, dán băng keo cầm m.á.u rồi quấn lại một lần nữa, "Vẽ bùa cũng phải biết tiết kiệm máu.""A?" Sở Nguyệt Nịnh lẩm bẩm, "Lúc ấy không phải vì cứu anh sao."Chu Phong Húc theo bản năng nhíu mày: "Lần sau không cần cứu."DTVBỗng nhiên, hắn nhận ra lời nói của mình có vẻ quá lý tưởng hóa, lại lúng túng giải thích: "Lần sau nếu cần cô phải hy sinh điều gì đó lớn lao để cứu người, thì không cần cứu."Hắn có thể cảm nhận được trạng thái của Sở Nguyệt Nịnh cũng không tốt, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ trắng bệch ốm yếu, trông như đánh mất đi sức sống tràn đầy ngày xưa.
Thi Bác Nhân và Cam Nhất Tổ nhìn thấy người đến, cũng không còn đùa giỡn nữa, biểu tình trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
"Anh Húc, anh không sao chứ?"
Thi Bác Nhân là người lên tiếng hỏi *****ên.
Trời ạ, khoảnh khắc quả b.o.m suýt nổ kia, tim anh ta đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi *****.
"Không sao cả." Chu Phong Húc cầm báo cáo, mắt lướt quanh văn phòng nhìn thấy người bên cửa sổ hoàn hảo không hề hấn hấn gì, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chu Phong Húc vừa họp báo cáo với cấp trên và Madam, sau đó lại tham gia vào vụ việc của Nghiêm Lôi nên hoàn toàn không có thời gian chỉnh trang. Kiểu tóc hắn đã rối tung, keo xịt tóc bám trên tóc mái cũng đã rơi xuống, tạo thành một "dấu phẩy". Tay áo da và đầu gối quần jean đều có dấu mòn rách toét, đây là do lúc vật lộn với Nghiêm Lôi mà cọ xát xuống nền nhà.
Nói tóm lại, Chu Phong Húc vốn là một cảnh sát trưởng lịch lãm và bảnh bao, giờ đây trông thật chật vật bất kham.
"Lời khai của nhân viên ngân hàng đã xong chưa?"
Chu Phong Húc đặt báo cáo lên bàn làm việc, vô tình nhìn về phía cô gái đang ngồi bên cửa sổ ăn cơm. Dường như vì đói bụng, cô ăn rất ngon miệng, từng miếng nhỏ đều trông rất đẹp mắt.
"Lấy lời khai xong hết rồi." Thi Bác Nhân cầm một chồng vở dày trên bàn lên, vỗ vỗ vào lòng bàn tay, "Nhân viên ngân hàng bị dọa đến mức hoảng loạn, mất trí nhớ nhiều, Nịnh Nịnh đã giúp bổ sung rất nhiều. Anh Húc, lời khai của Nghiêm Lôi thế nào?"
"Hắn đã nhận tội. Anh liên hệ với người nhà đến nhận t.h.i t.h.ể đi." Chu Phong Húc ngồi xuống chuẩn bị viết báo cáo kết án. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh đang quấn khăn giấy quanh ngón tay, vẻ mặt kinh ngạc đờ đẫn.
Chu Phong Húc mang theo hộp thuốc đi đến bên cửa sổ.
Sở Nguyệt Nịnh đang cầm đũa, ngón tay được quấn khăn giấy. Trước mặt cô là bát cháo yến mạch và thịt khô cháy xém. Cô chớp chớp mắt và hỏi: "Chu cảnh sát, anh muốn ăn cùng không?"
"Tôi không đói." Chu Phong Húc nhìn chằm chằm vào vị trí băng bó trên ngón tay của cô, cố nén xúc động muốn kéo tay cô ra, hắn duy trì phong thái lịch thiệp và đĩnh đạc: "Cho tôi xem tay cô một chút được không?"
"Hả?" Sở Nguyệt Nịnh buông đũa, lúng túng giơ ngón giữa quấn khăn giấy lên: "À, không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ ở ngón tay."
Chu Phong Húc ngồi xuống, sau khi được Sở Nguyệt Nịnh đồng ý, hắn cẩn thận cầm lấy bàn tay của cô, từng chút từng chút gỡ bỏ lớp khăn giấy quấn quanh ngón giữa. Khi nhìn thấy vết thương nhỏ xíu trên lòng bàn tay, ánh mắt hắn không khỏi nhíu lại.
Ban đầu chỉ là phỏng đoán.
Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên ngón tay, hắn đã biết mọi chuyện.
Chu Phong Húc trong lòng dấy lên một chút cảm giác áy náy và tự trách.
Trong ấn tượng của hắn, Sở Nguyệt Nịnh là một người rất lợi hại.
Nếu không phải vì cứu hắn thì Sở Nguyệt Nịnh căn bản sẽ không bị thương.
"Bị thương à?"
"À, không phải bị thương. Không có chu sa, nên bùa chỉ có thể dùng m.á.u để vẽ." Sở Nguyệt Nịnh tỏ ra không sao cả, chỉ là vết thương vô tình bị cắn lớn, cô vốn là người tu hành của Thiên Sư đạo, dòng tu hành này có đặc điểm là m.á.u đặc biệt, khả năng cầm m.á.u rất tốt.
"Lần sau không có thì không cần vẽ." Chu Phong Húc cẩn thận xử lý vết thương, dán băng keo cầm m.á.u rồi quấn lại một lần nữa, "Vẽ bùa cũng phải biết tiết kiệm máu."
"A?" Sở Nguyệt Nịnh lẩm bẩm, "Lúc ấy không phải vì cứu anh sao."
Chu Phong Húc theo bản năng nhíu mày: "Lần sau không cần cứu."
DTV
Bỗng nhiên, hắn nhận ra lời nói của mình có vẻ quá lý tưởng hóa, lại lúng túng giải thích: "Lần sau nếu cần cô phải hy sinh điều gì đó lớn lao để cứu người, thì không cần cứu."
Hắn có thể cảm nhận được trạng thái của Sở Nguyệt Nịnh cũng không tốt, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ trắng bệch ốm yếu, trông như đánh mất đi sức sống tràn đầy ngày xưa.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Thi Bác Nhân và Cam Nhất Tổ nhìn thấy người đến, cũng không còn đùa giỡn nữa, biểu tình trở nên nghiêm túc hơn nhiều."Anh Húc, anh không sao chứ?"Thi Bác Nhân là người lên tiếng hỏi *****ên.Trời ạ, khoảnh khắc quả b.o.m suýt nổ kia, tim anh ta đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi *****."Không sao cả." Chu Phong Húc cầm báo cáo, mắt lướt quanh văn phòng nhìn thấy người bên cửa sổ hoàn hảo không hề hấn hấn gì, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.Chu Phong Húc vừa họp báo cáo với cấp trên và Madam, sau đó lại tham gia vào vụ việc của Nghiêm Lôi nên hoàn toàn không có thời gian chỉnh trang. Kiểu tóc hắn đã rối tung, keo xịt tóc bám trên tóc mái cũng đã rơi xuống, tạo thành một "dấu phẩy". Tay áo da và đầu gối quần jean đều có dấu mòn rách toét, đây là do lúc vật lộn với Nghiêm Lôi mà cọ xát xuống nền nhà.Nói tóm lại, Chu Phong Húc vốn là một cảnh sát trưởng lịch lãm và bảnh bao, giờ đây trông thật chật vật bất kham."Lời khai của nhân viên ngân hàng đã xong chưa?"Chu Phong Húc đặt báo cáo lên bàn làm việc, vô tình nhìn về phía cô gái đang ngồi bên cửa sổ ăn cơm. Dường như vì đói bụng, cô ăn rất ngon miệng, từng miếng nhỏ đều trông rất đẹp mắt."Lấy lời khai xong hết rồi." Thi Bác Nhân cầm một chồng vở dày trên bàn lên, vỗ vỗ vào lòng bàn tay, "Nhân viên ngân hàng bị dọa đến mức hoảng loạn, mất trí nhớ nhiều, Nịnh Nịnh đã giúp bổ sung rất nhiều. Anh Húc, lời khai của Nghiêm Lôi thế nào?""Hắn đã nhận tội. Anh liên hệ với người nhà đến nhận t.h.i t.h.ể đi." Chu Phong Húc ngồi xuống chuẩn bị viết báo cáo kết án. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh đang quấn khăn giấy quanh ngón tay, vẻ mặt kinh ngạc đờ đẫn.Chu Phong Húc mang theo hộp thuốc đi đến bên cửa sổ.Sở Nguyệt Nịnh đang cầm đũa, ngón tay được quấn khăn giấy. Trước mặt cô là bát cháo yến mạch và thịt khô cháy xém. Cô chớp chớp mắt và hỏi: "Chu cảnh sát, anh muốn ăn cùng không?" "Tôi không đói." Chu Phong Húc nhìn chằm chằm vào vị trí băng bó trên ngón tay của cô, cố nén xúc động muốn kéo tay cô ra, hắn duy trì phong thái lịch thiệp và đĩnh đạc: "Cho tôi xem tay cô một chút được không?""Hả?" Sở Nguyệt Nịnh buông đũa, lúng túng giơ ngón giữa quấn khăn giấy lên: "À, không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ ở ngón tay."Chu Phong Húc ngồi xuống, sau khi được Sở Nguyệt Nịnh đồng ý, hắn cẩn thận cầm lấy bàn tay của cô, từng chút từng chút gỡ bỏ lớp khăn giấy quấn quanh ngón giữa. Khi nhìn thấy vết thương nhỏ xíu trên lòng bàn tay, ánh mắt hắn không khỏi nhíu lại.Ban đầu chỉ là phỏng đoán.Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên ngón tay, hắn đã biết mọi chuyện.Chu Phong Húc trong lòng dấy lên một chút cảm giác áy náy và tự trách.Trong ấn tượng của hắn, Sở Nguyệt Nịnh là một người rất lợi hại.Nếu không phải vì cứu hắn thì Sở Nguyệt Nịnh căn bản sẽ không bị thương."Bị thương à?""À, không phải bị thương. Không có chu sa, nên bùa chỉ có thể dùng m.á.u để vẽ." Sở Nguyệt Nịnh tỏ ra không sao cả, chỉ là vết thương vô tình bị cắn lớn, cô vốn là người tu hành của Thiên Sư đạo, dòng tu hành này có đặc điểm là m.á.u đặc biệt, khả năng cầm m.á.u rất tốt."Lần sau không có thì không cần vẽ." Chu Phong Húc cẩn thận xử lý vết thương, dán băng keo cầm m.á.u rồi quấn lại một lần nữa, "Vẽ bùa cũng phải biết tiết kiệm máu.""A?" Sở Nguyệt Nịnh lẩm bẩm, "Lúc ấy không phải vì cứu anh sao."Chu Phong Húc theo bản năng nhíu mày: "Lần sau không cần cứu."DTVBỗng nhiên, hắn nhận ra lời nói của mình có vẻ quá lý tưởng hóa, lại lúng túng giải thích: "Lần sau nếu cần cô phải hy sinh điều gì đó lớn lao để cứu người, thì không cần cứu."Hắn có thể cảm nhận được trạng thái của Sở Nguyệt Nịnh cũng không tốt, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ trắng bệch ốm yếu, trông như đánh mất đi sức sống tràn đầy ngày xưa.