"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 599: Chương 599

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   Người đàn ông mặt rỗ thấy vẻ mặt của người phụ nữ, cũng sợ hãi cúi đầu xuống.Người chồng chạy nhanh đỡ lấy người phụ nữ: "Sao vậy?"Người phụ nữ mang thai dị thường bi thương, nắm lấy cánh tay chồng, mắt rưng rưng: "Anh còn nhớ em nói về người em gái đã mất không? Cô ấy chính là bị người này hại chết."Năm đó, em gái đột nhiên trở về nói muốn giúp đỡ một đứa trẻ cùng cảnh ngộ bệnh tật, không màng ngăn cản lấy một vạn đồng tiền ra, lo lắng em gái không an toàn, cô ta liền đi cùng em gái đưa tiền cho người đàn ông mặt rỗ."Cái khuôn mặt đầy rỗ này, tôi đời này sẽ không bao giờ quên! Đại sư thực sự lợi hại, tính toán mọi chuyện năm xưa đều không sai sót."Người phụ nữ nói một tràng dài, người đàn ông mặt rỗ thấy vậy đành cúi đầu xuống không dám phản bác.Hàng xóm đè lại cánh tay người đàn ông mặt rỗ, mọi người đi đến chỗ Sở Nguyệt Nịnh."Đại sư... bây giờ phải làm sao?"Sở Nguyệt Nịnh bấm tay tính toán, nói: "Báo cảnh sát."Số tiền lừa đảo lên đến mức này, đủ để hắn ta ngồi tù nửa đời người.Rất nhanh, cảnh sát đến nơi bắt người đàn ông mặt rỗ đi, chỉ còn lại cậu bé Long Tử ngơ ngác.Hàng xóm ai nấy đều lo lắng."Đáng chết, vừa nãy nôn ra một bãi m.á.u lớn như vậy, không phải là do bị tên khốn nạn kia đánh đập quá sức chứ?""Nịnh Nịnh, theo ý cô, chúng tôi có nên đưa cậu bé đi khám bệnh không?"Bỗng nhiên, Long Tử im lặng từ lâu lắc đầu, cậu bé hé miệng lấy ra một chiếc túi nilon nhỏ từ trong miệng.Có người hàng xóm tò mò nhìn vào, bừng tỉnh ngộ: "Trời ơi! Ra là túi máu, hù c.h.ế.t người ta!"Hóa ra, Long Tử không thể nói chuyện rõ ràng, không phải vì cơ thể không khỏe, mà là vì trong miệng ngậm một túi máu. Long Tử sợ bị mắng, rụt cổ lại nhỏ giọng nói: "Là chú mặt rỗ ép cháu làm vậy, nếu như... như không làm sẽ bị đánh."Sở Nguyệt Nịnh xoa đầu cậu bé, ngồi xuống, mỉm cười hỏi: "Muốn về nhà, muốn tìm bố mẹ ruột sao?""Muốn ạ." Long Tử nhớ đến bố mẹ ruột, liền ủy khuất bĩu môi, khuôn mặt tuy gầy gò nhưng đôi mắt lại to tròn."Cháu muốn về nhà! Cháu muốn bố mẹ! Cháu đi theo chú mặt rỗ, ông ta muốn cháu trông giống người bệnh hơn, nên luôn cho cháu đói. Chú mặt rỗ nói, suy dinh dưỡng lâu ngày nhìn sẽ giống như bệnh bạch cầu."Mọi người nghe vậy càng phẫn nộ, từng người trừng mắt nhìn người đàn ông mặt rỗ.Cuối cùng, Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào tướng mạo của Long Tử, viết ra một địa chỉ đại khái ở Đại Lục, đưa cho cảnh sát."Không có sinh thần bát tự cụ thể, chỉ có thể dựa vào tướng mạo để suy đoán, các anh liên hệ với cảnh sát Đại Lục, dựa vào địa chỉ này để tìm kiếm nhé."Cảnh sát đã sớm nghe nói về danh tiếng thần toán Phố Miếu, hắn nhận lấy địa chỉ, trịnh trọng nói: "Sở đại sư yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giúp cậu bé này tìm được đường về nhà."Sở Nguyệt Nịnh gật đầu: "Cảm ơn."Chờ mấy cảnh sát mang theo cậu bé rời đi, cô mới quay người vào phòng, ngồi xuống bục bói toán.Sau khi vẽ bùa hôm qua, sức mạnh pháp lực hao hụt một đợt, may mắn thay, việc quyên góp tiền sau đó đã bù lại một ít công đức.Long Tử vốn dĩ bơ vơ không nơi nương tựa, giờ đây tướng mạo đã thay đổi, cậu bé sẽ tìm được bố mẹ ruột. Hơn nữa, trong quá trình đưa cậu bé về Đại Lục, lời khai của người đàn ông mặt rỗ còn giúp cảnh sát Đại Lục phá hủy một đường dây buôn người quy mô không nhỏ.Sở Nguyệt Nịnh rót trà, ánh mắt nhìn ra cửa."Quẻ tiếp theo."Vị khách tiếp theo là một thanh niên tuổi không lớn.Anh ta đội mũ và đeo kính râm, bên trong mặc áo thun trắng, bên ngoài khoác áo choàng màu cam vàng, quần túi hộp màu đen kéo lê trên mặt đất.Có rất nhiều vượng khí màu vàng kim tỏa ra từ xung quanh thanh niên.DTVSở Nguyệt Nịnh bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt.

 

 

Người đàn ông mặt rỗ thấy vẻ mặt của người phụ nữ, cũng sợ hãi cúi đầu xuống.

Người chồng chạy nhanh đỡ lấy người phụ nữ: "Sao vậy?"

Người phụ nữ mang thai dị thường bi thương, nắm lấy cánh tay chồng, mắt rưng rưng: "Anh còn nhớ em nói về người em gái đã mất không? Cô ấy chính là bị người này hại chết."

Năm đó, em gái đột nhiên trở về nói muốn giúp đỡ một đứa trẻ cùng cảnh ngộ bệnh tật, không màng ngăn cản lấy một vạn đồng tiền ra, lo lắng em gái không an toàn, cô ta liền đi cùng em gái đưa tiền cho người đàn ông mặt rỗ.

"Cái khuôn mặt đầy rỗ này, tôi đời này sẽ không bao giờ quên! Đại sư thực sự lợi hại, tính toán mọi chuyện năm xưa đều không sai sót."

Người phụ nữ nói một tràng dài, người đàn ông mặt rỗ thấy vậy đành cúi đầu xuống không dám phản bác.

Hàng xóm đè lại cánh tay người đàn ông mặt rỗ, mọi người đi đến chỗ Sở Nguyệt Nịnh.

"Đại sư... bây giờ phải làm sao?"

Sở Nguyệt Nịnh bấm tay tính toán, nói: "Báo cảnh sát."

Số tiền lừa đảo lên đến mức này, đủ để hắn ta ngồi tù nửa đời người.

Rất nhanh, cảnh sát đến nơi bắt người đàn ông mặt rỗ đi, chỉ còn lại cậu bé Long Tử ngơ ngác.

Hàng xóm ai nấy đều lo lắng.

"Đáng chết, vừa nãy nôn ra một bãi m.á.u lớn như vậy, không phải là do bị tên khốn nạn kia đánh đập quá sức chứ?"

"Nịnh Nịnh, theo ý cô, chúng tôi có nên đưa cậu bé đi khám bệnh không?"

Bỗng nhiên, Long Tử im lặng từ lâu lắc đầu, cậu bé hé miệng lấy ra một chiếc túi nilon nhỏ từ trong miệng.

Có người hàng xóm tò mò nhìn vào, bừng tỉnh ngộ: "Trời ơi! Ra là túi máu, hù c.h.ế.t người ta!"

Hóa ra, Long Tử không thể nói chuyện rõ ràng, không phải vì cơ thể không khỏe, mà là vì trong miệng ngậm một túi máu.

 

Long Tử sợ bị mắng, rụt cổ lại nhỏ giọng nói: "Là chú mặt rỗ ép cháu làm vậy, nếu như... như không làm sẽ bị đánh."

Sở Nguyệt Nịnh xoa đầu cậu bé, ngồi xuống, mỉm cười hỏi: "Muốn về nhà, muốn tìm bố mẹ ruột sao?"

"Muốn ạ." Long Tử nhớ đến bố mẹ ruột, liền ủy khuất bĩu môi, khuôn mặt tuy gầy gò nhưng đôi mắt lại to tròn.

"Cháu muốn về nhà! Cháu muốn bố mẹ! Cháu đi theo chú mặt rỗ, ông ta muốn cháu trông giống người bệnh hơn, nên luôn cho cháu đói. Chú mặt rỗ nói, suy dinh dưỡng lâu ngày nhìn sẽ giống như bệnh bạch cầu."

Mọi người nghe vậy càng phẫn nộ, từng người trừng mắt nhìn người đàn ông mặt rỗ.

Cuối cùng, Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào tướng mạo của Long Tử, viết ra một địa chỉ đại khái ở Đại Lục, đưa cho cảnh sát.

"Không có sinh thần bát tự cụ thể, chỉ có thể dựa vào tướng mạo để suy đoán, các anh liên hệ với cảnh sát Đại Lục, dựa vào địa chỉ này để tìm kiếm nhé."

Cảnh sát đã sớm nghe nói về danh tiếng thần toán Phố Miếu, hắn nhận lấy địa chỉ, trịnh trọng nói: "Sở đại sư yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giúp cậu bé này tìm được đường về nhà."

Sở Nguyệt Nịnh gật đầu: "Cảm ơn."

Chờ mấy cảnh sát mang theo cậu bé rời đi, cô mới quay người vào phòng, ngồi xuống bục bói toán.

Sau khi vẽ bùa hôm qua, sức mạnh pháp lực hao hụt một đợt, may mắn thay, việc quyên góp tiền sau đó đã bù lại một ít công đức.

Long Tử vốn dĩ bơ vơ không nơi nương tựa, giờ đây tướng mạo đã thay đổi, cậu bé sẽ tìm được bố mẹ ruột. Hơn nữa, trong quá trình đưa cậu bé về Đại Lục, lời khai của người đàn ông mặt rỗ còn giúp cảnh sát Đại Lục phá hủy một đường dây buôn người quy mô không nhỏ.

Sở Nguyệt Nịnh rót trà, ánh mắt nhìn ra cửa.

"Quẻ tiếp theo."

Vị khách tiếp theo là một thanh niên tuổi không lớn.

Anh ta đội mũ và đeo kính râm, bên trong mặc áo thun trắng, bên ngoài khoác áo choàng màu cam vàng, quần túi hộp màu đen kéo lê trên mặt đất.

Có rất nhiều vượng khí màu vàng kim tỏa ra từ xung quanh thanh niên.

DTV

Sở Nguyệt Nịnh bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   Người đàn ông mặt rỗ thấy vẻ mặt của người phụ nữ, cũng sợ hãi cúi đầu xuống.Người chồng chạy nhanh đỡ lấy người phụ nữ: "Sao vậy?"Người phụ nữ mang thai dị thường bi thương, nắm lấy cánh tay chồng, mắt rưng rưng: "Anh còn nhớ em nói về người em gái đã mất không? Cô ấy chính là bị người này hại chết."Năm đó, em gái đột nhiên trở về nói muốn giúp đỡ một đứa trẻ cùng cảnh ngộ bệnh tật, không màng ngăn cản lấy một vạn đồng tiền ra, lo lắng em gái không an toàn, cô ta liền đi cùng em gái đưa tiền cho người đàn ông mặt rỗ."Cái khuôn mặt đầy rỗ này, tôi đời này sẽ không bao giờ quên! Đại sư thực sự lợi hại, tính toán mọi chuyện năm xưa đều không sai sót."Người phụ nữ nói một tràng dài, người đàn ông mặt rỗ thấy vậy đành cúi đầu xuống không dám phản bác.Hàng xóm đè lại cánh tay người đàn ông mặt rỗ, mọi người đi đến chỗ Sở Nguyệt Nịnh."Đại sư... bây giờ phải làm sao?"Sở Nguyệt Nịnh bấm tay tính toán, nói: "Báo cảnh sát."Số tiền lừa đảo lên đến mức này, đủ để hắn ta ngồi tù nửa đời người.Rất nhanh, cảnh sát đến nơi bắt người đàn ông mặt rỗ đi, chỉ còn lại cậu bé Long Tử ngơ ngác.Hàng xóm ai nấy đều lo lắng."Đáng chết, vừa nãy nôn ra một bãi m.á.u lớn như vậy, không phải là do bị tên khốn nạn kia đánh đập quá sức chứ?""Nịnh Nịnh, theo ý cô, chúng tôi có nên đưa cậu bé đi khám bệnh không?"Bỗng nhiên, Long Tử im lặng từ lâu lắc đầu, cậu bé hé miệng lấy ra một chiếc túi nilon nhỏ từ trong miệng.Có người hàng xóm tò mò nhìn vào, bừng tỉnh ngộ: "Trời ơi! Ra là túi máu, hù c.h.ế.t người ta!"Hóa ra, Long Tử không thể nói chuyện rõ ràng, không phải vì cơ thể không khỏe, mà là vì trong miệng ngậm một túi máu. Long Tử sợ bị mắng, rụt cổ lại nhỏ giọng nói: "Là chú mặt rỗ ép cháu làm vậy, nếu như... như không làm sẽ bị đánh."Sở Nguyệt Nịnh xoa đầu cậu bé, ngồi xuống, mỉm cười hỏi: "Muốn về nhà, muốn tìm bố mẹ ruột sao?""Muốn ạ." Long Tử nhớ đến bố mẹ ruột, liền ủy khuất bĩu môi, khuôn mặt tuy gầy gò nhưng đôi mắt lại to tròn."Cháu muốn về nhà! Cháu muốn bố mẹ! Cháu đi theo chú mặt rỗ, ông ta muốn cháu trông giống người bệnh hơn, nên luôn cho cháu đói. Chú mặt rỗ nói, suy dinh dưỡng lâu ngày nhìn sẽ giống như bệnh bạch cầu."Mọi người nghe vậy càng phẫn nộ, từng người trừng mắt nhìn người đàn ông mặt rỗ.Cuối cùng, Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào tướng mạo của Long Tử, viết ra một địa chỉ đại khái ở Đại Lục, đưa cho cảnh sát."Không có sinh thần bát tự cụ thể, chỉ có thể dựa vào tướng mạo để suy đoán, các anh liên hệ với cảnh sát Đại Lục, dựa vào địa chỉ này để tìm kiếm nhé."Cảnh sát đã sớm nghe nói về danh tiếng thần toán Phố Miếu, hắn nhận lấy địa chỉ, trịnh trọng nói: "Sở đại sư yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giúp cậu bé này tìm được đường về nhà."Sở Nguyệt Nịnh gật đầu: "Cảm ơn."Chờ mấy cảnh sát mang theo cậu bé rời đi, cô mới quay người vào phòng, ngồi xuống bục bói toán.Sau khi vẽ bùa hôm qua, sức mạnh pháp lực hao hụt một đợt, may mắn thay, việc quyên góp tiền sau đó đã bù lại một ít công đức.Long Tử vốn dĩ bơ vơ không nơi nương tựa, giờ đây tướng mạo đã thay đổi, cậu bé sẽ tìm được bố mẹ ruột. Hơn nữa, trong quá trình đưa cậu bé về Đại Lục, lời khai của người đàn ông mặt rỗ còn giúp cảnh sát Đại Lục phá hủy một đường dây buôn người quy mô không nhỏ.Sở Nguyệt Nịnh rót trà, ánh mắt nhìn ra cửa."Quẻ tiếp theo."Vị khách tiếp theo là một thanh niên tuổi không lớn.Anh ta đội mũ và đeo kính râm, bên trong mặc áo thun trắng, bên ngoài khoác áo choàng màu cam vàng, quần túi hộp màu đen kéo lê trên mặt đất.Có rất nhiều vượng khí màu vàng kim tỏa ra từ xung quanh thanh niên.DTVSở Nguyệt Nịnh bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt.

Chương 599: Chương 599